Nghịch cảnh là thước đo giá trị của một con người. Tôi trở nên mạnh mẽ hơn sau những khủng hoảng trong cuộc sống.

Lou Holtz

 
 
 
 
 
Tác giả: kingbin
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 398 - chưa đầy đủ
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 302 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 05:55:41 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 100: Người Bí Ẩn Hẹn Gặp
ừ cục trưởng nghe hiểu ý, thấy có đường sống vội vàng đứng dậy phụ họa
“Thị trưởng Phương nói rất đúng. Ngay bây giờ tôi sẽ về cục huy động lực lượng tiến hành ngay lập tức trong đêm nay. Quyết tâm đem lại sự trong sạch trả lại cho thành phố Giang Kiều sớm nhất”
Phùng Tích Phạm thở dài. Vốn lần này hắn muốn tóm lấy vị trí cục trưởng cục công an nhưng giờ đây xem ra đã không còn hy vọng. Phương Thiên Uy đã vẽ ra một con đường sống cho Từ cục trưởng, xem ra muốn động đến vị trí cục trưởng này cũng không phải dễ gì. Hiếm hoi lám mới tìm được một cơ hội tốt như thế này vậy chẳng lẽ lại như thế bỏ qua. Tuy trong lòng không muốn bỏ nhưng Phùng Tích Phạm nghĩ không còn cách nào khác, đành thở dài đứng dậy nói thêm một chút nữa rồi tan họp
Phương Thiên Uy trở lại văn phòng của mình hắn lập tức rút điện thoại di động gọi cho em trai Phương Minh mắng té tát một trận rồi mới cúp máy, hắn nghiến răng nghiến lợi, bộ dạng cực kì tức giận
-------------------o0o-----------------
Vương Minh về đến trụ sở tạm thời ở Giang Kiều của Hắc bang, hắn thả người nằm trên chiếc giường. Dạo gần đây quen có người đẹp nằm bên cạnh nên bây giờ Vương Minh cú cảm giác thấy thiếu thiếu, nằm trằn trọc mãi không ngủ được nên đành ngồi đậy lôi laptop ra chơi.
Reng… reng…
Điện thoại của Vương Minh dung lên. Vương Minh bắt máy, nói
“Đức, mọi chuyện sao rồi?”
Lão đại. Tam Hổ bang đã bị xóa xổ chỉ là…”
“Chỉ là sao…?”
Vương Minh thấy Lê Minh Đức nói năng ấp úng như vậy thì trong lòng nghĩ không phải có biến cố gì xảy ra đấy chứ. Lê Minh Đức thấy giọng Vương Minh khẩn trương như vậy thì vội vàng nói
“Ba con chuột già của Tam Hổ bang đã chạy thoát”
Phù. Vương Minh thở phào một phen. Hắn cứ tưởng chuyện gì lớn hóa ra là ba tên lão đại của Tam Hổ bang chạy mất. Bọn chúng chạy cũng chả sao cả, Tam Hổ bang bị tiêu diệt mới là quan trọng nhất. Vương Minh cười nói
“Bọn chúng chạy mất cũng không sao cả. Tam Hổ bang đã bị tiêu diệt thì chúng chả khác gì một lũ chó không nhà, chả có tí nguy hiểm gì đâu. Không phải bận tâm. Được rồi chú dẫn anh em đi ăn uống xả hơi một phen đi, chi phí không cần quan tâm”
“Vâng vâng. Cảm ơn Vương ca”
Vương Minh vừa cúp điện thoại của Lê Minh Đức thì điện thoại lại reo lên. Vương Minh nhìn thấy một số lại thì không muốn nghe nhưng cuối cùng sau ba hồi chuông hắn cũng nhận điện thoại. Vương Minh nói
“Xin hỏi là ai đó”
“Vương Minh hả. Là ta Nguyễn Sinh đây”
“Hóa ra là Nguyễn Sinh tiên sinh. Làm sao ông có số điện thoại của tôi?”
Hỏi xong câu này Vương Minh thấy mình vừa hỏi một câu ngu ngơ hết sức. Chẳng phải chỉ cần hỏi Nguyễn Giai Giai là Nguyễn Sinh biết số điện thoại của hắn sao. Quả nhiên câu trả lời của Nguyễn Sinh y như Vương Minh đã nghĩ
“Là ta hỏi Giai Giai. À mà dạo gần đây thấy Giai Giai rất vui, ta hi vọng sẽ luôn thấy nó vui vẻ như thế”
Vương Minh đương nhiên là nghe ra ý trong lời nói của Nguyễn Sinh. Nguyễn Sinh đã ngầm đồng ý quan hệ của hắn và Nguyễn Giai Giai đồng thời cũng nhắc nhở hắn đừng có làm Nguyễn Giai Giai bị tổn thương gì hết. Vương Minh cười cười nói
“Ông không phải lo. Giai Giai ở bên tôi sẽ không có chuyện gì hết. Mà không phải giữa đêm hôm ông gọi tôi chỉ để hỏi chuyện này thôi đấy chứ”
“Cậu tính làm gì?”
“Là gì là làm gì?”
Vương Minh không trả lời mà hỏi lại. Nguyễn Sinh ở đầu bên kia thấy Vương Minh cứ giả lơ không biết liền nói luôn
“Chẳng lẽ cậu tính thâu tóm quận 14 luôn”
“Nếu đúng như vậy thì sao?”
Vương Minh không trả lời mà hỏi ngược lại. Ở đầu bên kia Nguyễn Sinh im lặng một lúc rồi cất giọng lãnh đạm nói
“Ta thấy cậu lần này làm hơi quá rồi đấy. Cậu có biết cậu làm như vậy là trực tiếp tát thẳng vào mặt của Liên Minh không”
“Biết”
“Biết sao vẫn làm?”
“Bởi trong mắt tôi Liên Minh chả là cái thá gì cả. Bọn chúng đến một người thì tôi đánh một người, xem bọn chúng có dám gây sự không”
“Cậu chưa biết thực lực thật sự của Liên Minh đâu”
“Vậy ông biết được thực lực thật sự của chúng tôi”
Câu hỏi này của Vương Minh quả thật là khiến Nguyễn Sinh không biết trả lời ra sao cả. Từ lúc Hắc Long bang xuất hiện hắn đã phái rất nhiều người đi điều tra về thực lực của cái bang hội này nhưng tất cả đều trở về với một kết luận giống nhau, đều nhận xét Hắc bang là một bang hội nhỏ, thực lực không đáng để vào mắt. Sau nhiều báo cáo cùng một kết quả như vậy Nguyễn Sinh dần dần cũng quên đi cái Hắc bang bé nhỏ nhưng đến khi Nguyễn Giai Giai được Vương Minh và người của Hắc bang cứu thì ông ta lại một lần nữa xem xét kĩ càng cái bang hội nhỏ bé này, Nguyễn Sinh cảm thấy Hắc bang này không phải là một bang hội nhỏ bé bình thường như bề ngoài mà là một con mãnh long đang ẩn mình trong màn sương, năm im chờ đợi thời cơ để quẫy mình trở dậy. Có suy nghĩ này, Nguyễn Sinh phái toàn bộ nhân lực tình báo đi điều tra nhưng kết quả vẫn như lần đầu, không ra được bất cứ thông tin có giá trị hữu dụng nào cả. Thậm chí đến người đứng sau Hắc bang là Vương Minh cũng không thể tra ra được. Câu hỏi lúc này của Vương Minh chính là điều mà Nguyễn Sinh bận tâm nhất, Nguyễn Sinh hỏi
“Rốt cuộc thực lực chân chính của các cậu là gì?”
“Bí mật, hiện giờ chưa thể nói cho ông biết được”
Nguyễn Sinh thấy Vương Minh không muốn trả lời thì cũng không cố ép hắn nói ra bởi Nguyễn Sinh qua con gái tìm hiểu được một chút tính cách cả Vương Minh. Đó là một kẻ cổ quái và tàn ác máu lạnh, mềm hay rắn đều không có tác dụng với hắn hết. Nguyễn Sinh thấy hai người chỉ có thể nói chuyện đến đây nên cúp máy. Trước khi cúp máy còn không quên nói một câu
“Bảo trọng. Chắc đám người đó sẽ sớm pháp thiếp mời thôi”
Vương Minh cũng cúp điện thoại. Hắn hiểu câu nói cuối cùng của Nguyễn Sinh là có ý gì. Vương Minh thở dài, hắn lắc lắc đầu rồi tiếp tục chăm chú vào cái màn hình máy tính, làm thêm vài ván bài trên Ongame rồi mới di ngủ
Vì đêm qua thức quá khuya đánh bài nên sáng sớm hôm sau Vương Minh dậy thì mặt trời đã lên cao rồi, nhìn đồng hồ thì cũng đã điểm 10 giờ. Vương Minh đi vào phòng tắm, đánh răng rửa mặt rồi thay quần áo. Đi xuống thì thấy Hắc Cẩu đang ngồi trong phòng khách, đọc tờ báo Giang Kiều tin tức, tờ báo lớn nhất tại thành phố Giang Kiều này. Thấy Vương Minh xuống thì Hắc Cẩu vội vàng đặt tờ báo xuống, đứng dậy nói
“Lão đại, anh đã dậy để em đi lấy đồ ăn sáng cho anh”
Vương Minh gật đầu hắn ngồi xuống chỗ mà lúc trước Hắc Cẩu ngồi. Cầm tờ báo ở trên ghế lên, đập vào mắt Vương Minh ở ngay trang đầu là một cái tít cực lớn “Thành ủy Giang Kiều thực hiện hành động bất ngờ bài trừ xã hội đen ngay trong đêm”. Vương Minh thấy cái tít này thì tò mò, giơ ra đọc thở. Cũng không có gì, đa phần toàn là những lời nói sáo rỗng, nhưng lời tâng bốc chính quyền của tay nhà báo, rồi xuống đoạn phía dưới là kể một loạt số liệu nào là bắt được bao nhiêu tên côn đồ, bao nhiêu tên buôn bán thuốc phiện, bao nhiêu tên truy nã trốn trại,… Vương Minh cười khinh bỉ, đây toàn là những lời nói được chính quyền biên dựng sẵn rồi để làm an lòng người dân. Đồng thời cũng che lấp đi vụ án kinh thiên ở hộp đêm T-bar tối qua. Vương Minh liếc mắt qua mấy trang báo nữa thì cuối cùng cũng tìm được một mẩu thông tin nhỏ nằm ở một góc của trang cuối nói về vụ án ở T-bar ngày hôm qua. Đọc qua qua thấy cũng không nói gì, Vương Minh ném tờ báo sang một bên đúng lúc Hắc Cẩu mang một đãi bánh báo nóng hổi ra. Vương Minh lấy một chiếc, Hắc Cẩu lấy một chiếc ình. Hai người vừa ăn vừa nói về các hành động sắp tới. Vương Minh nói
“Theo như dự kiến thì ít nhất là ba ngày nữa thì Hầu Dũng sẽ mang anh em xuống. Vì vậy sắp tới anh nghĩ chú chuẩn bị thuê thêm một cái nhà kho nữa đi. Anh thấy cái kho bên cạnh cái hiện giờ cũng được đấy”
“Vâng, em biết rồi”
Vương Minh lấy trong ví ra một chiếc thẻ ATM, ném cho Hắc Cẩu bảo
“Trong này có 1 tỉ đồng, dùng số tiền đó mà lo liệu chi phí sinh hoạt cho các anh em trong thời gian tới. Thiếu thì bảo anh”
“Vâng. Cảm ơn lão đại đã quan tâm”
Hắc Cẩu nhét chiếc thẻ ATM vào trong túi áo. Vừa ngoạm một miếng lớn trên chiếc bánh bao thì nhớ ra một chuyện. Hắc Cẩu bỏ chiếc bánh bao xuống nói
“Vương ca, mấy hôm trước có một người muốn hẹn gặp anh”
“Người hẹn gặp?”
Vương Minh nhíu màu. Hắc Cẩu nói
“Lúc đó là ba ngày trước khi anh đến. Có một kẻ trực tiếp đến ngôi nhà này, nói là ông chủ của hắn muốn gặp anh. Hẹn là chiếu tối hôm nay, ở nơi này”
Hắc Cẩu lấy từ trong ví ra một tấm danh thiếp. Vương Minh nhìn địa chỉ ghi trên tấm danh thiếp đó thì cảm thấy kì quặc, theo như trí nhớ của hắn thì ở cái thành phố Giang Kiều này trừ Dương Hân ra thì hắn chẳng còn quen ai khác. Tự nhiên sao lại có người đến tận cửa mời hẹn gặp cơ chứ. Vương Minh cảm thấy rất tò mò, hắn quyết định chiều này đến xem thử xem sao. Cất danh thiếp vào trong ví, Vương Minh cắn một miếng bánh bao hỏi
“Sao giờ chú mới nói”
Hắc Cẩu gãi đầu gãi tai, cười hì hì nói
“Tại công việc bề bộn quá nên em quên khuấy đi mất”
Vương Minh gật đầu chấp nhận lời giải thích này của hắn. Hắn cũng biết khối lương công việc của Hắc Cẩu ở Giang Kiều là rất lớn, có một số việc quên mất cũng không phải là chuyện lạ. Vương Minh ăn xong, cùng với Hắc Cẩu lái một chiếc Matiz đi ra xem xét mấy ngọn núi ở vùng ngoại thành Giang Kiều. Trước khi đến đây hắn đã ngắm vào mấy ngọn núi này, tính biến mấy ngọn núi này làm khu nghỉ dương hoặc khu du lịch sinh thái. Lần này khi đến tận nơi mục sở thị, thấy được khung cảnh thiên nhiên hùng vĩ tuyệt đẹp lại cảm nhận không khí trong lành của nơi đầy, Vương Minh càng quyết tâm dốc tiền biến nơi đây thành thiên đường nghỉ dưỡng của hắn.
“Oa, cảnh nơi đây thật đẹp. Có lẽ khi về già, anh sẽ chọn nơi này dưỡng lão”
Vương Minh cảm khái nói. Hắc Cẩu gật đầu, hắn cười cười nói
“Lúc đó anh cho em một suất nhé”
Vương Minh nhìn Hắc Cẩu rồi cười lớn nói
“Tất nhiên, tất nhiên rồi. Ai ai cũng có suất cả, anh em chúng ta cho dù có già sẽ mãi mãi sát cánh bên nhau”
Hắc Cẩu nghe thấy lời này của Vương Minh thì trong lòng cảm động vô cùng. Hắc Cẩu thầm nghĩ vận số mình thật tốt vừa tìm được một lão đại bá đạo, thực lực cực khủng bố nhưng cũng rất quan tâm đến anh em, thủ hạ.
Siêu Cấp Ác Ma Siêu Cấp Ác Ma - kingbin