We have to walk in a way that we only print peace and serenity on the Earth. Walk as if you are kissing the Earth with your feet.

Thich Nhat Hanh

 
 
 
 
 
Tác giả: Angie Sage
Thể loại: Kinh Dị
Nguyên tác: Magyk
Dịch giả: Hương Lan
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Azazel123
Số chương: 50
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3023 / 50
Cập nhật: 2017-06-01 10:10:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 31 - Sự Trở Về Của Con Chuột
ì Zelda không có một cái đồng hồ đeo tay hay đồng hồ treo tường nào. Đồng hồ không bao giờ chạy đúng trong ngôi nhà tranh của Người Giữ Đầm. Có quá nhiều xáo động dưới long đất. Rủi thay, đó là điều mà dì Zelda không bao giờ mất công báo cho bà Marcia biết, bởi vì chính bản than dì, dì không quá quan tâm đến việc chính xác giờ giấc trong ngày. Nếu muốn biết thời gian, dì sẽ tự bằng long với việc nhìn đồng hồ mặt trời và hy vọng mặt trời sẽ hiện ra, nhưng dì quan tâm đến những tuần trăng hơn.
Vào cái ngày Chuột Đưa tin được cứu sống, dì Zeldan đã dắt Jenna đi dạo một vòng quanh đảo sau khi trời tối. Tuyết phủ dày hơn bao giờ hết và có một sương khô lạnh giăng kín đến nổi Jenna gần như có thể chay nhẹ nhàng hẳnlên trên bề mặt của nó, mặc dù dì Zeldan trong đôi ủng nặng thì bị chìm nhay xuống. Họ đi bộ thật dài đến tận mút đầu kia của hòn đảo, xa khỏi những ánh đèn của ngôi nhà tranh, và dì Zeldan chỉ lên bầu trời đêm đen kịt, nơi hang trăm ngàn ngôi sao sang rực quét ngang. Jenna chưa bao giờ thấy nhiều sao như thế.
"Đêm nay," dì Zeldan nói, "là đêm Khuất của mặt trăng."
Jenna rung mình. Không phải vì lạnh, mà vì cảm giác lạ lung mà cô bé cảm thấy khi đứng ngoài trời trên đảo. Giữa bạt ngàn vì sao cùng màn đêm.
"Tối nay, cho dù có nhìn kỹ thế nào con cũng sẽ không nhìn thấy mặt trăng đâu," dì Zeldan bảo. "Không ai trên trái đất này có thể thấy mặt trăng vào đêm nay. Không phải là một đêm để liều lĩnh lang thang một mình trên đầm lầy này đâu, và nếu tất cà mọi sinh vật và tâm linh của đầm lầy không bị đông cứng an toàn dưới long đất, thì lúc này chúng ta chắc bị ếm bùa Khóa ở trong ngôi nhà tranh rồi. Nhưng ta nghỉ con sẽ thích ngắm sao mà không có ánh sang của mặt trăng. Mẹ con xưa vẫn hay thích ngắm sao".
Jenna thở gấp:
"Mẹ con? Ý bà là mẹ khi con được sinh ra?"
"Phải," dì Zeldan nói. "Ý dì muốn nói đến Nữ hoàng. Người rất thích sao. Dì nghĩ con hình như cũng thích chúng."
"Đúng ạ," Jenna thở mạnh. "Hồi trước, nếu không ngủ được, con hay đếm sao từ cửa sổ chỗ giường con. Nhưng... làm sao bà biết mẹ con?"
"Mỗi năm dì đều gặp người," dì Zeldan giải thích. "Cho đến khi... ừm, mọi thức đều thay đổi. Và mẹ của Người, tức là bà ngoại kính mến của con đấy, dì cũng được gặp bà mội năm."
Mẹ, bà ngoại... Jenna bắt đầu nhận ra rằng mình có cả một gia đình mà mình chẳng biết chút gì về nó. Nhưng bằng cách nào đó dì Zeldan lại biết.
"Bà Zeldan," Jenna nói chậm rãi, cuối cùng mới dám hỏi cái câu đã dằn vặt cô bé kể từ khi cô biết mình thật sự là ai.
"Sao con?" Dì Zeldan nhìn mông lung ra khắp đầm lầy.
"Thế còn bà con thì sao?"
"Ba con hả? À, ống ấy đến từ vương quốc xa xôi. Ông ấy ra khỏi đây trước khi con sinh ra."
"Ông ấy đâu rồi?"
"Ông ấy có một chiếc thuyền, Ông ấy ra đi để lấy thứ gì đó," dì Zeldan mói mập mờ. "Ông ấy trờ lại bến cảng ngay sau khi con ra đời với hẳn một con tàu đầy của cải dành cho con và mẹ con, dì nghe nói vậy. Nhưng khi nghe được tin tức khủng khiếp thì ông ấy liền dong buồm đi khỏi ngay trong đợt thủy triều kế tiếp."
"Tên... tên của ông ấy là gì ạ?" Jenna hỏi.
"Không biết," dì Zeldan trả lời. Cũng như hầu hết những người khác, dì rất ít quan tâm đến lai lịch của chồng Nữ hoàng. Ngay vàng được truyền từ mẹ sang con gái, để cho người đàn ông trong gia đình sống cuộc đời mà họ thích.
Cái gì đó trong giọng nói dì Zeldan khiến Jenna lưu ý, và cô bé dời mắt khỏi những vì sao để nhìn dì. Jenna chợt nín thở. Từ trước đến nay cô bé thật sự chưa bao giờ chú ý đến dì Zeldan. Nhưng bây giờ màu xanh da trời rừng rực của Phù thủy Thiện đang cắt xuyên qua màn đêm, chiếu rọi qua bóng tối và nhìn châm chú ra đầm lầy.
"Rồi," dì Zeldan thình lình nói, "tới lúc vào nhà rồi."
"Nhưng mà..."
"Dì sẽ kể cho con nghe nhiều hơn và mùa hè. Đó là thời gian họ vẫn hay đến, ngày Hạ chí. Dì cũng sẽ đưa con tới đó.
"Tới đâu ạ?" Jenna hỏi. "Đưa con tới đâu?"
"Đi nào," dì Zeldan giụ giã. "Dì không thích hình thù của cái bong đằng kia..."
Dì Zeldan chộp lấy bàn tay Jenna và kéo cô bé chạy về, băng qua tuyết. Ngoài đầm lầy đằng kia, một con linh miêu đầm lầy ngưng rình kiếm mồi và bỏ đi. Lúc này nó quá yếu sức để mà rượt theo con mồi - phải chi là sớm hơn vài ngày thì chắc hẳn nó đã chén đầy và nhìn mùa đông trôi qua. Nhưng bây giờ, con lonh miêu đầm lầy sợ sệt quay trờ về hốc tuyết của mình và trệu trạo nhai con chuột đông lạnh cuối cùng của nó.
Sau ngày Khuất của mặt trăng, mảnh trăng bạc mỏng manh đầu tiên xuất hiện trên bầu trời. Mỗi đêm nó mội lớn hơn một chút. Bầu trời trong sang do tuyết đã ngừng rơi, và đêm nào Jenna cũng ngấm măt trăng từ cửa sổ, trong khi lũ Bọ Lá chắn trôi lờ đờ trong những Hủ Lưu giữ, chờ khoảnh khắc được tự do.
"Cứ ngắm đi," dì Zeldan bảo cô bé. "Khi mặt trăng lớn dần lên nó sẽ hút vạn vật từ dưới mặt đất. Và ngôi nhà tranh sẽ thu hút những người ao ước muốn tới đây. Sức hút mạnh nhất là khi trăng tròn, đúng vào hôm con tới đây."
Nhưng khi mặt trăng mới đầy được một phần tư thì bà Marcia đã ra đi rồi.
"Bà Marcia đi như thế nào?" Jenna hỏi dì Zeldan vào buổi sáng họ phát hiện ra bà đã đi. "Con tưởng là mọi thứ sẽ trở về chứ không phải là đi mất khi mặt trăng đầy đặn chứ."
Dì Zeldan trông có vẻ hơi bực bội với câu hỏi của Jenna.Dì bực mình với bà Marcia và đã đi bất thình lình như vậy, và dì cũng không thích bất cứ ai làm xáo trộn những học thuyết về mặt trăng của dì.
"Đôi khi," dì Zeldan nói với vẻ bí ẩn, "mọi vật phải ra đi để mà trở lại."
Rồi dì đùng đùng quay đi rồi chui vào buồng thuốc của mình, khóa trái cửa sau lưng.
Nicko nhíu mày bày tỏ sự đồng cảm với Jenna và vẫy vẫy đôi giày trược băng của cô bé.
"Đua ra bãi Lún Lớn đi." Nó nhe răng cười.
"Lần trước bắt được một con chuột chết đấy," Jenna cười to.
Stanley giật mình tỉnh giấc vì từ "chuột chết" và mở choàng mắt ra đúng lúc thấy Jenna và Nicko chụp lấy giày trượt của chúng rồi biến mất suốt cả ngày.
Khi trăng đã tròn đầy và bà Marcia vẫn chưa trở về, tất cả mọi người đều lo lắng.
"Dì đã bảo bà Marcia là hãy ngủ đi mà," dì Zeldan càu nhàu, "nhưng mà, ôi không, cô ta tự dưng nỗi giận với Silas, rồi thức dậy và đi lúc nữa đêm. Không một lời kể từ đó. Thật là quá tệ. Silas không về vì trận gió bấc thì dì còn hiểu được, nhưng còn Marcia thì dì không thể hiểu nổi."
"Có lẽ đêm nay bà ấy sẽ về," Jenna nói liều, "vì là đêm trăng tròn."
"Có thể," dì Zeldan nói nước đôi, "mà cũng có thể không."
Bà Marcia dĩ nhiên không quay trở về vào đêm đó. Bà trải qua đêm ấy hệt như mười đêm vừa qua, ở giữa Vòng Lốc xoáy của Bóng ma và Vong hồn, nằm èo uột trong một cái hồ nước bẩn thỉu ở dưới đáy hầm ngục số Một. Ngồi kế bên là ngày Alther, vận dụng hết cở pháp thuật theo kiểu ma để giữ cho bà Marcia còn sống. Người ta hiếm khi sống sót nổi nếu rơi xuống hầm ngục số Một, mà nếu có sống thì họ cũng không sống lâu. Họ sẽ chìm ngay xuống làn nước tanh tưới bên dưới, để hòa chung với đóng xương chất cao gần tới bề mặt nước. Không nghi ngờ gì nữa, nếu không có ngày Alther, số phận tương tự cuối cùng cũng giáng xuống bà Marcia.
Đêm đó, đêm trăng non, khi mặt trời lặn và mặt trăng nhô lên khỏi bầu trời, Jenna và dì Zeldan quấn mình trong mềm bông và canh chừng bên cửa sổ chờ bà Marcia. Chằng mấy chốc Jenna đã ngủ gật, nhưng dì Zeldan vẫn thức canh suốt đêm cho đến khi mặt trời lên và sự ra đi của mặt trăng tròn đã chấm dứt những hy vọng mong manh mà dì ấp ủ về sự trở về của bà Marcia.
Ngày hôm sau, Chuột Đưa tin quyết định là mình đã đủ khỏe để ra đi. Bao tử của con chuột cũng có giới hạn trong việc chứa món lươn tán nhuyễn, và Stanley nghĩ mình đã thật sự đạt tới giới hạn đó một cách xuất sắc rồi.
Tuy nhiên, trước khi Stanley đi, nó cần phải được đặt hàng một thông điệp khác, hoặc được phóng thích mà không có thông điệp nào. Cho nên, sáng hôm đó, nó ho một tiếng ho lịch sự và nói:
"Xin lỗi, mọi người."
Mọi người nhìn vào con chuột. Nó đã rất im hơi lăng tiếng trong thời gian bình phục, và họ không quen với việc nghe nó nói năng.
"Đã đến lúc tôi trở về Sở Bưu Chuột. Tôi đã đi quá thời hạn rồi. Nhưng tôi phải hỏi, quý vị có yêu cầu tôi chuyển thông điệp không?"
"Ba!" Jenna hăm hở. "Chuyển tin cho ba đi!"
"Ba có thể là ai?" Con chuột hỏi. "Và có thể tìm ông ấy ở đâu?"
"Chúng tôi không biết," dì Zeldan cáu bẳn. "Không có thông điệp, xin cảm ơn, Chuột đưa tin. Anh đi được rồi."
Stanley cúi chào, cảm thấy rất nhẹ nhỏm.
"Cảm ơn bà," nó đáp. "Và, e hèm, xin cảm ơn đã chăm sóc tôi tử tế. Cảm ơn tất cả. Tôi rất biết ơn."
Mọi người nhìn con chuột chạy bươn bả ra ngoài trời tuyết, để lại những dấu chân và dấu đuôi nhỏ lại phía sau.
"Phải chi chúng ta gởi đi một thông điệp," Jenna nói vẻ buồn bả.
"Tốt nhất là không," dì Zeldan nói. "Con chuột này có điều gì đó không được ngay chính. Có cái gì đó khác với lần trước."
"Ừm, nó ốm hơn nhiều," Nicko chỉ ra.
"Ừm," dì Zeldan càu nhàu. "Đang có mưu mô gì đó. Dì cảm thấy thế."
Stanley có một chuyến đi suôn sẻ trở về Lâu đài. Mãi khi nó về tới Sở Bưu Chuột thì mọi chuyện mới bắt đầu rối lên. Nó chạy vụt qua ống dẫn nước vừa mới tan băng và gõ cửa Sở Bưu Chuột.
"Vào đi!" Con chuột đen quát. Nó vừa trờ lại bổn phận sau một cuộc cứu hộ muộn màng khỏi Sở Bưu Chuột đông cứng.
Stanley lướt vào, ý thức rõ là mình sẽ cần phải có đôi lời giải thích.
"Anh kia!" Con chuột đen gầm lên. "Cuối cùng thì...Sao anh dám lừa dối tôi. Anh có nhận thức được là anh đã đi bao lâu rồi không?"
"È... hai tháng," Stanley lầm bầm. Nó chỉ vừa mới nhận thức được mình đã đi bao lâu và đang bắt đầu tự hỏi vợ nó - Dawnie - sẽ nói gì về chuyện này đây.
"È... hai tháng, thưa ngài chứ!" Con chuột đen thét lên, giận dữ quặt cái đuôi xuống bàn. "Anh có nhận thức được là anh đã biến tôi thành ngu xuẩn như thế nào không?"
Stanley không nói gì, nghĩ rằng ít nhất chuyến đi hãi hung của mình cũng sinh ra chút điều gì đó hay ho.
"Anh sẽ phải bồi thường cho vụ việc này," con chuột đen gào lên. "Cá nhân tôi thấy rằng chừng nào tôi còn phụ trách ở đây thì chừng đó anh sẽ không bao giờ nhận được một nhiệm vụ nào khác nữa."
"Nhưng..."
"Nhưng, thư ngài chứ!" Con chuột đen thét ầm, "Tôi đã bảo anh cái gì? Phải xưng hô với tôi là thư ngài!"
Stanley im re. Có nhiều thứ nó có thể nghĩ ra để gọi tên con chuột đen này, nhưng "thưa ngài" không thuộc một trong số đó. Bất giác Stanley có cảm giác như có cái gì đó sau lưng mình. Nó quay ngoắt lại thì thấy mình đang trợn mắt dòm hai tên chuột to tướng, cơ bắp cuồn cuộn như chưa từng thấy. Chúng đứng án ngữ ở khung cửa Sở Bưu Chuột một cách đe dọa, choán hết ánh sang và cắt luôn mọi cơ hội mà Stanley nghĩ là có thể trốn chạy, trong khi nó cảm thấy một sự thôi thúc phải chạy trốn.
Tuy nhiên con chuột đen lại tỏ vẻ vui mừng khi thấy bọn kia.
"À, hay lắm. Các chàng trai đã tới. Tống cổ nó đi."
"Đi đâu?" Stanley kêu lên. "Các vị đưa tôi đi đâu?"
"Các...vị... đưa... tôi... đi... đâu... thưa ngài!" Con chuột đen chỉnh lại qua kẻ răng. "Đến chổ ngài ủy nhiệm, người đã gởi thong điệp này. Ngày ấy nóng long muốn biết chính xác anh đã gặp người nhận ở đâu. Và vì anh không còn chức danh Mật nữa, cho nên anh cần phải nói cho ngày ấy biết.
"Đưa nó đến chổ ngài Bảo hộ Toàn quyền."
Septimus Heap Tập 1 - Pháp Thuật Septimus Heap Tập 1 - Pháp Thuật - Angie Sage Septimus Heap Tập 1 - Pháp Thuật