Good as it is to inherit a library, it is better to collect one.

Augustine Birrell, Obiter Dicta, "Book Buying"

 
 
 
 
 
Tác giả: Angie Sage
Thể loại: Kinh Dị
Nguyên tác: Magyk
Dịch giả: Hương Lan
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Azazel123
Số chương: 50
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3023 / 50
Cập nhật: 2017-06-01 10:10:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 21 - Rattus Rattus
àm cách nào mà về được nhanh quá vậy?" Jenna hỏi Con Trai 412.
Nicko và Jenna phải mất trọn buổi chiều mới tìm được đường xuyên qua màn sương giá về lại ngôi nhà tranh. Trong lúc đi lạc, Nicko dành thời gian để xác định đâu là loại thuyền top-ten của mình và khi càng lúc càng đói ngấu, nó tưởng tượng tiếp xem bữa tối mê ly nhất đời mình sẽ như thế nào; còn Jenna thì dành gần hết thời gian để lo lắng không biết chuyện gì xảy ra với Con Trai 412 và quyết định từ giờ trở đi mình sẽ tử tế với nó hơn. Đó là nếu nó chưa bị rơi xuống Xẻo Mương và chết đuối.
Vậy nên khi Jenna cuối cùng cũng về đến ngôi nhà tranh, lạnh run và ướt nhẹp, với sướng giá bám chặt vào quần áo, và thấy Con Trai 412 ngồi chễm chệ trên trường kỷ, sát bên dì Zelda, coi bộ đang rất mãn nguyện, thì cô bé đã không nổi cáu ghê gớm như Nicko. Nicko chỉ nghiến răng lại và đùng đùng bỏ đi ngâm mình trong suối nước nóng. Jenna để dì Zelda lau khô tóc cho mình, rồi cô bé ngồi xuống cạnh Con Trai 412 và hỏi: "Làm cách nào mà về được nhanh quá vậy?"
Con Trai 412 nhìn cô bé ngượng ngùng nhưng không nói gì. Jenna thử lần nữa.
"Mình sợ bạn bị rơi xuống Xẻo Mương rồi chứ."
Con Trai 412 có vẻ hơi ngạc nhiên về chuyện này. Nó không nghĩ con nhỏ Công chúa lại quan tâm đến việc nó có bị rớt xuống Xẻo Mương hay không, hoặc thậm chí rớt xuống một cái hố thì cũng vậy.
"Mừng là bạn đã trở về an toàn," Jenna kiên nhẫn. "Mình với anh Nicko thì đi lâu ơi là lâu. Tụi này bị lạc."
Con Trai 412 mỉm cười. Suýt nữa thì nó buột miệng kể cho Jenna nghe chuyện gì đã xảy ra và cho cô bé xem chiếc nhẫn, nhưng sau bao nhiêu năm cần phải giữ mọi thứ cho riêng mình đã dạy nó phải cẩn thận. Người duy nhất nó từng chia sẻ bí mật là Con Trai 409, và mặc dù ở Jenna có cái gì đó dễ mến gợi cho nó nhớ tới Con Trai 409, nhưng con bé là Công chúa, và tệ hơn nữa, Jenna là con gái. Cho nên nó chẳng nói gì nữa.
Jenna nhận thấy nụ cười đó và cảm thấy hài lòng. Cô bé định gặng hỏi thêm một câu nữa thì đột nhiên, bằng cái giọng khiến cho những chai, lọ thuốc nước rung lên cành cạch, dì Zelda thét lớn:
"Chuột đưa tin!"
Bà Marcia, đang chiếm cái bàn làm việc của dì Zelda ở góc phòng đằng kia, liền đứng bật dậy, và trước sự sửng sốt của Jenna, bà chộp vội lấy tay cô bé và kéo nhanh ra khỏi chiếc trường kỷ.
"Ấy!" Jenna phản đối. Nhưng bà Marcia không quan tâm. Bà phóng thẳng lên cầu thang, lôi xềnh xệch Jenna đằng sau. Lên được nửa đường thì họ đụng sầm vào Silas và chó Maxie, cả hai đang vội chạy xuống để xem Chuột Đưa tin.
"Con chó đó đúng ra không được phép ở trên lầu," bà Marcia nạt khi cố lách qua Maxie sao cho không bị dây chút nước dãi chó nào lên tấm áo chùng của mình.
Maxie phấn khởi nhỏ dãi vào bàn tay bà Marcia rồi chạy ù theo sau Silas, một cái vuốt to đùng của nó xéo mạnh lên chân bà Marcia. Nhưng Maxie chẳng đoái hoài gì đến bà Marcia. Nó không thèm tránh đường cho bà đi hoặc để tâm chút xíu nào xem bà nói gì, bởi vì, trong quan điểm chó săn sói của nó, thì Silas là Đầu Đàn còn bà Marcia chỉ đứng hàng bét chót.
Hạnh phúc thay cho bà Marcia, những điểm tinh tế kiểu này của đời sống nội tâm chó Maxie chỉ sượt qua bà, và bà vụt qua con chó săn sói mà phóng rầm rập lên cầu thang, kéo theo Jenna, tránh khỏi đường đi của Chuột Đưa tin.
"Bà... bà làm thế để làm gì?" Jenna hỏi, khi đã thở lại được lúc lên tới căn gác mái.
"Chuột Đưa tin," bà Marcia nói, thở phì phì. "Không biết được nó thuộc loại chuột gì. Lỡ nó không phải là một con Chuột Tin mật."
"Một con chuột gì ạ?" Jenna không hiểu, hỏi lại.
"Ừm," bà Marcia ậm ừ, ngồi xuống chiếc giường hẹp của dì Zelda, cái giường chất một lô một lốc những chăn mền vá víu, vốn là kết quả của rất nhiều buổi tối dài dằng dặc, cô độc một mình bên lò sưởi. Bà vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh mình, và Jenna cũng ngồi xuống.
"Cháu có biết Chuột Đưa tin không?" Bà Marcia hạ thấp giọng, hỏi.
"Dạ biết," Jenna nói mà không chắc lắm. "Nhưng ở nhà cháu chưa bao giờ có con nào ạ. Chưa bao giờ. Cháu nghĩ phải là người quan trọng ghê gớm lắm mới có một con Chuột Đưa tin."
"Không phải," bà Marcia nói. "Bất kỳ ai cũng có thể nhận một con. Hoặc gởi đi một con.
"Có khi mẹ gởi con này đi," Jenna nói với giọng hy vọng.
"Có thể," bà Marcia đồng ý, "mà cũng có thể không. Chúng ta cần phải biết con này có phải là Chuột Tin mật hay không đã, trước khi tin nó. Chuột Tin mật luôn luôn nói sự thật và luôn luôn giữ kín mọi bí mật. Nó cũng cực kỳ mắc."
Jenna rầu rĩ nghĩ rằng như thế thì mẹ Sarah sẽ chẳng bao giờ có thể gởi được một con chuột kiểu đó.
"Vì thế phải chờ thôi," bà Marcia nói tiếp. "Với lại cháu và ta phải chờ ở trên đây đề phòng nó là chuột gián điệp đến để xem Pháp sư Tối Thượng và Công chúa đang trốn ở đâu."
Jenna từ từ gật đầu. Lại cái từ đó nữa. Công chúa. Cái từ đó vẫn khiến cô bé ngạc nhiên. Cô bé không thể tin được rằng mình lại đúng là nhân vật ấy. Nhưng cô chỉ ngồi im lặng bên cạnh bà Marcia, đưa mắt ngó quanh gác mái.
Căn phòng rộng và thoáng đến ngạc nhiên. Trần phòng đổ dốc, giữa có trổ một khung cửa sổ nhỏ nhìn ra xa khắp đầm lầy phủ tuyết. Những thanh xà to cộ đỡ lấy mái nhà. Bên dưới những thanh xà treo lùm xùm nhiều thứ trông như những chiếc lều lớn vá chắp lại, cho đến khi Jenna nhận ra đó hẳn là mấy cái váy của dì Zelda. Trong phòng có ba chiếc giường. Từ những thứ chất trên giường, Jenna đoán cái giường họ đang ngồi là của dì Zelda, và cái giường thập thò ra khỏi hốc tường bên cạnh cầu thang, phủ đầy lông chó rất có vẻ là giường của Silas. Ở góc xa hơn là một cái giường lớn xây hẳn vào tường. Nó gợi cho Jenna nhớ tới chiếc giường hộp ở nhà của mình và dấy lên trong lòng cô bé nỗi nhớ nhà. Cô bé đoán đó là giường của bà Marcia, bởi vì bên cạnh giường là quyển sách của bà, Vô Hiệu hoá Hắc ám, một cây viết xinh xắn bằng mã nào và một chồng giấy da dê loại hảo hạng có in những dấu hiệu và biểu tượng pháp thuật.
Bà Marcia nhìn theo ánh mắt Jenna.
"À, cháu cứ lấy cây viết của ta mà dùng. Cháu sẽ thích cho xem. Nếu vui vẻ. nó có thể viết được bất cứ màu mực gì mà cháu yêu cầu."
Trong khi Jenna ở trên lầu, đang cố thử cây viết của bà Marcia, (cây viết cứ làm ngược lại bằng cách cương quyết viết với mực màu xanh lá cây lợt), thì Silas ở dưới lầu cố kìm giữ con Maxie bị kích động, vì nó vừa trông thấy bóng dáng của Chuột Đưa tin.
"Nicko," Silas nói hờ hững, vừa nhìn thấy thằng con trai ướt đầm của mình trở về từ suối nước nóng. "Giữ chắc lấy Maxie và kéo nó ra khỏi con chuột nghe chưa."
Nicko và chó Maxie nhảy chồm tới trường kỷ, và với tốc độ nhanh không kém, Con Trai 412 vọt bắn ra, tránh chỗ cho chúng.
"Nào, con chuột ấy đâu?" Silas hỏi.
Một con chuột to xù màu nâu đang ngồi bên ngoài cửa sổ, gõ gõ vào cửa kính. Dì Zelda mở cửa sổ ra, con chuột nhảy phóc vào và nhìn quanh căn phòng bằng đôi mắt sáng rực, lạnh lẹn.
"Nói, Chuột!" Silas ra lệnh bằng pháp thuật.
Con chuột nhìn ông, vẻ nhấp nha nhấp nhổm.
"Nói. Chuột!"
Con chuột khoanh tay lại và chờ. Nó thảy cho Silas một cái nhìn khinh khỉnh.
"À... xin lỗi. Đã mấy thế kỷ rồi mình chưa nhận Chuột Đưa tin." Silas tự xin lỗi mình. "Ồ, đúng rồi... Nói, Rattus Rattus!"
"Đúng... hừm," con chuột thở dài. "Cuối cùng cũng đúng." Nó ưỡn thẳng người lên và truyền:
"Trước tiên tôi phải hỏi. Có bất cứ ai ở đây mang tên Silas Heap không?" Con chuột nhìn xoáy thẳng vào Silas.
"Phải, là tôi," Silas đáp.
"Tôi cũng nghĩ vậy," con chuột nói. "Trung khớp với mô tả." Nó bật ho lên một tiếng nhỏ, trịnh trọng, đứng thẳng người lên và chắp hai chân phía trước ra phía sau lưng.
"Tôi đến đây để giao một thông điệp cho Silas Heap. Bức thông điệp được gởi đi vào lúc 8 giờ sáng nay từ một Sarah Heap ngụ tại nhà bà Galen.
"Bức thông điệp bắt đầu:
Chào anh Silas yêu. Cùng búp bê cưng Jenna và thiên thần Nicko.
Em vừa gởi chuột tới nhà dì Zelda với hi vọng anh và các con bình an, khoẻ mạnh. Bà Sally bảo cho em và các con biết rằng Thơ Săn đang đuổi theo bọn anh, và em không ngủ được suốt đêm qua khi nghĩ đến điều ấy. Gã Thợ Săn đó vốn khét tiếng là khủng khiếp. Đến sáng thì em quẫn trí quá, tin rằng anh và các con đã bị bắt rồi (mặc dù bà Galen bảo em rằng bà biết mọi người an toàn), may mà ngài Alther kính mến đến thăm ngay khi trời vừa sáng và báo cho em cũng các con biết tin tức tuyệt vời là bọn anh đã thoát được. Ngài bảo ngài thấy mọi người lần cuối khi mọi người rẽ vào Đầm Cỏ Thô. Ngài tiếc là không đi cùng với mọi người được.
Silas, có chuyện này xảy ra. Simon đã biến mất trên đường mẹ con em tới đây. Mẹ con em đang men theo lối bờ sông dẫn vào khu Cánh Rừng nơi bà Galen sống thì em nhận ra nó đã mất tăm. Em không hề biết chuyện gì đã xảy ra với nó. Em và các con không gặp tên lính canh nào và cho đến này không ai thấy hay nghe tin gì của Simon. Silas, em sợ nó rơi vào một trong những cái bẫy mà mấy mụ phù thuỷ kinh khủng đó giăng ra. Hôm nay em và các con sẽ lên đường đi tìm con.
Bọn lính đã đốt trụi quán trọ của chị Sally và chị ấy vừa may thoát ra được. Chị ấy cũng không biết mình đã thoát ra bằng cách nào, nhưng sáng nay chi ấy tới đây an toàn và nhờ em chuyển lời cảm ơn đến Marcia, bảo chị ấy rất cảm ơn vì bùa Hộ vệ mà cô ấy đã đưa cho chị. Thật ra tất cả mọi người đều biết ơn. Marcia thật là rộng lượng.
Silas, xin anh gởi lại con chuột cho em và cho em biết anh có khoẻ không.
Tất cả tình yêu và ý nghĩ dành cho anh và các con.
Sarah yêu quý của anh.
"Thông điệp kết thúc."
Mệt lử, con chuột lăn quay xuống bệ cửa sổ.
"Tôi có thể tàn sát hẳn một tách trà," nó nói.
Silas rất bấn loạn.
"Tôi cần phải trở về để tìm Simon," ông bức bối. "Ai biết được nhỡ đâu xảy ra chuyện gì."
Dì Zelda cố làm cho ông điềm tĩnh lại. Dì mang ra hai ca trà nóng ngọt ngào và đưa một ca cho con chuột, một ca cho Silas. Con chuột làm một hơi cạn ca trà trong khi Silas âu sầu ngồi mân mê ca trà của mình.
"Anh Simon gan dạ lắm mà ba," Nicko nói. "Anh ấy sẽ không sao đâu. Con nghĩ là anh ấy bị lạc. Anh ấy sẽ trở về với mẹ ngay mà."
Silas không được thuyết phục cho lắm.
Dì Zelda quyết định việc làm duy nhất sáng suốt là dùng bữa tối. Bữa tối của dì Zelda thường đưa tâm trí của mọi người ra khỏi những rắc rối của mình. Dì là một đầu bếp hiếu khách thích càng có nhiều người xung quanh bàn ăn của mình càng tốt, và mặc dù thực khách của dì luôn khoái chuyện trò, nhưng đồ ăn vẫn kích thích hơn. Tính từ miêu tả hay được nói nhất là "thú vị", đại loại như trong câu, "Bánh mì bắp cải nướng thật là thú vị, Zelda à. Tôi chưa bao giờ lại nghĩ nó thú vị thế." Hoặc "Cháu phải nói, mứt dâu đúng là nước sốt... thú vị cho món lươn xắt lát."
Silas đành phải ngồi vào bàn để bứt đầu óc mình ra khỏi những mối lo âu. Và Chuột Đưa tin được mời xơi bữa tối.
Dì Zelda phục vụ món thịt ếch và thịt thỏ hầm với lá củ cải trắng hâm hai lần, theo sau là súp trái anh đào và củ cải vàng. Con Trai 412 chén một cách nhiệt tình, bởi vì so với đồ ăn trong Thiếu sinh quân, thì đây đúng là một sự hơn hẳn đến tuyệt vời. Nó thậm chí xơi mỗi món hai ba lần, khiến dì Zelda hài lòng hết sức. Từ trước đến giờ chưa có ai yêu cầu dì múc đến vòng thứ hai, chứ đừng nói là lần thứ ba.
Nicko vui vì Con Trai 412 ăn nhiều như thế, điều đó có nghĩa là dì Zelda không chú ý đến đống thịt ếch nó gạt vun lên và che giấu dưới con dao ăn của mình. Hoặc nếu dì có thấy, thì việc đó cũng không làm dì buồn nhiều cho lắm. Nicko cũng cố tống hẳn sang dĩa của chó Maxie một cái tai thỏ mà nó phát hiện ra, thật đúng là thở phào cho nó và sung sướng cho Maxie.
Bà Marcia nói vọng xuống, cáo lỗi là bà với Jenna không ăn tối vì sự hiện diện của Chuột Đưa tin. Silas nghĩ đây là một lời xin lỗi lãng nhách và nghi ngờ bà đang bí mật xì bùa ra vài món ăn sành điệu để ăn một mình.
Cho dù vắng mặt bà Marcia (hay là nhờ vắng mặt bà), bữa tối hôm đó quả là một việc thích thú. Chuột Đưa tin hết sức hoà đồng. Silas không màng đến việc dỡ bỏ mệnh lệnh Nói, Rattus Rattus, cho nên con chuột nhiều lời cứ huyên thuyên liên tu bất tận về bất cứ đề tài nào chợt nảy ra trong trí tưởng tượng của nó, từ những vấn đề với bọn chuột ranh ngày nay tới vụ xì-căng-đan nước sốt chuột trong căng-tin của lính canh, không những làm rúng động bọn lính canh mà còn làm rúng động toàn thể cộng đồng chuột.
Khi bữa ăn sắp chấm dứt, dì Zelda hỏi Silas xem ông có gởi Chuột Đưa tin về lại chỗ Sarah đêm đó không.
Con chuột trông có vẻ e sợ. Mặc dù nó là một con chuột to xác, và như nó thích khoe với tất cả mọi người, rằng nó có thể "tự lo cho mình", nhưng Đầm Cỏ Thô ban đêm không phải là nơi ưa thích của nó. Những cái vòi trên mình một con Đia nước bự có thể úm tiêu đời một con chuột, và cả Giun nhép lẫn Boggart đều không phải là những đứa chuột chọn làm bầu bạn. Giun nhép có thể kéo chuột xuống Bãi Lún chỉ để làm trò tiêu khiển, và một con Boggart đói sẽ hớn hở luộc chín một con chuột lên để cho Boggart con ăn; bọn này, theo quan điểm của Chuột Đưa tin, là những kẻ phàm ăn tục uống nhất.
(Boggart dĩ nhiên không cùng ăn tối với họ. Chú ta không bao giờ ăn tối chung với ai hết. Chú ta thích nằm trong bãi bùn êm ái của mình, xơi bánh mì kẹp bắp cải luộc mà dì Zelda làm riêng cho chú hơn. Bản thân chú ra từ rất lâu rồi không hề xơi chuột. Chú ta không thích vị chuột cho lắm, và những cái xướng chuột nhỏ rất dễ mắc vào răng chú.)
"Tôi nghĩ," Silas nói chậm rãi, "có lẽ tốt hơn sáng mai hẵng phái con chuột này đi. Cu cậu đã đi một quãng đường dài và cần phải ngủ một chút."
Con chuột lộ vẻ hài lòng.
"Đúng thế, thưa ngài. Rất khôn ngoan," chuột nhất trí. "Nhiều thông điệp bị mất chỉ vì không được nghỉ ngơi cho đàng hoàng. Và không có được một bữa tối ngon lành. Và tôi có thể nói rằng đây là một bữa tối cực kỳ... thú vị, thưa bà," nó cúi đầu về hướng dì Zelda.
"Rất hân hạnh," dì Zelda mỉm cười.
"Con chuột đó có phải là Chuột Tin mật không?" Cái hũ tiêu bỗng cất giọng bà Marcia. Mọi người giật thót cả mình.
"Lẽ ra trước khi quẳng giọng mình ra, cô phải báo trước tụi này một chút chớ," Silas phàn nàn. "Suýt chút nữa là tôi hít phải món củ cải vàng rồi."
"Ồ, thế à?" Cái hũ tiêu cố chấp.
"Còn mi?" Silas hỏi con chuột, đang nhìn trân trối và cái hũ tiêu và lần đầu tiên bị á khẩu. "Mi có phải là Chuột Tin mật hay không?"
"Phải," con chuột nói, không chắc là nên trả lời Silas hay trả lời cái hũ tiêu. "Tôi đúng là Chuột Tin mật Đường dài, thưa bà Hũ Tiêu. Sẵn sàng phục vụ quý bà."
"Tốt, thế thì ta sẽ xuống."
Bà Marcia bước xuống cầu thang hai bậc một và sải bước lẹ qua căn phòng, cuốn sách trên tay, những lớp váy thụng bằng lụa của bà quét hẳn xuống sàn nhà, kéo một đống hũ thuốc nước bay văng đi. Jenna lót tót đi theo sau, háo hức vì cuối cùng cũng được chính mắt nhìn thấy một con Chuột Đưa tin.
"Ở đây nhỏ quá," bà Marcia kêu rêu, cáu kỉnh phủi Hỗn hợp Thông minh nhiều màu sắc sặc sỡ nhất của dì Zelda khỏi áo chùng bà. "Tôi thật sự không biết làm sao bà có thể xoay xở được đấy, bà Zelda ạ."
"Thì tôi vẫn xoay xở tốt chán trước khi cô tới đấy thôi," dì Zelda lầm bầm trong cổ họng khi bà Marcia ngồi xuống bên bàn, cạnh Chuột Đưa tin. Dưới bộ lông màu nâu, chuột ta trông tái xanh tái xám. Ngay trong những giấc mơ hoang dã nhất của mình, nó cũng chưa bao giờ dám mơ thấy được yết kiến một Pháp sư Tối thượng. Nó bèn cúi mình thật thấp, quá thấp, và thế là ngã lộn phèo vào tô súp anh đào và củ cải vàng còn lại.
"Ta muốn anh trở về cũng với con chuột này, Silas," bà Marcia tuyên bố.
"Cái gì?" Silas nhảy nhổm lên. "Ngay bây giờ?"
"Tôi không có bằng vận chuyển hành khách, thưa Lệnh bà," con chuột nói với bà Marcia một cách ngại ngùng. "Thật ra, thưa Lệnh bà Cao quý Nhất, tôi nói điều này với lòng tôn kính vô cùng..."
"Im mồm, Rattus Rattus," bà Marcia quát.
Chuột Đưa tin há miệng ra và ngậm miệng lại, khào khào tuôn ra thêm vài lời nữa cho tới khi nó nhận ra không có lời nào thốt ra được. Nó đành ngồi xuống, ngần ngừ liếm súp anh đào và củ cải vàng khỏi mấy bàn chân và chờ đợi. Con chuột không có sự lựa chọn nào khác, ngoài chờ đợi, bởi vì Chuột Đưa tin chỉ có thể rời đi với một lời phúc đáp hoặc một lời từ chối phúc đáp. Và cho đến lúc này, Chuột Đưa tin chưa được trao cái nào, vì vậy, như một chú chuột chuyên nghiệp thực sự, nó ngồi kiên nhẫn và phiền muộn nhớ lại lời vợ nó nói với nó hồi sáng này khi nó thông báo với vợ là sắp sửa đi công vụ cho một pháp sư.
"Stanley," vợ nó là Dawnie vừa nói vừa vẩy vẩy ngón tay vào mặt nó, "nếu em mà là anh thì em sẽ không dính líu với bọn pháp sư đâu. Nhớ chồng của Elli không, anh chuột mà cuối cùng đã bị mụ pháp sư mập lùn ở trên tháp ếm bùa xong rồi kẹt trong bình nước nóng ấy? Anh ấy không trở về suốt hai tuần liền, và rồi sau đó bị rơi vào trạng thái điên điên khùng khùng. Đừng có đi, Stanley. Làm ơn mà."
Nhưng Stanley lại thầm hãnh diện vì Sở Bưu Chuột đã phái nó đi tác nghiệp bên ngoài, nhất là lại làm việc cho một pháp sư, và nó vui mừng được thay đổi, khỏi phải làm công việc trước đó của mình. Suốt cả tuần qua nó cứ phải đưa tin qua lại giữa hai chị em nhà nọ đang cãi nhau kịch liệt. Những thông điệp càng lúc càng trở nên cực kỳ ngắn và khiếm nhã hơn, cho đến trước hôm nó nhận nhiệm vụ này, công việc vẫn chỉ có chạy đi chạy lại từ người này đến người kia và thật sự chẳng ai nói gì hết, bởi vì người nào cũng muốn cho người kia biết rằng mình sẽ không nói gì nữa. Cho nên con chuột cực kỳ mừng rỡ khi cuối cùng bà mẹ của hai chị em kia, hoảng hồn vì hoá đơn khổng lồ mà bà nhận được từ Sở Bưu Chuột, đã đình chỉ công việc lại.
Vì vậy mà Stanley khá là vui vẻ mà nói với vợ rằng, nếu người ta cần thì nó phải lên đường thôi.
"Dầu gì thì gì," nó bảo với vợ, "anh cũng là một trong số ít Chuột Tin mật Đường dài trong Lâu đài."
"Và là một trong những tên ngớ ngẩn nhất," vợ chuột vặn lại.
Thế cho nên, Stanley ngồi bên bàn, giữa đống còn lại của bữa tối kỳ quặc nhất mà nó từng ăn và lắng nghe bà Pháp sư Tối thượng gắt gỏng một cách đáng kinh ngạc, bảo cho ông Pháp sư Thường đẳng những việc phải làm. Bà Marcia giáng mạnh xuống cuốn sách của mình ở trên bàn, khiến cho chén đĩa va vào nhau lách cách.
"Tôi đang nghiên cứu cuốn Vô hiệu hoá Hắc ám này của Zelda đây. Tôi chỉ ước gì có một bản khi về lại tháp Pháp sư. Thật là vô giá."
Bà Marcia gõ gõ cuốn sách một cách hài lòng. Cuốn sách hiểu lầm ý bà. Nó thình lình rời khỏi bàn và bay trở về chồng sách của dì Zelda, trước sự điên tiết của bà Marcia.
"Silas," bà Marcia nói, "tôi muốn anh đi lấy bùa Hộ vệ của tôi từ chỗ Sally về. Ở đây chúng ta cần tới nó."
"Được," Silas đáp.
"Anh phải đi, Silas," bà Marcia nhấn mạnh. "Sự an toàn của chúng ta có thể phụ thuộc vào nó. Nếu không có nó tôi sẽ có ít quyền năng hơn tôi tưởng."
"Ừ được, được rồi, Marcia," Silas trả lời nôn nóng, đang mải suy nghĩ vụ thằng con Simon.
"Thật ra, với tư cách là Pháp sư Tối thượng, ta đang ra lệnh cho anh đấy," bà Marcia cương quyết.
"Rồi, Marcia, tôi nói rồi mà. Tôi đi ngay mà. Đằng nào cũng đi mà," Silas nói, cáu tiết lên. "Simon biến mất. Tôi phải đi tìm nó chớ."
"Tốt," bà Marcia nói, và như trước giờ vẫn vậy, chẳng để tâm đến những gì Silas vừa nói. "Nào bây giờ, con chuột đâu?"
Con chuột, vẫn không thể nói được, giở tay lên.
"Thông điệp của mi là pháp sư này, trở về cho người gởi. Mi hiểu chứ?"
Stanley gật đầu bối rối. Nó muốn nói với Pháp sư Tối thượng rằng điều này là đi ngược lại với luật lệ của Sở Bưu Chuột. Họ không nhận chuyển bưu phẩm, con người hay những thứ khác. Nó thở dài. Vợ nó đã nói đúng biết chừng nào.
"Mi sẽ vận chuyển pháp sư này an toàn và chính xác bằng những phương tiện thích hợp tới địa chỉ nơi gởi, hiểu chứ?"
Stanley gật đầu một cách thiểu não. Phương tiện thích hợp? Nó cho rằng điều đó có nghĩa là Silas sẽ không thể bơi qua sông hoặc quá giang vào bao hàng của người bán hàng rong. Tuyệt.
Silas bèn giải cứu con chuột.
"Tôi không cần được gởi như một kiện hàng đâu, cảm ơn Marcia," ông nói. "Tôi sẽ đi xuồng và con chuột có thể đi cùng với tôi và chỉ đường cho tôi."
"Rất tốt," bà Marcia tán thành. "Nhưng tôi muốn xác nhận đơn hàng. Nói, Rattus Rattus."
"Vâng," con chuột nói ỉu xìu. "Đơn hàng đã được xác nhận."
Silas và Chuột Đưa tin ra đi vào sáng sớm hôm sau, ngay sau khi mặt trời lên chút xíu, mang theo xuồng Muriel Một. Qua một đêm, sương giá đã tan, mặt trời mùa đông rải những tia sáng xuống khắp đầm lầy trong ánh sáng buổi mai xám xịt.
Jenna, Nicko và chó Maxie thức dậy sớm để chào tạm biệt Silas và gởi lời nhắn tới mẹ Sarah cùng các anh trai. Không khí lạnh và mù sương, hơi thở của mọi người treo lơ lửng thành những đám mây trắng. Silas quấn chiếc áo chùng len màu xanh da trời nặng chịch quanh người và kéo sụp mũ trùm đầu xuống, trong khi Chuột Đưa tin đứng bên cạnh ông, hơi run rẩy, không hoàn toàn là do trời lạnh.
Con chuột đã nghe tiếng khịt mũi khủng khiếp từ chó Maxie ở sát bên mình khi Nicko ghì níu cái khăn quàng cổ của con chó săn sói, và như thể còn chưa đủ, con chuột lại còn vừa trông thấy Boggart.
"À, Boggart đây rồi," dì Zelda mỉm cười. "Cảm ơn rất nhiều vì đi cùng, Boggart thân mến. Đây là một ít bánh mì kẹp để chú đi đường. Tôi để hết cả vào xuồng. Có cả một ít cho anh và cho con chuột nữa đấy, Silas."
"Ồ, cảm ơn, dì Zelda. Chính xác là bánh mì kẹp gì vậy?"
"Bắp cải luộc ngon nhất."
"À, ồ, thật... chín chắn nhất." Silas mừng là ông đã lén bỏ một ít bánh mì và phó mát giấu trong ống tay áo.
Boggart đang hậm hực nổi lềnh bềnh trên Xẻo Mương và hoàn toàn không hề bớt giận khi nghe nhắc tới bánh mì kẹp bắp cải luộc. Nó không thích ăn sáng ban ngày, cho dù là giữa mùa đông. Điều đó làm cho đôi mắt yếu ớt của Boggart đau, và ánh mặt trời có thể đốt cháy tai nó nếu nó không cẩn thận.
Chuột Đưa tin ngồi ủ rũ trên bờ Xẻo Mương, bị kẹp giữa đằng sau là hơi thở chó và đằng trước là hơi thở Boggart.
"Rồi," Silas nói với con chuột. "Mi vào đi. Ta nghĩ mi thích ngồi đằng trước. Maxie cũng hay thích thế."
"Tôi không phảo là chó," Stanley dấm dẳn, "và tôi không đi chung với Boggart."
"Boggart này là Boggart an toàn," dì Zelda bảo con chuột.
"Làm gì có cái gọi là Boggart an toàn," Stanley lẩm bẩm. Chợt trông thấy bà Marcia bước ra khỏi ngôi nhà tranh để vẫy chào Silas, nó không nói thêm gì nữa, mà nhảy gọn ghẽ vào xuồng và trốn dưới chỗ ngồi của mình.
"Bảo trong nha, ba," Jenna vừa nói với Silas vừa ôm chặt lấy ông.
Nicko cũng ôm Silas:
"Nhớ kiếm ra anh Simon nha ba. Và đừng quên đi sát mí bờ sông nếu thuỷ triều lên ngược dòng. Thuỷ triều luôn luôn trôi nhanh hơn ở giữa sông."
"Ba không quên đâu," Silas mỉm cười. "Hai con chăm sóc nhau nhé. Cả Maxie nữa."
"Tạm biệt, ba!"
Maxie rống lên và tru dài, vì hoảng loạn nên nó thấy đúng là Silas đang bỏ nó đi.
"Tạm biệt!" Silas vẫy tay khi ông lảo đảo lái chiếc xuồng dọc theo Xẻo Mương với sự hướng dẫn quen thuộc của Boggart:
"Mọi người đang theo chớ?"
Jenna và Nicko nhìn chiếc xuồng chầm chậm luồn lách dọc theo những con rạch ngoằn ngoèo và lướt ra Đầm Cỏ Thô bao la, cho đến khi chũng không còn thấy cái mũ trùm đầu màu xanh da trời của Silas đâu nữa.
"Hi vọng ba sẽ bình an," Jenna lặng lẽ nói. "Bà không giỏi tìm đường cho lắm."
"Chuột đưa tin sẽ đảm bảo đưa ba tới nơi," Nicko trấn an. "Nó biết nó sẽ phải giải thích với bà Marcia nếu nó không xong việc."
Sâu tuốt giữa Đầm Cỏ Thô, Chuột Đưa tin ngồi trong chiếc xuồng, vận chuyển kiện hàng đầu tiên trong đời mà nó phải đi giao. Nó quyết định sẽ không kể chuyện này với Dawnie, hay với bọn chuột ở Sở Bưu Chuột. "Chuyện này," nó thở dài một mình, "thật quá là bất thường."
Nhưng sau một hồi được Silas đưa đi, chậm rì và hơi chòng chành, qua những con kênh quanh co của đầm, Stanley bắt đầu thấy rằng thế này cũng không đến nỗi là một chuyến đi tệ lắm. Rốt cuộc thì ông ấy tự đi lấy suốt dọc đường tới đích đấy chứ. Và tất cả những gì chuột cần làm chỉ là ngồi đó, nói vài câu chuyện và thưởng thức chuyến đi trong khi Silas làm tất tần tật mọi việc.
Và rồ, khi Silas chào tạm biệt Boggart ở cuối Rạch Nước Sâu và bắt đầu chèo ngược dòng sông trên đường tới Cánh Rừng, thì chính xác là những gì Chuột Đưa tin làm.
Septimus Heap Tập 1 - Pháp Thuật Septimus Heap Tập 1 - Pháp Thuật - Angie Sage Septimus Heap Tập 1 - Pháp Thuật