That is a good book which is opened with expectation and closed with profit.

Amos Bronson Alcott

 
 
 
 
 
Tác giả: Angie Sage
Thể loại: Kinh Dị
Nguyên tác: Magyk
Dịch giả: Hương Lan
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Azazel123
Số chương: 50
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3023 / 50
Cập nhật: 2017-06-01 10:10:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9 - Quán Ăn Nhỏ Của Sally Mullin
ó là một tối mùa đông lặng lã như thường lệ trong cái quán nhỏ của Sally Mullin. Tiếng chuyện trò đều đều rù rù lởn vởn khắp không gian của quán, khách quyen và khách vãng lai ghé nhau ngồi bên những chiếc bàn gỗ rộng quây quanh một cái lò sưởi nhỏ. Nãy giờ Sally tất bật chạy đi chạy lại giữa các bàn, góp vài câu bông đùa, mang thêm mấy lát bánh lúa mạch mới nướng và châm thêm dầu cho mấy ngọn đèn; chúng đã thắp sáng liên tục trong suốt buổi chiều mùa đông âm u. Giờ đây bà đang đứng sau quầy, tỉ mẩn đong năm phần bia Springo đặc biệt cho những tay lái buôn phương bắc vừa mới đến.
Liếc nhìn đám lái buôn, bà ngạc nhiên nhận thấy vẻ mặt vốn ai cũng biết là rầu rĩ, cam chịu của họ đã được thay thế bằng những nụ cười toe toét. Sally mỉm cười. Bà tự hào về việc điều hành cái quán nhỏ vui vẻ này, và nếu bà có thể khiến cho năm tay lái buôn khắc khổ kia cười ha hả, thậm chí khi chưa uống đến vại bia Springo đặc biệt đầu tiên,thì tức là bà đang làm điều gì đó đúng đắn.
Bà Sally mang bia ra bàn của đám lái buôn ngồi gần cửa sổ và điệu nghệ đặt xuống trước mặt họ mà không để sánh ra một giọt nào. Nhưng các lái buôn này không lưu tâm đến món bia, bởi vì họ đang bận lấy ống tay áo bẩn thỉu của mình chà lên cửa sổ đầy hơi nước và săm soi nhìn ra ngoài trời tối. Một người trong số họ vừa phát hiện ra điều gì đó, và tất cả bọn họ ồ lên cười hô hố khàn khàn.
Tiếng cười lan truyền ra khắp quán. Những khách hàng khác bắt đầu lao đến cửa sổ và ghé mắt nhòm ra, cho đến khi không bao lâu sau một vòng tròn khchs quyen của quán đã xô đẩy nhau để tranh giành một chỗ ở gần khung cửa sổ dài chạy dọc theo phía sau quán.
Bà Sally Mullin ghé mắt nhìn xem cái gì gây ra trò hớn hở thế kia.
Quai hàm của bà trễ xệ xuống.
Dưới ánh trăng tỏ, Pháp sư Tối thượng, Quý bà Marcia Overstrand, bị phủ kín rác và đang nhảy choi choi như một bà điên trên đỉnh của bãi rác thành phố.
Không, Sally nghĩ, không thể như thế được.
Bà lại ghé mắt nhìn qua khung cửa sổ cáu bẩn lần nữa. Bà không sao tin nổi những gì mình trông thấy. Quả đúng là Quý bà Marcia cùng với ba đứa trẻ- ba đứa trẻ?Tất cả mọi người đều biết rằng Quý bà Marcia không thể chịu nổi con nít. Lại còn có cả một con sói và ai đó trông quen quen. Chà, ai vậy?
Anh chồng Không-được-chút-nào của Sarah, Silas Heap, thằng cha Silas Để- mai- tôi- làm. Đúng anh ta chứ còn ai.
Silas Heap đang làm cái quái gì với Marcia Overstrand thế kia? Lại còn ba đứa trẻ nữa? Trên đống rác nữa?Liệu Sarah có biết chuyện này không?
Ồ, cô ta sẽ biết ngay thôi.
Là bạn thân của Sarah Heap, Sally cảm thấy có bổn phận phải kiểm tra xem chuyện này là thế nào. Vì vậy, bà bảo thằng bé rửa chén ngó chừng quán còn bà thì chạy ra ngoài, dưới ánh trăng.
Bà Sally dậm huỳnh huỵch xuống lối đi bằng gỗ của cái cầu phao quán ăn và chạy xuyên qua tuyết, hướng lên đồi, về phía bãi rác. Trong lúc chạy, tâm trí bà đi đến một kết luận không thể nào chối cãi được.
Silas Heap đang trốn chạy cùng với Marcia Overstrand.
Kể cũng có lý. Sarah vốn hay phàn nàn về việc Silas bị bà Marcia ám ảnh như thế nào. Kể từ khi anh bỏ vị trí học trò của ngài Alther Mella và bị Marcia thay thế, Silas luôn dõi theo sự tiến bộ thần kì của Marcia với vẻ vừa kinh sợ vừa phấn khích, luôn tưởng tượng rằng điều đó đáng lí ra phải là anh ta. Và kể từ khi Marcia trở thành Pháp sư tối thượng cách đây mười năm, thì Silas lại càng ngày càng tệ.
Hoàn toàn bị ám nahr vì những gì Marcia đang làm, đó là những gì Sarah đã nói.
Nhưng dĩ nhiên, bà Sally đăm chiêu khi đã tới được chân đống rác khổng lồ và đang khó nhọc lò dò leo lên, Sarah cũng không hoàn toàn ngây thơ. Bất cứ ai cũng có thể thấy rằng đứa con gái nhỏ không phải là con của Silas. Con bé trông khác hẳn mấy đứa kia. Và có lần Sally đã cố ý gợi chuyện về cha của Jenna, thì Sarah liền nhanh chóng đổi đề tài. Ồ, đúng rồi, có cái gì đó đang diễn ra trong nhà Heap suốt bao năm nay. Nhưng điều đó cũng không thể biện minh cho những gì Silas hiện đang làm.
Chẳng hề có lý do nào cả, bà Sally vừa nghĩ vừa lảo đảo tiến lên đỉnh bãi rác.
Những thân hình lôi thôi lếch thếch bắt đầu đi xuống và đang tiến về hướng Sally. Bà giơ cả hai cánh tay vẫy họ, nhưng xem ra họ không để ý đến bà. Hình như họ đang mải vướng bận gì đó và hơi loạng choạng như thể họ đang bị chóng mặt. Giờ đây, khi họ đã ở gần hơn, Sally có thể thấy là mình đã nhận đúng bộ dạng họ.
" Silas Heap!" Bà Sally gọi một cách giận dữ.
Năm thân hình giật thót mình và trố mắt nhìn Sally.
"Suỵt!" Bốn giọng nói thì thầm hết cỡ.
" Không suỵt gì hết!" Bà Sally tuyên bố. "Anh nghĩ là anh đang làm gì thế hả, Silas Heap?Bỏ vợ đi với...mụ hư đốn này." Bà Sally vẩy vẩy ngón tay trỏ vào bà Marcia đầy vẻ phản đối.
"Hư đốn?" Bà Marcia thảng thốt.
"Lại còn dắt díu theo bọn trẻ tội nghiệp," Sally bảo Silas, "làm sao anh lại dám thế chứ?"
Silas lội qua đống rác tới chỗ Sally.
" Chị đang nói gì đấy?" Silas giật giọng."Chị làm ơn im giùm cho!"
" Suỵt!" Ba giọng cất lên sau lưng ông,
Cuối cùng bà Sally dịu giọng:
" Đừng làm thế, Silas," bà thì thầm khản đặc " Đừng bỏ người vợ tốt nết và gia đình. Đừng thế mà."
Silas ngẩn người ra.
"Tôi có bỏ đâu," ông nói. "Ai bảo chị thế?"
"Anh không bỏ à?"
"Không!"
"Suụyytt!"
o O o
Phải mất gần hết chặng đường dài lập bập đi xuống bãi rác để giải thích cho Sally biết chuyện gì đã xảy ra.Mắt bà mở lớn, miệng bà há hốc khi Silas nói cho bà nghe những gì ông cần phải nói, cốt để lôi kéo bà về phe bọn họ - tóm lại là nói khá nhiều thứ. Silas nhận thấy họ không chỉ cần sự im lặng của Sally mà còn cần sự giúp đỡ của bà nữa. Nhưng bà Marcia không chắc như thế lắm. Mullin Sally hoàn toàn không phải là người đầu tiên mà Marcia sẽ chọn để nhờ cậy. Cho nên bà quyết định xen vào và ra tay.
" Đúng," bà nói đầy quyền uy khi họ xuống tới mặt đất cứng ở chân bãi rác. "Tôi nghĩ từ giờ trở đi, vào bất cứ phút nào, chúng ta cũng có thể gặp Thợ Săn và đám Truy sát của hắn được phái đuổi theo chúng ta"
Một thoáng sợ hãi vụt qua gương mặt Silas. Ông đã nghe nói về Thợ Săn.
Bà Marcia rất thực tế và điềm tĩnh.
" Tôi đã bít rác trở lại cầu trượt và đã ếm Hàn và Khoá nhanh lên cửa chuột," bà nói. "Cho nên nếu may mắn thì hắn sẽ nghĩ là chúng ta vẫn còn bị kẹt ở trong đó."
Nicko rùng mình về ý nghĩ đó.
" Nhưng điều đó không làm chậm bước hắn được lâu đâu," bà Marcia tiếp. " Và hắn sẽ lùng sục... rồi tra hỏi." Bà Marcia nhìn bà Sally như thể muốn nói, "Và bà chính là người mà hắn sẽ tra hỏi."
Tất cả mọi người rơi vào im lặng.
Bà Sally đáp trả ánh nhìn của bà Marcia một cách gan góc. Bà biết mình đang gánh vác nhiệm vụ gì. Bà biết như thế là sẽ rắc rối lắm đây, nhưng Sally là một người bạn trung thành.
Bà sẽ ra tay.
"Được," bà Sally nói mạnh mẽ. " Tôi sẽ cần phải đưa tất cả quý vị đi xa khỏi bọn yêu tinh đó, đúng không?"
Bà Sally dẫn họ tới khu buồng ngủ ở đằng sau quán, nơi nhiều lữ khách mệt nhoài vẫn thường tìm được cho mình một chiếc giường ấm áp để ngủqua đêm, và cả quần áo sạch nữa, nếu họ cần. Giờ này, khu buồng ngủ trống vắng. Bà Sally chỉ cho mọi người chỗ để quần áo và bảo họ cần lấy bao nhiêu thì lấy. Đó là một đêm dài, lạnh giá. Bà xăng xái đổ một xô nước nóng đầy để khách có thể rửa bớt những thứ gớm ghiếc từ cầu trượt rác và sau đó quẩy quả đi ra, bà hẹn:
" Mười phút sau tôi sẽ gặp mọi người ở bến sông. Mấy người có thể lấy thuyền của tôi."
Jenna và Nicko quá sung sướng được trút bỏ bộ đồ hôi hám, nhưng Con Trai 412 khước từ thay bất cứ đồ gì. Nó đã trải qua đủ những biến động cho ngày hôm nay rồi, và nó quyết định là sẽ cứ mặc nguyên những gì nó đang mặc, cho dù đó chỉ là một bộ pịâm ướt sũng và bẩn kinh hồn.
Cuối cùng bà Marcia buộc phải dùng bùa Tẩy sạch cho nó, tiếp theo là bùa Thay đồ để tròng tăhngf nhỏ vào cái áo len chiu đầu dày của ngư dân, cái quần rồi cái áo khoác da cừu, cộng thêm cái nón ôm sát đầu maùi đỏ rực mà Silas tìm được cho nó.
Bà Marcia bực mình vì phải dùng đến bùa chú cho trang phục của Con Trai 412. Bà muốn dành sức lực để sau còn dùng đến, bởi vì bà có cảm giác khó chịu rằng bà sẽ cần phải vận hết sức để bảo vệ an toàn cho tất cả mọi người. Dĩ nhiên, bà cũng đã xài một ít năng lượng để niệm Hong- Khô- Trong- Một- Giây cho bản thân, nhưng vì tình trạng kinh tởm của tấm áo chùng nên hoá ra bà pahỉ xài đến Hong- Khô- Trong- Một- Phút mà vẫn chưa gột sạch được những vết nước sốt. Theo quan điểm của bà Marcia, áo chùng của Pháp sư Tối thượng không chỉ là một chiêca áo khoác, nó còn là nhạc cụ hoà âm tinh tế với pháp thuật và bắt buộc phải được đối xử một cách tôn kính.
Mười phút sau, tất cả bọn họ đã tập trung ở bến sông. Bà Sally cùng chiếc thuyền buồm đang đợi họ. Nicko ngó chiếc thuyền nhỏ màu xanh lá cây với vẻ hài lòng. Nó vốn yêu tàu thuyền. Thật ra, không gì khién Nicko yêu thích hơn là dong thuyền trên mặt nước mênh mông, và chiếc thuyền này có vẻ tốt đây. Nó rộng và chắc chắn, ngập phần lớn dưới nước và có một đôi buồm màu đỏ. Nó có một cái tên khá đẹp: Muriel. Nicko thích cái tên đó.
Bà Marcia nhìn chiếc thuyền vẻ nghi ngờ:
" Làm sao nó chạy được?" Bà hỏi Sally.
Nicko chen vào:
" Buồm. nó chạy bằng buồm."
" Ai lái buồm?" Bà Marcia hỏi, khá bối rối.
Nicko kiên nhẫn:
" Cái thuyền"
Bà Sally nhấp nhỏm.
" Mấy người xuống mau cho," bà giục, liếc nhìn trở lại bãi rác. " Tôi đã để mái chèo vào rồi, phòng trường hợp mấy người cần dung. Và một ít đồ ăn. Đây này. Tôi sẽ tháo dây thừng và giữ chặt lấy nó trong khi nấy người lên thuyền."
Jenna lụi hụi bước vào trước, túm chặt lấy cánh tay Con Trai 412 kéo nó đi cùng. Thằng nhỏ một chút rồi cùng chui vào thuyền. Con Trai 412 thấm mệt rồi.
Nicko nhảy vào kế tiếp, rồi Silas đẩy bà Marcia đang hơi lần chần ra khỏi bến, ấn vào thuyền. Bà loạng choạng ngồi xuống cạnh bánh lái, khịt khịt mũi.
" Mùi gì kinh tởm vậy?"Bà làu bàu.
"Cá" Nicko đáp, tự hỏi không biết bà Marcia có biết dong thuyền không.
Silas nhảy vào cùng với Maxie và chiếc Muriel hơi chìm thấp xuống nước một chút.
" Giờ để tôi đẩy mấy người nào," bà Sally nói vẻ lo lắng.
Bà quẳng dây thừng cho Nicko, nó khéo léo chụp lấy và xếp gọn ghẽ ở đằng mũi thuyền.
Bà Marcia vội vồ lấy bánh lái, những lá buồm bay phần phật hoang dại, chiếc Muriel cáu kỉnh bẻ ngoặt sang bên trái.
" Đưa cháu cầm lái cho." Nicko đề nghị.
" cầm cái gì? Ồ cái này điều khiển thuyền à? Tốt lắm, Nicko. Ta không muốn tự làm mệt mình."
Bà Marcia quấn áo chùng quanh người, và với vẻ trang trọng, uy nghiêm hết sức có thể góp lại đựơc, bà bước lặng lẽ một cách sợ sệt tới bên mạn thuyền.
Bà Marcia không vui. Trước giờ bà chưa bao giờ ngồi trên mộy cái thuyền cả, và bà định bụng từ nay sẽ không bao giờ lên môtk chiếc thuyền nào nữa nếu bà có thể tránh được. Trước tiên là không có ghế. Không có thảm.Không có gối đệm và thậm chí không có mái. Bên ngoài thuyền không những đã nhiều nước, mà bên trong thuyền lại cũng quá nhiều nước. Hay là nó sắp chìm? Còn cái mùi thì không thể tin nổi.
Con Maxie tỏ ra kích động vô cùng. Nó đã xoay xở bám theo được sát gót chân bà Marcia và đồng thời vẫy cái đuôi vào mặt bà.
" Cút đi, con chó điên," Silas mắng. đẩy Maxie lên mũi thuyền, chỗ nó có thể hếch cái mũi dài ra gió và hít hà hết tất cả các thứ mùi của làn nước. Xong, Silas ngồi ép mình vào ben cạnh bà Marcia, như thế càng bất tiện hơn cho bà, trong khi Jenna và Con Trai 412 chên chúc ở mạn thuyền phía đối diện.
Nicko hớn hở đứng ở mũi thuyền, cầm lấy bánh lái, và đĩnh đạc dong buồm hướng ra dòng sông mênh mang.
" Chung ta đi đâ đây?" Nó hỏi.
Bà Marcia, mải bận tâm với tình trạng đột nhiên ở ngay cạnh một lượng nước quá lớn như thế, đã không trả lời.
"Dì Zelda" Silas đáp, ông đã bàn bạc với Sarah vào sáng hôm ấy, sau khi Jenna đi khỏi. " Chúng ta sẽ đến sống với dì Zelda"
Gió đón lấy buồm của chiếc Muriel và chiếc thuyền tăng tốc hướng về phía dòng nước chảy xiết ở giữa sông. Bà Marcia nhắm mắt lại, cảm thấy choáng váng. Bà tự hỏi liệu có phải chiếc thuyền cố ý chòng chành khá nhiêu như thế hay không.
" Người giữ Đầm Cỏ Thô phải không?" Bà Marcia hỏi một cách yếu ớt.
" Phải" Silas đáp. "Ở đó chúng ta sẽ an toàn. Bà ấy đã yểm bùa ngôi nhà tranh của bà ấy một cách vĩnh viễn rồi, sau cái vụ tấn công của lũ Giun nhép Bãi lún mùa đông nănm ngoái. Sẽ không ai tìm ra nó đâu."
" Tốt" bà Marcia nói. " Chúng ta sẽ tới dì Zelda"
Silas tỏ vẻ ngạc nhiên. Bà Marcia thật sự đồng ý với ông, khônh tranh cãi gì hết. Nhưng rồi ông tự mỉm cười, bây giờ tất cả bọn họ đã ở trên cùng một con thuyền rồi còn gì.
Và thế là chiếc thuyền nhỏ màu xanh lá cây biến hút vào màn đêm, bỏ lại dáng hình xa xăm của bà Sally ở trên bờ, vẫy tay rối rít. Khi không còn nhìn thấy chiếc Muriel nữa, bà Sally đứng trên bến sông và lắng nghe tiếng nước vỗ vào những phiến đá lạnh. Thình lình, bà cảm thấy cô độc quá chừng. bà quay lại và bắt đầu bước trở về dọc theo bờ sông phủ tuyết; ánh đèn vàng hắt ra từ những cửa sổ quán ăn nhỏ của bà cách đó không xa,thắp sáng lối đi. Một vài gương mặt khách ngó chăm chăm ra màn đêm lúc Sally vội vã quay trở lại với bầu không khí ấm áp và chuyện trò rôm rả của quán, nhưng dường như họ không nhận thấy dáng hình nhỏ thó của bà dẫm lên tuyết và rẽ vào lối đi trên cầu phao.
Khi Sally đẩy cửa quán trọ và lỉnh vào không gian huyên náo ấm áp, những khách hàng quen thuộc nhận thấy bà không được bình thường. Và họ đã đúng, quả là bất thường đối với Sally khi giờ đây bà chỉ còn có một ý nghĩ ở trong đầu.
Còn bao lâu nữa thì Thợ Săn ập tới?
Septimus Heap Tập 1 - Pháp Thuật Septimus Heap Tập 1 - Pháp Thuật - Angie Sage Septimus Heap Tập 1 - Pháp Thuật