Think of all the beauty still left around you and be happy.

Anne Frank, Diary of a Young Girl, 1952

 
 
 
 
 
Tác giả: Angie Sage
Thể loại: Kinh Dị
Nguyên tác: Magyk
Dịch giả: Hương Lan
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Azazel123
Số chương: 50
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3023 / 50
Cập nhật: 2017-06-01 10:10:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 30 - Thông Điệp Gửi Bà Marcia
tanley nhanh chóng có ngay một nhóm khán thính giả nôn nóng vây quanh chờ đợi. Nó nhảy một cách dứt khoát ra khỏi cái gối đệm, đứng thẳng lên và hít một hơi thật sâu. Rồi nó nói bằng giọng run run:
"Trước tiên, tôi phải hỏi. Có bất cứ ai ở đây mang tên Marcia Overstrand
"Mi biết là có mà," bà Marcia nóng nảy.
"Tôi vẫn cần phải hỏi, thưa Quý bà. Một phần của thủ tục," Chuột Đưa tin đáp. Nó tiếp:
"Tôi đến đây để chuyển thông điệp cho bà Marcia Overestrand, cựu Pháp sư Tối thượng..."
"Cái gì?" Bà Marcia há hốc miệng. "Cựu? Con chuột đần độn đó có ý gì vậy - cựu Pháp sư Tối thượng?"
"Bình tĩnh; Marcia," dì Zelda trấn an. "Hãy chờ coi con chuột cần phải nói cái gì?"
Stanley tiếp:
"Thông điệp được gởi vào lúc 7 giờ đúng vào buổi sáng..."
Nó ngừng lại để tính xem bức thông điệp đã được gửi đi cách đây bao nhiêu ngày rồi. Là một nhân viên chuyên nghiệp đúng nghĩa, Stanley vẫn lưu giữ thồi gian bị cầm tù trong lồng bằng cách mỗi ngày cào một vạch lên một trong những thành lồng. Nó biết mình đã trải qua ba mươi chín ngày với Jack Điên, nhưng nó không biết mình đã trải qua bao nhiêu ngày mê sảng trước lò sười trong ngôi nhà tranh của Người Giữ Đầm.
"...Ừm...cách đây khá lâu, do ủy quyền, từ một Silas Heap cư ngụ trong lâu đài..."
"Ủy quyền có nghĩa là gì?" Nicko hỏi.
Stanley nhịp bàn chân một cách nóng nảy. Nó không thích bị ngắt lời, nhất là khi thông điệp đã quá cũ đến nỗi nó sợ mình không nhớ hết. Nó húng hắng ho một cách thiếu kiên nhẫn.
"Thông điệp bắt đầu:
Cô Marcia thân mến,
Tôi hy vọng cô vẫn lo liệu tốt mọi việc. Tôi khỏe và đang ở trong Lâu đài. Tôi rất biết ơn nếu cô đến gặp tôi ở bên ngoài Cung điện càng nhanh càng tốt. Việc có tiến triển. Tôi sẽ ở cổng Cung điện lúc nửa đêm, vào mỗi đêm, cho tới khi cô tới.
Mong nhận tin cô.
Chào thân ái,
Silas Heap.
Thông điệp kết thúc."
Stankey ngồi xuống trở lại tấm đệm của mình và thở phào khoan khoái. Công vụ đã hoàn thành. Có lẽ nó đã phải mất một thời gian dài nhất mà một con Chuột Đưa tin từng mất để chuyển một thông điệp, nhưng nó đã làm xong. Nó cho phép mình được cười một nụ cười phớt nhẹ, mặc dù nó vẫn còn đang làm bổn phận.
Bầu không khí im ắng mất một lúc, và sau đó bà Marcia bùng nổ.
"Đúng kiểu, thật là đúng kiểu anh ta! Anh ta thậm chí còn không tìm cách trở lại trước trận gió bấc, và rồi cuối cùng khi hạ cố chịu gởi một thông điệp thì lại không thèm nhắc đến bùa Hộ vệ của ta. Ta thua luôn. Đáng lý ra đích thân ta phải đi mới đúng."
"Nhưng còn anh Simon thì sao ạ?" Jenna lo lắng hỏi. "Sao ba chưa gởi thông điệp đến cho tụi mình?"
"Nghe chẳng giống ba mấy,"Nicko gầm gừ.
"Ừ," bà Marcia đồng tình. "Quá lịch sự mà."
"À, tôi cho rằng đó là do ủy quyền," dì Zelda nói vẻ không chắc.
"Ủy quyền có nghĩa là gì?" Nicko hỏi lại.
"Tức là một vụ gởi thay. Một người khác đưa thông điệp tới Sở Bưu Chuột. Chắc hẳn là Silas không thể đi tới đó. Ta biết điều đó cũng chấp nhận được. Ta cứ thắc mắc người được ủy quyền đó là ai?"
Stanlex không nói gì, mắc dù nó biết rõ mười mươi rằng người gửi thay đó là ông Bảo Hộ Toàn Quyền. Dẫu không còn là chuột Đưa Tin Mật nữa nhưng nó vẫn bị ràng buộc bởi luật lệ của Sở Bưu Chuột. Và điều đó có nghĩa là tất cả mọi cuộc chuyện trò trong phạm vi của Sở Bưu Chuột đều là tuyệt mật. Nhưng Chuột Đưa tin cảm thấy bất an. Những pháp sư này đã giải cứu nó, chăm sóc nó và rõ ràng là đã cứu mạng nó. Stanley cứ cựa quậy và nhìn tịt xuống sàn nhà. Có chuyện gì đó đang diễn ra đây, nó nghĩ bụng, và nó không muốn dính vào việc đó. Toàn bộ thông điệp vừa mới hoàn tất đây đã là cả một cơn ác mộng đối với nó từ lúc bắt đầu đến lúc kết thúc rồi.
Bà Marcia bước tới bên bàn và đóng ập cuốn sách đang đọc lại một cái rầm.
"Làm sao Silas dám bỏ qua một thứ quan trọng như bùa Hộ vệ của ta cơ chứ?" Bà phẫn nộ. "Bộ anh ta không biết rằng toàn bộ mục đích của một Pháp sư Thượng đẳng là để phục vụ cho một Pháp sư Tối thượng hay sao? Ta không thể nào chịu đựng nổi thái độ thiếu phục tùng của anh ta thêm nữa. Ta dự định sẽ đi tìm anh ta và sẽ cho anh ta biết ta nghĩ gì."
"Marcia, như thế có không ngoan không?" Dì Zelda lẳng lặng nhắc nhở.
"Tôi vẫn còn là Pháp sư Tối thượng và không ai gạt tôi ra được đâu," bà Marcia tuyên bố..
"Ồ, tôi đề nghị cô đi ngủ đi," dì Zelda nói lý lẽ. "Mọi việc luôn luôn tốt hơn vào buổi sáng."
Đêm hôm đó, Con Trai 412 nằm dưới ánh sáng nhảy nhót của ngọn lửa, lắng nghe tiếng khịt mũi của Nicko và tiếng thở đều đều của Jenna. Nó bị đánh thức bởi tiếng ngáy ầm ĩ của chó Maxie, vọng xuống qua mái trần. Đáng lẽ ra Maxie phải ngủ dưới nhà, nhưng nó vẫn lẻn lên lầu, chui vào giường của Silas nếu nó nghĩ có thể trót lọt được. Trên thực tế, ngủ dưới nhà, mỗi khi Maxie bắt đầu ngáy là Con Trai 412 thường huých cho con chó săn sói một cú và giúp nó biết phải đi đâu. Thế nhưng đêm hôm đó, Con Trai 412 còn đang mai lắng nghe tiếng ngáy của con chó săn sói có trục trặc xoang mũi.
Ván sàn cót két trên đầu nó...Những bước chân rón rén trên cầu thang...Tiếng chân cạ vào cầu thang rít lên trong một giây...Đó là ai? Đó là cái gì? Tất cả những câu chuyện ma mà Con Trai 412 từng được nghe bỗng ùa về khí nó nghe tiếng áo chùng quết lặng lẽ xuống sàn nhà đá và biết rằng cho dù đó là ai, là cái gì, thì cái đó cũng đã tiến vào đúng căn phòng này rồi.
Con Trai 412 ngồi dậy rất chậm rãi, tim nó đập nhanh, và nhìn chằm chằm vào bóng tối. Một khối đen đang di chuyển một cách vụng trộm về phía cuốn sách mà bà Marcia để lại trên bàn. Khối đen đó cầm cuốn sách lên và đút vào áo chùng, rồi trông thấy hai đốm trắng là hai con mắt của Con Trai 412 đang nhìn mình từ trong bóng tối.
"Là ta," bà Marcia thì thào. Bà vẫy Con Trai 412 lại gần. Nó im lặng tuồn ra khỏi tấm mền bông và đi chân đất qua nền đá để xem bà muốn gì.
"Làm sao có thể nghĩ được là ta có thể ngủ chung phòng với con thú đó thì ta không hiểu nổi đấy," bà Marcia thì thâm vẻ cáu bẳn. Con Trai 412 mỉm cười bẽn lẽn. Nó không nói rằng chính nó là người đã đẩy Maxie lên lầu trước.
"Đêm này ta sẽ trở về," bà Marcia thông báo. "Ta sẽ dùng phép Những phút Nửa đêm để bảo đảm cho mọi việc. Cậu nên nhớ rằng những phút trước và sau nửa đêm là thời điểm tốt nhất để Di chuyển an toàn. Đặc biệt là khi có những kẻ ngoại lai ao muốn làm hại cậu. Ta nghi ngờ có điều đó. Ta sẽ đến cổng Cung điện và tìm cái gã Silas Heap ấy. Nào, coi bây giờ là mấy giờ rồi?"
Bà Marcia lôi chiếc đồng hồ của mình ra.
"Hai phút nữa đến nửa đêm. Ta sẽ trở lại ngay. Có lẽ cậu nên báo cho dì Zelda biết.."
Bà Marcia nhìn Con Trai 412 và nhớ ra rằng thằng nhỏ chưa từng nói một tiếng nào kể từ khi nó bảo cho mọi người biết về số hiệu và cấp bậc của nó trong Tháp Pháp sư.
"Ờ mà, nếu cậu không nói cũng chẳng sao. Bà ấy sẽ đoán được ta đi đâu."
Con Trai 412 bất giác nghĩ ra điều gì đó rất quan trọng. Nói lục lọi trong túi chiếc áo lạnh của mình và lôi ra tấm bùa mà bà Marcia đã đưa cho nó khi bà đề nghị nó làm học trò của bà. Nó cầm đôi cánh bạc nhỏ tí xíu trong lòng bàn tay và nhìn chúng một cách nuối tiếc. Chúng loang loáng ánh bạc và vàng trong vầng sáng Pháp thuật đang bắt đầu tỏa xung quanh bà Marcia. Con Trai 412 đưa trả lại bùa cho bà Marcia - nó nghĩ mình không nên giữ cái vật này nữa, bởi vì không có cách chi nó có thể trở thành học trò của bà - nhưng bà Marcia lắc đầu và quỳ gối xuống bên cạnh nó.
"Không," bà thì thào. "Ta vẫn hy vọng là cậu đổi ý và quyết định là học trò của ta. Hãy nghĩ kỹ việc đó trong lúc ta đi vắng. Nào, kém một phút là nửa đêm. Lùi lại."
Không khí xung quanh bà Marcia chuyển lạnh, và một vầng Pháp thuật sáng rực rỡ tỏa ra quanh bà và rót một luồng điện vào không khí. Con Trai 412 lùi lại lò sưởi, vừa sợ lại vừa phấn khích. Bà Marcia nhắm mắt lại và bắt đầu lầm bầm cái gì đó vừa dài vừa phức tạp bằng thứ ngôn ngữ mà nó chưa từng được nghe thấy. Rồi Con Trai 412 trông thấy màn sương Pháp thuật xuất hiện, giống như bức màn mà nó đã nhìn thấy lần đầu tiên khi đang ngồi trên thuyền Muriel ở Rạch nước Sâu. Bất thình lình bà Marcia tung áo chùng lên, tự trùm kín mít mình từ đầu tới chân, và khi bà làm vậy, màu đỏ tía của màn sáng pháp thuật cùng màu đỏ tía của áo chùng hòa quyện vào nhau. Một tiếng xèo lớn, tựa như là tiếng nước rót vào kim loại nóng, và bà Marcia biến mất, chỉ để lại một cái bóng mờ còn nán lại thêm vào tích tắc.
Tại cổng Cung Điện, hai mươi phút sau nửa đêm, một trung đội lính canh đang làm nhiệm vụ, hệt như chúng vẫn làm thế suốt năm mươi đêm lạnh chết khiếp vừa qua. Bọn lính canh bị đông cứng và đang chờ một đêm dài chán ngán nữa trôi qua, chẳng làm gì ngoài việc giậm chân và giễu cợt Bảo hộ Toàn quyền, kẻ có ý kiến lạ đời là cựu Pháp sư Tối thượng sẽ xuất hiện ở ngay đó. Thế đấy. Dĩ nhiên, đời nào mà mụ ta bén mảng tới, và chúng cũng chẳng mong đợi mụ. Thế nhưng, đêm nào lão cũng xua bọn chúng ra chờ và để cho ngón chân chúng đông cứng lại thành những tảng băng.
Cho nên khi một bóng dáng màu đỏ tía lờ mờ dần hiện ra giữa bọn chúng, không tên nào thực sự tin vào việc đang diễn ra.
"Mụ ta đó," một đứa trong bọn thì thầm, hơi hoảng sợ trước pháp thuật thình lình xoáy cuộn trên không và luồng điện khó chịu qua chiếc mũ bảo hiểm kim loại màu đen của chúng. Bọn lính canh tuốt gươm ra và nhìn bóng đen dần hiện thành một thân hình cao lớn quấn trong áo chùng đỏ tía của Pháp sư Tối thượng.
Bà Marcia Overstrand đã hiện hình vào đúng giữa cái bẫy của Bảo hộ Toàn quyền. Bà hoàn toàn bị bất ngờ, và vì không có Bùa hộ vệ cùng sự bảo vệ của những phút nửa đêm - vì bà trễ những hai mươi phút - nên bà không thể ngăn tên đội trưởng trung đội lính canh giật chiếc bùa hộ mạng Akhu ra khỏi cổ bà.
Mười phút sau, bà Marcia đã nằm dưới đáy hầm ngục số một, là một ống khói hun hút, tối om, bị chôn sâu dưới những lớp nền móng của Lâu Đài. Bà Marcia nằm như tê liệt, bị kẹt ở giữa vòng lốc xoáy bóng ma và vong hồn mà DomDaniel đã dựng lên, một cách khoái trá, dành riêng cho bà. Đó là đêm tệ hại nhất trong đời bà Marcia.
Bà nằm bất lực trong một cái hồ nước hôi thối, trên một đống xương của những thứ trước đó đã từng sống trong hầm ngục, bị tra tấn bởi những tiếng rên rỉ và những tiếng gào rú của những bóng ma và vong hồn cuồn cuộn quanh bà và làm rò rỉ công lực phép thuật của bà. Tính cho đến sáng hôm sau - khi may thay, một con ma Cổ Nhân bị lạc và vô tình đi ngang qua bức tường của hầm ngục số Một - còn thì ngoại trừ DomDaniel và lão Bảo hộ Toàn quyền, không ai biết bà ở đâu.
Con ma Cổ Nhân mang ngài Alther đến chỗ bà, nhưng ngài không làm gì được ngoài việc ngồi bên cạnh bà và động viên bà sống tiếp. Ngài Alther phải vận đến cạn kiệt tài thuyết phục của mình, bởi vì bà Marcia đang ở trong tình trạng tuyệt vọng. Trong cơn giận Silas, bà biết mình đã làm mất tất cả mọi thứ mà ngài Alther phải đấu tranh mới có được khi ngài truất phế DomDaniel. Một lần nữa, DomDaniel lại có bùa hộ mệnh Akhu cột quanh cái cổ ú nu ú nần của hắn, và chính hắn, chứ không phải bà Marcia, bây giờ mới thật sự là Pháp sư Tối thượng.
Septimus Heap Tập 1 - Pháp Thuật Septimus Heap Tập 1 - Pháp Thuật - Angie Sage Septimus Heap Tập 1 - Pháp Thuật