There is a wonder in reading Braille that the sighted will never know: to touch words and have them touch you back.

Jim Fiebig

 
 
 
 
 
Tác giả: kingbin
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 398 - chưa đầy đủ
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 302 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 05:55:41 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 204: Trái Ôm Phải Ấp Cùng Ngắm Pháo Hoa
ương Minh mở cửa phòng thật khẽ, hắn nhìn Nguyễn Giai Giai ở phía sau ra hiệu cho nàng im lặng. Nguyễn Giai Giai gật đầu hiểu. Hai người Vương Minh dám hành động như trộm thế này bởi hai người biết tối nay Lê Linh cùng với Lê Minh Đức đón giao thừa trong bệnh viện, Vương Minh nghe nàng nói thì có vẻ như vài ngày nữa Lê Minh Đức có thể ra việc. Hắn ra viện là một việc hết sức cần thiết với Vương Minh bởi lúc này hắn đang phân vẫn không biết tìm người nào vừa đáng tin lại vừa có năng lực để bảo vệ Triệu Vận. Còn về phần Nguyễn Giai Giai thì Vương Minh cũng không lo lắng nhiều lắm bởi nàng là tiểu thư của Nguyễn gia Đông Doanh chỉ cần Vương Minh thông báo cho Nguyễn Sinh chắc chắn Nguyễn Sinh sẽ cho người bảo vệ nàng.
Vương Minh và Nguyễn Giai Giai vào phòng khách, cả phòng khách bật điện sáng trưng, ti vi vẫn mở nhưng không thấy Triệu Vận đâu cả. Vương Minh và Nguyễn Giai Giai có hơi chút bất ngờ, hai người nhìn nhau. Lúc này ở ngoài bân công phòng khách xuất hiện tiếng hét khiến cả hai giật mình
"A"
Vương Minh và Nguyễn Giai Giai cùng nhìn về hướng ban công thì thấy Triệu Vận đang đứng nhìn hai người, hai tay che miệng biểu tình hết sức kinh ngạc lại pha chút mừng rỡ. Một lúc sau nàng hạ tay xuống nhìn Vương Minh và Nguyễn Giai Giai hỏi
"Anh Minh, chị Giai Giai chẳng phải hai người đang ở bữa tiệc sao? Sao lại ở nhà vậy?"
Vương Minh cười ha hả tiến đến ôm eo Triệu Vận nói
"Thì chẳng phải vì em sao"
"Vì em?"
Triệu Vận khuôn mặt mê man nhưng ánh mắt lại ẩn tình tia vui sướng. Nàng đương nhiên là hiểu tại sao Vương Minh và Nguyễn Giai Giai lại xuất hiện ở đây nhưng nàng muốn chính hai người xác nhận thì mới tin tưởng điều mình nghĩ là sự thật.
Nguyễn Giai Giai lúc này tự động đến bên còn lại Vương Minh, chủ động vòng tay kéo cánh tay của Vương Minh vào ngực mình, nhìn Triệu Vận với ánh mắt tinh nghịch khiến Triệu Vận da mặt vốn mỏng không chịu được bao lâu mà phải quay mặt đi không dám đối diện với ánh mắt của Nguyễn Giai Giai.
"Thì chẳng phải ông chồng của chúng ta thương vợ ở nhà lẻ loi một mình sao"
"Đúng vậy"
Vương Minh lập tức phụ họa. Vương Minh nói
"Giai Giai nói tục lệ của người châu Á, cả gia đình quây quần bên nhau trong đêm giao thừa. Ba chúng chẳng lẽ lại làm trái với tục lệ tốt đẹp này sao?"
"Nhưng mà…"
Triệu Vận nghe thấy lời hai người thì mặt nở nụ cười hạnh phúc không thể che dấu. Mẹ nàng mất sớm, cha nàng vì cờ bạc mà đem nàng đi bán nợ, có thể nói trên thế gian này nếu loại trừ hai người Vương Minh và Nguyễn Giai Giai ra thì nàng thực sự là một người cô độc, không thân không thích. Thực sự từ trong thâm tâm nàng muốn cùng với Vương Minh bên nhau đón giao thừa nhưng lí trí nói rằng bữa tiệc kia chắc chắn quan trọng đối với Vương Minh nên nàng đành để hắn đi, một mình ngồi ngặm nhấm sự cô đơn trong tâm hôn. Nhưng khi thấy Vương Minh xuất hiện, lại nghe được câu nói của hắn Triệu Vận cảm thấy mình quá mức hạnh phúc, có lẽ ông trời cũng không quá hà khác với nàng, nàng mất đi cha mẹ nhưng lại tìm được một bờ vai đáng tin tưởng để nương tựa suốt phần đời còn lại.
Triệu Vận là một người con gái rất dễ thỏa mãn, là mẫu người phụ nữ hậu cần, an phận luôn luôn đứng sau lưng người đàn ông, không hề có tính tranh đoạt, ghen ghét, đố kị giống như những người phụ nữ ngày nay. Đây cùng là điều mà Vương Minh và Nguyễn Giai Giai rất thích ở nàng, cũng chính vì vậy mà Nguyễn Giai Giai mặc dù tiểu thư một gia đình danh gia nhưng cũng chấp nhận nàng, cũng chính vì vậy mà Nguyễn Giai Giai mới thúc giục Vương Minh rời bỏi bữa tiệc nhanh chóng trở về với Triệu Vận. Nguyễn Giai Giai nghĩ Triệu Vận đã như vậy nếu nàng không rộng lượng, phóng khoáng mà độc chiếm Vương Minh trong đêm này thì quả thật quá có lỗi với Triệu Vận.
Cong… cong… cong…!
Bùm…!
Đúng lúc này đồng hồ trên tường điểm mười hai tiếng, bên ngoài bắt đầu truyền ra những tiếng pháo hoa nhỏ nhỏ từ ở xa xa, giao thưa đã đến. Vương Minh ôm eo hai nàng nở nụ cười ấm ám nói
"Nào chúng ta ra ngoài ngắm pháo thôi"
Hai nàng không hẹn mà cùng gật đầu đồng ý. Ba người ngồi trên chiếc ghế ở ngoài ban công, Vương Minh ngồi ở giữa dùng hai bên vai rắn rỏi của mình làm điểm tựa cho hai nàng gối đầu lên. Nhìn pháo hoa đang nổ vang trên bầu trời, cả ba người trong tâm đều chung một cảm xúc, đó là vui sướng, là hạnh phúc, là ấm áp.
---------------------------o0o-----------------------------
Hôm nay là ngày mùng năm tính theo âm lịch, mặc dù tết đã trôi qua hai ngày nhưng dư âm không khí tết vẫn tràn ngập trên khắp các phố phường tại thành phố Đông Doanh. Nhìn những cây mai, cây đào, những hàng banner trên những con đường làm Vương Minh không khỏi nhớ đến ba ngay như thần tiên lúc trước.
Trong suốt ba ngày tết, chỉ trừ lúc sang nhà Nguyễn Sinh, Liễu Sơn Thành và mấy anh em chúc tết thì hầu như ba người Vương Minh, Nguyễn Giai Giai và Triệu Vận đều dành thời gian ở lại trong nhà. Hắn cùng hai người đẹp suốt ba ngày lăn qua lăn lại liên tục trên giường mọi phút mọi nơi. Và chiến tích rõ ràng nhất ghi lại khoảng thời gian xuân sắc này chính là căn hộ của Vương Minh giờ như một bãi chiến trường khiến ba người phải mất nguyên một ngày mùng bốn để dọn dẹp.
"Reng reng…"
Đang hồi tưởng lại những cảnh xuân sắc trong suốt ba ngày tuyệt vời nhất đời từ lúc sinh ra đến nay thì điện thoại trên mặt bàn làm việc rung lên khiến Vương Minh được kéo trở về với hiện thực. Nhìn chiếc điện thoại đang kêu inh ỏi thì Vương Minh cảm thấy cực kì chướng mắt, hắn trong lòng thầm chửi tổ tông mười tám ba mươi sáu đời cái tên gọi điện thoại, không gọi vào lúc nào mà sao lại nhe đúng lúc này gọi chứ.
"Alo ai đấy"
Tâm trang không chút tốt đẹp đương nhiên giọng nói cũng như vậy. Lúc này Vương Minh nói chuyện thì cáu ngắt, ngữ âm dữ tợn như kiểu mấy tên côn đồ đòi nợ vậy.
"Là tôi, Thư Kiều anh còn nhớ chứ?"
"Thư Kiều?"
Vương Minh sửng sốt, hắn không ngờ cô nàng này lại chủ động gọi điện cho hắn. Trong bữa tiệc đêm ba mươi của Nguyễn Sinh, Vương Minh cũng gặp Thư Kiều một lần nhưng có lẽ vì ấn tượng của Vương Minh trong mắt nàng cực kì thấp nên nàng ta cực kì lạnh nhạt không thèm giao tiếp với Vương Minh. Lúc đầu Vương Minh không biết tại sao nàng ta lại xuất hiện ở đây về sau nghe Nguyễn Giai Giai giải thích mới biết, hóa ra cha nàng và cha Thư Kiều, bí thư mới nhận chức của thành phố Đông Doanh, Thư Quốc Long là bạn học cũ ở nước ngoài vì vậy hai gia đình có gia tình cảm rất sâu đậm. Bí thư Thư Quốc Long vì có việc bận đột xuất không đến được nên mới đặc biệt cử Thư Kiều đến thay mặt tham dự tiệc.
Vương Minh nghe Nguyễn Giai Giai kể lại nhìn biểu hiện của nàng, mặc nàng đã tận lực che dấu nhưng Vương Minh vẫn mơ hồ cảm thấy hình như Nguyễn Giai Giai khi nói đến Thư Kiều có chút chán ghét nhưng Vương Minh cũng không hỏi nhiều.
"Này anh có còn ở đó không đấy"
Thư Kiều đợi một lúc lâu mà thấy đầu dây bên kia vẫn im lặng không có tiếng thì lên tiếng
Vương Minh giật mình, xin lỗi.
"Thật thất lễ, lúc này tôi thất thần. Đúng là vinh hanh cho tôi quá, Thư tiểu thư xinh đẹp lại chủ đông gọi điện cho tôi cơ đấy, đúng là mặt trời mọc đằng tây rồi… ha ha"
Vương Minh nói vài lời vui đùa coi như là muốn kéo gần lại quan hệ giữa hai người
"Hừ…"
Thư Kiều hừ lạnh một tiếng, giọng không nóng không lạnh nói
"Anh tin tôi nói lại những lời này với Nguyễn Giai Giai thì anh chắc chắn sẽ chết rất thảm không?"
"Cô đe dọa tôi sao?"
Vương Minh nói nhưng trong giọng không hề có chút gì giống với một kẻ đang bị uy hiếp cả.
"Cứ xem như là vậy đi"
"Vậy thôi được. Cô biết số của Giai Giai chưa, chưa biết để tôi đọc cho cô nghe nhé. Số là 099…"
"Được rồi. Coi như anh giỏi"
Thư Kiều nhận ra sự uy hiếp của nàng đối với hắn dường như vô dụng. Bình thường, nàng đứng trước các tổng giám đốc, các đối thủ làm ăn thì chưa bao giờ chịu thua ở khoản miệng lưỡi nhưng mỗi khi nói chuyện với tên lưu mạnh này thì nàng nhận ra một sự thật đau lòng là mọi công phu của nàng chả có tí lực sát thương nào với hắn, lần nào cũng đều bó tay chịu thua ra đi trong bức tức cả, điều này khiến một thiên tài như Thư Kiều cảm thấy không cam lòng đồng thời cũng cảm thấy khó hiểu. Suy đi nghĩ lại đến nát óc, nàng đành lấy một lí do mà nàng cho rằng có thể chấp nhận nhất chính là cái tên lưu manh kia da mặt quá mức dày, không biết biết hai chữ xấu hổi viết như thế nào nên nàng mới thua hắn.
Siêu Cấp Ác Ma Siêu Cấp Ác Ma - kingbin