There is no way to happiness - happiness is the way.

There is no way to happiness - happiness is the way.

Thich Nhat Hanh

 
 
 
 
 
Tác giả: Nguyệt Quan
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 1328 - chưa đầy đủ
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 881 / 7
Cập nhật: 2017-09-24 22:38:00 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 792: Tranh Cãi Không Khoan Nhượng
ương Phàm khóe miệng hơi cười lạnh, nói:
- Không sai! Ta đã lừa ngươi, ta lừa gạt ngươi mục đích lên núi và thân phận của ta, nguyên nhân ngươi rất rõ ràng. Nhưng ngươi vì sao gạt ta?
Trên khuôn mặt xinh đẹp vô song của Lý Khỏa Nhi chụp xuống một làn sương lạnh, cười lạnh nói:
- Đúng! Ta đã lừa ngươi, ta lừa ngươi lừa đến đem thân thể của mình cho ngươi, cho nên Dương Đại Giáo Úy ngươi bị thiệt hại nặng rồi, có phải hay không?
Dương Phàm hồi hộp nhìn nhìn mọi nơi, thấp giọng nói:
- Nhỏ giọng chút, ngươi muốn cho tất cả mọi người đều nghe thấy à?
Lý Khỏa Nhi hất cằm lên, nói:
- Làm sao vậy? Ngươi sợ à? Ta là một nữ nhân còn không sợ mất mặt, ngươi là một nam tử hán lại sợ sao?
Dương Phàm hơi nhíu đôi mày lưỡi mác, trầm giọng nói:
- Ngươi không cần cố gắng dùng lời quấy nhiễu nói sang chuyện khác!
Lý Khỏa Nhi trừng đôi mắt to xinh đẹp oán hận nhìn hắn, nói:
- Vậy ngươi nói, ta đã lừa ngươi cái gì rồi?
Dương Phàm nói:
- Thân phận...
Lý Khỏa Nhi cướp lời nói:
- Ta đã vừa mới nói ra nguyên nhân, ngươi còn muốn ta lặp lại một lần nữa sao?
Suy nghĩ của Dương Phàm có chút bị loạn, hắn ngẫm nghĩ một chút, quyết định đem chỉnh câu chuyện từ đầu lại một lần, hắn thật sự bị cô gái như sương biến thành mây mù dày đặc, có chút tình huống làm cho mơ hồ.
- Ở trên núi, ngươi trúng rắn độc, ta cứu tính mệnh của ngươi, ngươi vì sao lấy oán trả ơn, trái lại muốn giết ta?
- Cứu ta không giả, nhưng ta tỉnh lại thì tay ngươi ở đâu? Ta làm sao biết ngươi đang lục lạo đồ vật này nọ hay là muốn chiếm đoạt ta? Ngươi lăng nhục ta, ta không nên giết ngươi ư? Oh... Đúng rồi đúng rồi, ngươi nói là vì lấy thù lao, bởi vì các ngươi là người tu đạo không muốn người ta nuôi dưỡng mà thành thói quen. Bây giờ biết thân phận của ngươi rồi, đây là lời nói dối đó? Ngươi nói, lúc ấy có phải thật sự ngươi đang chiếm tiện nghi của ta?
Lý Khỏa Nhi chợt tìm ra điểm đáng ngờ, dương dương đắc ý, từng bước từng bước tiến gần.
Dương Phàm lúng túng lùi hai bước, hắn sợ nhất chính là loại chuyện như thế này. Bởi vì việc khác lúc nói rõ ràng, mặc dù nói không rõ, luôn luôn với người thân của mình, bằng hữu của mình sẽ tin tưởng mình, luôn đứng ở bên ngươi. Duy chỉ có liên quan tới chủ đề phụ nữ, nhất là phụ nữ xinh đẹp, nói cũng nói không rõ được, càng tô vẽ kết cục càng đen.
Cũng may Lý Khỏa Nhi cũng không muốn làm ầm lên, Dương Phàm lui hai bước, định thần lại, rồi mới lên tiếng:
- Đúng vậy! Lý do kia đương nhiên là gạt ngươi, nhưng ta cũng không muốn chiếm tiện nghi của ngươi. Ta vì sao đi sờ đồ vật này nọ bên hông ngươi à? Rất đơn giản! Ta lên núi là một bí mật, nếu như người trong trại cứu ngươi sẽ hỏi ngươi đi lạc ở đâu?
Tin tức truyền ra, người khác lập tức biết là có người ngoài lên núi, đó không phải là bứt dây động rừng sao? Nếu muốn ta thấy chết mà không được cứu, ta làm không được. Có thể cứu ngươi rồi lại không thể để lộ mình, ta mới nghĩ đến trộm ngươi ít đồ. Cứ như vậy ta chuồn mất, ngươi tỉnh lại là có thể nghi là người trong trại làm, thuận tay lấy đi tài vật của ngươi, tự nhiên không thể để lại làm ân nhân.
Lý Khỏa Nhi híp đôi mắt to, cười gằn làm ra vẻ rất đáng yêu, có chút manh nha nói:
- Đúng rồi đúng rồi, vì thế ngươi trộm đồ trong người ta đi! Hừ hừ. Này nếu để cho cha ta biết, Dương Đại Giáo Úy, ngươi nhất định phải chết! Đúng rồi, tên ngươi đều không nói cho ta biết. Mã Kiều ca, đại khốn khiếp!
Dương Phàm đối mặt cô gái không nói đạo lý có phần cực kỳ bại hoại:
- Ta nói ngươi nói có lý một chút được hay không? Rõ ràng là ngươi cố ý quyến rũ ta!
Lý Khỏa Nhi hùng hồn giơ cao bộ ngực lên:
- Vậy ngươi muốn không?
Dương Phàm khóc không ra nước mắt:
- Ông trời ở trên cao! Ta...
Lý Khỏa Nhi bĩu môi nói:
- Ông trời? Ta còn ở dưới đất đây này, ta hỏi ngươi, ta và ngươi một lòng nói ra, người khác tin ngươi hay là tin ta?
Dương Phàm cứng họng, đến cùng ngẩn ngơ đứng ở chỗ đó.
Loại chuyện này, người đàn ông vô tội lại có thế mạnh đều là kẻ yếu!
Lý Khỏa Nhi vén đôi lông mày nhỏ xinh đẹp, dủng trêu tức mà ánh mắt dụ dỗ liếc hắn:
- Thế nào? Không còn lời nào nói rồi à?
Âm thanh của Dương Phàm đột nhiên lạnh xuống:
- Trước đó ta và ngươi, ngươi thật sự là xử nữ?
Lý Khỏa Nhi lui một bước, trong mắt to nhanh chóng đầy tràn nước mắt uất ức:
- Ngươi chung quy vẫn là chưa tin ta!
Dương Phàm bắt đầu hùng hổ phản kích, hắn lạnh lùng thốt:
- Không phải ta không tin ngươi, mà là ngươi làm cho người ta hoài nghi. Ta không phải lần đầu tiếp xúc nữ nhân, phản ứng của ngươi, còn có... chuyện không có vết máu, không thể không làm cho người ta hoài nghi!
Lý Khỏa Nhi lại lui một bước, trong mắt nước mắt càng nhiều, đang có khuynh hướng tích trữ thành một con suối:
- Ta không biết vì sao, thật sự không biết! Bằng không ngươi nghĩ rằng ta và ngươi thế nào, ta đường đường là Vương nữ, sẽ dễ dàng thất thân với người ta sao?
Lời Dương Phàm như đao:
- Ngại quá, quận chúa điện hạ, người chính là dễ dàng thất thân với ta rồi!
Lý Khỏa Nhi tức giận nói:
- Đó là bởi vì ta ti tiện!
Thanh âm Lý Khỏa Nhi cố ý đề cao một chút, người ở xa xa bận rộn dù chưa nghe rõ hai người đang nói gì, vẫn có người quay đầu lại xem.
Dương Phàm vội vàng nói:
- Ngươi nhỏ giọng một chút có được không?
Lý Khỏa Nhi hạ thấp giọng, bi thảm nói:
- Bởi vì ta thích ngươi, có được hay không? Ngươi cho rằng ta trên núi là cái gì? Là tù phạm! Ta không nghĩ như vậy, ta muốn ra ngoài, ngươi là người duy nhất ta hy vọng, vừa may bộ dạng ngươi lại không làm người ta quá chán ghét, ta đem bản thân cho ngươi, chỉ là hy vọng ngươi có thể thực hiện lời hứa mang ta rời khỏi, ta làm tổn thương ngươi sao? Lỗi của ta ở đâu? Ngươi cuối cùng muốn ta phải thế nào?
Lời Lý Khỏa Nhi dần dần mãnh liệt, lại từng bước từng bước một phản kích lại, nước mắt rốt cục cũng khống chế không nổi, không gì ngăn lại theo hai gò má mềm mại chảy xuống.
Dương Phàm nhẹ nhàng lắc đầu, nói:
- Có người nói: Nam nhân thích khuôn mặt xinh đẹp, nữ nhân thích lời ngon tiếng ngọt. Cho nên, nữ nhân trang điểm, nam nhân nói dối. Ta không biết, làm một cô gái xinh đẹp, ngươi lại nói dối là vì cái gì?
Lý Khỏa Nhi tức giận đến phát run cả người lên, đau lòng nhìn hắn, tuyệt vọng mà nói:
- Bất kể ta nói thế nào, ngươi cũng không tin ta, có phải không?
Dương Phàm nói:
- Có lẽ ta thường gạt người, nhưng ta hiện tại không muốn lừa ngươi, ta ăn ngay nói thật, đúng như lời ngươi nói ta đây bán tín bán nghi!
Lý Khỏa Nhi phẫn uất mà nói:
- Ta ở trên núi kia, vĩnh viễn thấy chính là như vậy một bầu trời, chính là một đám người như vậy, thân phận của ta so với bọn họ đều cao, cũng so với bọn họ đều đê tiện, cho nên, khả năng khác ta không hiểu, nhưng ta hiểu người ở đó, hiểu được lòng của bọn họ, ta biết rằng trong mắt bọn họ, một nhà chúng ta còn thảm hơn so với bọn họ!
Một đời người, cỏ cây một thu, thời gian ngắn ngủi mấy mấy mươi năm, ta không muốn mình có cái gì tiếc nuối, ta muốn cười liền cười, ta muốn khóc sẽ khóc, ta muốn yêu liền yêu, mà không phải trước mặt bọn họ vĩnh viễn đều phải cẩn thận dè dặt, lo lắng khắp nơi, sống được so với con chuột trong hang còn phải thương xót!
Ngươi nói ta lừa ngươi, đúng! Ta vì sao lừa ngươi? Là vì nguyên nhân này! Ta dùng thân thể của ta, đổi lấy sức của bàn tay ngươi! Ngươi bị thua thiệt ở đâu? Ta một cô gái yếu ớt tay trói gà không chặt, là trói ngươi lại, hay là đã giết ngươi? Ngươi có thể lựa chọn không muốn, nhưng ngươi muốn ta rồi, không phải sao? Vậy ngươi dựa vào cái gì xem thường ta, dựa vào cái gì?
Dương Phàm mặt ngây ra.
Lý Khỏa Nhi rơi lệ nói:
- Ngươi khinh thường ta? Buồn cười thật! Ta không quấn lấy ngươi, ngươi coi như đây là một giao dịch tốt lắm! Trên thực tế, cuộc giao dịch này, ta lỗ vốn rồi! Bởi vì ta không biết ngươi lên núi chính là vì muốn cứu phụ thân ta, nếu không ta an tâm ở trên núi, cũng có thể không bao lâu ta cũng xuống núi như vậy, ngươi đối với giúp đỡ của ta căn bản không có ý nghĩa!
Âm thanh của Dương Phàm rất lạnh, lạnh lùng thốt:
- Ngươi nói rất đúng, nếu đây là một giao dịch, ta đây đúng là không cần chất vấn ngươi cái gì, ngươi cũng không cần chứng minh với ta cái gì! Một giao dịch, rất tốt! Quận chúa mời lau khô nước mắt, ta không muốn có người nhìn thấy, phá hủy danh dự của quận chúa!
Dương Phàm quay người bước đi, đến bên chiến mã bên cạnh, sửa sang lại yên ngựa, hai tay kéo thẳng lại yên ngựa, nhảy vọt người một cái lên chiến mã.
- Dừng lại!
Lý Khỏa Nhi thấp giọng quát một tiếng.
Dương Phàm không nói gì, chỉ có thúc đầu ngựa, lạnh lùng nhìn cô ấy.
Lý Khỏa Nhi nghiến răng nghiến lợi nói:
- Ngươi còn chưa nói cho ta biết tên của ngươi, Vương Bát Đản ngươi chiếm tiện nghi của ta còn khoe mẽ với ta!
Dương Phàm xụ mặt, tựa như bắn phun ra hai chữ:
- Dương Phàm!
Hai chân đạp bàn đạp, Dương Phàm lưng rắn rỏi, Lý Khỏa Nhi nhìn theo hắn đang đi thẳng về phía trước.
Lý Khỏa Nhi từ từ quay đầu, bên môi bỗng nhiên thoáng qua một chút xảo quyệt, cười đắc ý, cảnh tượng này, vừa đúng lúc đều rơi vào trong mắt Cổ Trúc Đình đang chỉnh trang dung mạo cho Lư Lăng Vương xong đến gấp rút mời quận chúa thay đổi trang phục. Cổ Trúc Đình hơi cau mày, lập tức bình tĩnh trở lại, thản nhiên nói:
- Quận chúa, mời thay quần áo!
****
- Da da da!
Vó ngựa nhẹ nhàng, một bộ lông ngựa đỏ thẩm dày đặc sáng lên, kể cả mấy kỵ thị vệ tiền hô hậu ủng cũng đã về lại Hoàng Trúc Lĩnh.
Lập tức ngồi trước là một Đại Hán mặc hoàng bào, đầu đội khăn gấp lại, mày rậm miệng rộng, dáng người khôi ngô, vai đeo trường cung, tiễn trong bầu lưa thưa cắm vài mũi tên, nhấp nhô theo thân ngựa tiễn trong bầu lay động không ngừng.
Trên đùi ngựa chở mấy con chim trĩ lông dài cực kỳ xinh đẹp, còn có mấy cái thỏ hoang và chuột trúc. Chạy nhanh theo ngựa, những con mồi trên mông bị chảy máu trên cổ nhẹ nhàng nhảy lên, dường như tất cả đều sống vậy.
- Lữ soái đã trở về!
- Giả thúc đã trở về!
Bên trong trại mọi người đều hướng về vị đại hán mặc áo bào màu vàng này chào hỏi, trong quân tướng sĩ hiển nhiên gọi hắn là Lữ soái, đám quân hộ ở chổ này hơn mười năm, quân doanh này sớm đã biến thành bán quân sự hóa dân cư sơn trại, phụ nhân đứa nhỏ coi hắn như người trong xóm nên xưng hô như nhau.
Giả Tinh ngồi trên lưng ngựa, ưỡn ngực chạm hàm râu quai nón, dương dương đắc ý gật đầu với mọi người mình gặp.
Hôm nay đi săn, thu hoạch khá phong phú, Giả Lữ Soái rất đắc ý.
Nhớ ngày đó, hắn cũng là một mãnh tướng trong quân, nếu không phải như thế, cũng sẽ không khiến hắn đảm nhận việc trông coi Lư Lăng Vương nặng nề như vậy, chỉ có điều qua nhiều năm sống an nhàn sung sướng như vậy, hơn nữa tuổi dần dần lớn, chung quy so những năm đó không được bằng, năm đó thân thể đùi kéo căng cứng rắn như bàn thạch, hiện giờ cũng đã dần dần thư giãn, bụng vốn dĩ bằng phẳng rắn chắc, hiện giờ cũng có sẹo lồi. Tuy nhiên, so với đại đa số bạn cùng lứa tuổi, Giả lữ Soái xem như một người đàn ông rất cường tráng, thoạt nhìn cũng khá có võ phong.
- Kêu Lưu gia nương tử đến, chúng ta ở trong trại này, tính ra thì cô nương kia trong việc nấu nướng món ăn thôn quê thì là ngon miệng nhất!
Giả Tinh kéo cương ngựa, giảm tốc độ, vuốt râu nói Binh phân phói:
- Nói Hạ đội trưởng tìm mấy người uống rượu với ta, còn có Khỏa Nhi nữa, món ăn thôn quê như vậy mà, thiếu giọng hát và điệu múa của nha đầu kia, uống rượu cùng với sắc đẹp, vậy rất là vô vị rồi. Người này phải nói là gì nhỉ? Đúng đúng đúng, xinh đẹp tuyệt trần, ha ha ha ha...!
Say Mộng Giang Sơn Say Mộng Giang Sơn - Nguyệt Quan