A lot of parents will do anything for their kids except let them be themselves.

Bansky

 
 
 
 
 
Tác giả: Angie Sage
Thể loại: Kinh Dị
Nguyên tác: Magyk
Dịch giả: Hương Lan
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Azazel123
Số chương: 50
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3023 / 50
Cập nhật: 2017-06-01 10:10:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 20 - Con Trai 412
on trai 412 vừa rơi xuống một cái hố. Nó không cố ý, với lại nó không biết tại sao việc ấy lại xảy ra, nhưng mà rõ ràng nó đang ở đây, dưới đáy một cái hố.
Ngay trước khi bị rơi xuống hố, Con Trai 412 thấy đã chán ngấy đến tận cổ việc cứ lẽo đẽo đi theo con bé Công chúa và thằng nhóc pháp sư. Dường như chúng không hề muốn có nó đi theo, còn nó thì lạnh cóng và ngán ngẩm. Vậy nên nó quyết định lén tụt lại sau để trở về ngôi nhà tranh, hy vọng sẽ được ở một mình bên dì Zelda một lát.
Và rồi thì sương giá tràn vào.
Sự huấn luyện của Thiếu sinh quân thật chẳng để làm gì ngoài việc đã chuẩn bị cho nó đối phó với những vụ như thế này đây. Nhiều lần, ngay giữa đêm mù sương, trung đội con trai của nó bị thảy ra ngoài cánh rừng, bị bỏ mặc đó và phải tự tìm đường quay về trại. Dĩ nhiên không phải tất cả bọn chúng đều làm được. Luôn luôn có một thằng bé xui xẻo đâm đầu vào một người sói đói hoặc bị bỏ lại lây lất trong một cái bẫy của một mụ phù thuỷ Wendron đặt, nhưng Con Trai 412 đến nay vẫn may mắn, nó biết cách giữ im lặng và di chuyển nhanh xuyên qua màn sương đêm. Và thế là, im lặng như chính màn sương giá, con trai 412 bắt đầu dợm bước trở lại ngôi nhà tranh. Đôi lúc nó đi ngay sát Jenna và Nicko đến nỗi chúng có thể thò tay ra sờ trúng nó, nhưng nó vội lách qua hai đứa kia, không một tiếng động, khoái chí thưởng thức tự do và cảm giác độc lập của mình.
Sau một hồi, Con trai 412 đã tới được mô đất rộng đầy cỏ ở cuối hòn đảo. Điều này khiến nó hoang mang bởi vì nó chắc chắn mình đã bước qua chỗ này rồi mà, và đáng lý bây giờ nó đã phải gần về tới ngôi nhà tranh mới đúng chứ. Hay đây biết đâu là một mô đất đầy cỏ khác? Không chừng lại có một mô đất nữa ở đầu kia của hòn đảo? Nó bắt đầu tự hỏi xem mình có bị lạc hay không. Rất có thể nó sẽ phải đi lòng vòng quanh đảo mà không bao giờ về lại được ngôi nhà tranh. Mải đắm chìm với ý nghĩ ấy, Con Trai 412 bị hụt chân và ngã lộn đầu xuống một bụi cây nhỏ, đầy gai đâm khó chịu. Và chính lúc đó sự việc xảy ra. Mới phút trước bụi cây còn đó, vậy mà phút sau Con Trai 412 đã bước xuyên qua nó và rơi tõm vào bóng đêm.
Tiếng thét ngạc nhiên của nó mất hút vào bầu không khí ướt nặng của sương giá, và nó rơi xuống, lưng đáp đánh phịch. Choáng váng, Con Trai 412 nằm im lìm ở đó mất một lúc, tự hỏi không biết mình có gãy cái xương nào không. Không, nó nghĩ khi từ từ ngồi dậy, không có chỗ nào đau quá mức. Nó thật may mắn. Nó vừa đáp xuống một chỗ cảm giác như cát, và cát đã làm đệm đỡ cho cú rơi của nó. Con Trai 412 đứng lên và lập tức cụng đầu vào gờ đá thấp ngay phía trên. Cú này thì đau thật sự.
Một tay ôm chặt lấy đỉnh đầu, Con Trai 412 vươn tay kia ra sờ soạng, ráng lần ra cái lỗ nó đã rơi qua, nhưng mặt đá nghiêng dốc lên trên và chẳng cho nó một manh mối, một gờ nắm tay hay một mố đặt chân nào. Không có gì ngoài đá lạnh như băng và láng trơn như lụa.
Đã thế, trời lại tối đen như mực. Không một khe sáng nào lọt từ trên xuống, cho dù Con Trai 412 có căng mắt ra nhìn vào màn đêm đến đâu chăng nữa, hy vọng mắt mình sẽ quen dần với bóng tối, nhưng vẫn không được. Cứ như thể nó bị mù vậy.
Con Trai 412 thụp xuống bò bằng đầu gối và bắt đầu nhận ra mình đang nằm trên một sàn cát. Nó nảy ra ý định điên rồ là có lẽ nó sẽ đào một lối thoát ra ngoài, nhưng khi mấy ngón tay vừa cào hết lớp cát đi thì lập tức nó chạm phải một sàn đá trơn láng - láng và lạnh đến độ Con Trai 412 tự hỏi liệu đó có phải là cẩm thạch hay không. Nó đã nhìn thấy cẩm thạch vài lần khi đứng gác trong cung điện, nhưng nó không thể tưởng tượng nổi cẩm thạch thì để làm gì ở đây, tại Đầm Cỏ Thô khỉ ho cò gáy này.
Con Trai 412 ngồi xuống trên sàn cát và hoàng hốt rê rê hai bàn tay trên nền cát, cố nghĩ xem phải làm gì tiếp theo. Nó đang tự hỏi phải chăng số mình đã tàn khi những ngón tay nó bỗng đụng trúng vật gì đó bằng kim loại. Thoạt tiên Con Trai 412 phấn chấn tinh thần hẳn lên - có lẽ đây là thứ mà nó đang tìm kiếm: một vòng khoá chìm hoặc một tay cầm bí mật - nhưng khi mấy ngón tay nó đã nắm gọn cái vật ấy thì trái tim nó chùng xuống. Tất cả những gì nó có được chỉ là một chiếc nhẫn. Con Trai 412 nhấc chiếc nhẫn lên, nắm gọn trong lòng bàn tay và nhìn trân trân vào đó, mặc dù nó không trông thấy gì cả trong bóng đêm đen như hắc ín này.
"Ước gì mình có cái đèn," Con Trai 412 lẩm bẩm một mình, cố nhìn chiếc nhẫn và mở căng mắt hết cỡ, như thể nếu làm như thế thì mọi việc sẽ khác đi được không bằng. Chiếc nhẫn ở trong lòng bàn tay thằng bé, và sau hàng trăm năm nằm chơ vơ tại một nơi tối tăm lạnh lẽo dưới lòng đất, đã từ từ ấm trở lại trong lòng bàn tay nhỏ xíu của loài người, của kẻ chạm đến nó lần đầu tiên kể từ khi nó bị thất lạc cách đây lâu lắm rồi.
Con Trai 412 ngồi đó với chiếc nhẫn, bắt đầu thư thái dần. Nó nhận thấy mình không sợ bóng tối nữa, rằng mình cảm thấy khá an toàn, an toàn hơn suốt bao năm qua. Nó đang ở cách xa bọn chuyên hành hạ nó ở Thiếu sinh quân hàng nhiều dặm, và nó biết rằng chúng không bao giờ có thể tìm thấy nó ở đây. Con Trai 412 mỉm cười và ngả người dựa lưng vào tường. Nó sẽ tìm được đường ra, chắc chắn thế.
Con Trai 412 quyết định thử xem chiếc nhẫn có vừa tay mình không. Đeo vào bất cứ ngón tay gầy nhẳng nào của nó, chiếc cnhẫn cũng rộng rinh, vì vậy nó tháo ra đeo vào ngón trỏ, ngón lớn nhất của nó. Con Trai 412 xoay xoay chiếc nhẫn, thích thú với cảm giác âm ấm, thậm chí nong nóng toả ra từ đó. Chiếc nhẫn, dường như đang hồi sinh, thít chặt quanh ngón tay trỏ của thằng bé, và bây giờ thì đã vừa khít. Không chỉ thế, chiếc nhẫn còn toả ra một chùm ánh sáng vàng yếu ớt.
Con trai 412 thích thú dòm trân trối vào chiếc nhẫn; lần đầu tiên nó nhìn thấy cái thứ nó vừa kiếm được. Chiếc nhẫn này không giống bất kỳ chiếc nhẫn nào nó từng nhìn thấy trước đây. Quấn cột quanh ngón tay, chiếc nhẫn như một con rồng vàng, với cái đuôi quặp chặt vào miệng. Đôi mắt xanh ngọc lục bảo của con rồng loé lên, và Con Trai 412 có cảm giác lạ lùng là đang bị con rồng nhìn lại. Quá phấn khích, Con Trai 412 đứng lên, chìa bàn tay phải đeo chiếc nhẫn ra phía trước. Chiếc nhẫn hình con rồng giờ đang sáng lấp lánh như một chiếc đèn lồng.
Trong ánh sáng vàng của chiếc nhẫn, Con Trai 412 ngó ra xung quanh. Nó nhận thấy mình đang ở cuối một đường hầm. Trước mặt nó, dốc nghiêng sâu hơn vào lòng đất là một ngách hẹp, vách thành cao cắt thẳng thớm vào vách đá. Giơ tay lên cao quá đầu, Con Trai 412 chong mắt ngước nhìn lên màn đen mà lúc nãy nó đã rơi xuống từ đó, nhưng nó không sao thấy đường mà leo lên được. Nó ngần ngừ quyết định rằng cách duy nhất nó có thể làm là đi theo đường hầm và hy vọng đường hầm sẽ dẫn nó tới một lối ra khác.
Và thế là, giơ chiếc nhẫn ra, Con Trai 412 khởi hành. Sàn cát của đường hầm dốc thoai thoải, uốn quanh và lúc quẹo bên này, lúc quẹo bên kia, đưa nó đến những ngõ cụt, rồi thỉnh thoảng lại đưa nó đi vòng vòng, cho đến khi Con Trai 412 mất hết cảm giác về phương hướng và gần như chóng cả mặt vì bấn loạn. Cứ như thể cái người đào đường hầm này cố ý làm nó bấn loạn vậy. Và hắn ta đã thành công.
Và Con Trai 412 cho rằng, chính vì thế mà nó bị rơi xuống những bậc thang.
Dưới chân cầu thang, Con Trai 412 thở hồng hộc. Không sao, nó tự nói một mình. Nó rơi không xa lắm. Nhưng bị mất một cái gì đó - chiếc nhẫn của nó đã mất rồi. Lần đầu tiên kể từ lúc ở trong đường hầm, Con Trai 412 cảm thấy sợ hãi. Chiếc nhẫn không chỉ toả sáng cho nó, mà còn là bạn đồng hành của nó. Không những thế, Con Trai 412 nhận ra khi nó rùng mình vì lạnh, chiếc nhẫn còn sưởi ấm cho nó. Nó nhìn quanh, mắt căng tròn trong màn đen, cuống quít lùng tìm luồng ánh sáng vàng lờ mờ ấy.
Nó chẳng thấy gì ngoài màu đen tối hù. Không có gì cả. Con Trai 412 cảm thấy bơ vơ, chới với. Chới với như khi thằng bạn thân nhất của nó, Con Trai 409, bị rớt từ trên thuyền xuống nước trong một cuộc đột kích đêm khuya và chúng không được phép dừng lại để vớt thằng nhỏ lên. Con Trai 412 ôm đầu trong hai bàn tay. Nó cảm thấy đang đầu hàng.
Bỗng nó nghe thấy tiếng hát.
Một âm thanh mê ly, nhè nhẹ vẳng tới chỗ nó, gọi nó về hướng ấy. Bò bằng tay và đầu gối, bởi vì nó không muốn bị lăn xuống bất cứ bậc thang nào nữa, Con Trai 412 nhích từng chút một về hướng có âm thanh, dọc đường nó cảm nhận được sàn cẩm thạch lạnh buốt. Đều đặn, nó bò về hướng ấy và tiếng hát trở nên nhẹ êm hơn, bớt khẩn cấp hơn, cho tới khi chỉ còn là một hơi thở bị nghẹt lại, và Con Trai 412 nhận ra bàn tay mình đang đè lên chiếc nhẫn.
Nó đã tìm thấy chiếc nhẫn. Hay đúng hơn, chiếc nhẫn đã tìm lại được nó. Ngoác miệng cười sung sướng, Con Trai 412 đeo chiếc nhẫn rồng trở lại ngón tay, bóng tối bao quanh nó loãng bớt đi.
Sau đó thì thật dễ dàng. Chiếc nhẫn dẫn lối cho Con Trai 412 dọc theo đường hầm - càng lúc càng nở ra dần, trở nên rộng rãi và thẳng tắp, và giờ thì hiện ra những bức tường cẩm thạch trắng, trang trí hàng trăm bức tranh đơn giản, rực rỡ màu xanh da trời, vàng và đỏ.
Nhưng Con Trai 412 chẳng màng lắm đến những bức tranh ấy. Lúc này, tất cả những gì nó muốn là tìm thấy lối ra. Và nó cứ đi miết cho tới khi thấy được cái mà nó hi vọng sẽ tìm thấy: một dãy cầu thang rốt cuộc cũng dẫn lên trên. Thở phào nhẹ nhõm, Con Trai 412 leo lên những bậc thang mà thấy mình đi lên một con dốc nghiêng đầy cát và nhanh chóng dẫn đến một ngõ cụt.
Cuối cùng trong ánh sáng của chiếc nhẫn, Con Trai 412 đã thấy được lối ra. Một cái thang cũ dựng vào một bức tường và bên trên đó là một ô cửa bằng sập gỗ. Con Trai 412 leo lên cái thang, nhướn mình và đẩy cửa sập một cái. Thật nhẹ cả người, cánh cửa chuyển động. Con Trai 412 thúc thêm một cái nữa, mạnh hơn, cánh cửa sập mở bung và Con Trai 412 lách ra. Trời vẫn tối nhưng sự thay đổi trong không khí cho Con Trai 412 biết rằng giờ nó đã ở trên mặt đất, và trong lúc chờ đợi, có lấy lại phương hướng, nó nhận thấy một dải ánh sáng mỏng dọc theo mặt sàn. Con Trai 412 thở hắt ra nhẹ nhõm. Nó biết mình đang ở đâu. Nó đang ở trong buồng chứa Độc dược Bất định và Độc dược Đặc biệt của dì Zelda. Lặng lẽ, nó ngoài người ra khỏi cửa sập, đóng cửa lại và đặt lại tấm thảm vẫn phủ lấy ô cửa vào chỗ cũ. Rồi nó rón rén mở cửa buồng và hé mắt nhìn ra xem có ai ở đó không.
Trong bếp, dì Zelda đang pha chế một thứ thuốc nước mới. Khi Con Trai 412 rón rén đi ngang qua cửa, dì Zelda ngước lên, nhưng dường như mải mê với công việc của mình, dì không nói gì cả. Con Trai 412 lẻn ngang qua dì và tiến tới lò sưởi. Đột nhiên, Con Trai 412 cảm thấy mệt bã người. Nó tháo chiếc nhẫn rồng ra và cẩn thận nhét vào cái túi con mà nó phát hiện thấy khâu bên trong chiếc nón đỏ của mình, rồi nó nằm oạch xuống bên cạnh Bert trên tấm thảm phía trước lò sưởi và ngủ thiếp đi ngay.
Nó ngủ say đến nỗi không nghe thấy tiếng bà Maria đi xuống lầu và niệm bùa Yêu cầu chồng sách Pháp thuật cao nhất và chông chênh nhất của dì Zelda tự nhấc lên. Chắc chắn nó cũng không nghe thấy tiếng lướt nhẹ của một quyển sách lớn và vô cùng cổ xưa, Vô hiệu hoá Hắc ám, tự thoát khỏi đáy chồng sách, đu đưa và bay tới chiếc ghế thoải mái nhất bên lò sưởi. Nó cũng không nghe thấy tiếng sột soạt của những trang giấy khi quyển sách ngoan ngoãn mở ra và chỉ ra chính xác trang mà bà Marcia muốn xem.
Con Trai 412 thậm chí không nghe tiếng bà Marcia thét lên trong lúc tới chiếc ghế, suýt nữa thì bà dẫm phải nó, vội giật lùi lại và dẫm phải Bert. Nhưng trong giấc ngủ say, Con Trai 412 có một cơn mơ lạ lùng về một bầy vịt với mèo tức giận đuổi theo nó ra khỏi một đường hầm và rồi đưa nó lên trời, dạy cho nó cách bay.
Xa thẳm trong giấc mơ, Con Trai 412 mỉm cười. Nó đã được tự do.
Septimus Heap Tập 1 - Pháp Thuật Septimus Heap Tập 1 - Pháp Thuật - Angie Sage Septimus Heap Tập 1 - Pháp Thuật