There is no way to happiness - happiness is the way.

There is no way to happiness - happiness is the way.

Thich Nhat Hanh

 
 
 
 
 
Tác giả: Angie Sage
Thể loại: Kinh Dị
Nguyên tác: Magyk
Dịch giả: Hương Lan
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Azazel123
Số chương: 50
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3023 / 50
Cập nhật: 2017-06-01 10:10:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 28 - Trận Gió Bấc
hững thứ còn lại của tiệc Đông chí, gồm bắp cải hầm, đầu lươn om và hành tẩm gia vị nằm lay lắt trên bàn trong khi dì Zelda có vực dậy đống lửa kêu xì xì trong ngôi nhà tranh của Người Giữ Đầm. Băng đã tráng như thủy tinh hết bên trong các cửa sổ, và nhiệt độ trong ngôi nhà tranh đang tụt xuống thật nhanh, thế nhưng dì Zelda vẫn không thể thổi cho ngọn lửa cháy lên được, Bert phải kiềm nén lòng kiêu hãnh và rúc vào chó Maxie cho ấm. Tất cả những người khác ngồi co ro trong mềm bông, nhìn chong chong vào ngọn lửa đang vùng vẫy.
" Sao bà không để tôi thử lo cho ngọn lửa đó, hả Zelda?" Bà Marcia cau có hỏi. "Tôi chẳng hiểu sao chúng ta lại phải ngồi đây và chết cóng trong khi tất cả những gì tôi cần làm chỉ là thế này."
Bà Marcia bật ngón tay đánh tách một cái và ngọn lửa bùng lên trong vỉ lò.
" Cô biết là tôi không tán thành dùng phép can thiệp vào những nguyên tố mà, Marcia" Dì Zelda gay gắt. "Pháp sư mấy người không biết kính trọng Mẹ Thiên Nhiên gì cả"
"Ai bảo Mẹ Thiên Nhiên đem nhét hai bàn chân tôi vào mấy tảng băng?" Bà Marcia gầm gử.
"Hừm, phải chi cô mang đôi ủng thích hợp giống như tôi đang mang đây, thay vì đi khệnh khạng trong cái đồ da rắn đỏ tía nhỏ tí teo đó thì chân cô có sao đâu" dì Zelda nhận xét.
Bà Marcia phớt lờ. Bà ngồi sưởi đôi chân da rắn đỏ tía của mình bên ngọn lửa rừng rực và ghi nhận một cách hài lòng rằng sau đó dì Zelda đã chẳng hề cố gắng đưa ngọn lửa về lại trạng thái lèo xèo của Mẹ Thiên Nhiên.
Bên ngoài ngôi nhà tranh, gió bấc gào rú thê thiết. Những đợt mưa tuyết từ hồi sớm hơn trong ngày đã đầy lên, và bây giờ gió đem theo một trận bão tuyết cuộn xoáy, mịt mù thổi thốc qua Đầm Cỏ Thô và bắt đầu bao phủ mặt đất bằng những đụn tuyết cao. Khi màn đêm đổ xuống và ngọn lửa của bà Marcia cuối cùng cũng đã làm cho họ ấm lên, tiếng gió rít bỗng bị nghẹt lại bởi những đống tuyết đắp cao bên ngoài. Chẳng bao lâu sau, ở bên trong ngôi nhà tranh đã tràn ngập vẻ thĩnh lặng, dìu dịu đẫm hơi tuyết. Ngọn lửa cháy đều đều trong vỉ lò, và từng người một, tất cả đều theo gương chó Maxie mà đắm chìm vào giấc ngủ.
Sau khi đã vùi ngôi nhà tranh trong tuyết tới tận nóc một cách thành công, trận gió bấc tiếp tục cuộc hành trình của nó. Cứ lướt trên đầm lầy mà đi, phủ lên mặt nước lợ của đầm lầy, bãi lún, xua những sinh vật đầm lầy lặn sau xuống những vũng bùn, nơi mà băng giá không thể tới được. Cơn gió càn quét khắp dòng sông rồi tràn lên mặt đất ở hai bên bờ, trên đường đi nó trôn vùi những chuồng bò, những túp lều và cả một bầy cừu.
Đến nửa đêm thì nó tiến tới Lâu đài, ở đó tất cả mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn sàng.
Suốt một tháng trước khi có sự xuất hiện của trận gió bấc, cư dân Lâu đài đã tích trữ lương thực, liều lĩnh đi vào cánh rừng và chặt về thật nhiều củi, càng nhiều càng tốt và dành rất nhiều thời gian để đan với dệt chăn mền. Chính thời gian này trong năm là lúc những lái buôn phương Bắc tới, mang đến nào áo len dày nặng, nào áo lông thú vùng Bắc Cực và cả muối, họ cũng không quên mang theo các loại gia vị mà những mụ phù thủy Wendrom vốn rất ưu thích. Những lái buôn phương Bắc có bản năng thần bí trong việc định thời gian của trận gió bấc - họ đến trước đó chừng một tháng và rút đi khỏi ngay trước khi cơn gió tràn về. Năm vị lái buôn phương Bắc ngồi trong quán ăn nhỏ của bà Sally Mullin vào cái đêm hỏa hoạn là những vị cuối cùng rời đi khỏi, và vì vậy không ai ở trong Lâu đài bị bất ngờ về chuyến thăm viếng của trận gió bấc. Thật ra, theo ý kiến chung của mọi người thì hình như trận gió có đến hơi trễ, mặc dù trên thực tế là đám lái buôn phương Bắc cuối cùng đã rời đi sớm hơn dự tính, do những biến cố không lường trước được.
Silas, như bấy nay vẫn thế, quên bén chuyện đến hẹn lại lên của trận gió bấc và thấy mình bị bỏ lại chơ vơ trong quán rược Hốc Tường sau khi một đống tuyết khổng lồ bịt mất lối ra vào. Và vì không còn nơi nào khác để đi, nên ông đành phải ở lại và quyết định làm điều tốt nhất, có thể làm trong lúc ngài Alther và vài cố nhân đi tìm kiếm Simon.
Con chuột đen trong Sở Bưu Chuột, đang chở Stankey trở về, cũng thấy mình bị bỏ chơ vơ trên đỉnh tháp canh, cổng Đông bị đóng băng hoàn toàn. Một đường ống bị bể làm nước bục ra, tràn ngập máng xối và đóng băng ngay lập tức đã bịt kín lối ra. Bọn chuột nhân viên phòng khách hàng tầng dưới để kệ gã ở đấy và đi về nhà.
Bảo hộ toàn quyền cũng đang ngóng chờ Stankey trở về. Hắn không chỉ muốn biết thông tin từ con chuột - rằng Marcia Overstrand chính xác ở đâu - mà còn đang nhấp nhổm chờ kết quả của thông điệp mà con chuột chuyển đi. Nhưng chẳng thấy gì cả. Từ cái ngày con chuột được phái đi, một trung đôi lính bảo hộ vũ trang đầy mình đã được cắm ở cổng Cung điện, dậm những bàn chân đông cứng của mình và nhìn chằm chằm vào bão tuyết, chờ Pháp sư tối thượng xuất hiện. Nhưng bà Marcia đã không trở về.
Trận gió bấc ùa vào, Bảo hộ Toàn quyền, trước đã tốn bao nhiêu thì giờ để ba hoa với Dom Daniel về sáng kiến thông minh tuyệt chiêu của mình là xóa bỏ cấp Mật của Chuột đưa tin và gởi đi một thông điệp giả cho bà Marcia, giờ lại đang cố hết sức né tránh Chủ Nhân. Lão ráng ở tịt trong phòng vệ sinh Nữ lâu chừng nào tốt chừng ấy. Bảo họ toàn quyên tuy không phải là kẻ mê tín dị đoan, nhưng cũng không phải là gã ngu ngốc, và lão cũng để ý thấy rằng hễ kế hoạch nào được thảo luận trong phòng vệ sinh nữ thì kế hoạch đó có chiều hướng tiến triển tốt, mặc dù lão không biết tại sao lại thế. Vả lại, lão cũng thích sự tiện lợi của mấy cái lò sưởi nhỏ, nhưng trên hết thảy, lão thích có cơ hội được rình rập. Bảo hộ toàn quyền thích công việc rình rập. Ngày xưa, lão vốn thuộc loại con nít chuyên núp trong một xó nào đó để nghe lỏm người lớn chuyện trò, và kết quả là thằng bé thường xuyên nắm được thóp của ai đó và không ngại ngần sử dụng điều ấy để trục lợi. Chính điều này đã giúp lão rất tuyệt để leo lên những nấc thang của quan bảo hộ và đóng một vai trò lớn trong việc lão được chỉ định vào chức Bảo hộ toàn quyền.
Và như vậy, trong suốt trận gióc bấc, Bảo hộ Toàn quyền rúc trong nhà vệ sinh, bật lò sưởi lên và rình rập trong niềm hân hoan vui sướng, núp đằng sau cánh cửa có vẻ vô hại với những mẫu tự bằng vàng bị phai nhạt và lắng nghe những cuộc chuyện trò khi người ta đi ngang qua. Thật là thích thú làm sao khi thấy máu tuột khỏi mặt họ khi lão nhảy xổ ra và bắt tại trận bất cứ lời lẽ xúc phạm nào mà họ đang nói về lão. Khoái hơn nữa là gọi ngay lính canh tới lôi cổ kẻ táo tợn đi thẳng xuống hầm ngục, và được nhìn thấy họ quỳ lạy van nài là tuyệt nhất. Bảo hộ Toàn quyền rất khoái được dặm thêm chút van xin. Cho đến nay đã có hai mươi sáu kẻ xấu số bị bắt và bị quẳng xuống hầm ngục vì đưa ra những nhận xét thô lỗ về lão, và lão không bao giờ phải động não lấy một lần để tự hỏi xem tại sao lão chưa từng nghe thấy ai thốt ra điều gì lọt lỗ tai.
Nhưng kế hoạch thú vị nhất đang trấn giữ tâm trí Bảo hộ Toàn quyền là Simon Heap, Simon đã bị điệu thẳng từ nhà nguyện tới phòng vệ sinh Nữ và bị cột vào một ống nước. Bảo hộ toàn quyền đã suy luận rằng, là anh nuôi của Jenna, thế thì Simon phải biết con bé đi đâu, và lão đang nóng lòng thuyết phục cho được Simon Heap nói cho lão biết.
Trong lúc trận gióc bấc tran vào và cả Chuột đưa tin lẫn bà Marcia vẫn chưa thấy trở lại Lâu Đài, thì Simon tiều tụy trong phòng vệ sinh Nữ, liên tục bị tra hỏi về chỗ ở của Jenna. Thoạt đầu cu cậu khiếp đảm đến nỗi không nói được, nhưng Bảo hộ Toàn quyền là một kẻ xảo quyệt, và lão đã tính cách vực lại lòng tin cho Simon. Bất cứ lúc nào có thời gian rảnh rỗi, gã đàn ông nhỏ thó, khó chịu đều nghênh ngang đi vào nhà vệ sinh và nói chuyện tầm phào với Simon về một ngày tẻ nhạt của mình, và Simon thường lắng nghe một cách lễ phép, quá sợ đến nỗi không mở miệng ra được. Sau một thời gian, Siomn đã cả gan góp vài câu bình phẩm, và Bảo hộ toàn quyền tỏ ra vui thích đón nhận phản ứng từ cậu, bắt đầu mang thêm cho cậu chút thức ăn và đồ uống. cvà thế là Simon thư giãn dần, không lâu sau cậu đã thổ lộ niềm khao khát trở thành Pháp sư tối thượng kế vị cũng như sự thất vọng của cậu trước cung cách chạy trốn của bà Marcia. Cậu bảo với Bảo hộ toàn quyền, phải tay cậu, câu sẽ không bao giờ hành xử kiểu đó. Bảo hộ Toàn quyền lắng nghe với vẻ tán đồng. Ở đây rốt cuộc vẫn còn ít nhất một tên Heap có hiểu biết đôi chút. Và khi lão hé lộ cho Simon về khả năng trở thành Đồ Đệ của vị Pháp Sư Tối Thượng mới:
"...tại vì, cậu Simon trẻ tuôit à, và chuyện này là giữa tôi với cậu thôi đây nhé, cái thằng bé hiện thời đúng là cái thằng đáng bất mãn nhất, mà chúng tôi đã dành cho nó bao nhiều hy vọng lớn lao ấy chứ..."
..thì Simon Heap bắt đầu thấy một tương lai mới mở ra cho mình - một tương lai mà cậu có thể được tôn kính và được sử dụng Pháp Thuật của mình, và sẽ không còn bị đối xử như "một trong những tên Heap nghèo mạt" nữa. Vì vậy, một buổi tối nọ, sau khi Bảo hộ Toàn quyền ngồi xuống đầy cảm thông bên cạnh cậu và mời cậu món uống nóng, Simon bảo cho lão điều lão muốn biết - rằng bà Marcia và Jenna đã tới ngôi nhà trah của dì Zelda ở Đầm Cỏ Thô.
"Thế nơi đó chính xác là ở đâu hả, chàng trai?" Bảo hộ Toàn quyền hỏi với nụ cười sắc lém trên gương mặt.
Simon đành phải thú nhận là cậu không biết đích xác.
Trong cơn giận lôi đình, Bảo hộ Toàn quyền đùng đùng ra khỏi phòng và đi tìm thợ Săn, tên này im thin thít lắng nghe Bảo hộ Toàn quyền quát tháo về sự ngu đần của tất cả bọn nhà Heap nói chung và nhất là của thằng Simon Heap.
"Ý ta là thế này, Gerald..." (đó là tên của Thợ Săn, Đấy là một thứ mà gà muốn giấu nhẹm, nhưng Bảo hộ Toàn quyền lai cứ ưa dung "Gerald" vào mỗi dịp lão nổi tam bành) "...ý ta là," Bảo hộ Toàn quyền phẫn nộ khi nhịp tới nhịp lui trong căn phòng đồ đặc lèo tèo của Thợ săn trong doanh trại, khua khoắng cánh tay tít mù trong không khí, "tại làn sao mà lại có cái thứ người không biết chính xác bà cô của mình sỗng ở đâu cơ chứ. Làm sao, hẻ, Gerald, làm sao có thể thăm mụ ta nếu như nó không biết chính xác mụ ta sống ở đâu?"
Bảo hộ Toàn quyền vốn vẫn là khách thăm viếng rất đúng bổn phận của vô số cô, dì lão. Hầu hết đám cô dì đó đều ước gì thằng cháu mình đừng biết chính xác mình sống ở đâu.
Nhưng Simon đã cung cấp đủ thong tin cho Thợ Săn bắt tay ngay vào nghiên cứu những tấm dán đồ và họa đồ chi tiết về tấm bản đồ và họa đồ chi tiết về Đầm Cỏ Thô, và chẳng bao lâu sau, hắn đã định vị chính xác tọa độ ngôi nhà tranh của Zelda. Một lần nữa hắn đã sẵn sàng cho việc săn đuổi.
Và thế là, với một chút xáo động trong long, Thợ Săn chuẩn bị đi gặp DomDaniel.
DomDaniel đang ẩn náu trên đỉnh tháp Pháp sư, đi qua trận gió bắc bằng cách vùi đầu vào cuốn Thuật Gọi Hồn cũ mà ngài Alther đã khóa kỹ trong một cái tủ, rồi Tiệu hồi lũ thủ thư của mình là 2 quái thú Magog lùn xùn, cực kỳ gớm ghiếc. Domdaniel đã tìm được bọn Magog sau khi nhảy khỏi tháp. Bình thường, bọn này sống sâu dưới đất, cho nên chúng có hình thù giống như những con sâu mù khổng lồ, công them những cánh tay không xương, dài ngoẵng. Chúng không có chân nhưng di chuyển trên mặt đất giống hệt như những con sâu bướm, để lại một vệt nhớt trên đường đi, và nếu muốn, chúng có thể tiến nhanh một cách kinh hoàng. Quái thú Magog không có lông, chỉ có màu trắng đục, và hình như không có mắt. Thật ra chúng có một con mắt tí xíu, cũng màu trắng đục, nằm ngay bên trên những chi tiết trên mặt chúng, đó là hai cái hốc tròn bong nhoáng ở nơi có lẽ là cái mũi và một kẽ miệng. Vệt nhớt chúng nhả ra là thứ nhớt nhầy nhụa, ghê tởm, bốc mùi hôi thối mặc dù bản than DomDaniel lại thấy có thể chấp nhận được.
Mỗi con quái thú Magog chăc hẳn phải cao một thước hai nếu ta duỗi căng nó ra, mặc dù chẳng ai lại đi thử việc đó bao giờ. Có nhiều cách để giết thì giờ cho xong một ngày tốt hơn việc đó nhiều, chẳng hạn nhơ cào móng tay xuóng bảng đen, hoặc ăn một xô trứng ếch. Trừ phi vô tình chạm phải, còn không thì chẳng ai lại muốn đụng đến một con Magog. Thứ nhớt của chúng kinh tởm đến nỗi chỉ nhớ đến cái mùi đó thôi, vô khối người đã lăn ra bệnh ngay tức khắc. Magog nở ra trong long đất từ lành, như bọn chim hay chuột sóc. Chúng tránh xa loại rùa cạn vì nếu nở ra, bọn Magog con sẽ khó mà chiu được ra khỏi mai rùa. Khi nhữung tia nắng mặt trời đầu tiên của mùa xuân sưởi ấm trái đất, ấu trùng sẽ nở ra, ăn những gì còn lại của con thú rồi chui sâu vào long đất cho đến khi lần tới được một cái tổ Magog. DomDaniel có hàng trăm tổ quang sào huyệt của hắn ở Cùng Đất Hoang và nguồn cung cấp Magog cho hắn rất đều đặn. Chúng được dung làm những tên vệ sĩ xuất sắc; chúng có thể cắn làm sao mà khiến người ta bị trúng độc máu nhanh nhất rồi đi đời chỉ sau vài giờ,và một vết cào của Magog sẽ trở thành nhiễm trùng nặng đến nỗi không bao giờ chữa lành nổi. Nhưng thứ khiến người ta gớm nhất là diện mạo của chúng: cái đầu phồng như củ hành trắng đục, rõ ràng là mù, quai hàm chuyển động không ngừng với hàng răng vàng ớn thật kinh tởm và khiến ai nấy đều phải tránh xa.
Quái thú Magog đến vừa kịp trước trận gió bấc. Chúng làm cho thằg bé Đồ Đệ kinh khiếp đến mụ mẫm đầu óc, việc này khiến chi DomDaniel khá là khoái trá và hắn lấy đó là một lý do biện minh cho việc đẻ mặc thằng nhóc đứng run như cầy sấy ở chiếu nghỉ trong khi cố gắng một lần nữa học thuộc bảng Thập tam chương.
Con Magog cũng khiến Thợ Săn hơi sững người. Khi leo lên tới đỉnh cầu thang xoắn trôn ốc rồi hung hổ đi ngang qua thằng Đồ Đệ tren chiếu nghỉ và cố tình không đếm xỉa đến thằng nhóc, Thợ Săn đã dẫm phải vệt nhớt của Magog dẫn vào phòng DomDaniel. Hắn giữ thăng bằng vừa lúc kịp lúc, nhưng Đồ Đệ cũng đã kịp để vọt ra một tiếng cười khẩy.
Chẳng bao lâu sau, Đồ Đệ đã có them chuyện cười, bởi vì cuối cùng DomDaniel cũng đang mắng nhiếc một kẻ nào đó chứ không phải là nó. Nó khoái chí lắng nghe giọng nói điên tiết của chủ nhân, vọng ra rõ mồn một qua cánh cửa nặng nề màu đỏ tía.
"Không, không, không!" DomDaniel quát om lên. "Người nghĩ ta điên hay sao để cho ngưoi một lần nữa tự ý săn đuổi mình. Ngươi là một thằng ngu, và nếu có bất cứ ai khác có thẻ thực hiện đượ vụ này, hãy tin ta đi, thì đó phải là ta. Người phải đợi cho tới khi tar a lệnh cho ngươi khi nào đi thì đi. Và khi đó ngươi sẽ đi dưới sự giám sát của ta. Cấm ngắt lời! Không! Ta khôn gnghe. Cút đi... hay là ngươi muốn một trong những con Magog của ta hỗ trợ ngươi"
Đồ Đệ thấy cánh cửa đỏ tía bật mở và Thợ Săn lật đật bươn ra, trượt phái đống nhớt và chạy rầm rầm xuống cầu thang nhanh hết cỡ. Sau đó Đồ Đệ tí nữa thì đã thuộc được bảng Thập Tam chương. Chà, nó đã học tới mười ba lần bảy, hết cỡ rồi đó.
Ngài Alther, nãy giờ đang bận làm rối nùi đôi vớ của DomDaniel, đã nghe thấy tất cả. Ngài thổi tắt lò sưởi và đi theo Thợ Săn ra khỏi tháp Pháp sư, ở đây ngài dùng phép xui khiến một trận tuyệt khổng lồ rơi từ mái vòm lớn xuống ngay khi hắn bước qua. Phải mấy tiếng đồng hồ sau mới có người bỏ công bới Thợ Săn ra, nhưng chuyện đó chỉ an ủi ngài Alther được một tí. Tình hình nói chung coi bộ không sáng sủa chút nào.
Sâu tận trong cánh rừng băng giá, những mụ phù thủy Wendron đã đặt thật nhiều bẫy, hy vọng bắt được một hay hai con chồn lơ đễnh để giúp họ vượt qua được giai đoạn khó khăn sắp tới. Rồi họ lui về nghỉ ngơi trong cái hang mùa đông tập thể nơi xưa kia là mỏ đá phiến; ở đó họ săm soi những bộ đồ lông của mình, trao đổi chuyện trò với nhau và giữ cho ngọn lửa cháy liên tục suốt ngày suốt đêm.
Đám người ngụ trong ngôi nhà cây tụ tập quanh lò sưởi đốt củi giữa căn chòi lớn và rỉ rả xơi hết kho dự trữ hạt dẻ cùng trái rừng của cụ bà Galen. Bà Sally Mullin nằm cuộn tròn trong tấm lông chó sói và thầm lặng than khóc cho quán rượu xấu số của mình trong khi tì tì chén hết cả một đống quả phỉ to tướng. Sarah và cụ Galen canh cho lò sưởi cháy đều và bàn luận với nhau những chuyện thảo dược với độc dược qua suốt những ngày lạnh giá.
Bốn thằng con trai nhà Heap dựng một túp lều tuyết dưới mặt đất, trong cánh rừng, cách ngôi nhà cây một quãng và sống đời hoang dã. Chúng đặt bẫy quay lên ăn bất cứ con gì chúng bẫy được (kể cả sóc) trước sự không ấy khiến cho bọn con trai bận rộn và tránh xa khỏi ngôi nhà cây, và như vậy cũng bảo tồn được kho lương thực mùa đông của cụ, vốn đang vơi đi nhanh chóng do sự nhấm nháp liên tục của bà Sally Mullin. Sarah xuống thăm bọn nhỏ mỗi ngày, và mặc dù ban đầu bà lo lắng về việc chúng ở một mình ngoài cánh rừng, nhưng rồi bà rất ngạc nhiên với mạng lưới lếu tuyết chúng đựng lên và nhận thấy có một số đồ ăn thức uống. Chẳng bao lâu sau, thật hiếm khi nào Sarah không thấy có ít nhất hai hay ba cô phù thủy đang giúp đám con mình nấu nướng, hoặc có khi các cô chỉ ngồi quanh đống lửa trại nói cười và bong đùa rộn rã. Sarah ngạc nhiên khi thấy việc sống kiểu tự cung tự cấp mọi thứ thiết yếu đã làm thay đổi đám con của bà biết chừng nào-bỗng dưng tất cả bọn chúng dường như đều đã trưởng thành cả, ngay cả thằng út Jo-Jo, dù nó chỉ mới có mười ba tuổi. Sau một thời gian, Sarah cảm thấy mình như kẻ xâm phạm lãnh địa của bọn chúng, nhưng bà vẫn cương quyết tới thăm đám con hàng ngày, một phần là để trông nom chúng, một phần là vì bà đã trở nên ghiền thịt sóc nướng.
Septimus Heap Tập 1 - Pháp Thuật Septimus Heap Tập 1 - Pháp Thuật - Angie Sage Septimus Heap Tập 1 - Pháp Thuật