Những nỗ lực của bạn chỉ có thể đơm hoa kết trái nếu bạn quyết không bỏ cuộc.

Napoleon Hill

 
 
 
 
 
Tác giả: Angie Sage
Thể loại: Kinh Dị
Nguyên tác: Magyk
Dịch giả: Hương Lan
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Azazel123
Số chương: 50
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3023 / 50
Cập nhật: 2017-06-01 10:10:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 29 - Trăn Và Chuột
uổi sang, sau khi đợt gió bắc tràn qua, Nicko mở cửa trước ngôi nhà tranh, thấy một bức tuờng tuyết lù lù ngay trước mặt. Cậu lấy cái xẻng xúc than của dì Zelda và đào một đường hầm dài có một thước tám xuyên qua tuyết ra được với mặt trời mùa đông sáng rực, Jenna và Con Trai 412 theo đường hầm đó chui ra ngoài, nheo mắt trước ánh sáng.
"Chói quá," Jenna ca cẩm. Cô bé che mắt cho khỏi bị lớp tuyết phản chiếu ánh mặt trời lấp lóa đến nhức mắt. Trận gió bấc đã biến ngôi nhà tranh thành một ngôi nhà tuyết khổng lồ. Đầm lầy bao quanh bọn trẻ đã trở thành một vùng bắc cực bao la, phong cảnh và tất cả mọi chi tiết trong đó đều đã thay đổi do những đống tuyết bị gió thổi tung, và những cái bong đổ dài do mặt trời mùa đông thấp chùm đổ xuống. Chó Maxie hoàn tất bức tranh bằng cách phóng ra ngòai trời và lăn cù nhảy trong tuyết cho đến khi trông nó giống hệt như một con gấu bắc cực hào hứng quá đà.
Jenna và Con Trai 412 giúp Nicko đào một lối mòn xuống tới Xèo Mương bị đóng băng, rồi chúng đột kích kho để chổi lớn của dì Zelda và bắt đầu công việc quét tuyết ra khỏi lớp băng để chúng có thể trượt băng xung quanh Xèo Mương. Jenna xuất phát trong khi hai thằng con trai némnhững trái cầu tuyết vào nhau. Con Trai 412 hóa ra là tay ném cừ và Nicko cuối cùng trông chẳng khác gì chó Maxie.
Băng đã dày gần thước rưỡi và trơn láng như gương. Hằng hà sa số những bong bong nhỏ li ti lơ lửng dưới mặt nước đóng băng, làm cho mặt băng trông như hơi gợn mây, nhưng vẫn đủ trong để thấy những sợi cỏ kẹt bên trong cùng những gì nằm bên dưới. Và cái thứ năm bên dứơi chân Jenna khi cô bé lướt đi trên vạt tuyết rộng đầu tiên là hai con mắt vàng khè, không chớp của một con trăn khổng lồ, trợn trừng nhìn thẳng cô bé.
"Aaa," Jenna thét lên.
"Chuyện gì đó, Jen?" Nicko hỏi.
"Mắt. Mắt rắn. Có con rắn to kinh khủng bên duới băng ấy."
Con Trai 412 và Nicko nhảy xổ lại gần.
"Úi. Khổng lồ." Nicko súyt soa.
Jenna qùy xuống và cào đi thêm một ít tuyết.
"Coi này." Cô bé nói, "có cái đuôi của nó này. Sát ngay đầu nó này. Chắc là nó quấn một vòng quanh Xèo Mương."
"Không thể thế được,: Nicko phản đối.
"Được chứ sao"
"Anh nghĩ không phải chỉ có một con."
"Ừm, có mỗi một cách để xem sao thôi," Jenna cầm cây chổi lên và bắt đầu quét, "nào, quét đi," cô bé nói thúc bọn con trai. Nicko và Con Trai 412 miễn cưỡng cầm chổi của chúng lên và quét.
Đến cuối buổi chiều, chúng phát hiện ra đúng là chỉ có một con trăn.
"Nó phải dài đến một dặm chứ ít à," Jenna chặc lưỡi khi cuối cùng chúng lại quay về đúng nơi chúng bắt đầu. Con Trăn Đầm Lầy trừng mắt cáu kỉnh nhìn chúng qua lớp băng. Nó không thích bị nhìn, nhất là bị thức ăn nhìn. Mặc dù thích dê và linh miêu hơn, nhưng nó coi bất kỳ thứ gì có chân đều là thức ăn và thỉnh thỏang xơi tái luôn một vị khách lờ ngờ, nếu vị này bất cẩn đến nỗi rớt xuống rạch và làm tóe nước ra xung quanh nhiều. Nhưng nhìn chung nó tránh những vật có hai chân, nó thấy thứ này to dềnh dàng và khó tiêu hóa, và nó đặc biiệt không thích ứng.
o O o
Trận gió bắc tiến vào, dì Zelda yên vị chờ cho nó đi qua, như dì vẫn làm thế mỗi năm, và thong báo cho bà Marcia đang cứ nhấp nha nhấp nhổm rằng không có cơ nào cho Silas mang Bùa hộ vệ của bà về lúc này đâu. Đầm Cỏ Thô bị phong tỏa hoàn toàn. Bà Marcia chắc chắn phải đợi đến đợt tuyết tan như tất cả mọi người thôi.
Nhưng đợt tuyết tan xem ra chẳng có dấu hiệu gì là sắp tới. Mỗi đêm gió bắc lại mang đến một trận mưa tuyết gào rú khác để chất thành những đống tuyết cao hơn.
NHiệt độ tụt xuống nhanh chóng và Boggart bị đóng cứng ở ngòai bãi bùn của mình. Chú ta liền rút lui vào chòi suối nước nóng và ngủ li bì ở đó một cách hài long trong hơi nước.
Con trăn Đầm Lầy nằm kẹt trong Xèo Mưong. Nó xoay sở chén bất cứ con cá hay con lươn nào đi ngang qua và mơ màng đến một ngày nó có thể tự do xơi gọn bao nhiêu dê cũng được.
Nicko và Jenna đi trượt băng. Thoạt tiên chúng khoái chí luợn vòng tròn quanh Xèo Mương đóng băng và làm con Trăn Đầm Lầy điên tiết, nhưng sau một hồi chúng bắt đầu liều lĩnh thóat ra ngòai khung cảnh trắng tóat của đầm lầy. Chúng tiêu nhìều thời gian liền đuổi nhau dọc theo những con rạch đông cứng, lắng nghe tiếng băng rạn nứt dưới chân mình và thỉnh thoảng nghe tiếng gió hú thê thiết dọa sẽ đem tới một đợt tuyết nữa. Jenna nhận thấy mọi âm thanh của đám sinh vật đầm lầy. đều đã biến mất. Không còn tiếng rỉ rả sột soạt bận rộn của lũ chuột đồng vùng đầm lầy và im luôn cả tiếng nứt da lặng lẽ của những con rắn nước. Bọn Giun nhép Bãi lún đã bị đông cứng an toàn sâu bên duới mặt đất và không phát ra tiếng rít nào nữa, trong lúc đó bọn Đỉa nuớc ngủ say, những vòi hút của chúng đông cứng dưới lớp băng, chờ tuyết tan.
o O o
Nhiều tuần lễ dài đăng đẳng, yên ả trôi qua trong ngôi nhà tranh của Người Giữ Đầm và tuyết vẫn từ phương bắc tràn vào. Trong khi jenna và Nicko suốt ngày trượt ở bên ngòai tạo thành những đường rãnh dọc ngang trên Xèo Mương, thì Con trai 412 ở lì trong nhà. Nó vẫn cảm thấy lạnh thấu xương mỗi khi ra ngòai trời, dù chỉ một tí. Như thể có phần nhỏ trong người nó vẫn chưa ấm lên được sau cái lần bị chôn vùi trong tuyết bên ngòai Tháp Pháp sư. Thỉnh thỏang Jenna ngồi xuống cạnh nó bên lò sưởi. Cô bé thích Con Trai 412, mặc dù không biết tại sao, có lẽ là nó không bao giờ nói chuyện với cô bé. Cô bé không coi việc ấy là xúc phạm, vì Jenna biết Con Trai 412 cũng chưa hề nói chuyện với bất cứ ai lời nào kể từ khi nó đến ngôi nhà tranh. Chủ đề chính trong câu chuyện của Jenna với nó là Petroc Trelawney, thứ mà Con Trai 412 có vẻ đã thích thích.
Có những buổi chiều Jenna ngồi bên cạnh Con Trai 412 trên trường kỷ, trong khi thằng nhỏ nhìn cô bé lôi hòn đá cứng ra khỏi túi áo, Jenna hay ngồi bên lò sưởi với Petroc, vì nó gợi cho cô bé nhớ tới Silas. Dường như cứ cầm hòn đá cuội này trong tay là cô bé tin tưởng rằng Silas sẽ an toàn trở về.
"Đây, bạn cầm lấy Petroc đi." Jenna nói, đặt hòn cuội xám, láng trơn vào bàn tay bẩn thỉu của Con Trai 412
Petroc Trelawney thích Con Trai 412. Nó thích thằng nhỏ vì thằng này thường nhớp nháp, dính dính và có mùi đồ ăn. Petroc Trelawney hay thò bốn cái cẳng ngắn ngũn ra, mở mắt và liếm tay Con Trai 412. Ừm, nó nghĩ, ngon quá. Đích thị anh này có vị lươn, lại thoảng thoảng dư vị bắp cải? Petroc Trelawney thích lươn và thường sè liếm long bàn tay Con Trai 412 thêm một cái nữa. Lưỡi của Petroc khô và hơi rám rám như lưỡi mèo,làm Con Trai 412 cười phá lên. Nhột quá.
"Nó thích bạn đấy," Jenna sẽ mỉm cười, "Nó chưa bao giờ liếm tay tôi cả"
Có nhiều ngày Con Trai 412 chỉ ngồi bên lò sưởi, chùi mùi vào đọc kho sách của dì Zelda, đắm chìm trong một thế giời hoàn tonà của Người Giữ Đầm, Con Trai 412 chưa bao giờ đọc một cuốn sách nào. Lúc ở Thiếu sinh quân, ngừơi ta đã dạy nó đọc, nhưng hồi nào tới giờ chỉ được phép đọc một danh sách dài những Kẻ thù, những Mệnh lệnh trong ngày và những Kế họach Chiến đấu. Còn bây giờ dì Zelda không ngừng cung cấp cho nó đủ loại chuyện phiêu lưu mạo hiểm kỳ thú và sách Pháp thuật, những thứ khiến Con Trai 412 ngấm vào như một miếng bọt biển. Chính một trong những ngày như thế, đâu như gần sáu tuần sau khi trận gió bắc thổi, trong lúc Jenna và Nicko đang cân nhắc xem chúng có thể trượt băng suốt quãng đường đến bên bến cảng hay không, thì Con Trai 412 phát hiện ra một cái gì đó.
Nó vẫn biết rằng mỗi sáng, vì lý do gì đó, dì Zelda đều thắp hai cái đèn lồng và biến mất vào buồng chứa dược thảo ở bên dưới cầu thang. Mới đầu Con Trai 412 chẳng hề nghĩ ngợi gì về chuyện này. Xét cho cùng thì trong buồng cũng tối quá, vả lại dì Zelda cũng phải coi sóc nhiều loại độc dược. Nó biết rằng thứ độc dược cần phải cất trong bong tối là thứ thuốc bất ổn định và phải thường xuyên chú ý - chỉ mới ngày hôm trước thôi, dì Zelda đã mất toi mấy tiếng đồng hồ chỉ để lọc món thuốc Giải độc Trừ tà bị vón cục vì lạnh. Nhưng điều Con Trai 412 để ý thấy là buổi sáng hôm ấy là bầu không khí trong buồng chứa thúôc sao mà yên ắng và nó biết nói chung dì Zelda vốn không phải là người im lặng. Bất cứ khi nào dì đi ngang qua nhũng Hũ bọ ngâm là những cái hũ va vào nhau và nhảy chồmchồm, còn khi dì vào trong bếp thì chảo với nồi gò sẽ va vào nhau lỏang xoảng. Vì vậy mà,Con Trai 412 thắc mắc, làm sao dì có thể im lặng được trong cái buồng chứa thuốc chật hẹp và tù túng đó? Và tại sao dì lại cần đến hai chiếc đèn lồng.
Con Trai 412 đặt quyển sách xuống và rón rén tới cửa buồng chứa thuốc. Một sự im lặng lạ lung trong lúc dì Zelda đang ở giữa hàng tr8am chai lọ xủng xẻng, xếp san sát vào nhau. Con Trai 412 rụt rè gõ cửa. Im lặng Con Trai 412 biết mình phải trở về với quyển sách đang đọc dở, nhưng Phép Thần Thông và Thuật Bói quẻ "Tại sao phiền?" không thú vị bằng những gì dì Zelda đang làm. Vì thế Con Trai 412 đẩy cửa mở ra và hé mắt ngó vào.
Buồng chứa thúoc vắng tanh.
Trong một thóang, Con Trai 412 e ngại rằng đó là một trò đùa và dì Zelda sẽ xổ ra chộp lấy nó, nhưng lập tức nó nhận thấy rõ rang là dì Zelda không có ở đó. Và rồi nó thấy lý do tại sao. Cửa sập để mở, và mùi bùn đầm lầy của đường hầm mà Con Trai 412 nhớ như in xộc tớ chỗ nó. Con Trai 412 nấn ná ở cửa, không biết phải làm gì. Đầu óc nó thóang nghĩ rằng có thể dì Zelda đã vô tình bị té qua cửa sập và đang cần được giúp đỡ, nhưng nó nhận ra rằng nếu dì đã té thì chắc chắn dì sẽ bị mắc lại ở giữa đường, bởi vì xem ra dì Zelda to hơn cái cửa sập nhiều.
Đang thắc mắc xem dì Zelda làm thế nào mà ép mình lọt qua được ô cửa sập thì Con Trai 412 thấy đốm sang vọt của chiếc lồng đèn rọi lên lọt qua khỏang không gian mở ở dưới sàn. Lóang cái nó nghe có tiếng nhũng bước chân nặng nề từ đôi ủng tiện dụng của dì Zelda dẫm lên sàn cắt của đường hầm và hơi thở hì hụi của dì khi dì chật vật đi lên đoạn đường dốc lêo lên chiếc thang. Con Trai 412 lặng lẽ đóng cửa buồng chứa thuốc lại và hấp tấp trở lại chỗ ngồi của mình bên lò sưởi.
Chừng vài phút sau dì Zelda hổn hển ló đầu ra khỏi buồng chứa thuốc, trông có vẻ nghi ngờ, và thấy Con Trai 412 đang đọc cuốn "Phép thần thong và Thuật bói quẻ:Tại sao" với vẻ say sưa thấy rõ.
Dì Zelda chưa kịp biến mất trở lại vào buồng chứa thuốc thì cánh cửa trước bật mở tung. Nicko xuất hiện với Jenna theo sát đằng sau. Chúng qưẳng giầy trượt băng xuống và cầm cái gì trông như một con chuột chết.
"Xem tụi tôi tìm được cái gì đây," Jenna la toáng lên
Con Trai 412 nhăn mặt. Nó không thích chuột. Nó phải sống chung với quá nhiều chuột rồi, chẳng còn ham đồng hành với chúng nữa.
"Để nó ở bên ngòai," dì Zelda la bài hải, "Mang vật chết qua ngưỡng cửa nhà là xui xẻo lắm đó, trừ phi các con định ăn thịt nó. Và dì thì không thích chén cái món đó đâu."
"Nó có chết đâu, dì Zelda" Jenna bảo "Nhìn này," cô bé chỉa ra một đống lông màu nâu cho dì Zelda kiểm tra. Dì Zelda thận trọng chọc chọc nó.
"Tụi con tìm thấy nó ở bên ngoài cái chòi cũ." Jenna nói, "Bà biết cái chòi đó mà, cách không xa bến cảng, ở cuối đầm lầy ấy. Có một người đàn ông sống với một con lừa. Và rất nhiều chuột chết ở trong lồng. Tụi con nhìn qua cửa sổ - kinh lắm. Thế rồi ông ấy tỉnh dậy và trông thấy tụi con, con với anh Nicko mới chạy đi và tụi con thấy con chuột này. Con nghĩ nó vừa mới thóat ra được. Vì vậy, con lượm nó lên, và cho nó vào trong áo khóac xong tụi con chạy trốn. À, tụi con trượt băng chạy chứ. Cái ông đó chạy ra và la thét rùm trời vì tụi con mang con chuột này chuồn mất. Nhưng ông ấy không bắt tụi con được. Đúng khônganh Nicko?
"Ừ," Nicko nói, đúng kiểu đứa ít lời.
"Với lại, con nghĩ nó là Chuột đưa tin mang tin của ba tới," Jenna nói.
"Không đời nào," dì Zelda phản bác, "Con Chuột Đưa tin đó mập mà."
Con chuột trong tay Jenna vọt ra mộ tiếng chít phản đối.
"Còn con này," dì Zelda nói, chỉ vào xương sườn của nó, "ốm tong ốm teo như cái que cời than vậy. À, dì nghĩ chúng ta nên đưa nó vào đi, bất kể nó là chuột gì."
o O o
Và Stanley cuối cùng đã đến được đích theo cách như thế đó, gần sáu năm sau khi nó được Sở Bưu Chuột phái đi. Như tất cả mọi Chuột Đưa tin tài giỏi, nó phải sống xứng đáng với khẩu hiệu của Sở Bưu Chuột:Không gì ngăn cản đuợc Chuột Đưa tin.
Nhưng Stanley chưa đủ khỏe để chuyển tải thông điệp của mình. Nó nằm mềm oặt trên một chiếc gối đệm ở trước lò sưởi trong khi Jenna đút lươn tán nhuyễn cho nó. Con chuột vốn chưa bao giờ hâm mộ lươn, nhất là các loại lươn được tán nhuyễn, nhưng sau sáu tuần trong lồng chỉ uống nước và không ăn chút gì cả, thì ngay cả lươn tán nhuyễn cũng ngon tuyệt. Và tuyệt hơn nữa là được nằm trên cái nệm trước lò sưởi vì run cầm cập ở dưới đáy cái lồng bẩn thỉu kia, dẫu cho Bert thỉnh thoảng có lén mổ nó một cái mỗi khi không ai để ý.
Bà Marcia ra lệnh Nói, rattus Rattus sau ki Jenna nài nì, nhưng Stanley vẫn nằm oặt ra trên nệm, không thốt ra lấy một lời.
"Ta vẫn không tin nó là Chuột Đưa tin," bà Marcia bảo sau một vài ngày Stanley vẫn chưa nói, " Chuột Đưa tin chẳnglàm gì ngoài nói, nếu ta nhớ chính xác. Và phần lớn những gì chúng tuôn ra đều ngớ ngẩn."
Stanley thảy cho bà Marcia một cái nhăn mặt dữ dội nhất của mìn, nhưng bà để vuột qua.
"Chính là nó mà, bà Marcia," Jenna quả quyêt, "Cháu đã nuôi hàng đống chuột và cháu rất giỏi nhận ra con nào với con nào. Đây chính là con Chuột Đưa tin mà chúng mình đón hồi trước."
Và vì vậy tất cả mọi người cùng phập phồng chờ đợi Stanley bình phục để Nói và chuyển thông điệp đang được mong chờ bấy lâu của Silas. Đó là khỏang thời gian đầy âu lo. Con chuột bị sốt và trở nên mê sảng, cứ lẩm bẩm những lời đứt quãng hàng nhiều giờ liền và súyt nữa thì khiến bà Marcia bỏ cuộc. Dì Zelda phải pha không biết bao nhiêu vỏ cây liễu để Jenna kiên nhẫn nhỏ từng giọt một cho con chuột bằng một cái ống đếm giọt. Sau một tuần náo loạn cả lên, cơn sốt của con chuột cuối cùng đã hạ xuống.
Một buổi xế chiều nọ, khi dì Zelda vừa đóng cửa buồng chứa thuốc xong (đã chú ý khóa cửa lại sau cái ngày Con Trai 412 hé nhìn vào trong) và bà Marcia đang niệm chú, tính tính toán toán ở bên bàn của dì, thì Stanley ho và đứng dậy. Maxie sủa và bert quắc lên ngạc nhiên, nhưng Chuột đưa tin phớt lờ bọn chúng.
Chú ta có một thông điệp phải chuyển.
Septimus Heap Tập 1 - Pháp Thuật Septimus Heap Tập 1 - Pháp Thuật - Angie Sage Septimus Heap Tập 1 - Pháp Thuật