A home without books is a body without soul.

Marcus Tullius Cicero

 
 
 
 
 
Tác giả: Nguyệt Quan
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 1328 - chưa đầy đủ
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 881 / 7
Cập nhật: 2017-09-24 22:38:00 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1175: Trích Diệp Phi Hoa
ương Tái Tư bị bệnh qua đời!
Đúng vậy, ông ta mắc bệnh qua đời, điều này đối với Hoàng đế mà nói thì vô cùng quan trọng.
Nếu như nói lúc hội Thượng Nguyên, khi ấy Dương Tái Tư đã vào tuổi bát tuần, chỉ vì muốn làm trò vui cho Hoàng hậu và An Nhạc công chúa coi mà phải tham gia trò kéo co. Kết quả là chết mất mạng. Chuyện này là một đòn giáng nặng nền đối với thanh danh của Hoàng đế.
Tuy rằng cuộc đời của vị này lấy việc a dua, cung phụng làm nguyên tắc làm quan để ổn định tướng vị hơn 10 năm. Trong cục diện chính trị vô cùng bấp bênh này, mà chức Tể tướng của Dương Tái Tư lại có thể vững như bàn thạch, nhưng sau cùng cũng bởi a dua mà toi mạng.
Tuy rằng mặc dù ông ta chơi kéo co rồi bị ngã văng ra một cái, nhưng sau đó cũng lập tức được đưa về phủ đệ. Dương phủ cũng đã đi khắp nơi tìm mời các bậc Quốc y thánh thủ, vậy là kéo dài được mạng sống của Dương Tái Tư thêm hơn bốn tháng nữa, đến lúc này Hoàng đế có thể tách việc này và sự việc xảy ra hôm kéo co ra được rồi.
Nếu không một khi việc này được phanh phui ra, Hoàng đế khó mà tránh được cái danh Hoang Đường. thực ra hôm nay do Lý Hiển còn đang ở trên triều phân xử vụ tranh cãi giữa Tông Sở Khách và Thôi Uyển. Nhưng rút cục lại nghĩ ra một cái kế viển vông là để bọn họ kết làm huynh đệ, điều này đã lộ rõ sự hoang đường rồi.
Chỉ là bản thân Hoàng đế không hề biết chuyện này thì có gì là hoang đường. Nhưng Lý Hiển cũng đã ý thức được hậu quả nghiêm trọng từ cái chết của Dương Tái Tư. Hiện giờ không chỉ là một mình Dương Tái Tư, Đậu Lư Khâm Vọng từ sau cái ngày thi kéo co rồi ngã vỡ đầu đến giờ, cũng vẫn nằm triền miên trên giường bệnh, có vẻ cũng không sống được lâu nữa.
Nếu hai vị Tể Tướng đã bát tuần đều vì Hoàng Thượng cho bọn họ thi kéo co mà dẫn đến cái chết. Lý Hiển sẽ không bao giờ thoát được cái danh Hoang đường thiên tử. Cho nên vừa nghe Dương Tái Tư chết bệnh, Lý Hiển vô cùng lo lắng, cũng bất chấp đang hợp tác Tông Sở Khách và Thôi Uyển kết bái làm huynh đệ, lập tức tuyên bố bãi triều, đích thân đến Dương phủ để tế bái.
Vi hậu ngồi sau rèm châu nghe được việc này cũng cảm thấy vô cùng nan giải. Ngày đó đề xuất để các đại thần thi kéo co là của An Nhạc, nhưng mà Vi hậu cũng ra sức tán đồng, triều hội vừa tan. Vi hậu lập tức kêu Tông Sở Khách lại cùng bà ta bàn bạc về việc này.
Tông Sở Khách nghe xong những lo lâu của Vị Hậu liền an ủi nói:
- Nương nương không cần lo lắng. Dương Tái Tư cũng là lão già đã bát tuần rồi. Nói lão bị bệnh mà chết thì cũng hoàn toàn có lý thôi. Hôm đó tổ chức kéo co dưới Huyền Vũ môn, cũng không có việc trọng đại gì nên cũng chuyện này còn chưa truyền ra dân gian. Người biết chuyện này chỉ có văn võ đại thần. Nếu như có người liên hệ hai chuyện này lại thì chỉ có thể là bọn họ. Thần sẽ lập tức lấy danh nghĩa việc nước ra lệnh cho tất cả các bộ phận, nghiêm cấm các quan viên chê trách là được rồi.
Vi hậu gật đầu ưng thuận, sai Tông Sở Khách lập tức ra ngoài xử lý chuyện này. Đợi Tông Sở Khách đi rồi, Vi hậu bỗng nhớ tới Khởi Cư lang và Sử quan, liền vội vàng sai người sai người mời Thượng quan Chiêu Dung tới.
Cũng nên giải thích một chút về Khởi Cư lang và Sử quan.Tuyệt đối đừng dựa vào những ghi chép chú thích trong sách sử. Một khi những người trên quy tội cái chết của Dương Tái Tư với hôm kéo co ở hội Thượng Nguyên thì bà ta và Hoàng đế sẽ bị bêu danh thiên cổ rồi.
Mà Sử quan và Khởi cư lang hiện nay đều do Thượng quan Uyển Nhi quản lý. Từ khi Lý Thế Dân can thiệp viết sử, Sử quan đã không làm được chức trách cao cả thông thường thời cổ đại. Chỉ cần thông qua việc Uyển Nhi tăng áp lực với bọn họ, khi ấy có thể đốc thúc sử quan nên cẩn thận khi chép sử.
Lại không nói đến Vi hậu ở đây vẫn đang vắt hết óc nghĩ cách kiểm soát tình hình, chỉ nói bên Dương Phàm, triều hội vừa tan, Quách Hồng liền chạy tới trước mặt hắn ra sức cảm ơn, liền bị thái giám gọi đi Chính sự đường để lãnh chỉ.
Dương Phàm rời khỏi cung thành, cưỡi ngựa về, trên đường đi, lúc đi qua Thông Nghĩa Phường. Dương Phàm bỗng ghìm chặt cương ngựa, quay đầu lại nhìn về hướng trong phường, thần sắc buồn bã. Hắn và Thái Bình thường hẹn hò ở trong phường này, chính là chỗ vòng thứ nhất ở cửa thứ hai khi bước vào trong phường.
Hôm nay lại đúng là ngày mà bọn họ ước hẹn mỗi tháng. Nhưng cũng đã lâu lắm rồi không ghé lại Thông Nghĩa Phường này. Ma xui quỷ khiến thế nào lại khiến hắn ghìm dây cương, thúc ngược chạy vào trong phường. Đám người Nhâm Uy lại lặng lẽ đuổi theo.
Lạc viện ba tiến, Ở nơi tiếp giáp cung thành, Thông Nghĩa Phường tấc đất tấc vàng thì còn đắt hơn đại hậu trạch bảy tiến ở nơi heo hút. Thái Bình công chúa từ cây đậu tía giả sơn, chậm rãi khoan thai đi ra từ đường mòn Tu trúc ngọc lập nho nhã, phía sau đang nhắm mắt theo đuôi là nội quản sự Chu Mẫn và Mạc đại tiên sinh
Thái Bình công chúa nói với Chu Mẫn:
- Được rồi, những điều gì cần nói bản cung cũng đã nói rồi, những việc tiếp theo giao cho các người đấy, chỉ còn hai tháng nữa, các ngươi nên giải quyết ổn thỏa chút, chớ để chậm trễ.
Chu Mẫn dạ một tiếng, dừng bước, nhìn theo Thái Bình công chúa và Mạc đại tiên sinh rời đi.
Thái Bình lại nói với Mạc đại tiên sinh:
- Ngài vừa nói hôm nay trên triều xảy ra chuyện thú vị gì cơ?
Mạc đại tiên sinh mỉm cười, nói một lượt những chuyện quan trọng trong buổi triều hội hôm nay cho Thái Bình công chúa nghe. Thái Bình công chúa nghe thấy Dương Phàm ra mặt vì Quách Nguyên Chấn, ánh mắt không khỏi dâng lên sự khó hiểu, lại nghe đến chuyện Lý Hiển tác hợp cho Tông Sở Khách kết làm huynh đệ, Thái Bình công chúa đột nhiên đứng lại.
- Cái gì? thật là hoang đương hết mức...Hoàng huynh sao lại...thật quá là hoang đường.
Thái Bình công chúa tức giận đến mặt phấn đỏ bừng, thân thể mềm mại của nàng không kìm nổi phát run lên. Một sự xót xa trào lên trong lòng nàng. Lúc này này nàng còn cho rằng thậm chí ngay cả mẫu thân có sống dậy, thiên hạ lại trở về họ Võ cũng tốt hơn cục diện trước mắt này.
Hiện tại, nắm giữ triều chính là Vi hậu, là Vi đảng, địa vị hoàng tộc Lý Đường thậm chí còn yếu kém hơn lúc Võ Tắc Thiên còn tại vị. Vi đảng hiện nay tuy rằng chưa đến mức dấy binh cầm đao nổi loạn với Lý Đường tôn thất, nhưng chắc cũng đã mài dào xoèn xoẹt rồi.
Hơn nữa, Khi còn Võ Tắc Thiên, tuy rằng hoàng tộc Lý Đường chịu khổ bị giết hàng loạt, nhưng trong mắt thần dân thiên hạ, Lý Đường vẫn là thánh thần chính thống bất khả xâm phạn. Hiện giờ thì sao? Một Hoàng đế bị Hoàng hậu giỡn cợt như một con dối, một Hoàng đế ngu ngốc hoang đường như vậy. Lý Đường bỗng trở thành trò cười của thiên hạ.
Mạc đại tiên sinh thấy sắc mặt của Thái Bình công chúa đang đỏ bừng bừng bỗng trở nên xanh mét, thân thể mềm mại đang run rẩy, tuy rằng đã dần bình tĩnh trở lại, nhưng bàn tay như vẫn đang siết thật chặt, không khỏi thở dài thông cảm.
Lão khẽ ho nhẹ một tiếng, tiếp đó nhân cơ hội cúi đầu xuống, nở một nụ cười khoái trá, có chút châm biếm, ánh mắt chợt loé lên.
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※
Dương Phàm không mong chờ sẽ gặp được Thái Bình công chúa ở đây. Kể từ khi liên tiếp ba lần đến phủ công chúa rồi bị đóng cửa đuổi về nên hắn cũng có chút nản lòng.
Cho nên hắn cũng không còn đi qua phủ Thái Bình công chúa. Hôm nay đến Thông Nghĩa Phường, nên thà rằng nói hắn nhớ nhung những kỷ niệm xưa cũ còn hơn là nói hắn hi vọng gặp được Thái Bình công chúa ở đây.
Nhưng khi Dương Phàm nhìn thấy cửa phủ mở rộng, hắn hơi ngẩn người ra, rồi lại lập tức thấy vui trong lòng:
- Nàng ấy ở đây, thật không ngờ nàng ấy lại ở chỗ này. Lệnh Nguyệt cũng không thể đoạn mối lương duyên cả đời này.
Dương Phàm kìm nén xúc động, vội vàng xoay người xuống ngựa, ném dây cương cho Nhâm Uy, rồi liền nhấc ống tay áo, bước nhanh lên thềm đó.
Có hai người đang đang đứng cạnh cửa, Dương Phàm nhận ra hai người này hạ nhân trong phủ công chúa đang làm nhiệm vụ canh gác, liền hỏi:
- Công chúa có ở trong phủ không?
Hai người gác cổng này chỉ túc trực tại đây, họ không hề rõ ân oán giữa Dương Phàm và Công chúa. Chỉ biết công chúa và Dương Đại tướng quân đã lâu chưa gặp nhau ở đây, hôm nay lại thấy Dương Phàm được công chúa mời đến nên cả hai đều hết sức ân cần.
Trong đó một người liền cúi đầu khom lưng nói:
- Công chúa vẫn ở trong bản phủ, đại tướng quân mời đến khách đường trước nghỉ ngơi.
Người kia lại cướp lời nói:
- Để tiểu nhân đi bẩm báo công chúa.
Hai người tranh nhau đi trước...
Xoành một tiếng, cửa đã được khóa lại, một người dẫn Dương Phàm tới phòng khác, một người khác lại chạy thẳng về phía hậu trạch.
- Dương Phàm đến rồi ư?
Thái Bình công chúa nổi giận đùng đùng từ Minh Nguyệt môn bước ra, nghe người gác cổng bẩm báo, lòng không khỏi run lên, ánh mắt đung đưa tựa hư gió nhẹ lướt ngang qua mặt hồ làm hồ nước cuộn lên những gợn sóng.
- Ôi! Điện hạ!
Mạc đại tiên sinh giẫm chân xuống, trầm giọng nói:
- Điện hạ, chớ có hại mình hại người.
Thái Bình công chúa sợ hãi, ánh mắt bỗng sáng lên. Nàng nhẹ nhàng gật đầu, chậm rãi chuyển mình, nhỏ giọng nói với Mạc Vũ Hàm:
- Tiên sinh xin hãy cứ yên tâm, Lệnh Nguyệt hiểu nên làm thế nào mà.
Mạc đại tiên sinh không nói gì thêm, chỉ là nhìn thật sau Thái Bình công chúa, rồi chậm rãi lui hai bước. Thái Bình công chúa hít một hơi thật sâu, rồi thật chậm rãi đi đến phòng khách.
- Lệnh Nguyệt!
Dương Phàm vừa thấy Thái Bình, trên mặt lập tức lộ ra vẻ vui mừng. Nhưng niềm vui của hắn vừa mới được biểu lộ ra trên gương mặt không bao lâu thì thấy thần sắc của Thái Bình công chúa vô cùng lạnh lùng. Ánh mắt lại ẩn chứa điều gì đó khiến hắn có cảm giác xa lạ.
- Đại tướng quân, mời ngồi.
Thái Bình công chúa thản nhiên nói, rồi thản nhiên đi ngang qua trước mặt Dương Phàm, ống tay áo mở ra, rồi mau chóng ngồi xuống theo ngôi chủ thứ trong phòng khách. đôi mắt phượng liếc qua nhìn Dương Phàm một cái tỏ sự thị uy.
Dương Phàm thong thả ngồi xuống ghế khách, gượng gạo cười một tiếng, nói:
- Ha ha, hôm nay, ma xui quỷ khiến lại đến đây, vốn cứ nghĩ sẽ không gặp được công chúa, vậy mà chẳng ngờ, có lẽ đây là thiên ý chăng.
- Thiên ý?
Khóe miệng của Thái Bình khẽ nhếch lên, giọng điệu còn có chút mỉa mai, lạnh lùng nói:
- Cái thứ thiên ý này, chỉ có thể mang đi mà lừa đứa nhóc không hiểu thế sự, ta từ lâu đã không còn tin thứ thiên ý này nữa rồi.
Dương Phàm nhíu mày nói:
- Lệnh Nguyệt, ta và Thập nương thực ra...
Thái Bình công chúa đột nhiên trầm sắc mặt xuống, quát lớn:
- Im đi, ta không mốn nghe ngươi giải thích, nếu như ngươi vì chuyện này mà tới thì mời ngươi lập tức đi cho.
Dương Phàm nghẹn lời, nắm chặt hai tay lên đầu gối, bực tức nói:
- Lệnh Nguyệt, nàng thà tin mấy lời đồn đó còn hơn tin lời ta nói sao, cứ cho là những thứ đã thấy tận mắt, có lúc cũng không phải là thật, huống chi chúng ta cũng không có tư tình.Ta có thể nói cho nàng nguyên nhân thực sự, thực ra...
Thái Bình công chúa lạnh lùng cắt đứt lời của hắn:
- Ngươi không cần nói nữa đâu, ngươi góp vui lấy lệ cũng tốt, chơi giả thành thật cũng thế, đối với ta mà nói, cũng chẳng có gì khác biệt, vì....ta thực sự mệt mỏi rồi.
Dương Phàm giật mình, ánh mắt dần dần lạnh xuống, hắn cười khổ một tiếng, nói:
- Mệt mỏi, mệt mỏi với ta sao?
Thái Bình công chúa không trả lời câu này của hắn, mà nheo mắt liếc hắn một cái, bỗng dưng nói tránh đi:
- Hôm nay, ngươi đã dẫn Quách Hồng lên điện phải không?
Dương Phàm khẽ giật mình, có chút bất ngờ hỏi:
- Ta mới từ trong cung ra, nàng đã biết rồi sao?
Thái Bình công chúa tươi cười, nụ cười của nàng còn có chút tự hào:
- Trấn Quốc Thái Bình, không hề mềm yếu như một số người vẫn nghĩ đâu!
Dương Phàm khẽ lắc đầu, nói:
- Một số người chắc không bao gồm cả ta chứ, ta từ trước đến giờ chưa từng xem thường nàng mà.
Thái Bình công chúa cười nhạo mà nói:
- Có thể khiến cho một bậc trí tuệ cao minh, tâm cơ sáng suốt như ngài tán thưởng một câu, Thái Bình thực sự là vừa mừng, vừa lo.
Dương Phàm nhíu nhíu mày, nói:
- Lời này của nàng là có ý gì?
Thái Bình công chúa điềm đạm cười, nói:
- Chẳng có ý gì cả. Quách Hồng ở trên kim điện trước mặt văn võ bá quan vạch trần Tông Sở Khách đòi hối lộ, dẫn đến ép Sa Cát tạo phản, hãm hại Quách Nguyên Chấn chắc cũng là do ngươi bày mưu đúng không?
Dương Phàm chột dạ, ánh mắt bỗng thu lại một chút. Thái Bình công chúa sớm đã chú ý đến thần sắc của hắn, sự thay đổi nét mặt khẽ thoáng qua của Dương Phàm cũng không qua được mắt của Thái bình công chúa. Nàng mỉm cười nói:
- Thủ đoạn rất hay, cũng không thể ngờ rằng một việc như vậy cũng bị ngươi lợi dụng, tạo thế, mượn thế, vận thế chi thuật, xuất thần nhập hóa, đã lên tới đỉnh cao.
Thái Bình khe khẽ thở dài, nói:
- Ngươi trước kia có nói với ta, võ công luyện đến cảnh giới cao nhất, hái lá phi hoa đều có thể đả thương người, công phu quan trường của ngươi bây giờ, chắc cũng đã luyện tới cảnh giới này rồi đúng không?
Say Mộng Giang Sơn Say Mộng Giang Sơn - Nguyệt Quan