Trong mỗi khó khăn đều ẩn chứa một cơ hội.

Albert Einstein

 
 
 
 
 
Tác giả: Nguyệt Quan
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 1328 - chưa đầy đủ
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 881 / 7
Cập nhật: 2017-09-24 22:38:00 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 794: Nghi Kỵ Lẫn Nhau
rong khoảng thời gian Dương Phàm bí mật rời kinh thành đến Phòng Châu này, trong kinh thành đã xảy ra rất nhiều chuyện.
Sau khi Vương Hiếu Kiệt chết, An Tây tứ trấn không có một thành viên nào xứng đáng để làm tướng lãnh trấn thủ rồi, mà với Võ Chu công trạng lớn nhất trong triều, Võ Tắc Thiên lại rất là coi trọng, rơi vào đường cùng, Võ Tắc Thiên đành phải bắt đầu dùng Tây Đột Quyết Khả Hãn Hộc Sắt La làm Bình Tây Quân Đại Tổng Quản, trấn thủ thành Toái Diệp.
Hộc Sắt La từ khi ở lại thành Lạc Dương về sau, ham mê lớn nhất liền biến thành rượu ngon gái đẹp.
Mới đây hắn vừa mới lấy được đến một mỹ nhân Nhật Bản, tên là A Tương, là một cô gái khi cười lên rạng rỡ như ánh mặt trời, không giống với mỹ nhân của Trung thổ và Tây Vực, tình cảm cùng nàng tính cách cởi mở, khuôn mặt trong sáng, khiến nàng nhanh chóng trở thành tân sủng ái của Hộc Sắt La. Không ngờ đang cùng mỹ nhân triền miên ân ái, đột nhiên nhận được thánh chỉ, làm cho hắn phải đi đến thành Toái Diệp nhậm chức.
Hộc Sắt La những năm gần đây sống ở kinh thành, uy danh lợi ích trong tộc nhân giảm xuống, lúc trước hắn đã không có cách nào chống chọi cùng Ô Chất Lặc, lúc này càng không có khả năng, nhưng thánh mệnh khó làm trái, hắn đành phải miễn cưỡng đến nhậm chức.
Hắn biết rõ, lần này đi nhất định bị Ô Chất Lặc chèn ép, cũng may lần này hắn phụng thánh mệnh làm Bình Tây Quân Đại Tổng Quản đến thành Toái Diệp, Ô Chất Lặc tuyệt đối không dám giết hắn, ngược lại không phải lo buồn về tính mệnh. Tuy nhiên không được bao lâu, hắn khẳng định bị Ô Chất Lặc sỉ nhục...
Cho nên, hắn ngay cả cô nương Nhật Bản sủng ái nhất là A Tương cũng không dắt theo, dù sao dùng không được bao lâu phải cuốn gói chạy trở về, hắn một mình đi nhậm chức, cũng không biết nhà mình hiện giờ đã biến thành nơi sưu tập mỹ nữ, lúc trở lại không biết một mỹ nhân hoặc là mỹ nhân người dân tộc gì đó.
Về phương diện khác, hàng tướng Khiết Đan Lý Giai Cố và Lạc Vụ Chỉnh cảm nhận sâu sắc sự tín nhiệm của triều đình, cảm động đến rơi nước mắt, từ người tích cực dẫn đầu phản Chu nhanh chóng biến thành nhân vật bình định mạnh mẽ.
Khiết Đan hiện giờ tách ra thành ba bộ phận, một bộ phận đi nhờ vả Đột Quyết, một bộ phận đầu hàng triều đình. Một bộ phận duy trì trung lập, ngoài ra còn có một bộ phận những người từng tham gia tạo phản trở thành du phỉ. Lý Giai Cố và Lạc Vụ Chỉnh lúc này đang xóa sạch lực lượng trung thành làm du phỉ này.
Bọn họ hiểu rõ người Khiết Đan, cũng quen thuộc địa hình phương bắc, bởi vậy liên tục giành thắng lợi, Võ Tắc Thiên nghe tin tức, trong lòng rất khen ngợi Địch Nhân Kiệt và Dương Phàm thật tinh mắt, hai người này từng là tai họa hiện giờ thực sự thành lương đống triều đình.
Chẳng qua, vì người bảo đảm với triều đình cho hai viên tướng đầu hàng là Địch Nhân Kiệt bây giờ không được ổn rồi, ông bị bệnh.
Địch Nhân Kiệt thân thể luôn luôn khỏe mạnh, bình thường rất ít khi bị bệnh đau đầu nhức óc. Kết quả người không thường bị bệnh một khi bị bệnh không dễ dàng hết được, Địch Nhân Kiệt nằm trên giường nhiều ngày, Võ Tắc Thiên rất là lo lắng, cố ý phái ngự y đi khám và chữa bệnh cho ông, nhưng Địch Nhân Kiệt đã già yếu. Không phải là thuốc và kim châm cứu có khả năng hồi phục, vẫn như cũ không thấy gì khởi sắc cả.
Trong lúc này, Võ Tắc Thiên còn sửa Khống Hạc Giam là Phụng Thần Phủ. Lấy Trương Dịch Chi làm Phụng Thần Lệnh, Trương Xương Tông làm Phụng Thần Giám, sau khi thay tên, lúc đầu do huynh đệ Trương thị thu thập số lượng lớn thiếu niên trẻ đẹp đầy rẫy ở kinh thành, Nhị Trương nhân cơ hội kết giao rất nhiều thiếu niên lỗi lạc dẫn vào trong cung, sung làm hậu phi cho Võ Tắc Thiên. Cũng vì vậy bọn họ đòi hỏi các chức quan, tiến thêm một bước khuếch trương thế lực của mình.
Đồng thời, phương diện nội chính, triều đình thi hành bảy năm "Cấm đồ lệnh" trên thực tế sớm cũng đã đình chỉ. Bảy năm đến, người có quyền thế từ đầu đến cuối có cá có thịt, chính xác xui xẻo là những ngư dân an phận giữ mình lấy việc bắt cá là nghề, những người đáng thương này phần lớn tập trung ở vùng sông nước Giang Nam, và khi chiếu mệnh đưa xuống lệnh cấm được hủy bỏ, bọn họ sớm đã khốn đốn không chịu nổi rồi.
Một chuyện khác thì có liên quan với Dương Phàm, sau khi Huyện lệnh Phòng Lăng phát hiện trong tù có điềm lành "Thần nhân cước ấn” liền báo về kinh thành, không biết Võ Tắc Thiên xuất phát từ suy nghĩ gì, có lẽ là gần hai năm qua đã không hề có người báo duyên cớ điềm lành, bà đối với điềm lành lần này đột nhiên rất coi trọng.
Phái viên điều tra, thừa nhận phát hiện dấu chân rất lớn, và sau khi hỏi qua hai gã phạm nhân, Võ Tắc Thiên vui mừng khôn xiết, tuyên bố sang năm là Đại Túc nguyên niên, sửa đổi niên hiệu. Chẳng qua lúc này Dương Phàm còn không biết hắn ở Phòng Lăng, vì thoát khỏi khó khăn nhanh trí nghĩ ra một biện pháp, không ngờ thúc đẩy quốc gia sửa lại một niên hiệu.
Trong triều ở phương diện nhân sự còn xảy ra một sự kiện, vừa mới lên chức không lâu Cát Húc bị biếm chức rồi, giáng chức tới An Cố làm huyện úy, nguyên do là bởi vì y ở trên triều đình cùng Võ Ý Tông mới từ Hà Bắc trở về bởi vì một việc phát sinh đã xảy ra cãi vã.
Võ Tắc Thiên lúc đó không nói gì, nhưng trong lòng cực kỳ không hài lòng, bà thật ra đang suy nghĩ lập con trai làm Thái tử, mà Cát Húc cũng là ủng hộ việc lập Lý thị làm Thái tử, Võ Ý Tông ở Hà Bắc biểu hiện nếu không chịu nổi, đó cũng là họ Võ đấy, hiện giờ Cát Húc dám cùng Võ Ý Tông giằng co, đến ngày sau khi chính mình đại hành, Cát Húc cậy vào công lao đối với Lý thị, khi đó sẽ đối đãi người họ Võ như thế nào?
Nghĩ đến đây, Võ Tắc Thiên ngày đó liền tìm lý do, đem cách chức Cát Húc làm huyện úy, đuổi ra khỏi kinh thành.
Kỵ Trư Tướng Quân Võ Ý Tông trải qua chuyện này, ỷ vào việc được cô mẫu tín nhiệm, lại nắm giữ đại quyền đóng quân ở kinh thành, làm việc lại không kiêng kỵ gì, kiêu ngạo, cực kỳ ngông cuồng.
****
Trên giường bệnh, Võ Thừa Tự hai má lõm xuống, hai mắt vô thần, thần sắc vô cùng tiều tụy.
Hắn lấy một chiếc khăn đặt trên tay, ho một trận khàn cả giọng, thở hào hển nói với Trương Gia Phúc:
- Ý Tông hôm nay là thống soái đóng quân ở kinh đô, có thể vì trọng dụng, phải chiêu dụ hắn. Ba ngày sau là sinh nhật hắn, ta đã chuẩn bị một phần hậu lễ, đến lúc đó do Tiểu Nhi cùng đi với ngươi, chúc thọ Võ Ý Tông. Tiểu nhi ngu dốt, không chịu nổi trọng dụng, còn cần ngươi từ giữa hòa giải, nói rõ ý kết giao của bổn vương...
Trương Gia Phúc lo lắng nói:
- Vi thần tự nhiên gia sức vì Vương gia! Chỉ là, vi thần cho rằng, việc cấp bách, trước tiên là chữa khỏi bệnh cho Vương gia, Vương gia ngài gần đây sức khỏe càng kém rồi.
Võ Thừa Tự khoát tay, không cho là đúng mà nói:
- Không có việc gì, bệnh cũ, lúc trước khi bị lưu đày gian khổ quá mức, nên bị bệnh, hiện giờ tuổi dần dần cao, bệnh này liền lại tìm tới, không chết được đâu.
Cửa phòng "Thùng thùng" gõ vài cái, không chờ trả lời, cửa liền kéo ra, đại quản sự vội vàng đi vào, hướng về phía Võ Thừa Tự đưa lên một ống trúc lớn bằng ngón tay.
Trương Gia Phúc mặc dù không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng quản sự Vương phủ can đảm chưa cho phép lại tự tiện xông vào, hiển nhiên những kẻ là đã sớm được Võ Thừa Tự chỉ bảo, nói cho hắn biết ở tình huống nào có thể không cần sự cho phép lập tức báo gặp, như thế nhất định là có đại sự xảy ra, Trương Gia Phúc không khỏi khẩn trương.
Võ Thừa Tự thấy là một cây ống trúc, đầu tiên là ngỡ ngàng, dường như là chuyện gì quá xa xưa, đã bị hắn quên, lập tức mặt sắc căng thẳng lại, dường như đột nhiên nhớ tới cái gì liền đoạt lấy ống trúc, vội vàng mở ra, chỉ thấy trên đó viết một hàng chữ nhỏ:
- Cá chậu chim lồng đã trốn bay, đi về phía nào không rõ!
Võ Thừa Tự kinh hãi thất sắc, nắm chặt tờ giấy, luôn miệng nói:
- Làm sao có thể? Làm sao có thể? Hơn mười năm rồi, hắn vẫn an phận vô cùng, vô duyên vô cớ làm sao trốn? Không đúng! Trong cung, nhất định là trong cung có biến! Khụ khụ khụ...
Trương Gia Phúc vội la lên:
- Vương gia, phát sinh chuyện gì vậy?
Võ Thừa Tự trầm mặt nói:
- Lư Lăng Vương ở trên Hoàng Trúc Lĩnh trốn rồi!
Trương Gia Phúc chấn động, thất thanh nói:
- Làm sao có thể? Hắn có thể trốn đi đến nơi nào, lại làm sao có thể sẽ trốn? Là ai trợ giúp hắn chạy trốn hay sao? A! Trừ phi là...
Võ Thừa Tự cố nén ho, mặt căng đỏ bừng:
- Đúng vậy! Chỉ có một khả năng! Đây là thủ đoạn của cô mẫu bổn vương.
Trương Gia Phúc hoang mang nói:
- Vương gia, vậy phải làm sao bây giờ?
Võ Thừa Tự cười lạnh nói:
- Làm sao bây giờ? Đương nhiên là làm cho hắn chết! Hắn đã chết, thì chuyện gì đều sẽ không phát sinh rồi!
Võ Thừa Tự quay đầu nói với đại quản sự:
- Lập tức phái ra năm đạo nhân mã, không! Mười đạo nhân mã, đem toàn bộ người của chúng ta phái đi, bất kể là thủy lộ đường bộ, tất cả các đường từ Phòng Châu thông ra hướng kinh thành đều phải tra xét, tìm được bọn họ, thủ tiêu bọn họ!
Đại quản sự hiển nhiên cũng là tâm phúc luôn luôn đắc lực của Võ Thừa Tự, biết rất nhiều nội tình, nghe vậy không kinh ngạc chút nào, bình tĩnh gật đầu, âm thầm lặng lẽ lui ra ngoài.
Võ Thừa Tự ngẫm nghĩ một chút, vén chăn lên, Trương Gia Phúc vội vàng tiến lên đỡ lấy hắn, hỏi:
- Vương gia, người muốn làm gì?
Võ Thừa Tự nói:
- Ta muốn ngay lập tức đi gặp Võ Tam Tư, ta còn muốn triệu mở Tông Nhân Đại Hội, chuyện này không chỉ liên quan đến một mình ta, chi bằng vận dụng toàn lực Võ thị, cần phải ngăn cản hắn trở lại kinh thành!
*****
Võ Tam Tư sắc mặt hồng hào, nấc cục một cái, một ngụm rượu đập vào mặt, làm cho Võ Thừa Tự mặt nhăn mày nhó, lại ho khan không ngừng.
Võ Tam Tư chế giễu nói:
- Mặt trời mọc ở hướng tây à nha? Nghe nói Lương Vương điện hạ lây nhiễm phong hàn, thân thể không khỏe, người không ở quý phủ dưỡng bệnh, đến quý phủ bổn vương làm gì thế?
Võ Thừa Tự khinh bỉ nhìn vừa đúng lúc ca nữ cả sảnh đường mới vừalui qua một bên, hung tợn mà nói:
- Cho lui tả hữu đi!
Võ Tam Tư không để ý đến phất tay, ca nữ nhạc sư lập tức lui ra, trên công đường trống không.
Võ Tam Tư uể oải nói:
- Được rồi, nói đi, chuyện gì?
Võ Thừa Tự che miệng ho khan mấy tiếng, mang chút khàn khàn nói:
- Lý Hiển... Chạy trốn khỏi Hoàng Trúc Lĩnh Phòng Châu rồi!
Võ Tam Tư sửng sốt, ngỡ ngàng nói:
- Cái gì?
Võ Thừa Tự giận dữ, dùng sức đấm một cái xuống bàn, gầm thét lên:
- Ngươi lỗ tai điếc sao? Lý Hiển chạy trốn rồi! Lư Lăng Vương Lý Hiển... Khụ khụ khụ khụ... Chạy trốn rồi! Ngươi nói hắn làm sao dám trốn? Hắn dựa vào cái gì có thể... Khụ khụ... Trốn? Đây rõ ràng là chủ ý của cô mẫu, cô mẫu thay đổi rồi, thay đổi rồi!
Võ Tam Tư dường hóa đá, ngồi ở đằng kia hai mắt nhìn chằm chằm không nói gì.
Võ Thừa Tự nói:
- Chuyện này, không chỉ có liên quan đến ta, cũng liên quan đến ngươi, liên quan đến toàn bộ Võ thị chúng ta. Khụ! Ta tự mình tới, cũng chỉ vì nói với ngươi câu nói kia, ngươi hiểu chứ?
Võ Tam Tư sững sờ gật đầu, Võ Thừa Tự nói:
- Nên làm cái gì bây giờ, ngươi xem rồi xử lý!
Nói xong Võ Thừa Tự đứng dậy bước đi, khi đi tới cửa, lại đứng lại, cũng không quay đầu lại nói:
- Ta muốn triệu mở họp tông nhân đại hội, ta hy vọng lúc này đây, ngươi không được cản trở người tham gia, hơn nữa... Ngươi cũng có thể đến!
Nói xong, Võ Thừa Tự lại ho khan đi ra ngoài, Võ Tam Tư nhìn chằm chằm bóng lưng của hắn, vẫn chưa nói chuyện. Sau tấm bình phong mặt một cái bóng lặng yên lóe ra, nhìn Võ Thừa Tự biến mất ở cửa ung dung cười, nói:
- Đây là bệnh lao quỷ, nhưng cũng đủ nhọc lòng đấy.
Người này nói chuyện, rõ ràng chính là Kỵ Trư Tướng Quân Võ Ý Tông ở Hà Bắc vừa gây sự, khiến Hề Quốc phản bội về Đột Quyết, Mạt Hạt Đại Tộ Vinh tự mình lập một nước, Khiết Đan một nửa trốn hàng Đột Quyết, lập nhiều "Kinh thiên công lao", sau khi về kinh lại được bổ nhiệm làm Thống soái đồn binh!
Say Mộng Giang Sơn Say Mộng Giang Sơn - Nguyệt Quan