One’s first love is always perfect until one meets one’s second love.

Elizabeth Aston

 
 
 
 
 
Tác giả: Nguyệt Quan
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 1328 - chưa đầy đủ
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 881 / 7
Cập nhật: 2017-09-24 22:38:00 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 974: Nữ Nhân Điên Cuồng
ào bang lựa chọn bến tàu Bá Thượng làm địa điểm đàm phán, việc trước tiên chuẩn bị chu đáo là tất cả nhân viên hai bên tham gia đàm phán đều không đeo vũ khí, ở bến tàu và bên ngoài bến tàu thì thiết lập ba đạo phòng tuyến, do võ sĩ song phương đeo đao cùng cảnh giới, ngăn cản những ai không liên quan tiếp cận.
Nhưng mà, phòng tuyến nghiêm mật cũng bị người đột phá, người này mặc áo bào màu xám trắng, trên đầu đội mũ da che và vải dài đã đột phá đạo phòng tuyến thứ nhất, đang hướng tới gần bến tàu.
Sáu võ sĩ cầm đao đang tuần trong phạm vi khoảng chừng trăm trượng, phạm vi cũng không là một mảnh đất bằng phẳng trống trải, trên bến tàu đã thành lập tất cả kho tạm lớn nhỏ lâm thời, ở thời kì tào vận bận rộn, lúc này hàng loạt hàng hóa vật tư không kịp phân loại cho vào kho trữ hàng hoặc chở đi đều đã tạm thời tháo thuyền chất đống.
Lúc này kho tạm tuy là trống không, nhưng vách tường bằng bè gỗ cao nửa người lại tạo chỗ ẩn núp hiệu quả, đoàn người ẩn thân ở dưới bè gỗ đang lặng yên tiến gần, cũng không ai phát hiện bọn họ. Sáu người thuộc hai minh đang đi tuần trên bến tàu thương, mỗi nhóm đều có ba người.
Bọn họ đè đao, chậm rãi đi qua, nhìn ánh mắt của đối phương đều có chút không tốt, thậm chí có chút ý khiêu khích. Người ẩn ở phía sau kho tạm không thể đi nữa, phía trước xa hơn dài đến mấy chục bước là khu trống trải, không thể né tránh võ sĩ song phương đang tuần thương.
Bọn họ ẩn ở phía sau kho tạm, từ áo bào rộng thùng thình lấy ra một loại vũ khí nặng nề, nhẹ nhàng đặt trên bè gỗ, lại từ trong ống giày chậm rãi rút ra một mũi tên. Cái bọn họ cầm không ngờ là nỏ, quân nỏ trong vòng trăm bước có thể xuyên trọng giáp.
Tiễn thỉ lấy gỗ hoa làm cán, dài hai thước bốn tấc, cán sơn màu đen, dùng lông chim làm đuôi, đầu mũi tên bằng sắt dài gần sáu phân. Dây cung của nỏ kéo ra không tiếng động, tên sắt bén đáng sợ chậm rãi đáp lên.
- Sát!
Một tiếng ra lệnh vang lên, sáu người đang tuần chưa thấy rõ tiễn ảnh thì tiễn đã chuẩn xác xuyên vào chỗ yếu hại của họ, sáu người không kịp kêu lập tức ngã xuống đất, gần như cùng lúc, người ẩn phía sau bè gỗ liền xông ra ngoài, rút bội đao xử lý nốt hai người trọng thương chưa chết.
Toàn bộ công kích không có khe hở, bắn, vứt bỏ nỏ, đột tiến, rút đao, ám sát, quá trình nối tiếp trôi chảy vô cùng, phối hợp hoàn mỹ nhanh gọn, hai người chết tuy rằng phát ra một tiếng kêu, nhưng thanh âm trọng thương không cao, lại bị người nhanh chóng kết thúc tính mạng, cũng không khiến những người khác chú ý.
Mấy thi thể hoặc nằm hoặc té ngã trên mặt đất tuyết ngoại trừ hai người bị bồi thêm một đao, còn lại bốn người bên người gần như không có máu tươi, tên nỏ xuyên vào cổ họng của bọn họ thật sâu lại xuyên ra từ phần gáy, chỉ có nơi bị tên sắc bén xuyên qua mới tràn ra vài giọt máu tươi.
Mặt sau bè gỗ đi ra một nữ tử tuổi còn trẻ, mười bảy mười tám tuổi, dáng người thon dài, áo Ngọc La. Môi nhỏ của nàng chăm chú mím lại, một đôi mắt phượng linh hoạt, sắc bén, lộ ra một vẻ linh hoạt, sát khí sắc bén, đúng là con gái Ngụy Tiểu Tiêu của Thiên Ưng Bang Bang Chủ Ngụy Vĩnh Đường.
Với mấy thi thể trên mặt đất kia Ngụy Tiểu Tiêu cũng không thèm nhìn tới, chỉ trầm giọng nói:
- Đi!
Thi thể nhanh chóng được kéo tới một chỗ mặt sau chướng ngại vật, vết máu trên mặt đất tùy tiện đẩy chút tuyết lên liền có thể che lại, đoàn người lấy kình nỏ, lại lặng yên kín đáo đi về phía trước.
Bang Chủ Thiên Ưng Bang Ngụy Dũng Đường chết rồi. Thời điểm thủ lĩnh song phương các phái bị thích khách ám sát thì y bị trọng thương, thương thế chưa lành lại bị quan sai nha dịch bắt nhốt vào đại lao. Ngụy Dũng Đường vừa tức lại sợ, thương thế tăng thêm cũng không biết ở trong lao có chịu thẩm hình hay không, kết quả lại đi đời nhà ma.
Ngụy Tiểu Du tuy rằng oán hận Văn Bân trêu hoa ghẹo nguyệt, nhưng ở Bá Thượng này tìm nam nhân môn đăng hộ đối mà nhìn thuận mắt cũng không dễ dàng, nam nhân ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt đúng là tầm thường, sau khi hết giận hận ý của nàng cũng liền phai nhạt, nàng cũng không muốn như vậy buông tha vị hôn phu này.
Đáng tiếc nàng cũng không có khả năng cứu Văn Bân ra rồi, Văn Bân bị Hình Bộ Trần Đông theo tội trạng mà phán quyết tử hìnhl hiện giờ vị hôn phu sắp chết rồi, phụ thân của nàng cũng đã chết, Ngụy Tiểu Tiêu đã gần như cửa nát nhà tan, Đông tây hai minh lại giải hòa rồi! Phụ thân của nàng đã chết, vị hôn phu của nàng cũng phải chết, lại không ai hỏi nàng có đồng ý giải hòa hay không.
Nàng không đồng ý! Giang hồ đại ca chư bang Tây Minh miệng đầy nhân nghĩa lại không giúp nàng chủ trì công đạo, nàng sẽ tự mình đòi công đạo! Nàng biết rằng bản thân thế đơn lực mỏng, sau khi phụ thân chết, nàng không chỉ huy được bang chúng, mà dựa vào một mình nàng căn bản không thể báo thù, vì thế nàng dốc hết gia tài, từ Lũng Cố mướn đến mấy tên sát thủ.
Mấy tên sát thủ này là thiện nỏ, nỏ là vũ khí triều đình nghiêm khắc khống chế, cho dù là quan binh chưa phải chiến sự cũng không thể lĩnh từ kho giáp trượng dùng, dân chúng giấu riêng cung nỏ và binh khí dài, một khi bị phát hiện, đều bị án mưu phản loạn, dù là như thế, dân gian vẫn có người vi phạm lệnh cấm cất giấu vũ khí, lúc trước Lư Tân Khách đã từng lấy nỏ từ tay áo đe dọa Dương Phàm. Những năm gần đây vùng tây bắc không tĩnh, chiến sự liên tiếp phát sinh, nỏ quân bị mất lại càng dễ dàng rồi,
Nữ nhân một khi hận vùng lên là không để ý tới lý trí, tịch thu tài sản và tiêu diệt cả tộc đối với Ngụy Tiểu Tiêu mà nói không có chút ý nghĩa nào, sau khi ám sát thành công song phương lại lần nữa lâm vào ác chiến, cuộc sống mấy chục ngàn tào phu Bá Thượng như thế nào, nàng cũng không nghĩ, vị hôn phu của nàng bị Thuận Tự Môn Tào Khẩu Chưởng Đà Độc Cô Văn Đào làm hại, phụ thân của nàng bị Thuận Tự Môn Tào Quyền Chưởng Đà nha đầu họ Cổ kia làm hại, nàng muốn hai người kia phải chết.
Trên bến tàu, Lý Hắc nói với Tào quyền Đà bà tử Quyển Tử Môn Thư Tử Hiên nói:
- Thư chưởng đà, các vị thủ lĩnh hai bang bị nhốt, hiện tại đã là của việc quan gia, không phải do ta và ngươi làm chủ rồi. Lúc này tình hình như vậy, chúng ta trước hết phải nhất trí, để mọi người vận chuyển lương thực bằng đường thủy trước tiên đi Dương Châu trong năm nay.
Thư Tử Hiên nói:
- Không sai! Nhưng các ngươi một bước cũng không nhường, chúng ta làm thế nào đàm phán tiếp? Chẳng lẽ chúng ta tổn thất lớn như vậy đều không cần nói? Chúng ta có mấy trăm người bị thương, món nợ này phải tìm ai tính đây?
Lý Hắc nói:
- Các ngươi có người bị thương, chẳng lẽ chúng ta không có? Huống chi, hiện tại có thể là chúng ta chiếm thượng phong! Bánh ngọt điểm tâm chính là muốn gác lại hết thảy tranh luận, hết thảy quy củ đều chiếu theog như năm rồi, cho dù ta đồng ý đáp ứng, thủ lĩnh những bang phái khác đang ngồi đồng ý sao? Coi như là chúng ta đều đồng ý đáp ứng, mấy mươi huynh đệ chúng ta đồng ý đáp ứng sao? Thư chưởng đà, Lý mỗ không hy vọng trên đường tào vận lại xuất hiện một cảnh tượng tranh đấu ngươi chết ta sống, nhưng khi đó chỉ có kết quả thuyền nghiêng thuyền lật, như vậy tổn thất ai có thể gánh nổi?
Thư Tử Hiên cười lạnh nói:
- Ngươi đây là uy hiếp ta?
Lý Hắc lãnh đạm nói:
- Nếu ngươi cho là Lý mỗ đang uy hiếp ngươi, ta nghĩ chúng ta không cần phải... nói nữa.
Dương Phàm đóng giả thành một đại hán tục tằn râu quai nón, hai tay thả lỏng sau lưng, đứng thắng ở đằng kia, nghe hai người giương thương múa kiếm, không nhúc nhích chút nào, hắn biết rằng Lý Hắc hiện tại tuy rằng như trước giọng điệu cứng rắn, mạnh mẽ, nhưng chỉ là giả bộ, hôm nay là nhất định sẽ làm ra vẻ nhượng bộ cuối cùng đạt đến thoả thuận đấy.
Quân cờ của Dương Phàm tuy rằng được đặt ở Bá Thượng, bởi vậy bắt đầu đã dẫn phát quan trường Trường An chấn động, nhưng hiện tại sân chính của cuộc tranh đấu đã chuyển dời đến trong thành, cuộc tranh đấu tại Bá Thượng đã không còn trọng yếu như vậy rồi, Dương Phàm cũng không muốn làm cho những hảo hán giang hồ bị đại thương nguyên khí, dù sao tào vận vẫn phải trông cậy vào bọn họ. Dương Phàm [/đích] việc này [quân cờ/chơi cờ] [tuy rằng/mặc dù/tuy là/tuy nhiên] hạ [ở/tại/đang/vào] bá lên, [bởi vậy/như vậy] [bắt đầu/khai cuộc/giai đoạn bắt đầu/lúc đầu/khởi đầu], [dẫn phát rồi/đã dẫn phát/dẫn phát] [Trường An/đô thành] quan trường động đất, [nhưng/thế nhưng/nhưng/mà/nhưng mà/nhưng là] hiện tại [đấu tranh/tranh đấu/đấu/đấu nhau/phấn đấu] [/đích] [chủ chiến/phái chủ chiến/chủ trương phát động chiến tranh] [tràng/trận/cuộc/cơn/đợt/màn] [đã/rồi] chuyển dời đến [trong thành/nội thành] • bá [thượng/trên/bên trên/lên] [tranh chấp/tranh đoan] [đã/rồi] [không/bất/không phải] trọng yếu như vậy rồi, Dương Phàm [cũng/tịnh] không muốn làm cho [này đó/những... này/những thứ này/những...này] [giang hồ/khắp bốn phương/khắp nơi/khắp chốn/kẻ giang hồ/nghề giang hồ] [hảo hán/nam tử/anh hùng/người đàn ông dũng cảm, người hào hiệp/đàn ông] [nguyên khí/sức sống/sinh lực/sự cường tráng] [đại thương/tổn thương nặng nề], [dù sao/rốt cuộc/cuối cùng/suy cho cùng/nói cho cùng/chung quy/dẫu sao] [thủy vận/chuyên chở/vận tải/vận chuyển/chuyển vận] còn muốn [trông cậy vào/trông chờ/mong đợi/hi vọng/trông ngóng/điều hi vọng/điều mong đợi] [bọn họ/chúng nó/họ/bọn hắn].
Dương Phàm nhìn sắc trời, âm thầm suy nghĩ:
- Yến hội ở bên sông Khúc Trì kia hẳn đã kết thúc rồi...
Trần Đông và Hồ Nguyên Lễ cố ý không đến dự, chọc giận thế lực Trường An khắp nơi, từ đó làm cho song phương không thể giải hòa, đây mới là mục đích thực sự của Dương Phàm, chỉ cần thế lực song phương trong thành Trường An tiến vào giai đoạn quyết chiến ngươi chết ta sống, việc giải hòa Tào bang Bá Thượng cũng không liên can rồi.
Trịnh Vũ tuy mơ hồ cảm thấy ẩn phía sau màn dường như Dương Phàm ở trong đó nổi lên tác dụng thật lớn, nhưng y cũng không nghĩ Dương Phàm chính là chủ mưu, nếu không hắn cũng không mời Trần Đông và Hồ Nguyên Lễ đi dự tiệc với tư cách là người gánh vách một loạt xung đột chủ yếu, y ngay cả tìm người chủ quản đã sai lầm rồi, nên điều đình lại sao có thể thành công?
Trịnh Vũ vốn cho là y đem thế gia nhà quyền quý, quyền quý huân thích, quan thân nhân vật nổi tiếng ở Trường An chỉnh hợp cùng nhau, đúc thành một thần binh, cũng đủ để chống lại kiếm Thiên tử của Trần Đông và Hồ Nguyên Lễ, nhưng y đã thất bại. Hiện giờ Ngụy Tiểu Tiêu đang cũng đang có cảm giác giống vậy, chỉ khác là một bên có tâm, một bên là vô ý. mưu sự của kẻ có tâm đã thất bại rồi, còn việc của kẻ vô tâm thế nào? Có đôi khi quốc gia đại sự, chỉ cần thất phu giận dữ!
Trên bến tàu chất đống một vài hàng hóa, tào phu sắp xuôi nam, thủy thuyền vận tải sắp phải từ nơi này chạy về Dương Châu, một đường tự nhiên không thể không có thuyền mà đi, đã có vài thương nhân gửi hàng hóa vận chuyển chồng chất ở trên bến tàu, bởi vì Tào bang ở Bá Thượng chậm chạp không thể đi, hàng hóa chồng chất rất nhiều, cho nên Ngụy Tiểu Tiểu dẫn vài nỏ thủ lặng lẽ xuất hiện trên một đống hàng hóa, từ trên cao nhìn xuống bến tàu mà như trước vẫn không ai phát hiện ra.
Trong ba lớp phòng tuyến thì thực sự nghiêm mật chỉ có phía ngoài cùng và tận cùng bên trong, phía ngoài cùng nhất cảnh giới là bên ngoại đấy, phòng tuyến bên trong nhất kì thực là phòng ngừa lúc đàm phán song phương thì động thủ, còn lớp phòng thủ ở giữa chỉ là những người đi tuần tra những chướng ngại vật, phòng ngừa có người ẩn náu.
Hiện giờ Ngụy Tiểu Tiểu đang tới gần khu vực nhân viên phòng thủ canh gác Đồng Chúc tây minh, đột nhiên hạ sát họ, trên đường âm thầm lại diệt trừ mấy cọc ngầm, nay đã tiếp cận đến nơi song phương đàm phán rồi. Lớp thị vệ thứ ba tuy rằng tuần tra ngay đằng trước, nhưng họ không cần phải xông tới nữa.
Nỏ trong tay họ, có thể từ nơi này trực tiếp bắn chết người trên bến tàu, hộ vệ tuần thương trên bến tàu căn bản không hề nghĩ đến lại có người vô thanh vô tức đến gần nơi này rồi, hơn nữa còn dùng vũ khí tầm xa tập sát mục tiêu, lực chú ý của họ đều tập trung trên người thủ lĩnh song phương đàm phán.
Thích khách ẩn nấp thật kỹ, nheo mắt liếc nhìn Vị Hà cách đó không xa, mấy người bọn gã kỹ năng bơi đều giỏi, sau khi làm xong việc có thể lập tức lặn xuống sông chạy trốn. Tuy nói tiết lạnh mùa xuân khắc nghiệt, nước lạnh thấu xương, nhưng vị khách hàng ra tiền thưởng thật sự là rất dày rồi, làm xong khoản mua bán này là có thể rửa tay không làm, đáng giá!
Ngụy Tiểu Tiểu mắt đỏ ngầu, cố gắng hồi lâu mới ổn định lại được tay mình đang run lên, nàng nhìn chằm chằm Cổ Trúc Đình, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Bắn giết bọn chúng cho ta! Nam tử mặc áo xanh kia, còn có người mặc y phục trắng đấy... Tiện nhân!
- Cả hai người bọn họ?
Đầu lĩnh thích khách lạnh lẽo cười, ánh mắt tập trung trên hai người mà Ngụy Tiểu Du chỉ:
- Chậc chậc chậc, là một đại mỹ nhân đấy, cứ giết như vậy, đáng tiếc đấy.
- Ít nói nhảm! Giết cô ả cho ta! Ta muốn ả chết. Ả nhất định phải chết!
Thanh âm Ngụy Tiểu Tiểu đè tới rất thấp, lại mang theo một loại hương vị điên cuồng.
Thủ lĩnh thích khách nheo mắt liếc mắt nàng một cái, chậm rãi mà nói:
- Ngươi yên tâm, ta hiệu là Nghiêm Túc Xuyên Xước Hoạt Diêm vương…Ngươi cho là nói không hay sao? Dựa vào kim bài của Nghiêm mỗ này, hôm nay, cô ta nhất định chết!
Nghiêm Túc Xuyên nói xong, từ trong ống giày chậm rãi rút ra một mũi tên, cài lên máng tiễn, nỏ dây cung chậm rãi xoắn nhanh:
- Làm xong việc mua bán lần này, huynh đệ chúng ta là có thể rửa tay gác kiếm, giữ vững tinh thần, yêu cầu một kích tất trúng! Ô Nha, Đại Tiên, Cước Phu, ba người các ngươi giết người nam kia, Hữu Đạo, Thiếu Phiền, hai người các ngươi theo ta giết người nữ!
Mọi nơi vang mấy tiếng trả lời trầm trầm, Nghiêm Túc Xuyên đem ánh mắt áp vào nỏ tiễn "Vọng sơn", đầu mũi tên sắc bén nhắm ngay cổ họng của Cổ Trúc Đình. Một tiếng "Sát" vừa muốn nói ra, khóe miệng của gã đột nhiên lộ ra một ý cười tà mị, nỏ nhẹ nhàng nhúc nhích, đầu mũi tên nhắm ngay lồng ngực cao ngất duyên dáng của vị cô nương kia.
Mũi tên đen nhánh làn da non mịn, trực tiếp xuyên qua bộ ngực sữa mềm mại căng tròn, đâm thủng trái tim bên trái. Nghĩ đến hình ảnh kia, Nghiêm Túc Xuyên bỗng nhiên có loại hưng phấn khó hiểu. Gã hít vào một hơi thật sâu, quát khẽ:
- Bắn!
Say Mộng Giang Sơn Say Mộng Giang Sơn - Nguyệt Quan