A good book should leave you... slightly exhausted at the end. You live several lives while reading it.

William Styron, interview, Writers at Work, 1958

 
 
 
 
 
Tác giả: Angie Sage
Thể loại: Kinh Dị
Nguyên tác: Magyk
Dịch giả: Hương Lan
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Azazel123
Số chương: 50
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3023 / 50
Cập nhật: 2017-06-01 10:10:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 19 - Dì Zelda
hào tất cả mọi người"
Giọng nói vui vẻ của dì Zelda vọng tới đống mền bông cùng cái đám đang rúc trong đó, bèn đống lửa. Con trai 412 hoảng hốt choàng tỉnh dậy, chắc mẩm sẽ phải tụt nhanh khỏi chiếc gường Thiếu sinh quân của mình và ra xếp hàng ngay trong vòng ba mươi giây để điểm danh. Nó trố mắt dòm di zelda, chẳng hiểu gì cả, trông bà chẳng có nét gì giống với cái gã vẫn tra tấn nó mỗi sáng, tên Đầu Lĩnh trọc đầu, kẻ vẫn khoái lấy việc hắt xô nước đá vào bất kỳ đứa nào chưa kịp nhảy ra khỏi gường làm thú vui, vần gần đây duy nhất chuyện đó xảy ra với Con Trai 412, nó đã phải ngủ trên cái gường ướp mẹp, lạnh căm căm suốt mấy ngày liền trước khi cái gường khô được, nhưng rồi thư giãn lại chút xíu khi nó nhận thấy trên tay dì Zelda không có xô nước đá nào cả. Đúng hơn, bà đang bưng một khay chất lú khú những ca sữa nóng và một đống bánh ngô nướng trét bơ khổng lồ.
"Nào, chàng trai", dì Zelda gọi, "không việc gì phải vội. Cứ rúc trong chăn mà uống cái này đi khong khi nó vẫn còn nóng."
Bà đưa ra một ca sữa và lát bánh bắp nướng lớn nhất cho Con Trai 412, cái đứa mà bà nghĩ có vẻ như cần phải được vỗ béo.
Con Trai 412 ngồi xuống trở lại. quấn tấm mền bông quanh người và uống sữa nóng, cắn bánh bơ với vẻ cảnh giác. Hếp nhấm nháp sữa lại tọng một miếng đầy ụ bánh bắp, thỉnh thoảng nó lại dáo dác ngó quanh, đôi mắt xám nâu của nó mở căng đầy sợ sệt.
Dì Zelda ngồi xuống một chiếc ghế cũ bênh cạnh lò sưởi và thảy vài súc gỗ vào đống than hồng. Tích tắc sau, ngọn lửa bùng lên và dì ngồi khoan khoái hơ hai bàn tay trên ngọn lửa, Con Trai 412 liếc nhìn dì Zelda bất cứ lúc nào nó nghĩ là dì không để ý. Dĩ nhiên là dĩ có để ý chứ, nhưng dì đã quen với việc chăm sóc những sinh vật bị thương và hoảng sợ, và dì thấy Con Trai 412 không khác gì cái đám sinh vật ddaamff lầy mà dì thường xuyên phải chữa chạy cho bình phục. Chính xác, thằng bé này nhắc dì nghĩ tới một con thỏ bé tí xíu, hoảng kinh hồn vía mà dì cứu được khỏi móng vuốt một con linh miêu đầm lầy cách đây ko lâu. Con linh miêu đó đã quần thảo, hành hạ con thỏ suốt mấy tiếng, rồi hết vặt tai lại quăng quật, khoái chí thưởng thức cảnh con thỏ sợ cứng người lại, trước khi quyết định bẻ cổ nó. Thế rồi, trong một cú ném quá phấn khích, con linh miêu đã quăng con vật hoảng loạn rớt trúng đường dì đang đi. Dì Zelda nhặc con vật lên, nhét nó vào cái giỏ lớn dì luông mang theo bênh mình và đi thẳng về nhà, để mặc cho con linh miên lang thang hàng giờ tìm kiếm con mồi đã mất.
Con thỏ mất hết mấy ngày cứ ngồi im ru bên lò sưởi nhìn dì Zelda theo đúng kiểu như Con Trai 412 đang nhìn dì bây giờ. Trong lúc lui cui bên đống lửa, cẩn thận không nhìn Con Trai 412 lâu kẻo làm nó hoảng sợ, dì Zelda nhớ lại rằng con thỏ về sau đã bình phục, và dì chắc chắn rồi đây Con Trai 412 cũng sẽ thế thôi.
Những cái liếc ngang của Con Trai 412 dừng lại khá lâu ở mái tóc xoăn tít, đôi má ửng đỏ và nụ cười thoải mái cùng đôi mắt phù thủ màu xanh da trời thân thiện của dì Zelda. Nó cần phải liếc xéo hết mấy lần mới nhận ra bộ váy vá chằng vá đụp rộng thùng thình của dì, chiếc váy làm cho người ta thật khó mà biết dáng người của dì như thế nào, nhất là khi dì ngồi xuống. Nó tạo cho Con Trai 412 ấn tượng rằng dì Zelda vừa mới bước vào một cái lều bạt to lớn, vá víu, và đúng lúc đó, thò cái đầu ra khỏi đỉnh lều để coi chuyện gì đang diễn ra. Bất giác, một nụ cười nhẹ trên khóe miệng thằng nhỏ trước ý nghĩ ấy.
Dì Zelda nhận thấy nét thoáng cười ấy và dì rất hài lòng. Chưa bao giờ trong đời dì trông thấy một đứa trẻ hoảng hết, bèo nhèo, mặt mày thâm tím đến thế, và dì nổi giận khi nghĩ về cái quái quỷ gì đã khiến cho Con Trai 412 trở nên nông nỗi ấy. Dì đã nghe về bọn Thiếu sinh quân trong một vài dịp ra bến cảng, nhưng dì không bao giờ tin tất cả những câu chuyện khủng khiếp mà dì đã nghe qua. Làm sao mà lại có hạng người đối xử với con nít theo lối đó chứ? Nhưng giờ đây dì bắt đầu tự hỏi, phải chăng những gì mà dì nhận thấy còn thua xa sự thật trong những câu chuyện đó?
Dì Zelda mỉm cười với Con Trai 412; rồi với một tiếng ầm ừ thoải mái, dì ì ạch nhấc mình lên khỏi cái ghế và đi lấy thêm ít sữa nóng.
Trong lúc dì đi, Nicko và Jenna tỉnh giấc, Con Trai 412 nhìn chúng chằm chằm và hơi xích ra một chút nhớ rõ mồn một việc Jenna đã khóa cánh tay nó hồi đêm hôm trước. Nhưng Jenna chỉ mỉm cười ngái ngủ với nó và hỏi:
"Ngủ ngon không"
Con Trai 412 gật đầu và nhìn chằm chằm vào ca sữa nóng đã gần hết của mình.
Nicko ngồi lên, làu bàu bào Jenna và Con Trai 412 một tiếng, vớ lấy một lát bánh ngô và ngạc nhiên nhận ra sao mà mình lại đói đến thế. Dì Zelda đã trở lại bên lò sưởi, cầm theo một ca sữa nóng.
"Nicko!" dì Zelda mỉm cười. "Từ lần trước dì gặp con tới giờ, con thay đổi quá chừng, thật đấy. Lúc đó con mới tí tẹo à. Hồi đó dì hay tới thăm ba má con ở khu Mở Rộng. Ôi, cái thời hạnh phúc."
Dì Zelda thởi dài và trao ca sữa nóng cho Nicko.
"Còn Jenna của chúng ta"...dì Zelda mỉm cười rạng rỡ với cô bé...."Dì lúc nào cũng muốn tới thăm con, nhưng mọi việc trở nên khó khăn sau khi... à... sau đó ít lâu. Nhưng ba Silas đã bù thời gian đó cho dì, kể cho dì nghe tất cả về con."
Jenna mỉm cười bẽn lẽn, sung sướng vì dì Zelda đã nói chữ "của chúng ta". Cô bé cầm ca sữa nóng mà dì mới đưa, ngồi gà gật nhìn ngọn lửa.
Một bầu im lặng dễ chịu bao trùm mất một lúc, và nó chỉ bị khuấy động bởi tiếng ngáy ở nhà trên của Silas và bà Marcia cùng tiếng nhai bánh ngô nhóp nhép ở nhà dưới. Jenna dựa lưng vào bức tường bên cạnh lò sưởi, nghi hình như mình có nghe thấy tiếng meo meo yếu ớt đâu đó bên trong bức tường, nhưng rõ ràng là không thể như thế được, cô bé cho là tiếng kêu đó vọng từ bên ngoài vào, và thôi, mặc kệ nó. Nhưng tiếng meo meo cứ không ngớt. Nó ngày càng trở nên rõ hơn, và Jenna nghĩ, tiếng kêu có vẻ cáu kỉnh hơn. Cô bé áp tai vào bức tường và nghe thấy tiếng kêu của một con mèo đang giận dữ.
"Có một con mèo ở trong tường...." Jenna nói.
"Thôi đi," Nicko phản đối. "Làm gì có chuyện đó."
"Không giỡn đâu mà. Có một con mèo trong tường mà, Em nghe rõ ràng."
Dì Zelda nhổm phắt dậy.
''Úi trời. Dì quên phéng mất Bert! Jenna, con mở cửa ra giùm Bert được không?"
Jenna coi bộ hoang mang tợn.
Dì Zelda chỉ một cánh cửa gỗ nhỏ, gắn dưới chân tường bên cạnh Jenna. Cô bé giật mạnh cánh cửa nhỏ. Cửa mở bung và một con vịt giận dỗi lạch bạch đi ra.
«Xin lỗi nhé, Bert cưng, dì Zelda nói. «Mày chắc là phải chờ lâu lắm rồi hả?«
Bert loạc choạc dẫm hẳn lên đồng mền bông và ngồi xuống bên lò sưởi. Con vịt đang tức giận. Nó ngúng nguẩy quay duôi về hướng dì Zelda và rỉa lông. Dì Zelda cúi xuống vỗ về nó.
«Để dì giới thiệu các con với con mèo của dì, tên nó là Bert, », dì nói.
Ba cặp mắt hoang mang dòm dì Zelda chằm chằm. Nicko nuốt vội ngụm sữa và bị sặc. Con Trai 412 coi bộ thất vọng. Nó vừa mới bắt đầu thích dì Zelda, thé mà bây giờ hóa ra bà ấy cũng điên như những người kia.
«Nhưng Bert là con vịt mà, « Jenna thắc mắc. Cô bé nghĩ là cần có ai đó lên tiếng, và tốt hơn là nên nói thẳng ra cho rồi, trước khi tất cả bọn lâm vào cảnh chúng-ta-hãy-giả-bộ-coi-con-vịt-đó-là-con-mèo-vì-tính-hài-hước-cùa-dì-Zelda.
«À, phải. Hừm, dĩ nhiên lúc này nó là con vịt. Thật ra, dạo này nó là một con vịt, đúng không, Bert?«
Bert nhả ra một tiếng meo nhỏ.
"Các con biết đầu, vịt bay và bơi được, ở đầm lầy mà thế thì lợi lắm. Và dì cũng chưa từng gặp một con mèo nào thích để chân bị ướt cả, con Bert chẳng phải là ngoại lệ, Cho nên nó quyết định biến thành vịt và thích thú dầm nước. Phải thế không, Bert?"
Không có tiếng trả lời. Đúng như một con mèo, Bert đã ngủ gật bên lò sưởi.
Jenna rụt rè vuốt bộ lông vũ của con vịt, tự hỏi xem chúng có giống như lông mèn hay không, nhưng chúng mềm và mịn, sờ giống hệt như lông vịt.
"Chào, Bert," Jenna thì thào.
Nicko và Con Trai 412 không nói gì. Bọn chúng không đứa nào có ý định nói chuyện với con vịt.
"Tội nghiệp Bert," dì Zelda chẹp miệng. "Nó hay bị kẹt ở bên ngoài. Nhưng từ cái bận bọn Giun nhép Bài lún lẻn vào nhà qua đường hầm mèo chui, dì đã ếm bùa Khóa lên cánh cửa mèo. Các con không biết hôm đó ngó sốc như thế nào đâu: sáng đó dì đi xuống nhà, thấy nguyên chỗ này lúc nhúc toàn những sinh vật nhỏ gớm ghiếc, trông như một biển bùn vậy. Tụi nó bò lổm ngổn lên mấy bức tường, thọc những ngón tay xương xẩu dài ngoằng vào tất cả mọi thứ, giương những cặp mắt bé tí nị, đỏ lói ra nhìn dì chòng chọc. Chúng chén sạch tất cả những gì chúng chén được và thứ gì không chén được thì chúng trây lên. Thế rồi ngay khi vừa thấy dì, chúng bắt đầu đồng loạt kêu ré lên, điếc cả óc."
Nói đến đó dì Zelda rùng mình.
"Vụ đó làm cho răng của dì cứ va cầm cập vào nhau suốt mấy tuần liên. Nếu không có Boggart thì dì không biết phải làm gì nữa. Dì phải mất đứt mấy tuần để dọn bùn lầy khỏi đống sách vở, đó là chưa kể dì phải pha chế lại tất tần tật thuốc. Nói tới bùn mới nhớ, có đứa nào thích dìm mình trong suối nước nóng không?"
Một lát sau, Jenna và Nicko đã cảm thấy sạch sẽ hơn nhiều sau khi dì Zelda chỉ cho chúng suối nước nóng sủi tăm lục bục trong buồng tắm nhỏ nơi sâu sau. Con Trai 412 nhất quyết không chịu tắm táp gì hết, chỉ ngồi thu lu bên đống lửa, cái nón đỏ của nó sụp xuống tai và tấm khoác da cừu của thủy thủ vẫn quấn chặt quanh người. Con Trai 412 cảm tưởng như khí lạnh của ngày hôm qua vẫn còn thấm đẫm trong từng lóng xương, và nó nghĩ nó sẽ không bao giờ có thể ấm áp trở lại được nữa. dì Zelda để mặc nó ngồi bên lò sưởi một lát, nhưng khi Jenna và Nicko quyết định ra ngoài khám phá hòn đảo thì dì liền xua Con Trai 412 ra cùng với chúng.
"Này, cầm lấy,", dì Zelda nói, dúi vào tay Nicko một chiếc đèn lồng. Nicko nhìn dì Zelda với vẻ kỳ quặc. Chúng cần đèn lồng làm gì vào giữa ban ngày ban mặt như thế này cơ chứ?
"Sương giá," dì Zelda bảo.
"Gì cơ ạ?" Nicko hỏi.
"Sương giá. Là sương đầm lầy nước mặn tràn từ biển vào ấy," dì Zelda giải thích. "Coi kìa, thế nào hôm nay chúng ta cũng sẽ bị sương phủ cho mà xem." Dì khoát cánh tay một vòng rộng. "Vào ngày trời trong, đứng đây con có thể nhìn thấy bến cảng. Hôm nay sương giá xuống thấp nên chúng ta còn cao hơn nó, nhưng nếu nó mà dâng lên cao thì nó sẽ che phủ chúng ta luông. Lúc đó thì các con sẽ cần đến cái đèn lồng."
Thế là Nicko cầm lấy chiếc đèn lồng. Trong bầu sương giá bao kín, tựa hồ như một tầm mền màu trắng gợn sóng nhấp nhô trải khắp đầm lầy bên dưới, cả bọn lên đường thám thính hòn đảo trong khi dì Zelda, Silas và bà Marcia ngồi trong nhà chuyện trò nghiêm nghị bên đống lửa.
Jenna dẫn đầu, theo sát là Nicko, trong khi Con Trai 412 tụt lại đằng sau, chốc chốc lại run bắn lên và thầm ước gì mình đã ở lại bên ngọn lửa. Tuyết đã tan do khí hậu đầu lấy đã ấm hơn và ẩm hơn. Mặt ddaaats nhào nhoẹt và sũng nước. Jenna đi theo lối mòn dẫn cả bọn tới hai bên bờ của Xèo Mương. Thủy triều đã rút và nước đã biến mất sạch, để lại đằng dau một lớp bùn đầm lầy chi chít hàng trăm dấu chân chim và những dấu rắn nước trườn ngoằn ngoèo.
Cù Lao Trôi dài chừng một phần tư dặm, trông như thể ai đó đã bổ đôi một quả trứng màu xanh lá cây theo chiều dọc và thả nó rơi tõm xuống đỉnh của đầm lầy. Một lối đi bộ chạy vòng khắp đảo dọc theo bờ Xéo Mương và Jenna men theo lối mòn đó, hít thở bầu không khí lạnh đượm muối tràn vào cùng sương giá. Jenna thích màn sương giá đang bao quanh chúng. Màn sương khiến cô bé cảm thấy an tâm - bây giờ không ai có thể phát hiện ra chúng được nữa.
Ngoài đàn gà trên thuyền mà Jenna và Nicko trông thấy hồi sáng sớm nay, chúng còn thấy một con dê cái bị buộc ngay giữa đồng cỏ dài. Chúng cũng thấy một bầy thỏ sống trong một cái hang bên bờ mương mà dì Zelda đã rào kín lại để ngăn không cho bọn thỏ xông vào khoảnh vườn bắp cải mùa đông.
Con đường gồ ghề đưa chúng đi qua những hang hốc, qua rất nhiều vườn bắp cải và len lỏi xuống những bãi bùn thấp chủn cùng những đồng cỏ xanh rì, xanh đến đáng ngờ.
"Anh nghĩ con có bọn Giun nhép ở đó không?" Jenna thì thầm hỏi Nicko, hơi lùi lại một chút.
Chợt có những bọt tăm sủi lên trên bề mặt bùn và rồi một tiếng phọp thật lớn như thể ai đó đang cố kéo một con thuyền mắc cạn ra khỏi bùn sôi sùng sục và phọt cả lên.
"Làm như tôi không có gì để làm không bằng," cái mặt nâu bạnh của Boggart ngoi lên khỏi mặt bùn. Nó lớp chớp rũ sình ra khỏi đôi mắt tròn đen và chào cả đám bằng một cái nhìn lờ đờ.
"Chào buổi sáng," nó từ tốn.
"Chào chú Boggart," Jenna chào lại.
"Cứ gọi tôi là Boggart thôi."
"Đây là chỗ chú sống à? Cháu không làm phiền chú chứ?" Jenna lễ phép nói.
«Ừm đúng là mấy người đang làm phiền tôi đấy. Tôi ngủ ban ngày mà, vậy đó,« Boggart lại chợp mắt và bắt đầu chìm trở lại xuống bùn. «Nhưng mấy người không càn chuyện đó. Miễn là đừng nhắc tới Giun nhép khong lại đánh thức tôi dạy, vạy đó. Chỉ nghe ten chúng thôi là toi tỉnh cả người ròi«
«Cháu xin lỗi,« Jenna nói. «Chúng cháu đi đây và để chú nghỉ vậy.«
«Ừ,« Boggart đồng ý, và rồi lại biến mất trong đám bùn.
Jenna, Nicko và Con Trai 412 rón rén lui trở lại lối mòn.
«Chú ấy bực mình phải không?« Jenna nói.
«không, » Nicko bảo. "Anh nghĩ là ông ấy lúc nào cũng thế, không sao đâu mà."
"Em hy vọng thế," Jenna nói.
CHúng tiếp tục đi vòng quanh đảo cho đến khi tới đầu tù của "quả trứng" xanh lá cây. Chỗ này hóa ra là một mô đất rộng, cỏ mọc um tùm, điểm xuyết một vài bụi gai nhỏ tròn vun. Chúng đủng đỉnh băng qua mô đất và dừng lại một lát, ngắm sương giá cuồn cuộn bên dưới.
Jenna và Nicko im re suốt từ nãy giờ, e sợ lại đánh thức Boggart dậy lần nữa, nhưng khi chúng đứng trên đỉnh mô đất, Jenna nói:
"Anh có thấy dưới chân có cái gì đó nhột nhột không?"
"Ủng của anh hơi khó chịu," Nicko đáp, "em nói anh mới nhớ. Anh nghĩ ủng còn ướt."
"Không phải. Ý em nói mặt đất bên dưới chân anh kia. Nó có cảm giác như là... à..."
«Rỗng,« Nicko tiếp.
«Ờ đúng rồi. Rỗng.« Jenna dậm mạnh chân xuống. Mặt đất đủ chắc, nhưng có cảm giác gì đó rất khác lạ.
«Hình như là toàn hang thỏ,« Nicko nói.
Chúng lững thững đi xuống khỏi mô đất và hường về phía một cái ao vịt lớn có một cái chuồng vịt bằng gỗ ở bên cạnh ao. Vài con vịt nhận thấy chúng liền lạch bạch băng qua cỏ, với hi vọng là bọn chúng có mang theo một ít bánh mì.
«Ê, nó đâu rồi?« Jenna thình lình nói, nhìn quanh quất kiếm Con Trai 412.
«Chắc là nó quay trở về rồi,« Nicko nói. «Anh nghĩ là nó không thích đi chung với tụi mình lắm đâu.«
«Em cũng nghĩ thế... nhưng tụi mình đang phải trông chừng nó mà? Ý em là có thể nó đã té xuống hang Boggart, xuống mương, hay một con Giun nhép đã bắt nó đi rồi.«
«Suỵt, em lại đánh Boggart nữa bây giờ.«
«Hừm, có thể Giun nhép bắt nó mất ròi. Phải kiếm nó đi thôi.«
«Ừm, em cũng nghĩ thế,« Jenna bảo.
«Em đâu có ưa nó đau, đúng không?« Nicko hỏi.
«Trước cả lúc cái thằng khỉ đó làm tụi mình chút nữa bị giết đúng không?«
«Nó đâu có cố ý đâu,« Jenna nói. «Bây giờ em hiểu ra rồi. Nó cũng sợ như tụi mình. Nghĩ coi, suốt đời nó sống trong Thiếu sinh quân và không bao giờ có ba có má. Đâu có giống như tụi mình. Ý em là giống anh ấy,« Jenna tự sửa lại.
«Em có ba có mẹ mà. Vẫn là ba mẹ em mà. Ngốc quá đi,« Nicko nói. «Thôi được, nếu em muốn thì tụi mình kiếm thằng nhỏ đó.«
Jenna nhìn quanh, tự hỏi phải bắt đầu từ đâu đây, vì nhận ra là mình không còn trông thấy ngôi nhà tranh nữa. Thật ra cô bé không còn nhìn thấy gì ngoài Nicko, và đó là nhờ chiếc đèn lồng tỏa ra ánh sáng đỏ lù mù.
Sương giá đã lên cao.
Septimus Heap Tập 1 - Pháp Thuật Septimus Heap Tập 1 - Pháp Thuật - Angie Sage Septimus Heap Tập 1 - Pháp Thuật