Freedom is not given to us by anyone; we have to cultivate it ourselves. It is a daily practice... No one can prevent you from being aware of each step you take or each breath in and breath out.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Nguyệt Quan
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 1328 - chưa đầy đủ
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 881 / 7
Cập nhật: 2017-09-24 22:38:00 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 843: Không Cần Võ Đấu
õ Ý Tông nhận được tin tức của Cừu Thị lang đưa tới, không khỏi giận tím mặt, gã không nghĩ tới Dương Phàm dám dùng thủ đoạn như vậy để đối phó Hộ bộ, Võ Ý Tông cười lạnh nói với Cừu Thị Lang:
- An Thượng thư, sáng sớm ngày mai, bản tướng quân lập tức mang binh đến Hộ bộ, nếu đám binh càn quấy kia không đến thì thôi, nếu đến, ta sẽ dùng đầu của bọn hắn rửa sạch nỗi sỉ nhục mà Hộ Bộ các ngươi đã phải chịu.
Cừu Thị Lang lo lắng nói:
- Như vậy có gây chuyện lớn hay không?
Võ Ý Tông ung dung cười nói:
- Chỉ chết một vài tiểu tốt, có là chuyện gì lớn đâu chứ? Dù là náo loạn đến Ngự tiền, cũng chỉ bị Hoàng đế trách khiển trách một câu thôi. Ngươi chớ quên Kim Ngô Vệ ta là đang làm gì, chính là nắm giữ tuần tra cảnh giới ngày đêm của kinh thành. Bọn chúng dám tập kích quấy rối Hộ bộ, bản tướng quân liền chém bọn họ, Dương Phàm có năng lực gì để nói chuyện chứ?
Cừu Thị Lang liên tục gật đầu nói:
- Vậy thì tốt quá rồi, ta sẽ quay về nói với An Thượng thư rồi. Không dối gạt Vương gia, nếu ngài không chịu ra mặt, An Thượng thư quả thật là không chống đỡ nổi, hiện giờ Hộ bộ đã biến thành trò cười của lục bộ rồi, chuyện này xử lý thế nào, kính nhờ Vương gia rồi, Cừu mỗ xin cáo từ!
Cừu Thị Lang vội vàng chạy trở về báo cáo với An Thượng thư. An Thượng thư nghe nói sáng sớm ngày mai Võ Ý Tông dẫn Binh đến chủ trì công đạo cho y, lúc này mới an tâm.
Sáng sớm hôm sau, đám binh lính càn quấy kia lại đến, quan sai thủ vệ ở cửa đã sớm nhận được giáo huấn trước đó, đám quân gia này ngay cả Thượng thư cũng dám đánh đấy, ai dám ngăn cản bọn họ?
Trong vẻ tươi cười lấy lòng của quan sai thủ vệ ở cửa, đám binh lính càn quấy xông vào Hộ Bộ lập tức phân công nhau hành động, có người xông vào công bếp, chỉ bảo đầu bếp làm nhiều thức ăn ngon, số lượng phải tăng lớn, bởi vì buổi trưa còn có một đám huynh đệ chưa ăn cơm muốn đến dùng cơm, không nghe lời, sẽ bị đánh.
Có người xông vào các phòng các nơi, lấy được những thứ đáng tiền, nói phải bán để thay thế quân lương, ai dám ngăn cản ngăn sẽ bị đánh. Những người này rõ ràng cướp ban ngày mà, hơn nữa An Thượng thư trước đó đã không làm gì được, còn ai dám ngăn cản, động thủ thì không phải đối thủ, giảng đạo lý thì chẳng có tác dụng, bởi vì đội quân này rất đặc thù, bất kể là Binh bộ Thượng thư hay là nhóm Tể tướng của Chính Sự đường tất cả đều không quản được Thiên Kỵ, muốn đưa ra tòa, chỉ có thể lý luận trước mặt Hoàng đế.
An Thượng thư bất kể là tới Binh Bộ hay là bởi Chính sự đường, dựa vào thân phận và kinh nghiệm lý lịch của y đều có thể không cần giảng lý ba phần, duy chỉ có ở trước mặt Hoàng đế là lo lắng không đủ. Nếu không phải bởi vì dựa vào mình là người của Võ Ý Tông, y căn bản sẽ không đối đầu với một kẻ khó dây như vậy.
Trịnh Lang trung đang ở trong phòng phê duyệt công văn, hai đại binh liền xông vào. Trịnh lang trung vừa thấy, lập tức lấy chìa khóa ở hông ra, mặt mày nhăn nhó nói:
- Trong phòng này không còn mấy thứ đáng giá nữa, bên kia có một tập giấy trắng, hai vị cứ lấy đi, còn có thể đổi được chút tiền, ồ...đây là chìa khóa nhà kho!
Hai đại binh cười ha hả, nói:
- Coi như ngươi thức thời!
Một người ngông nghênh đi ôm lấy chồng giấy, người kia thì quơ lấy chìa khóa, lại nhìn thấy trước mặt Trịnh lang trung còn có một nghiên mực và một hộp mực đóng dấu, cũng tiện tay lấy đi, nhìn mọi nơi, lại lấy luôn cả cây bút lông mà Trịnh lang trung đang cầm trong tay, lúc này mới ngông nghênh đi ra ngoài.
“Ầm”, Trịnh lang trung nặng nề mà vỗ bàn một cái. Phẫn uất quát lên:
- Sống thế này còn gì mà sống nữa!
- Ừ?
Một đại binh vừa đi đến cửa liền dừng chân lại, chau mày rậm quay lại nhìn gã, Trịnh lang trung khẩn trương cười làm lành nói:
- Bản quan không phải nói chuyện với ngươi!
- Hừ!
Tên lính kia ngông nghênh bỏ đi, Trịnh lang trung oán hận đứng lên, bi phẫn nói:
- Tên Cừu Thị lang kia, Thiên kỵ là thân quân của Thiên tử, sao có thể tùy tiện bài bố hay sao? Hiện tại hay rồi, Hộ bộ chúng ta bị người ta xoay vòng rồi, mà vị Hà Nội Vương kia bó tay hết cách nói lời không giữ lời, không chịu ra mặt, ta đi tìm An Thượng thư!
Trịnh lang trung vung tay áo, giận dữ đi ra ngoài, qua một lát lại nghe từ bên ngoài vang lên giọng nói hết sức nho nhã dịu dàng, hết sức nhã nhặn của Trịnh Lang trung:
- Chư vị, chư vị, nhà kho ở bên kia, các ngươi phải nói đạo lý, không được động thủ với bản quan...
****
Võ Ý Tông lỡ hẹn, thật sự là tình thế bất đắc dĩ, kỳ thật sáng sớm gã dẫn theo nhân mã trang bị giáp trụ nặng chuẩn bị đến Hộ Bộ để lấy lại thể diện cho bọn họ, nhưng khi gã cưỡi ngựa xách đao đuổi ra đại doanh, lại thấy Võ Tam Tư đứng im lặng hồi lâu bên ngoài mã doanh, mặt trừng to nhìn gã.
Võ Ý Tông rất kinh ngạc, vội vàng tiến ra đón, hỏi thăm đường huynh. Võ Tam Tư kéo gã quay lại đại doanh Kim Ngô Vệ, hỏi thẳng luôn:
- Ta hỏi đệ, Hộ bộ cố ý làm khó dễ Thiên Kỵ là chủ ý của đệ?
Võ Ý Tông có chút kinh ngạc, nhìn bộ dạng này của đường huynh, đường như là không vui vẻ tí nào, chẳng lẽ mình trút giận thay con trai của hắn cũng không đúng?
Võ Tam Tư thấy gã chần chừ, hừ lạnh nói:
- Con trai của Hộ Bộ Thị Lang Cừu Linh Chi cưới con gái của Võ Ý Tông đệ, Hộ bộ không có lý do gì làm khó dễ, nếu không phải là đệ ra mặt, ta nghĩ không ra lý do gì mà Hộ bộ lại gây khó cho Thiên kỵ.
Võ Ý Tông ngượng ngập cười, nói:
- Đường huynh anh minh, ha hả, chuyện này... Đích thật là ý tứ của tiểu đệ.
Võ Tam Tư nói:
- Đệ và Thiên Kỵ nào có khúc mắc gì, vì sao lại làm khó Dương Phàm?
Võ Ý Tông kêu oan nói:
- Đường huynh, oan cho đệ quá, đệ nào có ân oán gì với Dương Phàm kia đâu, đệ làm vậy chẳng phải là để trút giận cho con trai huynh đó sao?
Võ Tam Tư sửng sốt, nhanh chóng hiểu được, giận tái mặt nói:
- Là Sùng Huấn tìm đệ?
Võ Tam Tư bực dọc mắng:
- Đúng là không nên thân mà, thật sự là uổng phí công dạy bảo của ta.
Võ Ý Tông phản bác lại:
- Đường huynh, ai mà không trải qua thời thiếu niên? Người trong lòng bị kẻ khác đoạt mất, khí phách thiếu niên làm sao mà nhẫn nhịn được? Ta thấy, Sùng Huấn làm vậy cũng không gì là không đúng.
Võ Tam Tư cả giận nói:
- Đệ đó, ta thấy đệ càng lúc càng thụt lùi rồi, Sùng Huấn không hiểu chuyện, đệ làm thúc cũng không nên càn quấy theo nó chứ. Thiên Kỵ là gì, đệ không hiểu sao? Không ngờ còn không chịu phát quân lương cho Thiên Kỵ, chuyện này mà thật sự náo loạn đến trước mặt Hoàng đế, chẳng phải sẽ trở thành chuyện cười sao?
Dù đệ làm một lộ biên quân nào đó ngoài ngàn dặm, đệ muốn gõ thế nào, hắn cũng không làm gì được đệ sao? Hắn thường đi lại Ngự tiền, là đội võ trang tâm phúc nhất mà Hoàng đế dựa vào, Hộ bộ nói không có quân lương phát cho bọn họ, lý do ngu xuẩn như vậy mà làm được hắn sao?
Dương Phàm là để mặc binh lính làm phỉ đến Hộ Bộ gây náo loạn, Hộ bộ có thể làm được gì? Danh bất chính ngôn bất thuận, lý không thể thắng kẻ mạnh, chẳng phải là đành để mặc người ta ức hiếp, ngay cả quả rắm cũng không thả được đó sao?
Võ Ý Tông gãi gãi đầu, ngượng ngùng nghĩ thấy cũng đúng.
Võ Tam Tư nói:
- Chuyện hôm qua ở Hộ Bộ thành trò cười lớn, đã lan truyền khắp rồi, từ trên xuống dưới, ngoại trừ Cô mẫu của chúng ta ra, không ai là không hiểu. Ta suy nghĩ, không tới một hai ngày nữa, chỉ cần tin tức rơi vào tai Nhị Trương, vậy thì ngay cả cô mẫu cũng sẽ biết, đến lúc đó xui xẻo chưa chắc là cấm quân.
Võ Tam Tư thao thao bất tuyệt, thấy Võ Ý Tông lại bày ra vẻ mặt “Tướng quân cưỡi heo”, ngậm miệng không nói gì, ngữ khí Võ Tam Tư chậm hơn, nói:
- Ý Tông, tình thế trước mắt, việc cô truyền ngôi là đã định rồi, cấm quân kinh sư phần nhiều là nắm trong tay gia tộc họ Võ chúng ta, lúc này Cô mở rộng Bách kỵ thành Thiên Kỵ, mục đích là gì, chẳng phải rõ rành rành rồi đó sao?
Lúc ban đêm, phòng thủ cung thành chỉ có Võ Lâm, mà trong Võ Lâm vệ thì Thiên Kỵ là quan trọng nhất, mặc dù Cấm quân nằm trong tay họ Võ chúng ta, Biên quân, Phủ quân, dân tâm thiên hạ, lại nằm trong tay họ Lý, nếu có Cô qua đời, khi đó Võ thị chúng ta muốn làm gì, Thiên kỵ này chính là mấu chốt.
Lý thị có Thiên kỵ trấn thủ, dựa vào cung thành có thể thủ, dựa vào Thiên kỵ có thể thắng có thể rút, thủ có thể đợi quân cần vương, rút có thể trốn khỏi bàn tay chúng ta. Tiếp tục kêu gọi binh mã thiên hạ cần vương, mưu lập thiên hạ, Thiên kỵ này vô cùng quan trọng đó, lúc này ta thi hành lấy ân huệ mời chào, càng sợ không kịp, đây chẳng phải là ngươi buộc hắn nghiêng về Lý thị sao?
Võ Ý Tông với cái đầu heo của mình làm sao nghĩ được vấn đề này, nghe Võ Tam Tư phân tích, lâp tức lúng ta lúng túng nói:
- Cái này...này...đệ làm sao mà biết đường huynh tính toán như thế chứ? Chẳng qua là không thấy huynh lui tới với hắn, mà việc thành lập Thiên kỵ kia cũng không thấy huynh nhúng tay vào, đệ còn tưởng rằng đường huynh sớm đoạn tuyệt với Dương Phàm rồi."
- Thật đúng là đầu heo!
Võ Tam Tư chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng mắt nhìn gã, nói:
- Nhúng tay vào Thiên kỵ? Thiên kỵ là đội võ trang bên cạnh Cô mẫu, ngươi muốn nhúng tay trong đó, ngươi muốn làm gì? Ngươi thấy hiện tại Thiên kỵ kia còn thiếu hai vị trí Lang tướng, văn võ, hoàng hoàng thân quốc thích cả triều có tìm tới Dương Phàm, ý đồ vì con cháu của mình đó chứ? Tất cả mọi người từ các nơi đều là do hắn đi gây sức ép, không ai dám dính dáng. Vậy mà ngươi...
Võ Tam Tư ngừng chút, cười tự đắc, nói tiếp:
- May mắn cô còn tưởng rằng bởi vì Dương Phàm bảo vệ Lư Lăng trở về khiến trong lòng ta oán hận sâu sắc, Cô mẫu không muốn Dương Phàm nắm giữ thân quân thay bà sẽ theo bất kỳ bên nào, rồi lại không hy vọng Dương Phàm và bất kỳ bên nào có trở mặt, lòng bàn tay hay mu bàn tay, đều làm khó cho cô mẫu.
Hai ngày nữa, ta muốn mở gia yến, đây là Cô mẫu cố ý nói với ta, ta vừa lúc quang minh chính đại lôi kéo Dương Phàm, đương nhiên, bề ngoài, ta vẫn không tỏ ra thân cận quá với hắn, đến lúc đó đệ cũng đến đi, để ta ở giữa hòa giải khúc mắc giữa các ngươi.
Võ Ý Tông chần chờ nói:
- Hôm nay đệ....
Võ Tam Tư nói:
- Hôm nay đệ muốn đế giúp Hộ Bộ xử lý Dương Phàm sao? Không được đi! Chuyện này bỏ qua, không được tiếp tục gây khó cho Dương Phàm nữa.
An Thượng thư trước sau hai lần bị đám binh đầu to kia gây sức ép, dĩ nhiên mất hết thể diện, mà Hà Nội Vương Võ Ý Tông vốn đáp ứng đến tương trợ lại lỡ hẹn không đến, An Thượng thư dưới sự giận dữ, lập tức chỉ bảo Lang Trung Hộ Bộ Tào Hàm thống kê phân phát toàn bộ quân lương, không được cắt xén một xu.
Cừu Thị Lang còn muốn cố gắng thay thân gia một chút, nhưng trên dưới Hộ bộ bị cây đại thụ này làm hại, tất cả đều làm mặt lạnh với gã, căn bản lờ đi chủ trương của gã, Cừu Thị Lang nhất thời thành đối tượng bị vạn người chỉ trích rồi.
Khi Thiên kỵ nhận được tin tức, các tướng sĩ đóng giả binh lính càn quấy Hộ bộ đều tiếc nuối vô cùng, hai ngày ăn ngon ở Hộ Bộ, hết sức thích thú, hết sức sảng khoái, hiện giờ Hộ bộ chịu thua, không còn lý do nữa, về sau không còn có cơ hội diễu võ dương oai quát tháo với đám Thượng Thư Thị Lang và đám quan lại sai dịch ở Hộ Bộ nữa rồi.
Tiếc quá!
Dương Phàm biết rằng ân oán giữa hắn và Hộ Bộ từ nay về sau xem như kết định rồi, nhưng vấn đề này là hắn hay quân nhân của hắn, An Thượng thư không quản được. Duy nhất An Thượng thư có thể dùng thế lực để chèn ép hắn chính là lương bổng, nhưng làm Thân quân Thiên tử, Dương Phàm đã biểu lộ thái độ không sợ bọn họ, điểm này, Hộ Bộ rõ ràng là không thể đối đãi bọn hắn như với quân đội bình thường được.
Trừ phi An Thượng thư điều đi làm Binh bộ Thượng thư mà Dương Phàm lại điều ra khỏi Thiên Kỵ, An Thượng thư mới có thể báo thù được. Nhưng điều Dương Phàm ra khỏi Thiên kỵ xác suất thật sự không lớn, thật sự khi chờ hắn được điều ra khỏi Thiên kỵ, sợ là ngay cả Binh bộ Thượng thư cũng không thể có hành động thiếu suy nghĩ rồi.
Còn nữa, nói điều An Thượng thư từ một Thượng thư quản quân lương đi làm Thượng thư quản binh mã, khả năng cũng là cực kỳ bé nhỏ, thù này, sợ là không báo được rồi.
Say Mộng Giang Sơn Say Mộng Giang Sơn - Nguyệt Quan