A home without books is a body without soul.

Marcus Tullius Cicero

 
 
 
 
 
Tác giả: kingbin
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 398 - chưa đầy đủ
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 302 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 05:55:41 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 168: Kì Nghỉ Tại Hoa Huệ Thôn (1)
uá trình làm quen kết thúc. Quả một đoạn thời gian ngắn ngủi làm quen này thôi thì Maria và Vương Minh đều có thu hoạch cả. Vương Minh thì biết được khả năng của ba người kia còn Maria thì biết được Vương Minh là loại người ưa mềm không ưa rắn, tính tình khá phức tạp, không thích bị mệnh lênh rằng buộc.
Màn chào hỏi kết thúc cũng là lúc bốn người bước vào việc chính. Vương Minh thuật lại sơ qua những thông tin thu thập được về Nguyễn gia trong khoảng thời gian từ lúc hắn ở đất nước này cho đến nay sau đó dẫn ba người đến hiện trường khu công nghiệp bỏ hoang số một trên đường quốc lộ số 37.
Trước khi đến đây Vương Minh đã gọi điện báo trước cho Liễu Sơn Thành một tiếng bởi từ sau cái đêm đó thì khu vực này được quân đội tiếp quản nên muốn đi vào khu vực này phải có giấy thông hành hoặc lệnh của Liễu Sơn Thành. Có lệnh của Liễu Sơn Thành nên Vương Minh không bị lính gác cản trở mà đi một mạch vào trong.
Lúc này khung cảnh vẫn như cũ chỉ là trong đống gạch vụn được dọn bớt đi làm lộ ra các cửa đi xuống hầm bí mật dưới lòng đất trong các toàn nhà đổ nát. Vương Minh chỉ vào cửa hầm nói với Maria
“Dưới đó là phòng thì nghiệm, các người xuống đó kiểm tra đi”
Vương Minh không muốn xuống đó bởi không gian dưới đó rất chật chội mà bản thân hắn cũng không biết tí gì về mấy thứ khoa học đau đầu nhức óc này cả nên đứng đó chỉ tổ chật chỗ làm vướng tay vướng chân ba người của Maria nên tốt nhất là đứng trên này đợi cho xong.
Nhưng mà đứng trên này lại xuất hiện một vấn đề khác, thời gian khám xét kiểm tra cũng không phải là ngắn ngủi gì vì vậy chả lẽ hắn chỉ đứng đực trên này mà chờ đây. Vốn nhìn thấy mấy quân nhân phụ trách ở đây tính đến bắt chuyện nhưng mà đám người này ở trong quân đội huấn luyện kỷ luật thép nên Vương Minh nói chuyện với họ không khác gì nói với khúc gỗ cả. Chỉ nói qua dăm ba câu là hắn lập tức phải bỏ cái ý định này. Buồn bực Vương Minh trở lại trong xe, may mà điện thoại của hắn là điện thoại vệ tinh nên bất kể ở đâu dù là dưới biển hay là trong thung lũng sâu đều có thể kết nối với mạng internet. Lại nghĩ đến việc đối đầu với Nguyễn gia sắp tới Vương Minh không khó đẻ đoán ra được chủ tướng bên kia chắc chắn sẽ là cái tên nhị thiếu gia Nguyễn Phi Long.
Sáng hôm nay mặc dù Vương Minh mới chỉ gặp mặt Nguyễn Phi Long lần duy nhất, nói với nhau đôi ba câu nhưng với con mắt nhìn người đã được mài dũa thì Vương Minh tin chắc cái tên Nguyễn Phi Long là một kẻ cực kì sĩ diện và coi trọng mặt mũi. Vương Minh sáng nay đã vũ nhục hắn như vậy mà hắn không tự thân dẫn quân đến sát phạt Vương Minh thì trừ phi hắn không phải người họ Nguyễn. Ông cha xưa nay có câi “biết địch biết ta trăm trận trăm thắng”, mặc dù có bộ phận thu thập tin tức của công ty Vương thị và Hắc bang nhưng Vương Minh vẫn muốn tự tìm hiểu về đối thủ sắp tới này của mình. Vì vậy hắn dành thời gian nhàm chán này lên mạng tìm kiếm các tư liệu liên quan đến tên Nguyễn Phi Long kia.
Cộc… cộc…
Vương Minh đang mải mê xem tư liệu vừa mới tìm được thì thấy có người gõ vào cửa kính xe. Vương Minh ngước lên thì thấy ba người Maria đang đứng bên cửa xe, hắn mở cửa cười cười với ba người hỏi
“Đã xong rồi à”
“Đã xong”
Maria gật đầu nói, trên mặt nàng và hai người kia xuất hiện nụ cười vui mừng xem ra cuộc khám nghiệm hiện trường lần này đã thu được kết quả rất khả quan.
Vương Minh cũng cười cười với ba người kia sau đó hắn chở ba người đến phòng đã được Vương Minh nhờ Mã Đống đặt sẵn ở khách sạn hạng sang nhất của thành phố Đông Doanh, khách sạn quốc tế Vĩnh Lạc
------------------------o0o---------------------------
Loáng cái kì nghỉ sau thì đã hết, lúc này các sinh viên của trường đại học tổng hợp Đông Doanh cũng lục đục trở lại trường để còn kịp ngày nhập học. Vì chỉ còn mấy ngày nữa là phải nhập học nên Vương Minh quyết định tranh thủ khoảng thời gian nghỉ hiếm hói này dẫn hai người Triệu Vận và Nguyễn Giai Giai ra khỏi thành phố dạo chơi mấy ngay. Mục đích giả trí thư gian đầu óc là chủ yếu nhưng trao dồi tình cảm mới là chuyện chính mà Vương Minh muốn làm. Nhưng tính toán chỉ là tính toán bởi vì đột nhiên Lâm Yên Yên và Phan Hoàng lại xen ngang vào khiến ộng đẹp của Vương Minh tan thành theo mây khói
Hôm nay tất cả mọi người đều tập trung tại nhà của Vương Minh, phòng khách căn hộ của Vương Minh cũng không loại nhỏ nên cũng vừa vặn chứa đủ. Vương Minh nhìn mọi người trong căn phòng mặc dù trong lòng có chút bất đắc dĩ nhưng hắn vẫn cười cười hỏi
“Mọi người nghĩ chúng ta nên đi đâu chơi đây”
“Tùy anh, em đều nghe anh cả”
Nguyễn Giai Giai và Triệu Vận không hẹn cùng nói một lời sau đó hai người nhìn nhau cùng cười cười khúc khích bộ dạng như kiểu hai chị em thân thiết vậy.
“Vậy hay chúng ta ra biển chơi đi”
Phan Hoàng đề nghị
Lâm Yên Yên ở bên cạnh ngay lập tức bĩu mỗi nói
“Anh điên à. Bây giờ là mùa đông, rét căm căm ra biển để trở thành cây kem chắc”
Phan Hoàng bị Lâm Yên Yên độp lại thì cảm thấy xấu hổ, mặt đỏ bừng cúi đầu không dám nói thêm gì nữa. Vương Minh thấy vậy thì cười khổ hắn cũng biết cái cổ em gái kết nghĩa của mình là một con hổ cái chính hiệu nhưng mà hắn không thể hiểu nối với cái tính cách của tên công tử Phan Hoàng tại sao lại bập vào với Lâm Yên Yên chứ. Vương Minh thấy Phan Hoàng đang ra hiệu cầu cứu về phía mình thì hắn đành lên tiếng
“Anh nghĩ thế này hay là chúng ta làm chuyến trở về Hoa huệ thôn đi”
“Đi Hoa Huệ thôn”
Lâm Yên Yên trầm ngâm một lúc rồi gật đầu đồng ý. Thực ra trong lòng nàng cũng rất muốn trở về Hoa Huệ thôn một chuyến để thăm gia đình nhưng mà chưa tìm được dịp. Lúc trước thì do vướng kì thi bận rộn, sau khi thì xong nàng muốn về nhưng không có xe nay Vương Minh đề nghị thì làm sao nàng không đồng ý cơ chứ, nhất cử lưỡng tiện vừa được đi chơi vừa về thăm gia đình.
“Hoa Huệ thôn hình như đó có phải là quê của Yên Yên không?”
Nguyễn Giai Giai hỏi.
“Phải”
Vương Minh gật đầu rồi hắn nói
“Ở Hoa Huệ thôn có một cánh đồng hoa huệ cực lớn và cực kì đẹp, đảm bảo hai em sẽ rất thích”
“Thật sao”
Nguyễn Giai Giai hai mắt sáng lên tỏ vẻ thích thú vô cùng rồi nàng quay ra nhìn Triệu Vận hỏi
“Triệu Vận em thấy sao?”
“Em thấy đi Hoa Huệ thôn cũng là một ý hay, sống ở thành phố nhiều cũng cảm thấy nhàm chán nên về nông thôn một vài hôm để có cảm giác mới lạ”
“Được vậy chúng ta đi Hoa Huệ thôn đi”
Nguyễn Giai Giai tươi cười nói.
“Còn em thì sao Lê Linh”
Vương Minh liếc mắt nhìn Lê Linh đang ngồi bên trái Triệu Vận hỏi. Suốt từ đầu buổi nói chuyện đến giờ Lê Linh như một con búp bê vô trí vô giác ngồi im không nói câu nào, khuôn mặt hờ hững lạnh lùng dường như những việc xung quanh nàng không nghe không thấy vậy. Khi nghe thấy Vương Minh hỏi thì Lê Linh mới lên tiếng, nàng lắc đầu nói
“Em không đi. Em còn phải ở lại chăm sóc cho anh Đức”
Vương Minh gật đầu chấp nhận, hắn biết tính cô bé Lê Linh này hướng nội trầm trọng nên cũng không muốn bắt ép nàng đi.
Bàn bạc thêm một chút là cần mang thứ gì nữa suốt hơn tiếng đồng hồ thì nhóm người Vương Minh mới chốt danh sách sau đó Vương Minh tay trái Triệu Vận tay phải ôm Nguyễn Giai Giai dần đầu nhóm người nghênh ngang đi đến cái siệu thị đối diện với khu chung cư. Trên đường đi hắn đón nhận vô số ánh mắt của đám đàn ông đi trên đường, có hâm mộ có ghen tị nhưng Vương Minh không thèm để ý mà vẫn vui vẻ cười đùa trêu trọc hai người đẹp ở hai bên.
Triệu Vận và Nguyễn Giai Giai cũng không để lỡ cơ hội hiếm hoi được đi dạo với Vương Minh, bình thường Vương Minh suốt ngày bận rộn công việc rất hiếm có cơ hội đi dạo phố với hắn, chỉ toàn là hai nàng cùng nhau đi mà thôi nên lần này có Vương Minh đi cùng thì há các nàng lại bỏ lỡ. Thế là một màn tiếp theo đó đối với Vương Minh là loại đỉnh cấp của cực hình, hắn hai tay xách một đống đồ thậm chí trên cổ cũng đeo túi lẽo đẽo đi theo hai người đẹp qua các cửa hàng thời trang, trang sức suốt mấy tiếng buổi chiều. Vương Minh cười khổ nhìn hai người đẹp đang dắt tay nhau vui vẻ trò chuyện phía trước nói
“Hai bà xã chúng ta về được chưa. Anh mệt lắm rồi”
“Chưa được bọn em chưa mệt, phải không Triệu Vận”
Nguyễn Giai Giai kiên quyết lắc đầy nói rồi quay sang hỏi Triệu Vận
“Đúng vậy”
Triệu Vận nhẹ nhàng gật đầu nhưng nàng liếc nhìn Vương Minh với ánh mắt bất đăc dĩ và xin lỗi.
Vương Minh chỉ biết cười khổn không nói gì, hai bà xã tương lai đã nói vậy thì hắn không còn cách nào khác đành tiếp tục vài trò culi này thôi. Đến khi công cuộc hành xác kết thúc thì trời cũng đã chuyển tối, ném đống đề xuống phòng khác, Vương Minh thả người nằm dài trên salon lúc này hắn cảm thấy cả cơ thể đau nhức mệt mỏi không kém gì những lúc huấn luyện năm xưa cả.
Siêu Cấp Ác Ma Siêu Cấp Ác Ma - kingbin