"True self is non-self, the awareness that the self is made only of non-self elements. There's no separation between self and other, and everything is interconnected. Once you are aware of that you are no longer caught in the idea that you are a separate entity.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Nguyệt Quan
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 1328 - chưa đầy đủ
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 881 / 7
Cập nhật: 2017-09-24 22:38:00 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1032-1: Đánh Bậy Đánh Bạ (1)
ương Phàm chắp hai tay, thản nhiên đi vào trong phòng khách!
Phòng khách này làm bằng đá trắng, nước sơn màu đỏ thẫm. trong sảnh từng cột trụ từng tấm biển đều mang đậm phong cách cổ, hai bên chái nhà trên vách đá treo mấy bức sơn thủy, trong nội đường trên cột trụ có một bức câu đối, viết là: “Hữu tam phân thủy, tứ phân trúc, thiêm thất phân minh nguyệt; tòng ngũ bộ lâu, thập bộ các, vọng bách bộ thanh phong."
Trong phòng mặc dù tối, nhưng chỉ cần mở cửa ra, ánh sáng liền tràn vào, không còn một chút tối tăm nào nữa. Ngoài cửa hòn non bộ, cây tử đằng xanh biêng biếc, phong cảnh tự nhiên cùng với phong cách cổ trong sảnh càng bổ sung cho nhau, bất kể là bên ngoài phòng từng cái cây từng khối đá, hay là từng cột trụ trong sảnh, đều mang một dư vị của năm tháng, hiện ra một thứ đặc biệt vừa trang trọng vừa trang nghiêm.
Với tài lực của Dương Phàm bây giờ, cũng có thể bài trí được một phòng như vậy, nhưng cho dù hắn tạo một khách đường giống cái này như đúc, thậm chí ngay cả một mảnh màn che đều không chỗ nào kém cỏi, cũng tạo không ra hương vị của chỗ này. Mùi vị kia có được là do phòng này tồn tại hơn hai trăm năm năm rồi, nhân công cũng không thể phục chế.
Đây là phủ cũ của Đỗ gia, từng miếng gạch ngói, từng cọng cây ngọn cỏ đều có một câu chuyện, nhưng Lý Khỏa Nhi không thích, tuy nhiên đây là nơi lúc đầu nàng mượn để cư trú, cũng ngại sửa đổi. Nếu chỗ này là tòa nhà của nàng, trong sảnh nhất thiết phải nạm vàng khảm ngọc, màn che mảnh vải trướng cũng phải là sợi cao cấp, hết sức xa hoa lãng phí mới hợp với sở thích của nàng.
- Hiếm khi Dương đại tướng quân lại có thể đại giá quang lâm hàn xá, thật sự là khiến người ta bất ngờ!
Kèm theo một lời nói chế nhạo, Lý Khỏa Nhi từ sau tấm bình phong khoan thai đi ra. Xiêm y đỏ thẫm quần lụa vàng nhạt, áo ngắn, nổi bật trên chiếc thắt lưng nhỏ là bộ ngực to tròn, mái tóc óng ả, dung nhan thanh lịch tuyệt tục, tựa như xuân về trên đỉnh ngọn cây xanh đầu tiên.
Nàng lúc này chưa trang điểm, cũng chưa gắn thêm đồ trang sức, ngược lại bởi vì vậy mà lộ ra một vẻ xinh đẹp tuyệt trần không cần son phấn, mặc dù ghét tính cách của nàng, Dương Phàm cũng không khỏi sáng mắt lên, thầm khen người phụ nữ tuyệt đẹp diễm lệ này.
- Thế nào?
Lý Khỏa Nhi nhìn thấy trong ánh mắt Dương Phàm có ý tán thưởng trầm trồ, có chút thích thú, nàng đứng lại, nhìn Dương Phàm cười, nhanh chóng dạo qua một vòng, nói:
- Người ta xinh đẹp không?
Dương Phàm thu lại ý tứ tán thưởng trong ánh mắt, hướng nàng chắp tay, nói:
- Dương mỗ bái kiến Công chúa điện hạ.
Lý Khỏa Nhi nhếch cằm lên, nhẹ nhàng "Hừ" một tiếng, đi qua bên cạnh hắn, cố ý muốn lưu lại một chút mùi thơm ngát từ ống tay áo lên y phục của hắn, đứng ngay trước hắn, nhẹ nhàng nói:
- Dương đại tướng quân là tới tìm phu quân ta sao? Đáng tiếc y hôm nay không ở nhà, y đến Khúc Trì uống rượu rồi
Dương Phàm xoay người, nhìn mái tóc đen mượt óng ả của nàng, hạ giọng nói:
- Cái gọi là tiếp kiến Võ phò mã chỉ là một cái lấy cớ thôi. Công chúa luôn luôn thông minh lanh lợi, chẳng lẽ đoán không ra Dương mỗ lần này đến là vì điện hạ sao?
Lý Khỏa Nhi giương đôi lông mày đẹp lên, nói:
- Ngươi tìm đến ta làm cái gì?
Miệng hỏi vậy, trong lòng của nhưng lòng nàng lại không khỏi có chút lo lắng: “Không thể nào, chẳng lẽ Đỗ Văn Thiên sai người phát tán lời đồn kia, nhanh như vậy hắn biết rồi hả? Hơn nữa tra được là ta ư?”
Dương Phàm thấp giọng nói:
- Dương mỗ chịu sự nhờ vả của Trương Phụng thần, tới thỉnh giáo công chúa điện hạ một việc!
Lý Khỏa Nhi ngẩn ngơ, bỗng nhiên xoay người, đối mặt với hắn, ngạc nhiên nói:
- Trương Xương Tông? Y có chuyện gì hỏi ta?
Dương Phàm hôm nay đến nhằm mục đích là "Rút dây động rừng". Hắn nói những lời này để chú ý phản ứng của nàng, chỉ cần thần sắc của nàng hơi biểu hiện khác thường, sẽ không thể qua được mắt hắn, nhưng bộ dạng kinh ngạc của Lý Khỏa Nhi không có một chút giả tạo nào.
Dương Phàm thấy thế, trong lòng cũng không kìm nổi tính toán: "Chẳng lẽ là ta đa nghi? Đỗ Văn Thiên phát tán tin đồn kia không có chút quan hệ nào với cô ta sao? Nếu thật là như vậy, thế thì không cần lo lắng, chỉ muốn giáo huấn Đỗ Văn Thiên một chút, cho y hiểu được lợi hại, từ nay về sau câm miệng là được.”
Dương Phàm nào biết được đây là bởi vì Đỗ Văn Thiên khi chấp hành lời dặn dò của Lý Khỏa Nhi lại đem đổi tên của gian phu, chơi trò treo đầu dê bán thịt chó rồi. Hắn đột nhiên nhắc tới Trương Xương Tông, nếu Lý Khỏa Nhi mà biết chi tiết, đương nhiên sẽ có phản ứng, nhưng ở trong lòng Lý Khỏa Nhi vẫn còn tưởng rằng nhân vật nam chính trong lời đồn là Dương Phàm hắn, bởi vậy khi Dương Phàm đột nhiên nhắc đến Trương Xương Tông, nàng đương nhiên sẽ không hiểu gì cả.
Trong một chớp mắt, hai người đều là thay đổi suy nghĩ. Dương Phàm nghĩ Lý Khỏa Nhi đi Hồ Tâm đảo thăm hỏi Uyển Nhi không hợp tình hợp lý, trong lòng hắn vẫn như trước khó có thể thoải mái, hắn có lòng thử một lần nữa, nhưng trong đình vẫn còn bốn cung nga đang đứng, mới vừa rồi giọng hai người nói chuyện cũng không cao, nhưng nếu hắn vẫn thấp giọng nói lời nhỏ nhẹ, chỉ sợ khiến người khác hoài nghi.
Nghĩ đến đây, Dương Phàm cười ha hả nói:
- Chuyện này nói rất dài dòng, có thể cùng Công chúa bàn bạc riêng một chút không?
Lý Khỏa Nhi lúc đầu tưởng rằng hắn là vì tin đồn ngoài chợ mà vào đến nhà vấn tội, không ngờ hắn lại đột nhiên nhắc tới Trương Xương Tông. Lý Khỏa Nhi nghĩ như thế nào cũng nghĩ không thông, giữa nàng và Trương Xương Tông có cái gì tốt đâu mà nói, trong lòng thật sự dậy lên chút tò mò, bèn nói:
- Một khi đã như vậy, mời theo Bổn cung đến thư phòng nhỏ để nói chuyện!
Thư phòng nhỏ ở ngay bên cạnh phòng khách, ở sau một bức bình phong, trong thư phòng nhỏ bố trí tự nhiên hơn phòng khách, càng làm cho phòng thêm đẹp đẽ quý giá, đúng là sang trọng hết mức.
Lý Khỏa Nhi khẽ vỗ ống tay áo, hạ thấp người ngồi xuống giường La Hán, khuỷu tay chống trên bàn, chân trái vắt lên chân phải, dưới váy khéo léo lộ ra đầu giày thêu, nhẹ nhàng lung lay. Cái tư thế này ngồi ở trước mặt đàn ông, không khỏi có phần không đoan chính, nhưng thắt lưng kia làm lộ nên chiếc eo nhỏ nhắn của nàng, giày thêu khẽ lay động, đẹp đến không thể nói lên lời.
Lý Khỏa Nhi nâng cằm lên, cười cười nghiêng mắt nhìn Dương Phàm, nói:
- Được rồi, chỗ này trừ ngươi và ta, không còn có người thứ ba rồi, ngươi có lời gì cứ nói ra đừng ngại.
Nàng không để cho Dương Phàm ngồi xuống, đối với Dương Phàm, nàng hiển nhiên không cần gì đạo lý tiếp đãi khách gì cả.
Dương Phàm chậm rãi bước đi thong thả đến ghế trường kỉ trước mặt nàng, bên cạnh ghế có một cái bàn, trên bàn là một tấm trải bàn bằng lụa màu ngọc bích, cửa sổ hai bên cũng có một bộ câu đối, viết là: “Nhân mạc tâm cao tự hữu sinh thành tạo hóa
Sự do thiên định hà tu khổ dụng cơ quan!”
Dương Phàm nhìn câu đối này một lần, lúc này hắn mới xoay người, không chút hoang mang ngồi xuống ghế, bình thản ung dung mà nói:
- Nguyên nhân thật sự khiến Thượng Quan Đãi Chế bị phái đến Trường An, Trương Phụng là rõ ràng nhất.
Lý Khỏa Nhi nghe bốn chữ "Thượng Quan Uyển Nhi", không khỏi biến sắc: "Hắn thật sự đã biết! Đỗ Văn Thiên tên xuẩn tài này, không chỉ trên giường cũng vô dụng, làm việc càng không nên hồn, không ngờ nhanh như vậy liền để cho người ta tìm tới cửa rồi, nếu mà không phải do Bổn cung ở Trường An thật sự không có người nào dùng được, thì sẽ không dùng thứ phế vật này!”
Lý Khỏa Nhi biến đổi thần sắc đã bị Dương Phàm nhìn thấy rồi, hắn cuối cùng cũng xác định, Lý Khỏa Nhi nhất định tham gia vào việc này. Dương Phàm từ tốn nói:
- Thượng Quan Đãi Chế mười bốn tuổi đã vào hầu hạ trong cung, nhiều năm qua vẫn là người bệ hạ nể trọng và tin cậy nhất, bệ hạ mới quan tâm Thượng Quan Đãi Chế và có phần che chở hơn, Công chúa điện hạ đối với chuyện này cũng rõ ràng rồi nhỉ?
Lý Khỏa Nhi cười lạnh nhạt giương mày lên, sự việc đã bị người vạch trần, nàng cũng không cần phải che dấu tiếp nữa, nàng cười lạnh nói:
- Thế thì làm sao?
Dương Phàm nói:
- Tiền căn hậu quả chuyện của Thượng Quan Đãi Chế, bệ hạ cũng là rất rõ ràng rồi. Bệ hạ phái Thượng Quan Đãi Chế đến Trường An, thực là xuất phát từ lòng khổ tâm yêu thương nàng. Bởi vì chuyện này cực kỳ bí ẩn, bệ hạ mới ra lệnh cho Trương Phụng thần đi theo chăm sóc, để tránh xảy ra chậm trễ. Chuyện này, Công chúa hiểu rồi nhỉ?
Đỗ Văn Thiên loan tin đồn nhân vật chính là Thượng Quan Uyển Nhi và Trương Xương Tông cho nên Dương Phàm vốn không nghĩ tới người mà Lý Khỏa Nhi thật sự muốn hại là hắn, hắn còn tưởng rằng Lý Khỏa Nhi muốn dùng việc này mà đẩy Trương Xương Tông vào chỗ chết. Lý Khỏa Nhi dù có nhiều điều không đúng, nhưng chuyện cô ta báo thù với anh trai mình, Dương Phàm thật ra là rất thưởng thức.
Nhưng dù hắn thưởng thức cũng phải nghĩ biện pháp xóa bỏ ý định của Lý Khỏa Nhi, bởi vì Lý Khỏa Nhi công kích Trương Xương Tông là vì cái thai trong bụng Uyển nhi, nếu để cho âm mưu của cô ta thực hiện được, sẽ hại đến Uyển nhi và đứa nhỏ. Dương Phàm lần này chỉ là ám chỉ với nàng:
- Việc này Hoàng đế đã rõ ràng, đã miễn xá cho Uyển nhi, Trương Xương Tông là phụng mệnh bảo hộ nàng, ngươi muốn dùng việc này để tố cáo, căn bản là muốn đấu vơi Trương Xương Tông đấy, chỉ biết hại ngươi chứ không thể làm tổn hại đến Thượng Quan Uyển Nhi.
Nhưng Lý Khỏa Nhi cho rằng vụ tai tiếng này nhân vật nam chính là bản thân Dương Phàm, Dương Phàm nói lời này tự nhiên không có tác dụng, Lý Khỏa Nhi thầm nghĩ: "Ngươi rốt cuộc cũng biết sợ, không ngờ lấy Trương Xương Tông tới dọa ta! Trương Xương Tông và ngươi lại có giao tình gì nào? Cho dù Hoàng tổ mẫu đem việc này giao do y phụ trách, nhưng gièm pha vạch trần, đối với y không có nửa phần tổn hại. Y đã đắc tội Lý gia ta và Võ gia một lần, vì tránh đầu sóng ngọn gió mới đến Trường An liệu y sẽ vì chuyện ngươi và Thượng Quan Uyển Nhi mà đắc tội lần nữa với hai nhà Võ Lý chúng ta hay sao? Hừ! Thượng Quan Uyển Nhi vừa chết, thế lực trong cung là do Nhị Trương đoạt được, chỉ sợ y không muốn cầu kết quả như thế này.
Lý Khỏa Nhi nghĩ đến đây, ngạo nghễ hỏi ngược lại:
- Hiểu được thì thế nào, không hiểu thì như thế nào?
Say Mộng Giang Sơn Say Mộng Giang Sơn - Nguyệt Quan