When you look at the sun during your walking meditation, the mindfulness of the body helps you to see that the sun is in you; without the sun there is no life at all and suddenly you get in touch with the sun in a different way.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: kingbin
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 398 - chưa đầy đủ
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 302 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 05:55:41 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 187: Món Quà Quá Hấp Dẫn
uả nhiên mọi thứ gần như đúng với dự đoán của Vương Minh, cuộc đi dạo phố với nhóm Nguyễn Giai Giai chính là một công cuộc đại hành xác. Chỉ có duy nhất một điều ngoài dự đoán của hắn là con bé Lê Linh cũng tham gia vào, mà trong quá trình đi dạo hắn cũng được một phen mở to mắt. Lê Linh bình thường trông là người lạnh nhạt, tính tính hướng nộ, luôn trưng ra một cái bộ mặt không quan tâm đến những thứ xung quanh vậy mà trong quá trình mua sắm thì nàng ta như con ngựa xổng chuồng, chạy tới chạy lui tay lúc nào cũng phải cầm một thứ gì đó để thử. Thấy cảnh này thì đến Vương Minh cũng phải thầm ngán ngẩng công nhận một điều rằng shopping chính là thuốc phiện của cánh phụ nữ.
Vương Minh làm culi đến chán luôn, hắn cảm thấy tinh thần rất mệt mỏi bởi sự nhàm chán không có gì làm. Nhìn thấy khuôn mặt nhăn nhó xám xịt của Vương Minh thì Nguyễn Giai Giai cười cười rồi kéo Triệu Vận ở bên cạnh thì thàm gì đó. Triệu Vận đỏ bừng mặt mắt lúng liếng nhìn Vương Minh rồi gật đầu. Vương Minh chứng kiến cảnh này thì cảm thấy tóc gáy dựng lên không biết hai nàng đang định có hành động mờ ám gì đây.
Một lúc sau Nguyễn Giai Giai chậm bước chân lại, tách khỏi hai người Triệu Vận và Lê Linh đi song song với Vương Minh. Nàng nhìn Vương Minh mỉm cười quyến rũ với hắn hỏi
"Anh mệt lắm không"
"Em hỏi hơi thừa"
Vương Minh bực mình nên giọng nói cũng có chút không dễ chịu.
Nguyễn Giai Giai cười không để ý đến thái độ khó chịu của Vương Minh bởi điều này đã nằm trong tính toán của nàng ta. Nàng liếc nhìn xung quanh rồi nghe miệng thơm ngát đến gần tai của Vương Minh thủ thỉ
"Nếu anh biểu hiện rốt tối nay em sẽ có quà đặc biệt cho anh"
"Có quà?Quà gì"
Nguyễn Giai Giai híp mắt nhìn Vương Minh nói với giọng nói đầy ma lực
"Em và Triệu Vận sẽ cùng hầu hạ anh"
"Em nói lại xem"
Vương Minh cảm thấy đầu mình đột nhiên nổ ầm một cái như thể bên trong não bộ phát nổ vậy. Cái tin tức này quá mức chấn động với hắn, mà đây cũng là điều hắn mơ ước nhiều đêm nay rồi nay nó thành sự thật khiến Vương Minh có chút không tin, ngỡ rằng tai minh nghễnh ngàng nên nghe nhầm vì vậy phải hỏi lại.
"Hì hì… Triệu Vận đã đồng ý cùng với em hầu hạ anh tối nay"
Nguyễn Giai Giai cũng không ngại nhắc lại cái việc ngượng ngùng này bởi theo nàng nghĩ giữa hai người coi như cũng gần đạt đến mức vợ chồng rồi, chỉ còn thiếu mỗi tờ giấy chứng nhận và một cái đám cưới hình thức nữa thôi. Theo như nàng đọc được từ một trang diễn đàn tư vấn hôn nhân trên mạng thì hai vợ chồng thương xuyên nói những câu đại loại như thế này không chỉ làm gia tắc ham muốn đồng thời còn khiến hai vợ chồng tự nhiên hơn trong quan hệ
"Được được em yên tâm"
Vương Minh gật đầu như gà mổ thóc. Lúc này xác thực là tai mình không nghe nhầm. Hắn lập tức vỗ ngực đảm bảo. Lúc này trong mắt Vương Minh bùng lên ánh lửa quyết tâm, điều này chứng tỏ hắn đã phát huy 200% sức mạnh bản thân quyết tâm hoàn thành nghĩa vũ cao cả ngày hôm nay. Nói đùa đây là mơ ước tối thượng của bất cứ thằng đàn ông nào, có cơ hội được trái ông phải ấp, trái một loại bưởi phải một loại bưởi có thái giám mới không muốn. Từ khi nghe được phần thưởng tối thượng này thì tâm tình của Vương Minh chợt cảo hứng lên vạn phần, mặt luôn nở nụ cười trong óc đang tưởng tượng vè viễn cảnh một long hai phượng tối nay. Cứ nghĩ đến đây thôi là Vương Minh lại cảm thấy dục hỏa bừng bừng, toàn thân hơi khó nong, thằng em ở phía dưới có dấu hiệu độn lều đứng lên. Lúc này hắn ước thời gian trôi nhanh lên cái nào, nhanh chóng đến buổi tối để hắn được hưởng cái cảm giác thần tiên kia.
------------------------o0o---------------------------
Cùng lúc đó tại khách sạn A tại quân 10 Đông Doanh…
Dịch Thế Hùng ngồi trên ghế salon, mặt múi tối sầm nhưng có lẽ không muốn để người đang ngồi dối diện với mình thấy được sắc mặt này của mình mà suốt từ lúc gặp nhau hắn chỉ cúi gằm mặt nhìn xuống dưới dất.
Nguyên lại là Dịch Thế Hùng đã xuất viện cách đây ba ngày nhưng chuyện xấu lộ ra làm hắn cảm thấy mình không còn mặt mũi gặp người khác nữa. Vì vậy vừa rời bệnh viện hắn không trở về biệt thự mà phi thẳng đến khạch sạn A, thuê một căn phòng sang trọng rồi tự giam mình bên trong đó suốt ba ngày nay. Hắn cứ tưởng rằng trốn ở đây thì không ai tìm ra nhưng mới sáng sớm hôm nay khi vừa đi ăn ở nhà hàng dưới tầng thì khi lên phòng đã thấy có người đứng trước cửa đợi hắn. Nhìn thấy người trước mặt này thì tâm trạng của Dịch Thế Hùng cực tệ bởi ngoại trừ Vương Minh ra thì đây là người mà hắn không muốn gặp mặt nhất vào lúc này.
"Thế nào nói gì đi chứ"
Một giọng nói eo éo như của phụ nữ vang lên. Đây địch thị là giọng nói của người đàn ông trung niên ngồi trước mặt. Nhìn người đàn ông nào cao to vạm vỡ, khuôn mặt đanh thép có vài vết sẹp chằng chịt, làn da găm đen khỏe mạnh hấp dẫn, nói chung là nhìn người đàn ông trung niên này trông cực kì nam tính. Vậy mà cái giọng nói lại đầy khiếm khuyết như vậy, quả thật là tạo hóa trêu người.
Người đàn ông có giọng nói khiếm khuyết này chính là Trần Vĩnh Phú, nhị gia của Nhị bang danh tiêng lừng lẫy. Hắn lấy cô của Dịch Thế Hùng là Dịch Mai, Dịch Mai từ khi Dịch Thế Hùng còn bé đã rất cưng chiều cháu trai, coi nó như của báu mà Trần Vĩnh Phú rất yêu vợ, có câu nói yêu ai yêu cả đường đi lối về. Vì vậy mà hắn cũng rất cương chiều đưa cháu trai trước mặt này, chứ không tại sao hắn lại dùng quyền lực của mình để Dịch Thế Hùng gia nhập vào Nhị bang lại còn làm đại ca quản lí cả một quận của Nhị bang chứ.
"Cháu…"
Dịch Thế Hùng lắp bắp không mãi mà không biết nói gì cả
"Có phải không nói được gì không?"
Trần Vĩnh Phú thả người dựa vào thành salon, híp mắt nhìn Dịch Thế Hùng
Dịch Thế Hùng quả thật không có gì nói vì vậy hắn bảo trì trầm mặc coi như là đồng ý với lời nói của Trần Vĩnh Phú.
"Hừ đúng là không có bản lĩnh gì cả"
Dịch Thế Hùng nghe thấy lời này thì hay tai đang đặt trên đùi chặt siết chặt cả người đang run lên từng cơn. Trên đời này hắn hận nhất là bị người khác xem thường nhưng mà có một số người xem thường hắn nhưng hắn không thể làm gì được chỉ có mỗi nước cắn răng nén giận trong lòng.
Trân Vĩnh Phú nhìn đưa cháu trai bên vợ này mà thở dài nói
"Cháu thật là càng lúc càng khác, trong ấn tượng của chú cháu là người có thùi ắt báo vậy mà cháu xem cháu bây giờ xem. Chỉ bị một đòn vỗ mặt của đối phương mà đã sợ sun cả vời như thế này rồi. Như vậy thì tương lại còn làm ăn được gì nữa chứ"
Trần Vĩnh Phú nói xong thì nhìn Dịch Thế Hùng thấy hắn không trả lời nhưng mức độ run rẩy của cơ thể xuất hiện nhiều và dữ dội hắn, hắn biết hắn đã đả động được Dịch Thế Hùng vì vậy hắn tiếp tục nói
"Chú đã từng nói với cháu. Người trên giang hồ chú trọng nhất mặt mũi, đối phương tát cháu một cái thì cháu phải tát lại hai cái"
Dịch Thế Hùng nghe thấy vậy thì thở dài giọng ảo não nói
"Không phải cháu không muốn mà là đối thủ quá hùng mạnh cháu không có sức phản kháng lại"
"Ồ vậy sao. Nói cho chú nghe về tên nhóc đó xem thế nào?"
Trần Vĩnh Phú nghe thấy lời đứa cháu trai thì đột nhiên sinh ra sư hứng thứ với kẻ đã làm cháu trai mình ra nông nỗi này. Theo như trí nhớ của hắn thì Dịch Thế Hùng là kẻ cực kì cao ngạo rất ít khi chịu cúi đầu trước người khác vậy mà bây giờ lại có thái độ sợ hãy như vậy khí nói về đối phương, quả thật hết sức kì lạ.
Dịch Thế Hùng cũng không chậm trễ kể lại không sót những gì mình điều tra được về Vương Minh. Lần trước sau khi nhận được cuộc gọi sặc mùi máu của Vương Minh thì hắn đã cẩn thận điều tra kĩ càng lại Vương Minh. Không điều tra thì thôi vừa điều tra hắn suýt chút nữa té ngửa bởi thành tích chiến đấu quá mức hoành tráng, toàn một mình đơn đấu với vài chục người mà không có một chút thương tích. Nói không đâu xa như vụ ở quán cơm lần trước, ba mươi tên đàn em trong lực lượng tinh nhuệ của hắn cũng bị Vương Minh xử lí hiện giờ vẫn đang nằm viện dưỡng thương dài hạn. Lúc đó Dịch Thế Hùng thầm trách mình quá ngu ngốc không điều tra kĩ càng đối phương để rồi dẫn đến kết cục này.
Trần Vĩnh Phú nghe xong thì trầm mặc không nói gì. Mặc dù bên ngoài biểu hiện rất bình thản nhưng trong lòng có chấn động không nhỏ. Trân Vĩnh Phú là người lăn lộn nhiều năm trong hắc đạo, đã ra Nam vào Bắc không loại xã hội đen nào là chưa gặp cả nhưng mà đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy một tên nhóc con mới hai mươi tuổi đầu lại có chiến lực khủng khiếp như vậy. Suy nghĩ một lát rồi Trần Vĩnh Phú nói
"Đúng là một kẻ mạnh. Nhưng mà…"
Rồi hắn ngừng lại đôi chút nhìn Dịch Thế Hùng thì bắt gặp ánh mắt sánh rực của đưa cháu trai, hắn cươi ẩm hiểm nói
"Nhưng nếu so với sát thủ thì vãn còn kém lắm"
"Sát thủ?"
Mới đầu Dịch Thế Hùng còn không hiểu nhưng não hắn không phải là não heo chỉ vài giây sau hắn đã hiểu ra. Giọng có chút run rẩy Dịch Thế Hùng nói
"Chẳng lẽ… chẳng lẽ chú đinh…"
Siêu Cấp Ác Ma Siêu Cấp Ác Ma - kingbin