No entertainment is so cheap as reading, nor any pleasure so lasting.

Mary Wortley Montagu

 
 
 
 
 
Tác giả: kingbin
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 398 - chưa đầy đủ
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 302 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 05:55:41 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 82: Bạch Gia Bạch Phá Thiên
huyến bay số 62 của hãng hàng không Sr Airline sẽ hạ cánh xuống thành phố Côn Minh trong vòng 10 phút nữa. Mong các quí vị kiểm tra hành lí chuẩn bị xuống sân bay. Cảm ơn quí khách đã dùng dịch vụ của Sr Airline.”
Giọng nói ngọt như mía lùi của nữ tiếng viên hàng không vang vọng trong khoang máy bay khiến Vương Minh tỉnh giấc. Mặc dù đã ngủ một giấc trên chuyến bay nhưng Vương Minh vẫn cảm thấy có chút buồn ngủ. Cũng phải thôi, đêm qua khi Triệu Vận biết tin sáng sớm hắn phải lên máy bay đi Vân Nam thì không hiểu sao bản tính rụt rè tự dưng chạy đi đâu mất, điên cuồng cùng Vương Minh đánh chiến mấy trận liền không ngừng nghỉ khiến hắn hết sức mệt mỏi nhưng cũng vạn phần sung sướng khoái lạc.
Máy bay hạ cánh xuống phi trường, Vương Minh cùng với Tô Hải xách túi hành lí xuống sân bay. Trong hành lí của hai người cũng không có gì cả ngoại trừ một cai latop và vài bộ quần áo nên công việc kiểm tra ở cửa rất nhanh. Lúc hai người đi ra của sân bay thì thấy có một người thanh niên vận âu phục đen trang nhã, trên tay cầm biển đề tên Tô Hải. Hai người đi đến gần người thanh niên này, Tô Hải nở nụ cười nồng hậu, dùng tiếng trung hỏi
“Là Bạch lão gia cử cậu đến đón à”
Người thanh niên này nhìn kĩ Tô Hải một lượt rồi đối chiếu với tấm ảnh trên màn hình điện thoại. Khi đã xác nhận đúng là người mình cần tìm thì vội vàng cung kính cúi người nói
“Tô tiên sinh, tôi là lái xe của lão gia, lão gia cử tôi đến đón ngài về sơn trang”
“Ừ. Vậy chúng ta đi thôi, không nên để Bạch lão gia phải chờ lâu”
“Vâng. Mời hai vị”
Người tài xế này liền tránh người sang một bên, giơ tay ra hiệu mời. Tô Hải cùng Vương Minh đi thẳng ra ngoài thì thấy đợi hai người là một chiếc xe Limousine sang trọng. Hai người đi vào xe, lái xe lập tức nổ máy cho xe chạy. Trên đường lái xe không nói một lời, Tô Hải cũng đồng dạng như vậy, ông ta đang nhắm hai mắt đầu dựa vào đằng sau dưỡng thần. Vương Minh cảm thấy rất buồn chán nên chỉ có duy nhất một việc làm đó là ngắm nhìn những khung cảnh đang vụt trôi bên ngoài cửa kính.
Thành phố Côn Minh là một trong những thành phố trọng điểm phía Nam của Trung Quốc. Nó nhận được sự quan tâm đặc biệt của chính phủ bởi ý nghĩa đặc thù về vị trí của mình, giáp ranh với các nước tiểu vùng sông Mekong. Nó có một ý nghĩa đặc biệt quan trọng về các lĩnh vực quân sự, chính trị đặc biệt là kinh tế. Vì vị trí của mình nên ngành kinh tế phát triển nhất tại nơi này phải nói đến hai ngành chính là vận tải và khai khoáng. Đi trên đường Vương Minh không khỏi kinh ngạc, thành phố này đầy rẫy là tòa nhà chọc trời với đủ loại hình kiến trức từ hiện đại cho đến cổ điển, rất là bắt mắt, tôn lên vẻ giàu có của thành phố này. Nói không quá thành phố này so với Đông Doanh cũng không kém là bao. Chiếc xe Audi chở Vương Minh rất nhanh đi ra khỏi khu vực thành phố. Lúc này những kiến trúc của một thành phố hiện đại đã biến mất, nhường chỗ cho cảnh tưởng núi non hùng vĩ động lòng người. Vương Minh nhìn thấy cảnh thiên nhiên tuyệt đẹp, những cánh rừng xanh ngát trải dài bất tận, những ngọn núi trùng trùng điệp điệp ẩn ẩn hiện hiên trong màn sương. Quả thật là khiến người khác phải say đắm.
“Đến nơi rồi”
Tô Hải đang nhắm mắt đột nhiên mở mắt ra nói khiến Vương Minh giật mình. Lúc này hắn dời mắt về phía trước thì xuất hiện trước hắn là một tòa biệt thự trang nhã được thiết kế theo phong cách Trung Quốc cổ điển hình. Đứng trước của biệt thự là một người trung niên khoảng 40, 41 tuổi, khuôn mặt già nua mặc trên người một chiếc trường bào đen thêu hình rồng tinh xảo. Lúc đầu Vương Minh nhìn người đàn ông này thấy rất bình thường nhưng khi đến gần, tiếp xúc với ánh mắt của người này thì Vương Minh bất giác cảm thấy bất an. Đối với những người sát thủ thì giác quan chính là người bạn đáng tin cậy nhất trên đời, tiếp xúc với người đang ông trông có vẻ phúc hậu này Vương Minh cảm thấy một lực áp bức đến khó thở. Hắn vô thức lùi lại phía sau vài bước nhưng vừa bước được một chân thì Tô Hải đã đặt tay ở phía sau lưng hắn, vô vỗ vài cái cười
“Hít thở thật sâu. Bình tĩnh nào”
Vương Minh nhìn thấy nụ cười của Tô Hải thì không hiểu sao tâm tình Vương Minh bớt hoảng loạn hơn hẳn, làm theo lời Tô Hải quả nhiên một lúc sau hắn đã lấy lại được phần nào vẻ trầm ổn ban đầu. Người trung niên nhìn Vương Minh với ánh mắt sắc bén, hắn hơi có chút bất ngờ nhưng rất nhanh che dấu đi, cúi mình về phía Tô Hải nói
“Tô tiên sinh, lão gia đang chờ ngài trong phòng khách”
“Cảm ơn Liễu quản gia, xin dẫn đường”
Tô Hải rất khách khí nói. Liễu quản gia cười cười rồi xoay người đi vào trong. Vương Minh cùng với tô Hải đi theo ông ta vào trong một phòng khách sang trọng và rộng lớn. Lúc này ở phía xa xa, ngay chính giữa căn phòng có một ông lão khoảng 60 đang ngồi trên một chiếc ghế dài bọc da hổ, trông bộ dạng của ông ta dừng như là đang ngủ gật vậy. Liễu quản gia thấy vậy thì dừng bước nói nhỏ với hai người Vương Minh và Tô Hải
“Hai vị đợi ở đây để tôi đi thông báo với lão gia một tiếng”
“Vậy làm phiền Liễu quản gia đi thông báo một tiếng”
Tô Hải nói. Liễu quản gia gật đầu rồi xoay người, nhẹ nhàng cất bước không một tiếng động đi về phía ông già kia. Cước bộ nhẹ nhàng, uyển chuyển nhưng vô cùng uy mãnh, nhìn thấy vậy Vương Minh biết ngay người này thân thủ không hề tầm thường chút nào, nói thật đến bản thân hắn cũng không thể nào có được cái loại cước bộ này. Liễu quản gia cúi người xuống thì thầm vào bên tai trái của ông lão, đột nhiên ông lão mở mắt. Vương Minh đứng ở ngoài cửa phòng khách cách ông ta khoảng hơn 10 m nhưng khi ông ta mở mắt thì cùng với tia mắt sáng quắc kia là một cỗ áp lực vô hình ập đến khiến khí huyết trong người Vương Minh nhộn nhạo hết cả lên, cả người run rẩy nếu mà không có nhờ hắc ám nội khí trong cơ thể đang cực lực chống đỡ có lẽ giờ đây Vương Minh đã ngã quỵ xuống rồi. Quả là ông một ông già siêu cấp khủng bố. Trong lòng Vương Minh thầm than không hiểu cái nơi quái quỉ này là nơi nào mà gặp toàn những nhân vật khủng bố đáng sợ như thế này chứ. Khi đã cố đứng vững lại được, Vương Minh cố gắng tránh cái ánh mắt đầy áp lực kia, hắn đến gần Tô Hải hỏi nhỏ
“Tiền bối, ông già kia là ai vậy?”
Tô Hải liếc nhìn Vương Minh rồi nói nhỏ
“Đó là gia chủ của Bạch gia, Bạch Phá Thiên. Đừng nhìn ông ta già thế mà khinh thường, đến ngay cả mười người như ta cũng không đánh lại ông ta đâu”
Mười người như Tô Hải cũng không đánh lại được. Nghe được tin này thì trong lòng Vương Minh chấn động không kém một trận động đất 10 độ. Thực lực của Tô Hải Vương Minh đã kiếm chứng qua vậy mà đến mười người như ông ta cũng không chống lại được ông già trông có vẻ ốm yếu này. Nếu vậy thì dù mấy chục Vương Minh lao đến chắc ông ta búng tay một cái là thành cám hết. Nghĩ đến đây Vương Minh toát mồ hôi hột, giờ phút này hắn ước gì chân mình gắn động cơ V8, chạy một mạch ra khỏi cái nơi quái quỉ này. Bạch Phá Thiên nhìn Vương Minh một lúc rồi gật đầu nói một câu không đầu không đuôi
“Không tệ, không tệ”
Nói rồi lão vẫy vậy tay với hai người ý bảo lại gần đây. Mặc dù không tình nguyện nhưng Vương Minh vẫn phải theo sau đến gần ông già kia. Mỗi một bước đi là Vương Minh lại cảm thấy sống lưng càng lạnh, mồ hôi càng lúc càng tuôn ra nhiều. Làm sát thù nhiều năm, trải qua rất nhiều lần chết đi sống lại nhưng Vương Minh lần đầu tiên có cái thứ cảm giác đáng sợ này, giống như thể mỗi bước chân của hắn là càng lúc càng tiến gần đến tử thần vậy. Thật đáng sợ. Từ chỗ lúc đầu hắn đứng cho đến chỗ mình đang ngồi chỉ có khoảng vài mét nhưng Vương Minh cảm thấy như đang bước đi trên một con đường siêu dài vậy, khó khăn nặng nhọc lắm hắn mới đến được chỗ mình ngồi. Phải nói rằng cái thứ cảm giác này khiến Vương Minh không thể nào dễ chịu được. Tô Hải ngồi xuống cái ghế ngay bên cạnh Bạch Phá Thiên, cười nói
“Bạch lão già, lâu lắm mới gặp. Tôi thấy ngài vẫn cường tráng khỏe mạnh lắm”
“Ta lớn tuổi rồi thân thể gần đây rất hay mệt mỏi. Nhớ lại năm xưa, cách đây 20 năm thôi một mình ngoài chiến trận đánh vài trăm tên cũng là chuyện nhỏ vậy mà… Ài, đúng là năm tháng không chừa một ai”
Bạch Phá Thiên thở dài nói. Rồi lão liếc nhìn Vương Minh nói
“Đây là người sở hữu hắc ám nội khí đời tiếp theo”
“Vâng. Tiểu tử này là Vương Minh, người sở hữu hắc ám nội khí”
Tô Hải nói. Bạch Phá Thiên gật đầu nhìn kĩ càng Vương Minh từ đầu đến chân. Ánh mắt của ông ta cứ nhìn đến đâu là chỗ đó Vương Minh cảm thấy lạnh cả người, da gà nỗi lên chit chít khắp người. Đảo đảo cặp mắt tinh tường của mình vài vòng trên người Vương Minh thì lão gật đầu nói
“Hình như tiểu tử này không phải là người trong Hắc môn”
“Đúng vậy. Hắn là người ngoài, nhờ cơ duyên xảo ngộ nên được hắc ám nội khí chọn”
“Ừm. Trông cũng không tệ chỉ là sao ta cảm thấy hắc ám nội khí trong người tên này yếu yếu, nó không còn giữ được sự bá đạo như trước”
“Chính vì vấn đề này mà vẫn bối mới dẫn hắn đến đây xin Bạch lão gia giúp đỡ”
“Ừ. Không cần ngươi nói ta cũng sẽ giúp.”
Nói rồi lão quay ra nhìn Vương Minh, Vương Minh khẽ run người. Nhấp một ngụm trà mà Liễu quản gia mang đến lão nói
“Tiêu tử, ngươi có biết rằng ngươi đang sở hữu một thanh bảo đao cực bá đạo không”
“Vẫn bối biết”
Vương Minh dè dặt nói. Hít một hơi thật sâu, hắn nói tiếp luôn
“Vãn bối biết thanh bao dao này trong tay vãn bối không khác gì một con dao cùn cả. Vì vậy xin nhờ Bạch lão gia chỉ giáo thêm làm sao để mài sắc nó”
“Ờ nhận ra như vậy là tốt”
Bạch Phá Thiên cười lớn nói
“Trên đời này ngu không phải là tội, chỉ có cái tội là không biết mình ngu thôi. Nhận ra được khuyết điểm của mình là tốt lắm. Thế mới có khí phách của đàn ông chứ. Không giống một số kẻ hiện nay ngu mà cứ giả vờ”
Vương Minh cười cười, hắn không ngờ những cái lời này lại thoát ra từ trong miệng của một ông già hơn 60 tuổi. Nếu bình thường một người trẻ tuổi nói ra những lời này thì người nghe sẽ cảm thấy không kì lạ chút nào nhưng mà người nói ra là một ông già 60 tuổi bộ dạng trông rất đáng kính thì đảm bảo ai ai cũng phải trợn mắt há mồm. Bạch Phá Thiên không để ý đến vẻ mặt cổ quái của Vương Minh, ông ta nói tiếp
“Đùa thế thôi. Giờ ta nói vào vấn đề chính đây. Chắc ngươi đã biết nguồn gốc của hắc ám nội khí rồi đúng không”
Vương Minh gật đầu. Những điều này hắn đã nghe dì Bạch, Tà lão với Tô Hải nói hết cả rồi. Bạch Phá Thiên nói
“Căn nguyên của nó chính là từ bản chất sâu xa của con người mà hình thành. Ngươi càng kìm chế bản tính của mình thì càng làm yếu đi hắc ám nội khí. Nhìn qua ngươi là ta biết ngươi đã trải qua rất nhiều khóa huấn luyện về biến đổi tâm lí, vì vậy những gì ngươi nghĩ hay là cảm xúc của ngươi hiện giờ đa phần đều là giả tạo cả”
Vương Minh im lặng. Quả thật lúc còn làm sát thủ hắn đã trả qua rất nhiều phương thức huấn luyện đáng sợ để đạt đến sự vô cảm và giả tạo về cảm xúc. Nhiều lúc hắn có thời gian ngồi ngẫm nghĩ lại thì cũng thấy đúng. Lúc trước đi ăn mày thì bản tính của Vương Minh có phần hoang dã và điên loạn giống như một con thú dữ, có lần vì tranh gianh đống bánh mì trong thùng rác của một nhà hàng hắn đã cầm gậy gỗ đánh vỡ đầu 10 tên ăn mày khác. Nhưng đến khi làm sát thủ, sự điên cuồng và liều lính không còn nữa, thay vào đó là một con người cẩn thận tỉ mỉ đến từng chi tiết và hành động.
“Tiểu tử ngươi nghĩ ngươi là loại người nào”
“Điên cuồng và liều lĩnn. Đó là trước đây còn bây giờ thì tỉ mỉ cẩn thận” Vương Minh suy nghĩ một lúc rồi trả lời
“Chính con người giả tạo của ngươi khiến hắc ám nội khí không thể hài lòng vì vậy nó mới không tình nguyện trao cho ngươi toàn bộ sức mạnh của nó”
Vương Minh gật đầu hiểu. Hắn dựa lưng vào phía sau, lúc này không hiểu sao sự sợ hãi ban đầu biến đi đâu mất hắn mạnh dạn hỏi
“Vậy bây giờ vãn bối phải làm thế nào?”
Bạch Phá Thiên nheo đôi mắt già nua nhìn Vương Minh rồi nhìn Tô Hải, giọng bình thản nói
“Tham gia Trò chơi sinh tử đi”
Siêu Cấp Ác Ma Siêu Cấp Ác Ma - kingbin