You are a child of the sun, you come from the sun, and that is something true with the Earth also... your relationship with the Earth is so deep, and the Earth is in you and this is something not very difficult, much less difficult then philosophy.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Nguyệt Quan
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 1328 - chưa đầy đủ
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 881 / 7
Cập nhật: 2017-09-24 22:38:00 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 859: Đại Duyệt Binh
rong soái trướng Kim Ngô Vệ Đại Tướng Quân, Hà Nội Vương Võ Ý Tông và Lâm Xuyên Vương Võ Tự Trung ngồi đối diện nhau.
Im lặng hồi lâu, Võ Ý Tông hai tay nắm chặt, nặng nề đấm một đấm trên bàn.
Võ Tự Trung thở dài nói:
- Đại huynh, coi như hết rồi. Nói tới, chúng ta cũng không tính là bại ở trên tay hắn, ai kêu hắn chuyển ra Cô mẫu chứ. Lúc này, chúng ta nếu còn không thức thời, vậy thì tự rước lấy nhục rồi.
Võ Ý Tông lạnh lùng cười, bĩu môi nói:
- Đây coi là chuyện gì, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt à?
Võ Tự Trung buông tay nói:
- Hay là đại huynh có diệu kế gì à?
Võ Ý Tông im lặng một lát, nói:
- Thôi, ngươi ở đó không cần làm khó hắn nữa, nếu không huynh đệ ta quả thực chịu không nổi rồi.
Võ Ý Tông nói tới đây, lại lạnh lùng cười, nói:
- Qua cửa ải này coi như là xong rồi sao? Họ Dương kia, ngươi làm mất sĩ diện của Võ Ý Tông ta, cơ hội sau này chúng ta tiếp xúc còn nhiều!
Tính cách Võ Tự Trung không ương ngạnh như vậy, có tâm khuyên can huynh trưởng, nhưng y biết rằng tính tình vị huynh trưởng này, lời đến bên miệng lại nuốt trở vào, chỉ nặng nề mà thở dài.
Đại doanh Thiên Kỵ, bên ngoài soái trướng của Dương Phàm.
Vị đội trưởng trông giữ kho vũ khí lại đến trước soái trướng, nhăn mặt nhíu mày thăm dò bên trong. Ngoài trướng hai gã thân binh đứng thẳng, nhìn không chớp mắt. Nhâm Uy chậm rãi từ trong soái trướng thong thả bước ra, liếc mắt thấy là gã, không kiên nhẫn hỏi:
- Giang đội trưởng, ngươi có chuyện gì không?
Giang đội trưởng cúi đầu khom lưng nói:
- Quân Khí Giám mới chế một số giáp trượng vũ khí, khôi giáp, cung nỏ, búa rìu, trường mâu, hoành đao, đoản mâu, liên chùy, nhung trướng, thậm chí yên ngựa, kìm cưa... những vật này đều đã thay đổi, ngươi xem cần bẩm báo tướng quân một tiếng để đi nghiệm xem hay không.
Nhâm Uy không đồng ý nói:
- Thì ra là chuyện này à? Trung Lang Tướng đang triệu tập các tướng thảo luận chuyện quan trọng, không rảnh để ý tới chuyện nhỏ ấy, ngươi đi về trước đi, đợi ta bẩm báo tướng quân, một chút nữa sẽ phái tiểu giáo đi kiểm nhận là được!
Nhâm Uy nói xong, không đợi Giang đội trưởng trả lời, liền xoay người đi về hướng trong trướng, Giang đội trưởng cười theo, cười đến khổ, khi gã xoay người rời đi, nghe được có người cười cười một tiếng, khinh thường nói:
- Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!
Quay đầu nhìn lên, hai quân tốt đứng thẳng như trước trước trướng, nhìn không chớp mắt, cũng không biết là người nào lên tiếng.
Trong đại trướng, Dương Phàm cũng thật sự là đang triệu tập chư tướng nghị sự.
Sau khi Dương Phàm ngồi ngay ngắn soái trướng, tay trái một phương "Kinh hổ đảm", tay phải một quyển sách thật dày, hình vuông hộp ấn soái và lệnh tiễn sắp xếp ở hai đầu bàn.
Trưởng Sử Hứa Lương ngồi ở bên cạnh, sau đó là hai hàng ghế, theo thứ tự là đám người Hoàng Húc Sưởng, Sở Cuồng Ca, Mã Kiều, Lê Đại Ẩn, Lục Mao Phong, Lã Nhan, Cao Sơ, mỗi người đang mặc nhung trang, ngồi nghiêm chỉnh, bên trong còn có một chiếc ghế trống, đó là chổ ngồi của Hậu quân lang tướng Độc Cô Húy, thành viên chưa đến nhận chức.
Dương Phàm nhẹ nhàng đảo quyển sách trên tay, trầm giọng nói:
- Bệ hạ đã ban ý chỉ, đồng ý đại duyệt! Bổn soái mượn sách từ Lễ Bộ, Binh bộ liên quan tới hội điển lễ chế, xem thử qua đại khái, nội dung Hoàng đế đại duyệt, kiểm duyệt chủ yếu có quân dung, quân kỹ, quân học, quân khí, quân trận, quân luật, quân lũy...
Dương Phàm tự xưng là bổn soái cũng không phải đi quá giới hạn, hắn ở bên ngoài đối với người khác phải tự xưng bản tướng quân, nhưng ở trong quân, nhất là trường hợp thăng trướng điểm tướng trang trọng, chủ tướng chính là phải xưng bổn soái đấy, ý làm một Thống soái quân, cũng không cần thiết phải được triều đình bổ nhiệm Nguyên soái.
Dương Phàm nói tới đây, bỗng nhiên dừng lại một chút, ngẩng đầu đảo qua phía dưới, hỏi:
- Chư vị tướng quân, đã có ai tham gia qua đại duyệt chưa?
Các tướng lĩnh ngơ ngác nhìn nhau, từ khi Thiên tử đăng cơ tới nay vẫn chưa bao giờ đại duyệt, mà ngay cả Thiên tử duyệt binh gọi là "Đại duyệt" bọn họ đều là nghe Dương Phàm nói mới biết được, những tướng quân này đại bộ phận đều là những người đại quê mùa, sao hiểu được việc này.
Dương Phàm nhíu nhíu mày, nói:
- Một người cũng không có sao?
Lục Mao Phong chần chờ chắp tay nói:
- Hồi đại soái, mạt tướng mười bảy tuổi nhập ngũ, cho đến tận lúc này chưa từng tham gia đại duyệt, tuy nhiên trong năm Cao Tông, khi Bắc nha cấm quân còn chịu Nam nha quản thúc, mạt tướng từng được chúng tướng công và Binh bộ ở Chính Sự Đường kiểm duyệt!
Dương Phàm mừng rỡ, cuối cùng có một người đã từng tham gia kiểm duyệt rồi, bằng không hắn đành phải chiếu theo Hội điển hồ mà tự làm thôi. Lục Mao Phong ngoại trừ làm khiên thịt còn có tác dụng như vậy, cũng là bất ngờ.
Dương Phàm vui vẻ nói:
- Lúc ấy Lục Tướng quân ở trong quân làm chức vụ gì, có từng chủ trì qua toàn bộ thảo diễn binh mã chưa?
Lục Mao Phong ngượng ngùng nói:
- Ặc.. Khi đó, mạt tướng trong quân còn là một gã Hỏa Trưởng, chưa từng chủ trì thảo diễn binh mã, chỉ để ý nghe lệnh làm việc, dẫn dắt được mười binh sỹ là tốt rồi.
Hoàng Húc Sưởng, Sở Cuồng Ca, Mã Kiều ba người không kìm nổi "Xuy xuy" cười rộ lên, cười đến làm Lục lang tướng đỏ mặt.
Dương Phàm cầm "Kinh hổ đảm" bên cạnh vỗ mạnh xuống, lớn tiếng quát:
- Dưới trướng Bổn soái, ai dám làm càn! Hoàng Húc Sưởng, Sở Cuồng Ca, Mã Kiều, đứng thẳng trả lời!
Nói theo lý, bọn họ là huynh đệ tương giao đấy, nhưng trước công chúng phải có quy củ, ba người thấy Dương Phàm sắc mặt mãnh liệt, cũng không một chút có ý tứ dàn xếp, lập tức thu lại thái độ thất lễ, đứng lên thẳng tắp.
Dương Phàm nhìn bọn họ một cái, hừ lạnh nói:
- Lục lang tướng dù sao cũng đã tham gia quân duyệt, mặc dù không chủ trì qua quân diễn, nhưng liên quan đến việc huấn luyện và quy củ của mỗi một tên binh lính, mỗi một hỏa sĩ là rõ ràng đấy. Ba người các ngươi có cái gì hay mà cười? Tập trung nghe!
Dương Phàm giáo huấn xong ba người rồi, mới chuyển hướng sang Lục Mao Phong, gật gật đầu, nói:
- Vậy làm phiền Lục lang tướng giới thiệu cho bổn soái và các vị tướng quân một chút tình hình khi đó.
Lục lang tướng được sủng ái mà lo sợ, vội cẩn thận nhớ lại, mang đủ loại huấn luyện và chuẩn bị mà y lần đầu tham gia kiểm duyệt nhất nhất bẩm với Dương Phàm. Dương Phàm một mặt nghe, một mặt vội vàng lật xem sách Hội điển thảo, đối chiếu từng cái một. Lục lang tướng lúc trước quân hàm quá thấp, dính đến toàn quân y cũng không rõ ràng, cái y nói đều là yêu cầu cụ thể đến một binh một hỏa.
Hứa Lương ở một bên múa bút thành văn, đem lời nói Lục lang tướng nhất nhất ghi lại, Dương Phàm thì đối chiếu từng hạng mục, nghe Lục lang tướng giới thiệu một trận, trong lòng dần dần có bài bản. Lục lang tướng giới thiệu cái gì đó, cũng không thống nhất ở trong sách Hội điển thảo lắm, có thể thấy được thứ này cũng không phải hoàn toàn theo quy định ở sách Hội điển sách mà tiến hành.
Cái gọi là nhập gia tùy tục, bởi khi thảo ra lễ nghi, biến báo thích hợp là có thể có, chẳng qua trình tự từng bước lớn không nhiều biến hóa lắm, nhất là liên quan đến bộ Lễ càng không nề phiền hà. Cái gọi là Lễ nhiều người không trách, Đại nhân vật đến duyệt binh, thì càng thể hiện nổi bật địa vị của Đại nhân vật, chữ Lễ lại càng tốn nhiều công phu.
Dương Phàm nắm chặt yếu điểm trong đó, trong tâm không còn hoảng hốt rồi, đợi Lục lang tướng nói nghi thức duyệt binh Binh bộ y lần đầu trải qua xong, Dương Phàm định liệu trước mà nói:
- Lời nói Lục lang tướng bổn soái đã nhất nhất ghi nhớ, nếu các tướng đã không tham gia đại duyệt, như vậy cũng không cần thương nghị nữa, bổn soái sẽ tham chiếu Thảo điển, kết hợp lời nói Lục lang tướng, mô phỏng lại tỉ mỉ một phần quy củ đại duyệt, các vị tướng quân lúc đó cứ dựa theo thảo diễn là được!
Dương Phàm chậm rãi đứng lên, trong trướng chư tướng thấy thế đồng thời đứng dậy, giáp trụ cọ xát "loảng xoảng" kêu vang.
Dương Phàm nói:
- Lục lang tướng!
Lục Mao Phong vội bước ra một bước, ôm quyền nói:
- Có mạt tướng!
Dương Phàm nói:
- Lục lang tướng từng tham dự quân duyệt, bổn soái liền điểm ngươi làm Duyệt Binh Quan, giống như Hứa Trưởng sử, làm Tham tán cho bổn soái!
Lục Mao Phong nghe xong vừa cảm kích vừa vui mừng, vội vàng lớn tiếng nói:
- Mạt tướng tuân mệnh!
*****
Binh khí đã có, giáp trượng đã có, thánh chỉ Hoàng đế muốn tới Thiên Kỵ duyệt binh cũng có.
Từ khi Nữ Đế đăng cơ chưa từng đại duyệt lần nào, mấy năm gần đây bà ít giao du với bên ngoài, lại rất ít xuất cung ra bên ngoài, còn lần này lại muốn đến Thiên Kỵ đại duyệt, tuy nói mọi người đã sớm biết địa vị của Thiên Kỵ ở trong Bắc nha cấm quân cũng siêu nhiên nhất, ân ngộ long trọng như thế vẫn là làm cho các Vệ cấm quân ghen tị vô cùng.
Tướng sĩ quan binh Thiên Kỵ vệ vừa hưng phấn vừa khẩn trương, rất nhanh bọn họ mà bắt đầu chuẩn bị cho đại duyệt.
Trên giáo trường này đang ở xây một tòa duyệt binh đài, bởi vì là Hoàng đế duyệt binh, duyệt binh đài lấy hoàng thổ xây thành, giống như một tòa tế đài tế thiên, hùng vĩ đồ sộ, hùng tráng dị thường, bậc thang mới rải đá. Tòa đài này cao có hơn mười trượng.
Muốn xây một tòa đài cao như vậy, tốn thời gian cũng không ít, mà hắn chỉ có thể có cơ hội một lần, lúc ban đầu các tướng lĩnh có chút chỉ trích, Dương Phàm chỉ nói một câu nói, bọn họ liền hiểu ra, không oán hận nữa.
Dương Phàm nói:
- Các ngươi không thấy 'Thiên đường' cao, vẻ đẹp của “Minh đường”, Thiên Khu cao vút trong mây, Cửu Đỉnh thần thánh đồ sộ sao?
Các tướng lĩnh tuy nói phần lớn đều là không biết chữ, nhưng ai nói không biết chữ là không hiểu chuyện? Hoàng đế là thích đao to búa lớn, làm như vậy đúng là hợp ý, khiến Hoàng đế ở như thế trên đài cao duyệt binh, có thể thể hiện quyền uy cao thượng của bà? Vì Hoàng đế duyệt binh, mọi người mệt sống mệt chết có đáng là gì? Không phải là để Hoàng đế thưởng thức và ưu ái sao, có cơ hội này, vì sao không tận dụng?
Các binh sĩ thảo diễn ở trong quân kỹ đều có khí lực, việc này mọi người không cần mang theo khóa đá ném đi ném lại nữa, chút khí lực này dùng để xây duyệt binh Đài đi.
Duyệt binh đài dần dần xây cao, từ từ thành hình một tòa duyệt binh Đài cực kỳ đồ sộ, người như kiến, trên giáo trường cũng có thật nhiều quân hán cởi trần nửa người, phụ giúp các nơi đục thạch triển, san bằng đất làm giáo trường.
Tướng sĩ Thiên Kỵ đều là người kiệt xuất được tuyển ra từ các lộ trong cấm quân, bất kể là leo lên, khí giới, quân dung, quân khí hay là quân trận đều rất nhanh làm được theo yêu cầu, hiện tại đã tốt muốn tốt hơn, như là bài quân bố trận, quân ngũ chỉnh tề vân vân, yêu cầu vừa có mặt liền làm cho người ta chấn động về hiệu quả.
Nhưng..., mặc dù tuyển ra tinh nhuệ từ các lộ trong cấm quân, cũng có khi gặp phải vấn đề nan giải, như là học các quân luật gồm “Thiện hưng luật”, “Thùy củng luật”, “ Bộ vong luật”, “Cung vệ lệnh”, “Quân phòng lệnh”, “Binh bộ thức”, “ Binh bộ cách”...
Từ Lang tướng, Lữ soái, Đội trưởng, Hỏa Trưởng, các cấp sĩ quan quân đội mỗi ngày buộc những binh lính kia học thuộc lòng những điều lệ này, học thuộc lòng khi thức dậy, học thuộc lòng khi ăn cơm, học thuộc lòng khi ra xây đài, học thuộc lòng khi san bằng giáo trường, học thuộc lòng khi thảo diễn quân giới, học thuộc lòng trước khi đi ngủ, mà ngay cả ở cửa nhà vệ sinh cửa cũng đều an bài người lặp đi lặp lại cùng một pháp lệnh, làm bọn họ có ghi nhớ thật sâu sắc.
Những binh lính có khí lực long tinh hổ mãnh bị học thuộc quân luật đến nghiến răng nghiến lợi, đầu đau muốn nứt, giống như Tôn Hầu Tử nghe khẩn cô chú, mới thời gian hai ngày, các tướng và tất cả binh lính bị bắt học thuộc lòng quân luật đều có tình trạng kiệt sức, bắt đầu có dấu hiệu phát điên rồi.
n Thiên Kỵ duyệt binh xem võ để thần sớm chuẩn bị cho tốt.
Đôi môi đỏ tươi của thiếu niên kia nhếch lên, nói:
- Có lẽ là ngày mai, có lẽ là ngày mốt, này ai nói chính xác, đều phải dựa vào tâm ý bệ hạ, Đại tướng quân chờ đi!
Nói xong vung ống tay áo, lại nghênh ngang rời đi.
Võ Du Nghi nâng người lên đến, lắc đầu cười khổ nói:
- Đến thật nhanh đó! Lần này Hà Nội Vương, Lâm Xuyên Vương sợ là phải ăn quả đắng rồi.
Say Mộng Giang Sơn Say Mộng Giang Sơn - Nguyệt Quan