Không phải tự dưng kim cương có thể sáng lấp lánh.

Mary Case

 
 
 
 
 
Tác giả: Angie Sage
Thể loại: Kinh Dị
Nguyên tác: Magyk
Dịch giả: Hương Lan
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Azazel123
Số chương: 50
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3023 / 50
Cập nhật: 2017-06-01 10:10:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 47 - Thằng Bé Đồ Đệ
ọ liền quầy quả lên đường, bà Marcia hùng dũng sải chân dẫn đầu, với tốc độ nhanh nhất bà có thể xoay sở được trong đôi giày cao su. Dì Zelda phải chạy theo mới kịp. Vẻ mặt dì thảng thốt khi tiếp nhận sự tàn phá do nước lũ gây ra. Khắp nơi toàn bùn là bùn, rong biển với nhớt nhờn. Trong ánh trăng của đêm hôm trước trông mọi thứ chưa đến nỗi gớm ghiếc như thế này, và lại lúc đó dì quá nhẹ nhõm khi thấy mọi người còn sống, đến nỗi một chút bùn với chút hỗn độn thì gần như cũng chẳng có gì là quan trọng. Nhưng trong ánh sáng lồ lộ của buổi sáng thì cảnh tượng thật thảm thương. Đột nhiên dì kêu lên một tiếng thất thần.
"Thuyền chuồng gà trôi mất rồi. Gà của tôi, ôi đàn gà tội nghiệp bé nhỏ của tôi!"
"Trên đời còn có những thứ quan trọng hơn gà." Bà Marcia tuyên bố, xăng xái đi tới trước.
"Luc thỏ!" Dì Zelda than vãn, đột nhiên nhận ra những cái hang chắc đã bị quyệt đi cả rồi. "Lũ thỏ tội nghiệp của tôi, tất cả tiêu hết rồi."
"Hừm, yên lặng, bà Zelda!" Bà Marcia bực mình đốp lại.
Đây không phải là lần đầu tiên dì Zelda nghĩ rằng bà Marcia nên trở lại Tháp Pháp sư sớm cho rồi. Bà Marcia dẫn đường như một người thổi tiêu màu đỏ tía đầu đàn, rầm rập băng qua bùn, kéo theo Jenna, Nicko, Con Trai 412, và một dì Zelda hớt hơ hớt hải tới một điếm canh Xẻo Mương ngay bên dưới chuồng vịt. Khi họ gần tới đích bà Marcia dừng chân quay đầu lại và nói.
"Này tôi muốn báo trước với tất cả rằng đây không phải là một cảnh tượng hay ho đâu đấy. Thực tình chỉ nên cho mình bà Zelda chứng kiến thôi, tôi không muốn cho mọi người gặp ác mộng đâu."
" Chúng cháu gặp ác mộng hoài rồi," Jenna tuyên bố.
"Cháu chẳng thấy cái gì có thể tệ hơn cơn ác mộng của cháu đêm qua."
Con Trai 412 và Nicko gật đầu đồng ý. Cả hai đều ngủ chẳng ra gì vào đêm hôm trước.
" Vậy thì đi tiếp," Bà Marcia nói.
Bà bước cẩn thận qua vũng bùn đằng sau chuồng vịt và dừng lại bên Xẻo Mương.
"Đây là thứ tôi tìm thấy sáng nay."
"Ối!" Jenna úp mặt vào hai lòng bàn tay.
"Ôi, ôi, ôi," Dì Zelda thở hổn hển.
Con Trai 412 và Nicko im lặng. Chúng cảm thấy buồn nôn. Bống dưng Nicko biến xuống Xẻo Mương và ói ra thật.
Nằm bên bãi cỏ sũng bùn bên cạnh Xẻo Mương là thứ mà mới thoạt nhìn giống như một cái bao bố rỗng màu xanh lá cây. Nhìn lần thứ hai thì tưởng như một thằng bù nhìn giữ dưa quái lạ không nhồi rơm. Nhưng đến lần thứ ba, khi Jenna cố thử nhìn qua các kẽ ngón tay thì đã quá rõ ràng cái thứ đang nằm chình ình trước mặt họ là thứ gì.
Cái cơ thể rỗng ruột của Đồ Đệ.
GIống như mộ quả khinh khí cầu bị xì, Đồ Đệ nằm đấy, rò rỉ sạch hết cả sự sống lẫn ruột gan. Bộ da rỗng không của nó vẫn còn lồng trong đống áo thụng ướt đẫm, dính bết muối, nằm trải ra dưới bùn, bị vứt chỏng chơ như một cái vỏ chuối héo.
"Cái này," bà Marcia nói, "là thằng bé Đồ Đệ thật. Tôi bắt gặp nó hồi sáng nay trong khi đi dạo. Chính vì thế mà tôi biết chắc chắn thằng Đồ Đệ ngồi bên lò sưởi là kẻ mạo danh."
"Nó bị sao vậy?" Jenna thì thào.
"Nó bị Tiêu huỷ. Đó là một thủ thuật cổ xưa và cực kỳ kinh tởm. Thuộc bộ những chiêu bùa Bí truyền." bà Marcia nói nghiêm trang. "Bọn Thầy đồng gọi hồn ngày xưa vẫn hay sử dụng."
"Chúng ta không thể làm gì cho thằng bé này sao?" dì Zelda hỏi.
"Quá trễ rồi, tôi e là vậy," bà Marcia đáp. "Bây giờ nó không hơn một vong hồn là bao. Đến trưa thì nó sẽ tan biến."
Dì Zelda sụt sịt.
"Nó sống một cuộc đời cực nhọc quá, thằng nhỏ tội nghiệp. Bị cướp khỏi gia đình và làm Đồ Đệ cho cái gã kinh khủng ấy. Ta không biết Sarah với Silas sẽ nói gì khi họ nghe được chuyện này. Khủng khiếp quá, tội nghiệp Septimus."
"Tôi biết," bà Marcia đồng tình. "Nhưng bây giờ chúng ta không thể làm gì được cho nó nữa."
"Ừm, để tôi ngồi lại với nó... những gì còn lại của nó... cho tới khi nó biến mất," dì Zelda lầm thầm.
Đội quân ủ rũ thiếu mất dì Zelda trở lại ngôi nhà tranh, mỗi người đắm chìm trong những ý nghĩ riêng của mình. DÌ Zelda trở về ngay sau đó và biến mất vào buồng chứa thuốc Bất định và Độc dược Cơ bản rồi lại quay trở ra chuồng vịt, còn tất cả những người khác thì lẳng lặng lau chùi bùn và sắp đặt mọi thứ trong ngôi nhà tranh cho đâu ra đấy suốt cả buổi sáng. Con Trai 412 nhẹ cả người khi thấy hòn đá xanh lá cây mà Jenna tặng nó không bị bọn Giun nhép đụng vào. Hòn đá vẫn ở nguyên chỗ mà nó đã cất cẩn thận bên trong tấm mền bông, ở một góc ấm áp bên cạnh ngọn lửa.
Buổi chiều, sau khi đã dụ được lũ dê xuống khỏi mái nhà - hoặc những gì còn lại của mái nhà - bọn trẻ quyết định đưa Maxie đi dạo quanh đầm lầy. Khi vừa rời khỏi nhà, bà Marcia gọi Con Trai 412.
"Làm ơn giúp ta chút việc đượckhông?"
Con Trai 412 mừng húm vì được ở lại. Mặc dù bây giờ đã quen với Maxie, nhưng nó vẫn không hoàn toàn vui vẻ khi phải đi cùng với con chó. Nó không bao giờ có thể hiểu nổi tại sao Maxie tại sao lại thình lình nảy ra cái trò nhảy xồ lên và liếm mặt nó, và cảnh tượng cái lỗ mũi đen bóng nhoáng cùng cái miệng ướt nhẹp của Maxie luôn khiến cho một cảm giác rùng mình chạy qua người Con Trai 412. Đã cố hết sức nhưng nó vẫn không thể hiểu được mục đích của loài chó. Vì vậy Con Trai 412 hớn hở vẫy tay choà Jenna và Nicko đang đi ra đầm lầy rồi quay vào trong gặp bà Marcia.
Bà Marcia đang ngồi bên chiếc bàn làm việc nhỏ cảu Dì Zelda. Vốn đã hay thắng lợi trong cuộc chiến giành bàn từ lúc chưa ra đi, nay khi đã trở về, bà Marcia nhất quyết nắm lại quyền kiểm soát. Con Trai 412 nhận thấy tất cả những bút viết và tập ghi chép của dì Zelda đều bị tống hết xuống sàn nhà, ngoại trừ một vài món bà Marcia bận Biến đổi thành những thứ thông minh hơn để sử dụng riêng. Bà đang làm việc này với lương tâm thanh thản vì cho rằng chúng có một mục đích Pháp thuật chân chính, (ít nhất thì bà cũng hi vọng chúng sẽ thành như vậy), tất cả đều diễn ra theo đúng như những gì đã hoạch định.
"À, cậu đây rồi," bà Marcia nói theo kiểu đang bận việc - cái kiểu luôn khiến Con Trai 412 cảm thấy như thể nó vừa mới làm điều gì đó sai trái. Bà dộng một cuốn sách bẩn thỉu, cũ xì lên bàn, ngay trước mặt.
"Cậu thích màu nào nhất?" Bà Marcia hỏi. "Xanh da trời? Hay đỏ? Ta thấy có lẽ là màu đỏ vì thấy cậu cứ đội tịt cái mũ đỏ gớm ghiếc đó trên đầu kể từ khi tới đây."
Con Trai 412 sửng sốt. Trước giờ không ai mất công hỏi han nó xem màu ưa thích nhất cảu nó là màu gì. Vả lại nó cũng không chắc mình biết mình thích màu gì. Thế rồi nó nhớ lại màu xanh da trời tuyệt đẹp ở bên trong chiếc thuyền rồng.
"Ừm, màu xanh da trời ạ. Xanh da trời đậm."
"Ờ, thế. Ta cũng thích màu đó. Thêm vài ngôi sao vang nữa, cậu thấy sao?
"Dạ, rất đẹp."
Bà Marcia vẩy vẩy đôi bàn tay lên bên trên cuốn sách trước mặt và lẩm bẩm cái gì đó. Có tiếng giấy loạt xoạt thật lớn khi tất cả những trang giấy tự lật ra. Chúng xoá sạch những nét chứ nguệch ngoạc cảu dì Zelda, và cả công thức chế biến món bắp cải hầm ưa thích của dì, rồi biến thành những tờ giấy tinh tươm trơn láng, màu kem, hoàn toàn mới để có thể viết vào đấy. Sau đó chúng tự bọc quanh bằng một miếng da màu xanh da trời, điểm thêm những ngôi sao vàng như thật vào gáy sách màu đỏ tía để ám chỉ rằng cuốn sổ nhật ký này là của học trò Pháp sư Tối thượng. Ở cú chạm tay cuối cùng, bà Marcia thêm vào một cái móc gài bằng vàng nguyên chất và một chiếc chìa khoá nhỏ bằng bạc.
Bà Marcia mở cuốn sổ để kiểm tra xem bùa công hiệu ra sao. Bà hài lòng thấy ở trang đầu tiên và trang cuối cùng của cuốn sổ có màu đỏ tươi, chính xác là màu chiếc mũ của Con Trai 412. Ở trang đầu tiên có dòng chữ NHẬT KÝ HỌC TRÒ.
"Xong," bà Marcia nói, đóng cuốn sổ lại cái "cụp" đầy hài lòng và vặn khoá chiếc chìa khoá bạc lại.
"Coi đẹp chứ hả?"
"Dạ," Con Trai 412 nói, ngơ ngác. Tại sao bà lại đi hỏi nó.
Bà Marcia nhìn vào mắt Con Trai 412.
"Nào bây giờ," bà nói "ta có chút điều để đền đáp lại... chiếc nhẫn của cậu. Cám ơn, ta luôn ghi nhớ những gì cậu đã làm cho ta."
Bà Marcia lấy chiếc nhẫn ra khỏi một cái túi nhỏ trong sợi đai lưng của mình và cẩn thận đặt nhẫn lên bàn, với cái đuôi quặp vào miệng và đôi mắt màu ngọc lục bảo sáng lóng lánh nhìn mình, đã khiến Con Trai 412 cảm thấy sung sướng vô ngần. Nhưng viflys do nào đó mà nó ngại ngùng không cầm chiếc nhẫn lên. Nó chắc chắn là bà Marcia còn muốn nói điều gì đó nữa.Vvà đúng vậy.
"Cậu lấy chiếc nhẫn này ở đâu?"
Ngay lập tức Con Trai 412 cảm thấy tội lỗi.Vậy đúng là nó đã làm điều gì sai trái. Đúng thế.
"Cháu... cháu tìm thấy nó."
"Ở đâu?"
"Cháu bị rơi xuống đường hầm. Bà biết đấy, đường hầm dẫn đến thuyền rồng ấy. Nhưng lúc đó cháu không biết. Trời tối đen. Cháu không thấy đường được. Xong rồi cháu tìm thấy chiếc nhẫn."
"Cậu đeo chiếc nhẫn vào hả?"
"Ờm, dạ."
"Rồi chuyện gì xảy ra?"
"Nó... nó sáng lên. Vì vậy cháu có thể thấy chỗ mình đang đứng."
"Thế nó có vừa tay cậu không?"
"Không, lúc đầu thì không ạ. Sau thì vừa. Nó nhỏ dần đi."
"À. Tôi không nghĩ là nó hát cho cậu nghe một bài hát đấy chứ?"
Đến lúc đó thì Con Trai 412 dán mắt nhìn chằm chằm xuống hai bàn chân. Nhưng khi ngước lên nhìn bà Marcia thì nó bắt gặp nụ cười trong mắt bà. Bà ấy đang chọc ghẹo mình chăng?
"Có. Nó có hát ạ."
Bà Marcia đang suy nghĩ. Bà không nói gì một lúc lâu đến nỗi Con Trai 412 cảm thấy mình cần phải nói.
"Bà có giận cháu không?"
"Tại sao ta lại phải giận cậu?" Bà Marcia hỏi lại.
"Tại vì cháu đã lấy chiếc nhẫn. Nó là của con rồng phải không ạ?"
"Không, nó thuộc về Chủ Soái cảu Rồng," bà Marcia mỉm cười.
Con Trai 412 bây giờ lo thật sự. Ai là Chủ Soái cảu Rồng? Liệu ông ấy có nổi cơn thịnh nộ hay không? Ông ấy có to lớn không? Ông ấy sẽ làm gì mình nếu biết mình đã lấy chiếc nhẫn của ông ấy?
"Bà có thể..." nó ngại ngùng hỏi, "đưa lại chiếc nhẫn cho Chủ Soái cảu Rồng được không ạ? Và nói với ông ấy là cháu xin lỗi vì đã lấy chiếc nhẫn?" Nó đẩy chiếc nhẫ qua bàn trở lại phía bà Marcia.
"Tốt lắm," bà Marcia nói nghiêm trang, cầm chiếc nhẫn lên. "Ta sẽ trao lại cho Chủ Soái của Rồng."
Con Trai 412 thở dài. Nó đã yêu chiếc nhẫn mất rồi, và được ở gần chiếc nhẫn khiến nó cảm thấy hạnh phúc, nhưng nó không hề ngạc nhiên khi nghe rằng chiếc nhẫn thuộc về một người khác. Nhẫn này quá đẹp, không xứng với nó.
Bà Marcia nhìn nhẫn rồng một lúc. Rồi bà chìa chiếc nhẫn ra cho Con Trai 412.
"Đây..." bà mỉm cười, "... là chiếc nhẫn của cậu."
Con Trai 412 tró mắt nhìn bà, không hiểu nổi.
"Cậu chính là chủ soái của con rồng," bà Marcia nói. "Nó là chiếc nhẫn của cậu. Ừm,phải, và người trước đây đã cầm nhầm chiếc nhẫn nói với cậu rằng người ấy rất xin lỗi."
Con Trai 412 không thốt được lời nào. Nó nhìn chằm chằm chiếc nhẫn đang nằm trong tay mình. Chiếc nhẫn là của nó.
"Cậu chính là Chủ Soái của Rồng" bà Marcia lặp lại "bởi vì chiếc nhẫn đã chọn cậu. Nó không hát cho bất kỳ ai nghe đâu, cậu biết đấy. Và ngón tay cậu mới vừa với nó chứ không phải ngón tay ta."
"Tại sao ạ?" Con Trai 412 nín thở. "Tại sao lại là cháu?"
"Vì cậu có quyền năng Pháp thuật đáng kinh ngạc. Ta đã nói với cậu trước rồi mà. Có lẽ bây giờ cậu sẽ tin ta" bà mỉm cười.
"Cháu... cháu nghĩ quyền năng đó bắt nguồn từ chiếc nhẫn."
"Không. Nó bắt nguồn từ cậu Đừng quên rằng thuyền rồng đã nhận ra cậu ngay cả khi không có chiếc nhẫn. Rồng biết. Nên nhớ, người cuối cùng đeo nó là Hotep-Ra, Pháp sư Tối thượng đầu tiên. Rồng đã phải đợi một thời gian dài mới tìm ra người giống như ngài."
"Nhưng đó là vì nó bị kẹt trong đường hầm bí mật suốt hàng trăm năm."
"Không nhất thiết là thế," bà Marcia nói một cách bí ẩn "Rốt cuộc thì, mọi vật thường có kế hoạch riêng của chúng, cậu biết đấy."
Con Trai 412 bắt đầu nghĩ rằng bà Marcia đúng.
"Thế, câu trả lời vẫn là "không" à?"
"Không là sao ạ?" Con Trai 412 hỏi.
"Hãy trở thành học trò của ta. Những gì ta đã nói với cậu có khiến cậu đổi ý không? Cậu sẽ là học trò của ta chứ? Làm ơn nhé?"
Con Trai 412 lật đật lục trong túi áo len và lôi ra cía bùa mà bà Marcia đã trao cho nó khi lần đầu tiên bà đề nghijnos làm học trò của bà. Nó nhìn đôi cánh bạc nhỏ xíu. Chúng sáng rực hơn bao giờ hết và dòng chữ trên đó vẫn đề HÃY BAY TỰ DO CÙNG VỚI TA.
Con Trai 412 mỉm cười.
"Dạ," nó nói. "Cháu muốn là học trò của bà. Rất muốn."
Septimus Heap Tập 1 - Pháp Thuật Septimus Heap Tập 1 - Pháp Thuật - Angie Sage Septimus Heap Tập 1 - Pháp Thuật