Sự khác biệt giữa người thành công và những người khác không nằm ở chỗ thiếu sức mạnh, thiếu kiến thức, mà là ở chỗ thiếu ý chí.

Vince Lambardi

 
 
 
 
 
Tác giả: Nguyệt Quan
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 1328 - chưa đầy đủ
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 881 / 7
Cập nhật: 2017-09-24 22:38:00 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1170: Học Đòi
n Nhạc công chúa đi vào tẩm cung nhìn thấy mẫu thân đang dựa vào trên giường còn thái y Mã Tần Khách ngồi ở ghế đôn bên cạnh chuẩn mạch cho mẫu thân. An Nhạc nói:
- A nương, người không khỏe sao ạ?
Vi hậu mái tóc đen tuyền hơi tán loạn, trên mặt đỏ ửng, sóng mắt duyên dáng quyến rũ, quả thật mang vài phần dáng vẻ mới rời giường, nàng cười khẽ với nữ nhi cười nói:
- Không có gì, chỉ là ngủ không đủ giấc, qua sự điều trị của Mã thái y, đã tốt hơn nhiều rồi.
Vi Hậu làm ra vẻ liếc mắt nhìn Mã Tần Khách, hạ giọng nói:
- Ngươi hãy lui xuống đi, bổn cung muốn nói chuyện cùng nữ nhi.
- Vâng, vi thần cáo lui.
Mã Tần Khách vội vàng cầm lấy hòm thuốc để một bên chưa từng mở ra, thi lễ với Vi hậu và An Nhạc, liền thối lui ra ngoài.
Mã Tần Khách dáng vẻ đường đường, ngay cả An Nhạc không khỏi nhìn gã nhiều một lúc, AN Nhạc vừa nhìn qua đột nhiên trong lòng vừa động, nhìn thấy bên khóe miệng của Mã Tần Khách dính một cọng lông quăn, nhìn lại thấy hai má mẫu thân ửng đỏ, đột nhiên trong lòng nàng liền sáng tỏ.
Vi hậu nhìn thấy ánh mắt cổ quái của nữ nhi bỗng nhiên chột dạ, vội vàng ho khan một tiếng, ngồi thẳng người nói:
- Con hôm nay sao rảnh rỗi đến thăm vi nương vậy?
An Nhạc công chúa vội vàng che dấu sự khác thường của mình, nhấc váy áo, đứng tại chỗ xoay một vòng, cười hì hì nói:
- A nương, người coi váy của nữ nhi đẹp không?
Vi hậu vừa nhìn thấy, lập tức hai mắt sáng ngời, tỉ mỉ đánh giá chiếc váy lông vũ, trầm trồ khen ngợi:
- Thủ công thật quá tinh xảo, con ở đâu mua được chiếc váy đẹp như vậy, thiên hạ e là độc nhất vô nhị à nha?
- Hì hì, dĩ nhiên là… độc nhất vô nhị.
An Nhạc công chúa đắc ý vô cùng, khi nói đến “ độc nhất vô nhị”, bỗng nhiên nghĩ đến chiếc váy lông vũ của Dương gia, trong lòng không tránh khỏi có chút chột dạ, tuy nhiên cảm giác không vui này lập tức bị nàng ném lên tận chín tầng mây.
- Hiện tại tuy chiếc váy này chưa phải là độc nhất vô nhị, nhưng sau này nhất định là như vậy!
An Nhạc công chúa buông chiếc váy xuống, bước lên níu lấy cánh tay của Vi hậy, cười hì hì nói:
- An nương, xuân cũng sắp đến rồi, con định khi tu sửa xong hồ Định Côn, sao mẫu thân không tổ chức một buổi thịnh yến ở hồ Định Côn mời các phu nhân thiên kim tới dự.
Vi hậu vừa nghe liền hiểu rõ tâm tư của nữ nhi, không khỏi cười lẫy nói:
- Ngươi nha, có được một chiếc váy quý giá, liền nôn nóng muốn đem khoe khoang với mọi người sao?
An Nhạc công chúa cũng không hề thấy xấu hổ, cười nói:
- Vừa có được áo gấm, sao có thể chỉ đi dạo đêm, mẫu thân, người nói có đúng hay không.
Vi hậu suy nghĩ trong chốc lát, nói:
- Con cũng không nhất định phải tổ chứa yến tiệc tại hồ Định Côn, năm nay triều đình tổ chức đại lễ tạ ơn thiên địa ở ngoại ô thành nam, vi nương muốn tự mình đảm nhiệm thánh hiến, vi nương thân là nữ nhân, không thể để cho các Thị Lang theo làm tùy tùng lúc trai giới, cho nên muốn để cho các cáo mệnh phu nhân cùng thiên kim làm tùy tùng theo trai giới.
Con lúc đó đi cùng mẫu thân, đến lúc đó không chỉ để cho các cáo mệnh phu nhân cùng các thiên kim mở rộng tầm mắt với chiếc váy này, mà còn có cả các công khanh cũng có thể chiêm ngưỡng phong thái của con.
An Nhạc công chúa vừa nghe vô cùng vui mừng, luôn miệng nói:
- Được, được ạ, chỉ có điều… nhưng mẫu thân phải đảm nhiệm thánh hiến, phụ thân sẽ đồng ý sao?
Từ thời Chu Công định lễ, tác dụng của các lễ chế trong cung đình ngày càng lớn, cho đến ngày nay, trình tự cụ thể của từng loại lễ chế đều mang một ý nghĩa chính trị sâu xa, đại lễ trọng khánh này lại càng phải như vậy.
Từ trước tới nay, lễ tế thiên đều do thiên tử đảm nhiệm thánh hiến, các quan lại công khanh phụ trách làm tùy tùng, nếu có Thái tử, bình thường sẽ do Thái tử đảm nhiệm làm tùy tùng theo thánh hiến.
Nhưng loại quy củ này cũng từng có ngoại lệ, và thời Cao Tông do hoàng hậu Võ Tắc Thiên đảm nhiệm tùy tùng cho thánh hiến; tới đời Võ Tắc Thiên cũng phá lệ một lần, bà không để cho Thái tử Lý Đán đảm nhiệm trọng trách này mà giao cho Ngụy vương Võ Thừa Tự phụ trách, hai chuyện này đã gây tranh cãi kịch liệt trên triều, cũng chính là nỗi lo của An Nhạc lúc này.
Vi hậu bĩu môi khinh miệt nói:
- Huynh trưởng Trọng Nhuận của con sớm đã bị Tắc Thiên hoàng hậu hại chết, Thái tử kế lập là một đứa súc sinh muốn giết cha giết mẹ, hiện giờ đang phải chịu tội. Trọng Phúc là một tên bất hiếu, đã bị điều tới Lĩnh Nam, về phần Trọng Mậu chỉ là một đứa nhỏ chưa hiểu chuyện, trọng trách thánh hiến còn ai có thể đảm nhiệm ngoài vi nương đây?
An Nhạc cười hì hì chau chóp mũi mình, nói:
- Dĩ nhiên là con rồi, a nương, người ta là nữ nhi của người mà, Trọng Phúc, Trọng Mậu đều là con của thứ phi, địa vị thấp hèn, lại không cùng huyết thống với mẫu thân, chẳng lẽ mẫu thân còn muốn lập thêm một Thái tử hay sao?
An Nhạc ngồi xuống cạnh Vi hậu, lại nói:
- Người xem, Trọng Tuấn không phải do người sinh ra, hắn sau khi được lập làm Thái tử đã đối xử như thế nào với người, cuối cùng lại muốn hưng binh thí mẫu nha! Nương hiện giờ đã từng có nữ Hoàng đế, nữ nhi làm Hoàng thái nữ thì có làm sao đâu chứ?
Chúng ta là người một nhà…, chẳng như Trọng Phúc, Trọng Mậu sau khi làm Thái tử, đủ lông đủ cánh liền phụ lòng mẫu thân, a nương không bằng người khuyên phụ thân lập nữ nhi làm Hoàng thái nữ đi. Chúng ta là thân thuộc nhất, nữ nhi nhất định sẽ hiếu thuận với người.
Vi hậu trừng mắt nhìn nàng, sẵng giọng:
- Hoang đường! Chuyện này, ngay cả Hoàng đế cũng không thể tự tiện quyết định được, ngươi làm hoàng thái nữ? Quan văn võ cả triều sẽ đáp ứng sao, phụ thân ngươi cũng không thể không cố kỵ bọn họ.
An Nhạc khinh thường nói:
- Làm gì mà quan văn võ cả triều? các vị quan cao chức trọng hiện giờ trên triều không phải nằm trong tay chúng ta sao, ai dám không phục, thì dùng đao dùng kiếm thu phục hắn! A! A nương không bằng như vậy…
An Nhạc hứng khởi nói:
- Dù sao phụ thân cũng không việc triều chính, hiện tại chính vụ đều do mẫu thân chủ trì, vậy nói rõ phụ thân nhường ngôi vị cho a nương đi, phụ thân sẽ làm Thái thượng hoàng, mẫu thân làm Hoàng đế, vậy nữ nhi sẽ trở thành Hoàng thái nữ, như vậy không phải là thuận lý thành chương hay sao?
Vi Hậu nhẹ gõ trán nàng, cười nói:
- Con nha, thật toàn là suy nghĩ kỳ quái không, đầu con đúng là dưa bở mà, cả ngày chỉ nghĩ được mầy cái chủ ý hồ đồ?
Tuy nói như vậy, nhưng trong lòng lại bị đả động: “Đúng vậy! chính sự và quan lại lục Bộ, còn có Bắc Nam hai nha cấm quân, hiện giờ đều nằm trong tay Vi thị, ta nếu muốn làm Nữ hoàng đế sao lại không thể?”
Tình cảm phu thê giữa Vi hậu và Lý Hiển đã nhạt phai, hơn nữa sự khinh thường trong đáy lòng của Vi hậu đối với Lý Hiển càng tăng dân, vì vậy, đối với việc ôn nhu nhã nhặn Mã Tần Khách cùng với vẻ cường tráng phong độ Dương Quân đã trở thành khách nhân sau màn của nàng, nàng không hề thấy hổ thẹn với Lý Hiển, những lời nói hồ đồ của nữ nhi lúc này không ngờ đã động đến tâm tư của nàng.
Nhớ lại Võ Tắc Thiên năm đó uy phong chuyên chế, mang một khí thế độc nhất vô nhị, nhớ tới mình đứng trước mẹ chồng nữ hoàng, thở cũng không dám thở mạnh, Vi hậu không khỏi ngẩn người mê mẩn…
******
Lý Hiển e ngại Vi hậu lâu rồi, mặc dù làm Hoàng đế, nhưng tật sợ vợ này vẫn không thể nào sửa đổi được. Huống chi, hiện giờ quan văn võ trong triều đều nằm trong tay của Vi thị, vị Hoàng đế giống như ông ta cũng chỉ là hữu danh vô thực mà thôi.
Tuy nhiên, khi đám người ngũ công thần Trương Giản Chi có những hành động thái quá, Lý Hiển không thể kiềm nổi tức giận; nhưng khi huynh đệ và bào muội của ông ta nắm quyền, nên trong lòng ông ta có chút kiêng kỵ, hiện giờ toàn bộ triều đình nằm trong tay Vi thị, ông ta lại không có chút nghi kỵ nào.
Vị Hoàng đế sống mười sáu năm trong căn phòng Châu Hoàng Trúc Lĩnh này, trong mắt thế giới của ông ta cũng chỉ lớn như căn phòng này mà thôi, ông ta nghĩ, vợ của ông ta dù có cường thế cũng như mình cường thế, hơn nữa cường thế của nàng cũng chính là từ danh hiệu Hoàng đế của ông ta, cho nên không có chút nghi ngờ nào.
Vì thế, Vi hậu năn nỉ ông ta để nàng làm thánh hiến, ông ta không cần suy nghĩ liền vui vẻ đáp ứng, nhưng không ngờ chuyện này đã gây ra sóng to gió lớn trên triều.
Hoàng đế Cao Tông năm đó làm đại lễ tại Thái Sơn, để cho hoàng hậu đảm nhiệm trọng trách thánh hiến, đó là một hành động trước nay chưa từng có, sau đó, Võ Tắc Thiên nối ngôi Cao Tông gây ra cho triều Đường hơn hai mươi năm gió tanh huyết vũ.
Chẳng lẽ… kế tiếp Võ Tắc Thiên, sẽ có thêm một vị nữ Hoàng đế?
Cho dù Vi thị đã nắm giữ triều chính, nhưng cũng không ngăn được miệng người, lập tức Ngự sử thượng tấu phản đối, Vi hậu sớm có chuẩn bị, lập tức cho người chứng minh việc Hoàng hậu tham gia đại lễ là cổ chế.
Các Ngự sử phản đối bác bỏ, trong cổ chế Hoàng hậu chính là tham gia tế tổ, thái miếu tế, mà không phải là lễ tạ thiên, hai việc này hoàn toàn khác nhau. Hai bên tranh chấp không ngừng, Lý Hiển thấy vậy, liền quyết định nói:
- Việc này để cho Tể tướng quyết định đi!
Bây giờ mấy vị quan trong Chính sự đường là ai?
Dương Tái Tử kẻ hai mặt và Đậu Lư Khâm Vọng ngoài sáng trung với Lý Hiển nhưng lại là tâm phúc của Tương Vương vì kéo co mà bị trọng thương, ở nhà dưỡng thương, còn lại ba vị Tể tướng đều họ Vi. Nhóm người Tể tướng dĩ nhiên là cũng một phe với Vi hậu, vì vậy, việc Vi hậu làm thánh hiến đã được định đoạt.
"Phanh!"
Một ly trà được nặng nề đặt trước mặt Lý Long Cơ, nước trà tràn ra ngoài, chảy xuống bàn. Theo sau đó, một ly trà được một đôi tay thon dài tráng nõn đặt nhẹ nhàng trước mặt Dương Phàm, cùng với nụ cười ôn nhu.
Lý Long Cơ cười khổ, lần trước vì hiểu lầm Dương Phàm, suýt nữa đánh nhau, biết được chân tướng mọi chuyện, Ngọc Chân công chúa vừa tức vừa thẹn, rất giận vị Tam ca này.
“Ôi! Nữ sinh ngoại tộc, ca ca làm như vậy cũng vì muốn tốt cho muội.” Lý Long Cơ xoa xoa cái mũi, buồn bực nghĩ.
- Đại tướng quân, mời dùng trà.
Lý Trì Doanh dịu dàng cười với Dương Phàm, đặt trà lên bàn rời khỏi tĩnh thất, Lý Long Cơ vẻ mặt u oán nhìn thân muội rời khỏi, đổi lấy là một ánh mắt tức giận xem thường, sau đó, cửa mật thất được đóng lại.
- Khụ!
Dương Phàm lúng túng ho khan một tiếng, nói:
- Tam Lang, những chuyện xảy ra trên triều, người đều biết rõ chứ?
Dương Phàm và lÝ Long Cơ đều ở bên bờ hồ Lý Khánh, phủ đệ của Dương Phàm và Lý Thành Khí ở gần nhau, vốn là không cần phải đi xa tới Ngọc Chân đạo quán, nhưng Dương Phàm cũng là bất đắc dĩ, bên cạnh hắn còn có nhiều gián điệp, mà hiện tại hắn không muốn vạch trần người này, lại phải đề phòng người này, cũng chỉ có thể để Ngọc Chân công chúa làm yểm trợ thôi.
Lý Long Cơ nghiêm mặt, khẽ gật đầu:
- Hoàng đế tuyên bố để Hoàng hậu đảm nhiệm thánh hiến, sau đó, còn chiếu cáo thiên hạ tin đồn cũng nữ nhìn thấy trên váy của hoàng hậu xuất hiện mây ngũ sắc là điềm lành.
Dương Phàm tiếp lời nói:
- Hôm qua, lại có người thượng tấu, thánh nhân được lệnh của trời, trước đó phải có ca dao. Khi Cao Tổ nhận lệnh trời thiên hạ có bài 《 Đào lý tử 》, Thái Tông nhận lệnh trời có bài 《 Tần vương phá trận nhạc 》, Võ Tắc Thiên nhận mệnh trời lại có bài 《 Võ mị nương 》, nay thiện hạ lại ca bài 《 Tang điều vi 》coi Vi hậu là thiên giáng quốc mẫu…
Lý Long Cơ nói:
- Những chuyện này, liền giống như trước khi Võ Tắc Thiên xưng đế, đầu tiên là thánh hiến, tiếp đến là điềm lành, ngay sau đó là ca dao nhận lệnh trời. Ha hả, những hành động này của Vi hậu đều bắt chước với Tắc Thiên hoàng hậu! Vậy, Tắc Thiên hoàng hậu sau khi làm những chuyện này, kế tiếp thì sao?
Dương Phàm hơi nheo mắt, trầm giọng nói:
- Giết hoàng tộc Lý Đường, giết trung thần của Lý Đường!
Lý Long Cơ sắc mặt trầm trọng mà nói:
- Chúng ta... Tên đã trên dây, không thể không bắn rồi!
Say Mộng Giang Sơn Say Mộng Giang Sơn - Nguyệt Quan