Think of all the beauty still left around you and be happy.

Anne Frank, Diary of a Young Girl, 1952

 
 
 
 
 
Tác giả: Nguyệt Quan
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 1328 - chưa đầy đủ
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 881 / 7
Cập nhật: 2017-09-24 22:38:00 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 846: Ba Người Đi
ần này Công chúa Thiên Kim tổ chức đi du xuân lý do chính là để thúc đẩy giao lưu giữa Võ Sùng Huấn và Lý Khỏa Nhi, thấy Võ Sùng Huấn tới chào mình thay mặt Lý Khỏa Nhi, nàng hiểu ý cười, cho rằng hai người đã tâm đầu ý hợp, đương nhiên rất vui lòng đáp ứng.
Võ Sùng Huấn vội vàng tới đoàn xe của Lý Khỏa Nhi, lại bảo thị vệ của mình nhanh chống đuổi tới ven đường, chỉ nhìn thấy nàng xinh đẹp đứng đó, như hoa xuân nở rộ.
Võ Sùng Huấn vội vàng xuống ngựa, ân cần mời Quận chúa lên xe, tự động đảm nhận vị trí kỵ sĩ hộ giá cho nàng, đi theo đoàn xe của Lý Khỏa Nhi.
Lý Khỏa Nhi buông màn che, từ bên trong lặng lẽ nhìn Võ Sùng Huấn đầy hưng phấn ngồi trên lưng ngựa, theo bản năng cắn ngón út. Tất cả mọi chuyện xảy ra hôm nay đều như một giấc mộng ly kỳ, nàng vẫn cần thời gian để tiêu hóa.
Đoàn xe ra tới ngoài đường liền rẽ về hướng Cung thành. Lúc này, Dương Phàm dẫn theo Nhâm Uy Đẳng và vài thị vệ chạy tới.
Dương Phàm và Võ Sùng Huấn cũng không thân quen gì cho lắm, trước kia hắn có đến phủ Lương Vương mấy lần, đã từng gặp vị Thế tử này. Hắn đi tới từ đường Duyên Ngự, từ xa đã thấy cờ của vị Thế tử này, Dương PHàm hơi bất ngờ:
- Gia yến của Lương Vương, sao giờ này Thế tử còn ở đây rêu rao? Hay là y không tham gia bữa gia yến này?
Vừa nghĩ hắn vừa thong thả đi ngựa tới, tới bên cạnh, thấy quả đúng là Lương Vương Thế tử, bèn ngồi trên ngựa ôm quyền:
- Thế tử!
Võ Sùng Huấn không nghĩ là lúc này lại có thể gặp Dương Phàm ở đây, sắc mặt và tâm tình đều khó chịu.
Trước một khắc, y vẫn coi Dương Phàm là tình địch mà đối đãi, nhưng sau khi Lý Khỏa Nhi khóc lóc kể lể trên cây cầu nhỏ sau miếu, hiện giờ bất kể thế nào y cũng không thể làm khó dễ Dương Phàm nữa. Nhất là, mỗi một lời An Nhạc Quận chúa nói y đều ghi tạc trong lòng. An Nhạc Quận chúa nói nàng coi trọng Dương Phàm như Huynh trưởng, nếu đắc tội Huynh trưởng của nàng, tiểu mỹ nhân không để ý tới mình nữa, y phải làm sao bây giờ?
Cuối cùng, y cũng xí xóa hết mọi khúc mắc, “Phụ xướng phu tùy”, coi Dương Phàm là “thân đại ca”. Nhất thời không thích ứng kịp với sự thay đổi kịch liệt này, khi y còn đang lúng túng luống cuống thì Lý KHỏa Nhi đã vén rèm xe, vui vẻ gọi Dương Phàm:
- Dương ca ca!
Trong xe, nàng đã cân nhắc thật lâu. Cảm giác như mơ kia đã đọng lại thành sự thật. Nàng biết, nàng đã dùng sắc đẹp của mình chinh phục một kẻ quỳ dưới váy, hơn nữa, còn là thứ trung thành nhất. Đường đường Thế tử Lương Vương, ngay cả liếm ngón chân cho nàng cũng làm đc, người này, không thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay nàng rồi.
Đang vui mừng đắc ý thì Dương Phàm tới, nàng cũng hơi bất ngờ, không nghĩ sẽ gặp hắn ở đây. Tâm tư vừa chuyển, nàng nhảy ra ngoài đón. Mới vừa rồi, đã nói với Võ Sùng Huấn rằng mình chỉ coi Dương Phàm là ân công, coi là Huynh trưởng cùng cha cùng mẹ, nếu lúc này không vô tư chạy ra đón, chẳng phải Võ Sùng Huấn kia sẽ nhìn ra sự kỳ quái sao?
- Dương ca ca, ca đi đâu vậy?
Nhìn Lý Khỏa Nhi, lại nhìn Võ Sùng Huấn, hắn cười cười:
- Đang muốn tới phủ Lương Vương dự tiệc. Thế tử và Quận chúa….đang cùng nhau đi chơi sao?
Lý Khỏa Nhi đáp:
- Theo lời mời của Thiên Kim Công chúa, hôm nay rất nhiều công tử, thiên kim quý giới đều tới ngoại ô thành bắc du xuân. Người ta không thích nhìn mấy trò đạp thanh làm xiếc của mấy quý nhân, nên đã làm phiền Tiểu Vương gia đưa về thành. Dương ca ca cũng cùng đường đấy, mau lên xe đi, người ta và ca vừa đi vừa nói một chút.
Hành động này của nàng cực kỳ cao minh, càng trước mặt Võ Sùng Huấn lại càng thân thiết không tị hiềm, sự nghi ngờ trong lòng y lại càng ít đi. Chỉ có điều…tuy nói coi Dương Phàm như Huynh, nhưng dù sao cũng không phải anh cùng cha cùng mẹ sinh ra thật, chiếc xe kia của nàng cũng không quá rộng, nếu hai người cùng ngồi…
Võ Sùng Huấn thám nghĩ:
- Ta là hôn phu tương lai của An Nhạc mà cũng chưa từng được ngồi cạnh nàng, chạm tay chạm chân. Nếu để Dương Phàm lên đó, sẽ rất khó chịu.
Võ Sùng Huấn cười nói:
- Mỗ và Dương Tướng quân cũng đã biết nhau từ lâu, nhưng đã lâu không gặp gỡ, cũng thấy khá là nhớ. Không bằng chúng ta cùng đi, vừa đi vừa nói chuyện.
Dương Phàm cũng cảm thấy Lý Khỏa Nhi quá to gan, nghe y nói vậy cũng như trút được gánh nặng, lập tức vui vẻ gật đầu:
- Ta cũng muốn vậy đấy!
lý Khỏa Nhi đã thăm dò tâm tư Võ Sùng Huấn, đâu còn là Thế tử Lương Vương mà trước hôm nay nàng vẫn còn vừa kính vừa sợ nữa, chẳng buồn để y vào mắt, khuôn mặt xinh đẹp nghiêm lại, liếc y:
- Dương ca ca phải tới phủ Lương Vương dự tiệc đấy. Nếu Tiểu Vương gia muốn nói chuyện với Dương ca ca, thì tới nhà của ngươi rồi nói. Ta ở trong cung đã lâu, khó lắm mới gặp Dương ca ca, Tiểu Vương gia không thể để ôn chuyện cũ sau được không?
Đương nhiên, Võ Sùng Huấn đã mê hồn rồi, Lý Khỏa Nhi nói gì mà chả được, ngượng ngập nói:
- Quận chúa nói có lý. Vậy…xin mời Dương Tướng quân lên xe đi!
Dương Phàm cảm thấy lúc đó bầu không khí giữa ba người có gì đó cổ quái, nhưng cũng không thể nói ra được đó là cái gì. Thực ra, từ lần gặp mặt trước trên phố, hắn cũng dần cảm giác được Lý Khỏa Nhi này cũng không phải đơn thuần như thế. Nhưng lúc này Võ Sùng Huấn bên cạnh, nếu mình không lên xe lại giống như trong lòng có quỷ. Rơi vào đường cùng, hắn chỉ còn cách bỏ ngựa lên xe.
Dương Phàm vừa lên xe, Lý KHỏa Nhi đã vươn tay buông rèm che xuống, khi buông rèm, ánh mắt vừa quyến rũ vừa khiêu khích đến tận cùng còn liếc qua Võ Sùng Huấn một cái. Y vẫn đang thầm tự an ủi mình: Là ta không tốt, vừa rồi nói năng lỗ mãng khiến cho An Nhạc không vui rồi. Nàng đang cố ý chỉnh ta, nhất định là như vậy.
Tuy rèm đã buông, nhưng bên trong có động tĩnh gì bên ngoài vẫn có thể lờ mờ nhìn được hết, như ngắm hoa trong sương vậy. Dương Phàm cũng không lo An Nhạc dám làm gì mình. Màn vừa buông, hắn giận tái mặt, hạ giọng:
- Ngươi làm cái gì thế? Thực sự không cần tới thanh danh của mình sao?
Lý Khỏa Nhi tội nghiệp trách lại:
- Ca ca làm sao mà càng ngày càng nóng tính với người ta vậy? Ngươi đã cứu tính mạng phụ thân và người ta, ta và ngươi cũng đã từng có chuyện vợ chồng. Ngươi lại lạnh nhạt như thế, đến tột cùng người ta đã làm sai cái gì?
Vừa nghe nhắc tới việc này lập tức hắn hơi nhụt chí. Trước giờ hắn vẫn luôn lý luận không lại được với Lý Khỏa Nhi, luôn phát hiện ra nàng nói chuyện không thật. Chuyện hôm đó trong động ở Hoàng Trúc Lĩnh vẫn như cái gai trong lòng hắn, càng ngày hắn càng cảm thấy nàng không phải một thiếu nữ chưa từng trải đời.
Dương Phàm đành phải dịu giọng:
- Quận chúa, chuyện ngày xưa là do Dương mỗ không biết thân phận của nàng, nên đã gây ra sai lầm lớn. Bây giờ, Lệnh tôn sắp trở thành THái tử, ít ngày nữa Quận chúa cũng trở thành Công chúa Đại Đường, Dương mỗ sớm đã có thê tử, chắc chắn không thể có khả năng có kết quả gì với Công chúa. Nếu đã vậy, làm người cũng nên nghĩ cho mình, Quận chúa thông minh sắc sảo, chắc không cần Dương mỗ nói thẳng ra mới hiểu.
Lý Khỏa Nhi buồn rầu rơi lệ:
- Ngươi nói đúng, người ta đương nhiên hiểu. Chỉ là buồn không kìm lòng nổi mà thôi.
Lý Khỏa Nhi nói đến là thảm thiết đau thương, đôi mắt xinh đẹp lâng lâng sóng nước, có nam tử nào nhìn thấy mà nhịn nổi kích động, đầu dưới thắng đầu trên. Cái cảm giác mỹ nhân ân trọng, có vứt bỏ cả tính mạng vì nàng cũng cam tâm tình nguyện, từ nay về sau, giống như Võ Sùng Huấn kia vậy, ngoan ngoãn làm con cún quỳ dưới váy nàng.
Nhưng Dương Phàm thì khác, Khỏa Nhi tuy đẹp, nhưng cũng không đến mức khiến cho hắn ngây ngất tâm trí vì sắc đẹp đó. Sự nghi ngờ trong lòng không vì vẻ đẹp của nàng mà giảm xuống, chỉ là khó mà nói mấy lời sắc bén, chỉ đành khuyên nhủ:
- Tiến thêm một bước hại người hại mình, lùi một bước tất cả đều vui vẻ. Quận chúa đã khổ sở mười sáu năm ở Hoàng Trúc Lĩnh, bây giờ về Cung đình, nhiều thứ khác đi rồi. Đừng nhầm lẫn mà phạm phải sai lầm!
Hắn nói thế, làm sao mà Lý Khỏa Nhi nghe lọt tai? Nàng thích mạo hiểu, thích nghịch lửa, thích cảm giác nắm giữ nam nhân trong lòng bàn tay kia. Thứ cảm giác quyền lực đó khiến cho người ta cảm thấy ngây ngất phiêu đãng, khiến cho người ta mê muội. Thế tử Lương Vương Võ Sùng Huấn đã quỳ xuống gấu váy nàng, tự cam nguyện làm nô bộc cho nàng, lại càng cổ vũ cho dã tâm của nàng hơn.
Còn Dương PHàm, hắn vẫn kính nhi viễn chi, lại càng khêu cho ngọn lửa chinh phục của nàng bùng lên dữ dội. Không chinh phục đc hắn, không khiến cho hắn phải ngoan ngoãn nghe theo mình nàng càng không cam lòng. Cảm giác này vô cùng phức tạp. Có lẽ đúng là nàng cũng có thích hắn một chút, có lẽ tựa như trước kia nàng có nuôi một con mèo con, cảm thấy bản thân mình đã bỏ ra, nhất định phải có thành quả nhận về.
Hay hoặc là, Võ Sùng Huấn bị chinh phục, khiến cho thôn nữ từ nhỏ lớn lên ở thôn quê, một bước lên trời tiến thẳng vào tầng cao nhất của Hoàng gia kia bắt đầu không ý thức được vị trí thực sự của mình, dã tâm bành trướng quá nhanh, lại không phải từng bước từng bước trèo lên đỉnh cao, vì thế, mất phương hướng.
Tuy nhiên, nàng cũng thích đùa với lửa đấy. Nàng cắn môi, không cam lòng thất bại, thầm nghĩ: Dung mão của ta có thể khiến cho đường đường Thế tử Lương Vương phải làm nô bộc, lại không thể chinh phục ngươi sao?
Vì thế, bàn tay thon mềm dưới giường lặng lẽ đưa tới, nắm lấy tay Dương PHàm, khe khẽ đặt lên bờ đùi thanh xuân tròn đầy của mình. Dương Phàm cả kinh, tròn mắt nhìn nàng, thấp giọng trách mắng:
- Ngươi điên rồi?
Lý Khỏa Nhi thân thiết nói:
- Bên ngoài không thấy rõ đâu.
Đuôi mày khóe mắt của nàng đều ẩn chứa xuân tình, đôi mắt sóng sánh như nước mùa xuân liếc hắn, dùng một giọng nói cực kỳ hấp dẫn, cực kỳ kiều diễm nói::
- Nhiều Hoàng tỷ, Hoàng cô, thậm chí Cô Tổ mẫu như thế, đều có thể sống tự do tự tại, vì sao chỉ nghiêm khắc như thế với ta? So với họ, ta chịu khổ còn ít sao? Dương lang, người ta đã là nữ nhân của chàng, chàng không thể phủ nhận đi?
Lý Khỏa Nhi miệng thủ thỉ, tay nhẹ nhàng cầm tay Dương Phàm đưa lướt dọc theo bờ đùi trắng mịn như son, hướng dần về phía động Đào Nguyên của mình. Thực hắn không thể ngờ nàng lại vô sỉ như vậy, ác cảm trong lòng lại càng sâu, tay bắt thật chặt bắp đùi của nàng như kìm sắt, rất khó để có thể kéo lên nữa, Lý Khỏa Nhi đau đến chảy nước mắt.
Dương Phàm lạnh như hàn băng:
- Phường Ôn Nhu đó, mỗi ngày không biết qua lại với bao nhiêu nam nhân. Nếu mỗi nam nhân lại quan hệ với một nữ nhân, thì coi như chính nàng tự làm tự chịu. Nam nhân kia chẳng phải ngu như heo sao?
Lý Khỏa Nhi cũng biết phường ôn nhu là nơi nào, sắc mặt biến đổi, căm hận hỏi:
- Ngươi gọi ta là cái gì?
Dương Phàm lãnh đạm:
- Không phải ta gọi ngươi là cái gì, mà là ngươi tự khiến cho mình trở thành cái gì.
Lý Khỏa Nhi oán hận trừng mắt nhìn hắn, thần sắc mấy lần thay đổi, cũng không biết đang nghĩ gì, thật lâu sau, dung nhan nàng bình tĩnh lại, đột nhiên quyến rũ cười với hắn, nhẹ nhàng cúi đầu dịu dàng:
- Người ta tự biến mình thành cái gì ư? Đương nhiên người ta tự coi mình là nữ nhân của chàng, là nô tỳ của chàng. Chỉ cần chàng thích, người ta sẵn lòng làm tất cả vì chàng, đều là cam tâm tình nguyện.
Võ Sùng Huấn vẫn cưỡi ngựa bên cạnh xe, vì không muốn bị Lý Khỏa Nhi coi thường mình, sợ nàng giận mình không tin nàng, nên không dám chằm chằm nhìn thẳng vào trong xe, chỉ dám liếc tới rách khóe mắt, nhưng tấm rèm lụa tuy mòng cũng không thấy rõ được gì, vểnh tai lên lắng nghe cũng không nghe rõ được gì.
Cẩn thận ngẫm lại, y tự cười giễu:
- Sao ta có thể dùng tâm tư xấu xa mà nghĩ về nàng, mà khinh nhờn tiên tử chứ. Còn nữa, trước mặt mọi người đây, còn có thể có chuyện gì? Ta phải rộng rãi lên, vạn lần không thể để cho nàng cảm thấy mình hẹp hòi, vì nụ cười mỹ nhân, làm gì cũng đáng.
Say Mộng Giang Sơn Say Mộng Giang Sơn - Nguyệt Quan