Bất hạnh là liều thuốc thử phẩm chất của con người.

Seneca

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Ngô Tín
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Hải Trần
Số chương: 21
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1151 / 3
Cập nhật: 2016-02-22 20:56:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 13: Chuyện Chăn Gối
ã gần nửa đêm, Quân Trị Bình ngồi ở phòng khách vẻ mặt thờ ơ. Đài truyền hình đang chiếu bộ phim hài, một đám thanh niên nam nữ đang ồn ào. Quân Trị Bình cầm chiếc điện thoại di động trên tay. Anh gọi cho Tưởng Vận nhưng không được, mãi sau mới gọi được. Điện thoại của vợ hôm nay có vấn đề, anh biết. Máy tự ngắt điện. Ngắt điện có nghĩa là cô đã mất hút, cũng có thể cô đang gọi cho ai đó. Quân Trị Bình không thích máy vợ mình bị ngắt điện kiểu ấy nhưng máy của vợ lại ở trong tay vợ, anh đành chịu chết. Thậm chí anh cũng không tiện nói với vợ đưa anh đi sửa chữa cho. Chỉ một việc nhỏ ấy thôi cũng đủ nói lên mối quan hệ tế nhị giữa hai vợ chồng.
Quân Trị Bình là người đàn ông tính tình ôn hòa, đường công danh cũng khá, mới ba mươi tuổi đã nổi danh trong đơn vị. Anh đang thăng tiến vùn vụt thì gặp ngay Tiểu Hứa. Tiểu Hứa là cô gái Trùng Khánh mới lớn lên, tốt nghiệp ở một trường đại học danh tiếng, được phân công về làm việc tại Mi Sơn và làm quen với Quân Trị Bình. Thế là từ đó hai người quấn quýt với nhau dưới cái vỏ bọc quan hệ công tác. Năm 1999, Tưởng Vận đến thăm đơn vị của Tiểu Hứa, vừa gặp nhau hai người đã to tiếng, khi Tưởng Vận ra về, Tiểu Hứa chủ động bắt tay hòa giải, Tưởng Vận chần chừ một lát rồi chìa bàn tay ra. Chị thầm nghĩ mình đã gặp một đối thủ. Có lẽ chị cũng chẳng có gì ghét Tiểu Hứa, nhưng vì Tiểu Hứa cứ mồm loa mép giải, nên chị mới bực mình cho cô ta một cái bạt tai. Chị vừa vung tay, Tiểu Hứa đã phản ứng ngay, hai người cùng vung tay, tay phải của Tưởng Vận tát đúng vào má trái đối phương. Khi họ bắt tay nhau ở cổng, má của Tiểu Hứa vẫn còn đỏ ửng. Sau đó không lâu, trên chuyến xe đi Thành Đô, Tưởng Vận tình cờ gặp Lý Phùng. Lần đó, Lý Phùng đã được ăn trái ngọt, anh quyết chí tìm cách lấy Tưởng Vận làm vợ. Anh so sánh mọi yếu tố giữa mình và Quân Trị Bình, thấy rằng Quân Trị Bình vẫn chiếm thế thượng phong. Tưởng Vận lấy Lý Phùng ư? Khó có khả năng ấy lắm. Lúc đầu Tưởng Vận chọn Quân Trị Bình cũng chỉ là miễn cưỡng, chẳng lẽ sau mười năm ngậm đắng nuốt cay lại phải miễn cưỡng một lần nữa hay sao? Hai người đàn ông đều có những ưu điểm riêng nhưng xem ra, chồng chị vẫn lý tưởng hơn. Sau một thời gian chung sống, chị bắt đầu nghi ngờ. chồng. Cuối năm 1999, đến lượt chồng nghi ngờ chị. Hai vợ chồng ngấm ngầm theo dõi nhau, chẳng bên nào chịu bên nào, tuy bề ngoài vẫn tỏ ra bình thường, vẫn làm việc, chăm sóc con cái, ngày ba bữa cơm kể cả việc ân ái trên giường với nhau.
Quân Trị Bình về nhà lúc mười một giờ. Lúc mười giờ, anh gọi điện cho vợ, Tưởng Vận nói rằng đang đi chơi với mấy người bạn, lát nữa sẽ về. Khi về đến nhà, anh bấm chuông những tưởng vợ sẽ ra mở cửa, nhưng đợi mãi chẳng thấy, anh. đành lấy chìa khóa tự mở cửa. Vừa bước vào nhà anh đã cảm thấy khó chịu. Anh đổ vật người xuống đi văng vẻ bực dọc. Trong lúc vợ đi đâu không biết, anh thường ngồi lì trên đi văng xem ti vi để giết thời gian. Anh nhìn đồng hồ: mười giờ, mười một giờ, mười hai giờ rồi đến không giờ... Năm ngoái và đầu năm nay tình hình đã khá hơn, nhưng tối nay lại có vấn đề rồi, lại là không giờ rồi. Không giờ cộng thêm điện thoại tắt là một nghi vấn lớn.
Quân Trị Bình người cao to, khuôn mặt điển trai. Đã mấy năm nay anh là người đứng đầu đơn vị, khóa vừa rồi lại trúng cử, anh không muốn chuyển đi nơi khác nhưng cũng không muốn leo cao hơn. Anh rất thích các bạn đồng nghiệp và cấp dưới của mình, anh sống với họ như cá với nước. Anh không tham nhũng, sống trong sạch, được Thành ủy và Cục Chống tham nhũng biểu dương là cán bộ tốt, sống liêm khiết chí công vô tư. Ngoài những điều tốt kể trên, gia đình còn có một cái tốt nữa là: vợ tốt.
Gọi Tưởng Vận là người vợ tốt vì bản thân chị có ba điểm mạnh: Sức khỏe tốt, thể hình đẹp, tính tình tốt. Khi Quân Trị Bình đưa Tưởng Vận đi dự các buổi chiêu đãi, một điều bất ngờ xảy ra làm anh rất đỗi tự hào: đàn ông thì ngó ngó nghiêng nghiêng, đàn bà thì trố mắt ra nhìn, tấm tắc khen thầm, ở chốn quan trường được mọi người ca ngợi hết lời thì còn gì bằng. Việc quan hệ giữa vợ chồng ra sao người khác biết làm sao được. Quân Trị Bình chỉ cầu mong họ sẽ không bao giờ biết.
Chọn được một người vợ tốt như Tưởng Vận không phải là chuyện dễ. Quân Trị Bình đã theo đuổi chị từ hồi còn học ở trung học, cho tới khi tốt nghiệp đại học. Hồi ở trung học, Tưởng Vận là cầu thủ bóng rổ, chị hăng say tập luyện và được gọi vào đội tuyển của trường. Khi bước vào đại học, Quân Trị Bình viết nhiều thư cho Tưởng Vận, nhưng chỉ nhận được rất ít thư trả lời và mỗi bức thư trả lời, Tưởng Vận chỉ viết vài câu, trong đó anh nhớ nhất một câu: Muốn thành công phải kiên trì chờ đợi. Anh thường tâm sự với Triệu Ngư rằng anh luôn luôn nhớ lời dạy của Mao chủ tịch: Trong bất kể tình huống nào cũng phải cố gắng và kiên trì.
Quân Trị Bình và Triệu Ngư cùng rời Mi Sơn một lúc, sau khi tốt nghiệp đại học, hai người lại cùng trở về Mi Sơn. Triệu Ngư làm giáo viên, còn Quân Trị Bình làm văn thư ở cơ quan chính quyền địa phương. Anh kiên trì theo đuổi Tưởng Vận. Một hôm vừa bước vào trường của Triệu Ngư, anh đã thấy Tưởng Vận mặc bộ đồng phục vận động viên đứng ở đó. Anh đã thành công, tình yêu đơn phương suốt năm sáu năm trời cuối cùng đã đâm chồi nảy lộc, sắp đơm hoa kết trái. Triệu Ngư rất mừng cho anh. Song có điều, hôm đó đã xảy ra một chi tiết tế nhị: Trước mặt Tưởng Vận, Triệu Ngư nói năng thiếu tự nhiên. Chính Tưởng Vận cũng phát hiện ra điều đó. Về sau, chính Tưởng Vận đã ngầm so sánh giữa hai người đàn ông này. Điều này có liên quan đến nghề nghiệp của chị. Trước khi lấy Quân Trị Bình, chị luôn cổ vũ Triệu Ngư, nhưng Triệu Ngư lại là người đần như một khúc gỗ. Sau khi lấy Quân Trị Bình, chị yêu chồng hơn bao giờ hết. Hai vợ chồng sống hạnh phúc, một người là cán bộ nhà nước, còn một người bước vào thương trường. Thế là lập tức có vấn đề, trước hết là do Quân Trị Bình.
Vào cuối năm 1990 Quân Trị Bình bắt đầu nghiêng ngả, anh cho rằng thời kỳ theo đuổi tình yêu đơn phương là thời gian anh bị áp bức, bây giờ, anh cần được giải phóng. Sau mười năm kết hôn, anh đã gặp Tiểu Hứa, một cô gái tốt nghiệp ở một trường đại học danh tiếng, có quan điểm sống rất rõ ràng. Vừa mới quen nhau, cô đã có cảm tình ngay với Quân Trị Bình, trông anh hao hao giống Vương Trí Văn. Hai người chỉ ngồi uống nước, ăn cơm với nhau vài ba bữa, đã quấn quýt bên nhau. Quân Trị Bình say đắm trong sắc đẹp mới, thường về nhà muộn, vẻ mặt bơ phờ. Cách đó không lâu, Tưởng Vận mỗi khi về nhà cũng vẻ mặt bơ phờ. Dường như hai vợ chồng đang thi đua ngầm với nhau, ai về muộn hơn, người đó ngáp dài nhiều hơn. Bề ngoài, họ vẫn tỏ vẻ kính trọng nhau, nhưng bên trong, thì ai lo việc nấy. Quân Trị Bình biết rằng mình không thể đi quá đà, nhưng không biết liệu Tưởng Vận sẽ đi đến đâu. Rất có thể Tưởng Vận sẽ đi đến chỗ ly hôn mình. Lấy nhau đã hơn mười năm, bề ngoài ai cũng bảo là hạnh phúc lắm, nhưng thực ra trong lòng Quân Trị Bình lại luôn day dứt: Anh không hiểu nổi tình cảm của vợ. Với anh thì đã quá rõ ràng, anh luôn luôn đạt đến đỉnh điểm của tình cảm. Nếu nói về thước đo tình cảm, anh luôn luôn là người lấy một trăm độ để đáp lại tám mươi độ của vợ. Trong những ngày tình cảm nhạt phai dần thì con số đó cũng giảm theo: tám mươi độ và năm mươi độ. Nếu mức độ tình cảm giảm thấp hơn nữa sẽ rất nguy hiểm. Rất có thể, tình cảm của Tưởng Vận sẽ giảm tới mức thấp nhất, và sẽ không bao giờ lấy lại được. Việc Quân Trị Bình ra sức phấn đấu để có được địa vị xã hội cũng chỉ có thể làm cho vợ kính nể hơn đôi chút. Nhưng vợ anh là người có tính cách mạnh mẽ, mạnh như những động tác chơi bóng rổ hồi nào...
Không giờ, Quân Trị Bình tắt ti vi, cởi quần áo, đi vào nhà vệ sinh. Thân hình anh cao gầy, tay khẳng khiu, trông giống như một vận động viên chạy đường trường. Anh cũng thích nghi với cuộc đua đường trường về tình yêu như với vợ mình trước đây. Đối với Tiểu Hứa chẳng qua chỉ là sự dừng chân tạm thời, chứ không thể làm mất phương hướng của anh. Sau này Tiểu Hứa cũng phải đi lấy chồng. Đối với Quân Trị Bình, cô chỉ giữ thái độ yêu mến, chứ không có ý định đi sâu hơn. Về phía anh, anh cũng chỉ có thái độ hoa lá với Tiểu Hứa. Nhưng vợ anh lại bỏ đi đến tận không giờ chưa về, làm anh lại nghĩ nhiều về Tiểu Hứa. Có thể nói sự tự bảo vệ mình này là do vợ anh gây nên. Sự vắng mặt của vợ đã khiến anh phạm sai lầm, khiến anh tập trung suy nghĩ nhiều về Tiểu Hứa.
Buổi chiều Tiểu Hứa gọi điện cho anh nói rằng cô mới ở Trùng Khánh về. Cô mời anh đi ăn cơm tối. Quân Trị Bình gửi con gái sang nhà hàng xóm, rồi đánh xe ra đầu đường Hồ Tân đợi Tiểu Hứa. Lẽ ra Tiểu Hứa định mời anh ăn cơm ở nhà, nhưng anh bảo có một cửa hàng mới khai trương, các món ăn rất ngon. Tiểu Hứa cười, cúp máy.
Tiểu Hứa đeo đôi kính đen tiến lại xe của Quân Trị Bình. Một điều trùng hợp lý thú là Tiểu Hứa cũng mặc quần hoa trông gần giống như vợ anh. Tưởng Vận là người ưa thời trang, điều đó anh không có gì phản đối. Sáng sớm dậy, vợ anh thường đứng trước gương, anh nói rằng: Trông cô rất giống Thương Nữ... Tưởng Vận hiểu ý của chồng mình nói đến Thương Nữ là có dụ ý riêng. Hôm nay Tiểu Hứa mặc quần hoa, anh không có ý kiến gì vì suy cho cùng Tiểu Hứa vẫn là Tiểu Hứa. Anh ngắm nhìn Tiểu Hứa và thầm nghĩ: Tối nay chỉ ăn cơm với cô ấy thôi, ăn xong sẽ về nhà ngay.
Xe chạy ra hướng đông ngoại thành khoảng 10 km thì dừng lại trước một trang trại chăn nuôi cá. Trang trại có hồ nuôi cá, trong hồ có những bệ ngồi câu cá được xây bằng xi măng, trên quét vôi màu đỏ. Tiểu Hứa không thích chơi trò câu cá, chị luôn miệng nói đói lắm rồi.
Tiểu Hứa ăn rất ngon miệng, món nào cô cũng ăn nhiều, lại uống thêm một lon bia. Bố mẹ và hai anh trai Tiểu Hứa đều sống ở Trùng Khánh, họ rất mong con gái rời Mi Sơn về Trùng Khánh làm việc. Trước hết sẽ gả cô cho một người Trùng Khánh, sau đó sẽ sắp xếp cho cô và con rể vào làm việc tại các cơ quan ở Trùng Khánh. Hai anh trai cô đều là người có tài nhưng họ tôn trọng sự lựa chọn của cô. Tiểu Hứa nói: Đợi khi nào cô ổn định công việc ở Mi Sơn rồi sẽ tính sau. Không nhất thiết phải về Trùng Khánh, về Thành Đô cũng được, vì tấm văn bằng của trường đại học danh tiếng sẽ là tấm giấy thông hành cho cô.
Tiểu Hứa đã ăn xong, cô liếc nhìn Quân Trị Bình.
Quân Trị Bình đủng đỉnh ngồi uống lon nước ngọt. Thông thường ăn cơm xong anh phải uống liền một lúc hai lon.
Tiểu Hứa sốt ruột nhìn anh và nói:
- Sao anh không uống một hơi cho hết đi?
- Nếu uống một hơi hết thì vẫn thèm thuồng. - Quân Trị Bình nói.
- Một số người chỉ uống một hơi là hết. - Tiểu Hứa nói.
- Những quân nhân và người thiểu số có thói quen uống một hơi hết sạch. Cách uống của tôi gọi là thưởng thức, còn họ thì gọi là uống cho thỏa cơn nghiện. - Quân Trị Bình nói:
- Nhưng rượu lại có duyên với họ hơn. - Tiểu Hứa nói.
- Cô là người Trùng Khánh có khác, người Trùng Khánh thích uống rượu, còn người Thành Đô chúng tôi chỉ thưởng thức rượu thôi - Quân Trị Bình nói.
- Thế còn người Mi Sơn thì sao? - Tiểu Hứa hỏi.
- Mi Sơn cũng thuộc vùng bình nguyên Tứ Xuyên, cũng giống như người Thành Đô, còn cô thì ở thành phố miền núi...
- Con gái miền núi về đồng bằng. - Tiểu Hứa nói.
- Nào, xin chúc cô gái miền núi một cốc. - Quân Trị Bình nâng cốc rượu nói.
Nói xong, Quân Trị Bình lại tiếp tục ăn cá. Tiểu Hứa ngồi nhìn anh.
Một người ăn, một người ngồi nhìn, hoàng hôn xuống dần. Cửa hàng cũng chẳng bật đèn.
- Em đi ra ngoài dạo một chút nhé. Phía sau cửa hàng này có một con đường rợp bóng cây. - Tiểu Hứa nói.
- Ừ, cô đi đi. - Quân Trị Bình nói.
Tiểu Hứa bước ra khỏi cửa, leo lên cầu bắc qua ao cá. Ánh sáng ở đây sáng hơn đôi chút, một người đàn ông đang ngồi câu cá ngước nhìn Tiểu Hứa.
Hôm nay mình sẽ... - Quân Trị Bình nghĩ.
Anh hạ quyết tâm tối nay sẽ không gặp Tiểu Hứa. Nửa tháng trước họ đã gặp nhau, chỉ ngồi uống trà chứ không làm gì, anh cho rằng mở đầu như thế là tốt. Lúc đầu, họ chỉ ngồi uống trà với nhau. Nhưng bây giờ họ lại muốn phá vỡ sự mở đầu đó.
Uống hết hai cốc rượu, người đàn ông nghĩ. Tối nay mình phải...
Vấn đề này luôn ám ảnh anh, từ lúc Tiểu Hứa lên xe đến bây giờ. Anh nhìn ra tấm cửa sắt của trang trại, bụng nghĩ: không biết cô ta định đi đâu. Anh rất quen thuộc với con dường rợp bóng cây kia.
Có lẽ vấn đề là ở phía cô ta, lẽ ra cô ta không nên mặc quần hoa, không nên mời anh ăn cơm, không nên để hình ảnh mình ám ảnh anh, mà nên ám ảnh người đàn ông đang ngồi câu cá mới phải.
Quân Trị Bình chăm chú nhìn, nhưng chỉ một lát sau Tiểu Hứa đã quay trở lại, chiếc quần hoa thấp thoáng bên hồ cá, đã trở lại bàn ăn. Quân Trị Bình ngẩng mặt lên, rồi uống một hớp rượu. Động tác này ngầm mách bảo Tiểu Hứa rằng người Mi Sơn cũng chẳng kém gì người Trùng Khánh đâu.
Khi trời tối hẳn, họ ra về, xe bon bon trên đường. Tiểu Hứa không nói năng gì. Khoảng mười phút sau, xe đi đến bờ đê, hai người xuống xe đi bộ, vai kề vai bên nhau. Họ đã nhiều lần đi với nhau trên đoạn đê này, ánh đèn của ngư dân trên sông, ánh trăng treo trên đầu vẫy gọi tình yêu. Đoạn đê thẳng tắp này là đoạn mở đầu, là lời tựa, là đoạn đường chạy tiếp sức đầu tiên. Quân Trị Bình như một cây cột điện, còn Tiểu Hứa tiếp nhận bóng hình anh như dòng nước mùa Xuân. Họ đều in hình dưới nước. Con đường, ánh đèn, ánh trăng, cỏ cây trong gió hoặc cột đèn điện vì thế đều phảng phất mùi vị trữ tình. Say tình cũng là trữ tình, giữa hai cái đó không thể tách rời nhau. Khi hai người sát vai bên nhau, trông họ giống như hai con ma men không thể rời nhau...
Hai người trở lại xe. Quân Trị Bình gọi điện cho vợ nhưng máy vẫn tắt. Anh chau mày: Cô đã bất nhân, thì tôi cũng bất nghĩa... Đúng lúc đó, có một chiếc xe đi qua, đèn xe rọi chiếu thẳng vào mặt Quân Trị Bình, anh lấy tay che mặt. Anh có ngờ đâu, người đàn ông ngồi trên xe đó cũng giống anh, đang cùng nghĩ tới một người đàn bà.
Quân Trị Bình cho xe nổ máy đưa Tiểu Hứa về nhà. Tối nay đi chơi thế là đủ rồi, anh đưa cô về tận chân cầu thang. Khu nhà của Tiểu Hứa rất đẹp, đây là khu tập thể dành cho cán bộ, nhân viên. Trong sân đầy ắp những xe, xe trong nước có, xe nhập khẩu có, người người đi lại nhộn nhịp. Có những vị cán bộ bụng to, mặt lạnh như tiền. Lực lượng cảnh sát canh phòng khắp nơi...
- Anh lên nhà ngồi chơi. - Tiểu Hứa nói.
Tiểu Hứa ở tầng năm, Quân Trị Bình cũng có một chùm chìa khóa ở phòng cô. Mấy hộ xung quanh đều biết mặt anh, họ cho rằng anh là bạn trai của Tiểu Hứa. Ở đây có thói quen gặp nhau không cần chào hỏi, người đi lên, đi xuống gặp nhau chỉ gật đầu Quân Trị Bình không quen với mối quan hệ hàng xóm như vậy đôi lúc gặp họ anh nở nụ cười gượng gạo, cách xưng hô như một cán bộ cấp dưới với cấp trên.
Căn phòng của Tiểu Hứa khá sang trọng, phòng tiếp khách rất rộng. Khi đến bên cửa sổ, Quân Trị Bình thấy đèn các nhà đều bật sáng. Vừa vào đến nhà, Tiểu Hứa đã pha trà ngay, sau đó mới vào nhà vệ sinh tắm rửa.
Một lát sau, Tiểu Hứa thò đầu ra cửa buồng tắm nói: - Anh ơi, đưa giúp em chiếc khăn tắm ở sa lông.
Quân Trị Bình ném chiếc khăn tắm cho Tiểu Hứa, anh không trông thấy Tiểu Hứa trong buồng tắm.
Tắm xong, Tiểu Hứa bước ra, cô vẫn mặc chiếc quần hoa. Cô nói lát nữa, em sẽ tiễn anh xuống nhà. Quân Trị Bình bảo không cần khách sáo đâu.
- Em còn muốn đi dạo một chút nữa. - Tiểu Hứa nói.
- Cô đi xe suốt cả ngày rồi. cũng nên nghỉ ngơi sớm một chút. - Quân Trị Bình nói.
- Em lên xe là ngủ ngay, ngủ một mạch đến tận Thành Đô. - Tiểu Hứa nói.
Hai chân Tiểu Hứa ghếch lên chiếc tủ chè, cô không đi bít tất. Cô thích đặt mình xuống là ngủ ngay, cuối tuần có thể ngủ một mạch đến tận trưa. Ở Mi Sơn, cô chỉ có vài người bạn. Cô đã từng có ý nghĩ lạ lùng: muốn kết thân với Tưởng Vận, nhưng cô đã gặp phải chiếc đinh mềm.
Quân Trị Bình cũng ngồi ghếch hai chân lên. Hai người ngồi đối diện chỉ cách nhau một mặt bàn. Chân của Tiểu Hứa chỉ cách chân của Quân Trị Bình vài centimét. Do cô thường xuyên ngâm chân bằng nước nóng nên khí huyết lưu thông, khuôn mặt lúc nào cũng hồng hào.
Quân Trị Bình rót nước uống, lỡ đụng tay vào chân Tiểu Hứa. Chiếc ấm pha trà rất xinh xắn. Quân Trị Bình ngắm nghía mãi rồi cho mồm vào tu một hơi dài. Anh ngắm nhìn đôi chân thon thả của Tiểu Hứa.
- Sắp mười giờ rồi đấy. - Tiểu Hứa nói.
- Cô nên nghỉ sớm đi, đừng ra ngoài nữa. - Quân Trị Bình nói.
- Em chỉ đi dạo quanh đây một chút thôi. Anh định bao giờ thì về.
- Bây giờ tôi về đây.
Tiểu Hứa nhìn anh. Người đàn ông rót tiếp nước sôi vào ấm trà.
- Anh khát nước lắm à? - Tiểu Hứa nói.
- Trà ngon quá. - Quân Trị Bình chép miệng nói.
- Nếu anh chưa về, em không tiễn anh đâu nhé!
Quân Trị Bình lại uống nước. Tiểu Hứa hỏi:
- Anh có về không?
- Uống hết ấm nước này thì về.
- Biết bao giờ anh mới uống hết.
- Nhanh thôi, chỉ độ mười phút thôi.
- Ba phút thôi.
- Cô định cho tôi chết bỏng à?
- Em mà làm anh chết bỏng được à? Lợn chết sợ gì nước sôi? - Tiểu Hứa cười.
Quân Trị Bình bấm vào đùi cô một cái, Tiểu Hứa kêu ái một tiếng rồi co chân lại.
Người đàn ông thì ngồi uống trà, người đàn bà thì ngồi xoa chân. Họ nhìn nhau.
Người đàn ông đặt ấm trà xuống bàn, đứng dậy nói: - Bản quan đi về đây.
- Lợn chết đã sống lại rồi. - Người đàn bà cười nói.
Người đàn ông lặng thinh, ra cửa xỏ giày vào chân. Tối nay chơi thế thôi, đi giày xong là về ngay. Người đàn bà cũng đi giày, đôi giày cao gót rất đẹp nhưng tất vẫn vứt bỏ ở sa lông.
- Anh lấy hộ em đôi tất cái đã. - Người đàn bà nói.
- Cô tự đi lấy thì hơn. - Người đàn ông nói.
- Ứ, em nhờ anh lấy cơ. - Người đàn bà nói.
- Hôm nay dứt khoát tôi không lấy hộ cô đâu.
- Anh thật vô tích sự, nói thế mà không sợ bỏng à? - Người đàn bà cười nói.
- Cô mới là người vô tích sự, nước trà cũng không cho uống, vừa uống được một hụm đã đuổi khách rồi.
- Em đuổi khách bao giờ?
- Cô chả ra lệnh ba phút phải uống xong là gì. - Người đàn ông nói.
- Nhưng bây giờ đã quá năm phút rồi.
- Vậy bây giờ kéo dài thêm năm phút nữa được không? - Người đàn ông nói...
- Nếu muốn kéo dài thêm năm phút thì anh phải đi lấy tất cho em. - Người đàn bà nói.
Người đàn ông gật đầu, hai người đứng dựa vào bức tường ở hành lang. Người đàn bà một chân ghếch lên giá giày, nói với người đàn ông:
- Anh là con lừa cố chấp.
- Không, tôi là con ngựa giống.
- Là con lợn chết thì có.
- Lợn chết đã sống lại rồi. - Người đàn ông cười nói.
- Một con lợn gầy, một con lợn sức dài vai rộng, vai đeo túi công văn, tay cầm hai chai rượu. - Người đàn bà nói.
- Một con lợn say khướt, lúc say lại thắp đèn đi tìm dao kiếm... - Người đàn ông cười nói.
- Kiếm để ở đâu?
- Mũi tên đặt trên dây cung ấy mà.
- Sao em không thấy?
- Mũi tên được bắn ra bay với tốc độ rất nhanh, cô trông thấy làm sao được.
- Em thấy trong mắt anh, hình như có một mũi tên đang... - Người đàn bà cười bảo.
Hai người nhìn trước, nhìn sau rồi đôi môi ghé sát vào nhau. Mũi tên trong mắt bắn ra, miệng mở to, Quân Trị Bình ôm chầm lấy Tiểu Hứa. Tiểu Hứa nói:
- Anh nói chỉ nán lại thêm năm phút thôi mà.
- Chuyện ấy thật đơn giản, đừng nói là năm phút... - Quân Trị Bình nói.
- Có nghĩa là năm mươi phút... - Tiểu Hứa nói.
Có thể bỏ đi câu nói thừa ấy được rồi, cái miệng để nói và để ăn cơm cũng sẽ bỏ đi. Nói năm mươi phút thì hơi quá đáng, chỉ cần từ mười đến hai mươi phút là hợp với thực tế hơn. Trên hành lang cửa ra vào có giày dép của đàn ông và đàn bà, có giá để giày cao nửa mét, có một ngọn đèn và hai bức tường ngăn, hai chân bắt chéo... còn bít tất thì vẫn vứt trong sa lông phòng khách.
° ° °
Quân Trị Bình vừa tắm xong thì nghe thấy tiếng mở cửa. Vợ đã về. Trong phòng tắm, nước bốc hơi mù mịt. Tưởng Vận ngó đầu vào nhìn. Khó chịu quá, chị nói:
- Sao anh tắm muộn thế, đã lấy áo lót để thay chưa?
- Không cần, tôi lau bằng khăn tắm rồi. - Quân Trị Bình nói.
Người đàn ông đứng trong phòng tắm thấy người đàn bà đang cởi quần dài, anh ngắm nghía làn da của vợ, còn chị thì nhìn sắc mặt chồng.
- Anh giận à? - Tưởng Vận nói.
- Không, có giận gì đâu. - Quân Trị Bình nói.
- Không thể che mắt em được đâu. Thôi, đừng giận nữa. - Tưởng Vận nói.
Tưởng Vận chỉ mặc chiếc quần lót đến bên Quân Trị Bình khẽ hôn lên má anh một cái.
- Đi ngủ thôi, hai giờ rồi. - Quân Trị Bình nói.
Tưởng Vận vội vàng đi tắm, hai vợ chồng lên giường, mặt đối mặt. Tưởng Vận không ngủ được, có lẽ do uống trà. Chị vén mớ tóc lòa xòa trên trán. Ngón tay chị rất dài, bàn tay xinh đẹp vuốt nhẹ trên khuôn mặt. Có thể nói bàn tay chị gần như hoàn mĩ, có thể đưa lên trang bìa của tạp chí được. Nếu chị vẫn chơi bóng rổ thì chắc hẳn cơ thể sẽ phát triển hơn. Chị mở cửa hàng thời trang, làm một mạch mười năm, nên bàn tay chị là bàn tay lựa chọn thời trang, bàn tay hướng dẫn cho khách hàng các kiểu mẫu mốt phù hợp. Năm ngoái chị thôi làm nghề kinh doanh để chọn cho mình một nghề nhàn hạ hơn. Năm nay chị ba mươi ba tuổi, nhưng chị muốn có cuộc sống sôi nổi như khi mới hai mươi ba tuổi. Chị luôn giữ gìn cho tâm hồn thanh thản: Đến các quán trà thưởng thức hương vị của trà, đi bộ đến nơi làm việc, làm các việc trong nhà, xem ti vi, tập thể dục, đọc sách... Quân Trị Bình nghĩ: Có lẽ buổi chiều cô ấy chơi bóng rổ, tối đi uống trà.
Vợ chồng khách sáo với nhau độ nửa phút rồi lại mặt đối mặt, mắt nhìn mắt: Động tác thỏa đáng nhất lúc đó là nên tắt đèn để cánh cửa tâm hồn tạm thời khép lại sẽ tỏa sáng trong đêm tối. Tưởng Vận lại vuốt nhẹ mái tóc, có lẽ chị định tắt đèn nhưng rồi lại chuyển hướng, vuốt tóc xong, chị sà vào lòng chồng, tay kề tay, đùi bên đùi... nhưng giữa mắt với mắt vẫn có một khoảng cách. Lúc này chân tay thì đơn giản nhưng đôi mắt lại phức tạp. Mọi thành phần trong ánh mắt bài bác lẫn nhau, tình cảm vẫn là tình cảm song rất khó chủ động về tinh thần.
Dưới ánh đèn, họ mặt đối mặt với nhau như vậy, thử hỏi còn biết nói gì.
- Hôm nay cánh Triệu Ngư đã về Thành Đô rồi. - Tưởng Vận nói.
- Chiều nay họ về rồi. - Quân Trị Bình nói.
- Anh có gọi điện cho họ không?
- Triệu Ngư có gọi đến đây, anh cũng nói chuyện với Thương Nữ được vài câu.
- Thật thế à? - Tưởng Vận nói.
- Đúng thế.
Hai người đưa mắt nhìn theo hai hướng: người thì nhìn ra cửa sổ còn người thì nhìn bức tranh trên tường. Tắt đèn hay là...
Quân Trị Bình như chợt nhớ ra điều gì, anh nói với vợ:
- Hôm nay anh nhận được một cú điện thoại, thằng cha định vòi tiền nó gọi vào máy của anh. Nghe khẩu khí của nó thì việc chuyển công tác của em có triển vọng tốt đấy.
- Không cần phải quan tâm, được hay không cũng chẳng sao. - Tưởng Vận nói.
- Tại sao thằng cha ấy lại thay đổi chủ ý nhỉ? - Quân Trị Bình nói.
- Có lẽ sau khi nghĩ kỹ, nó thấy không nên hành hạ anh thì phải. - Tưởng Vận nói.
- Nó sợ gì anh. - Quân Trị Bình nói.
- Mặc xác nó, việc gì phải quan tâm. - Tưởng Vận nói.
Quân Trị Bình trầm ngâm, nhìn bộ mặt tỉnh khô của vợ.
- Ngày sinh nhật của em sắp đến rồi, cám ơn anh đã tặng em món quà này, dù được hay không em cũng cám ơn anh. - Tưởng Vận nói.
- Em là người vợ hiền của anh, anh sẽ cố gắng làm người chồng tốt của em. - Quân Trị Bình ghé sát vào tai vợ nói.
Hai người hôn nhau, ôm lấy nhau khoảng chừng một phút. Đại để do trao đổi công việc nên tư duy hoạt bát, còn phản ứng của cơ thể thì trì trệ. Bộ đùi nõn nà và bộ đùi rắn chắc khó đan xen vào nhau. Họ nằm tách biệt nhau, không biết có phải ánh đèn sáng quá, đôi mắt mỗi người đều rực sáng hay vì một cái gì đó đã ngăn trở không cho phép hai thân thể lõa lồ nói chuyện với nhau.
Tắt đèn thì tốt hơn.
Tưởng Vận định tắt đèn rồi lại thôi, còn Quân Trị Bình thì không buồn thò tay ra. Anh không thích thú với cái động tác đơn giản ấy. Vào một mùa Xuân năm nào, hay nói chính xác hơn là hai năm về trước, mùa Xuân, mùa Hạ, mùa Đông năm 1999, anh rất không thích để vợ thò tay tắt đèn: Vợ thường về nhà muộn, đã thế cứ lên giường là thò tay vào công tắc không thèm đếm xỉa gì đến sự bực tức của anh. Anh không thể cáu gắt với vợ được vì anh là Quân Trị Bình mà một trong những đặc trưng của Quân Trị Bình là hòa nhã, vui vẻ. Hơn nữa, anh là người mắc sai lầm trước, anh đã có Tiểu Hứa, đã đưa Tiểu Hứa về nhà...
Quân Trị Bình và Tưởng Vận nằm sóng đôi nói chuyện, cuộc thì thầm trong đêm của hai vợ chồng. Nói một hồi rồi lại ôm nhau. Họ ôm nhau có đến mấy lần, chứa chan tình cảm thân thiết và đầy tính lễ tiết. Phòng ngủ vừa đẹp vừa rộng, đồ gỗ sang trọng, cửa kính, đèn ngủ bao trùm lên một cái giường... cái giường đã từng chứng kiến không biết bao nhiêu lần hoan lạc, bao nhiêu lần biểu diễn... thế mà giờ đây họ thận trọng từng lời ăn tiếng nói, không có bất cứ cử động nào.
Tưởng Vận ngáp dài, Quân Trị Bình cũng ngáp dài. Điệu bộ ngáp dài ý muốn nói đêm đã khuya rồi, nên ngủ đi thôi. Cánh tay dài vừa vươn đến công tắc đã rụt lại, đặt trên gối hoặc trên chăn, có lẽ phía sau động tác đó, còn có động tác khác.
Chắc chắn sẽ có động tác khác, cuộc sống vợ chồng thể nào chẳng có động tác này hoặc động tác kia. Động tác cũng có sự phân loại: động tác chân thành và động tác nghi ngờ, động tác tâm lý... động tác nảy sinh từ tinh thần, tất cả đều là những động tác hay, riêng động tác do bộ não chủ trì là động tác xấu. Nói tóm lại, mọi động tác giữa vợ chồng gọi là động tác vô chính phủ của thân thể chỉ trong nội bộ gia đình biết với nhau.
Hai vợ chồng nằm trên giường hồi lâu, trằn trọc, loay hoay mãi chẳng khác gì một cặp tân hôn mới động phòng. Nếu tắt đèn đi ngủ, hoặc ôm ghì nhau thì đó là những động tác dứt khoát, những động tác hàng ngày, nhưng hôm nay sao kỳ lạ thế...
Tưởng Vận ngáp liên tiếp, miệng há hốc, đôi môi đỏ chót. Quân Trị Bình cười thầm. Vợ không tắt đèn, làm anh cảm thấy mình được an ủi. Nếu có trách thì chỉ nên trách anh đã quá đa nghi nên không có được những động tác cần thiết.
- Ta ngủ thôi, gần hai giờ sáng rồi đấy. - Quân Trị Bình nói.
- Mới một giờ thôi. - Tưởng Vận nói.
- Anh tắt đèn nhé?
- Để em tắt.
Nếu mọi việc đều thuận buồm xuôi gió thì bao giờ cũng thấy dễ chịu. Tưởng Vận đưa ngón tay vàng của mình ấn vào công tắc đèn tắt ngay. Hai người cùng nằm xuống, có lẽ họ cùng nhắm mắt. Một lát sau, người đàn ông khịt mũi một tiếng.
Tưởng Vận rón rén xuống khỏi giường, lặng lẽ đi vào nhà vệ sinh. Chị ngắm nhìn thân thể lõa lồ của mình trong gương. Ở miếu Trúc Lâm chị đã... một trận tơi bời, mặt chị nóng ran, đôi mắt vừa đen vừa sáng.
Người đàn bà ba mươi ba tuổi cho đến nay vẫn còn muốn leo đến đỉnh cao của tình cảm, phải chăng trong chị đã xuất hiện một bóng hình người đàn ông khác, một cái tên sáng chói: Vĩ Ca.
Say Sắc Say Sắc - Lưu Tiểu Xuyên Say Sắc