Let your bookcases and your shelves be your gardens and your pleasure-grounds. Pluck the fruit that grows therein, gather the roses, the spices, and the myrrh.

Judah Ibn Tibbon

 
 
 
 
 
Tác giả: Nguyệt Quan
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 1328 - chưa đầy đủ
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 881 / 7
Cập nhật: 2017-09-24 22:38:00 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 600-2: Vây Khốn (2)
ại Thực mã cao to uy vũ, là thứ mà các danh gia vọng tộc thậm chí cả tướng lĩnh quân đội đều yêu thích. Một con bảo mã ngàn vàng khó cầu. Nhưng bảo mã đến từ các nước Tây Vực, đều bị Tây Đột Quyết độc quyền, đã rơi ngược cả vào tay Thẩm Mộc.
Không chỉ ngựa, mà còn cả lạc đà.
Lạc đà là chiếc thuyền trên sa mạc. Thẩm Mộc đầu tư vốn cho mười thị tộc Tây Đột Quyết, giúp hắn độc chiếm hơn tám phần mối buôn bán lạc đà ở Tây Vực. Mà lạc đà không chỉ là công cụ di chuyển nhanh nhất cũng như an toàn nhất cho các thương đoàn khi đi qua sa mạc hoặc cao nguyên hoang sơ, mà hơn nữa sau khi quân đội triều đình một lần nữa mở rộng đến An Tây tứ trấn, ảnh hưởng vươn xa đến khu vực Hoàng Hà thì số lượng lạc đà yêu cầu cũng ngày càng tăng lên.
Ngựa Đại Thực tuy tốt, nhưng giá cả quá cao, quân đội Đại Đường không thể trang bị với số lượng lớn, nên chiến mã quân dụng thông thường vẫn chủ yếu là giống ngựa Mông Cổ thấp bé. Đại Đường cũng tự nuôi ngựa, nhưng số chiến mã nuôi dưỡng được còn lâu mới đáp ứng đủ nhu cầu của quân đội, mỗi năm cần phải nhập hàng loạt chiến mã, vốn là từ Tây Đột Quyết và Hồi Hột.
Còn Tiểu Phi Tướng Trương Nghĩa tung hoành khắp Tây đột quyết làm mã phỉ mấy năm nay, trong lúc bất tri bất giác đã thiết lập quan hệ với mấy thương gia cung ứng ngựa lớn nhất Tây Đột Quyết và Hồi Hột. Từ lúc Khương công tử ở Trường An đấu đá thất bại, bị bức phải từ bỏ Trường An, nơi đã làm ăn nhiều năm để chạy về Lạc Dương, mấy tên buôn ngựa hợp tác với hắn nhiều năm bèn trở giáo phản bội quay sang phía Thẩm Mộc.
Đúng như những lời Khương công tử nói, đây không chỉ là vấn đề nguồn thu nhập khổng lồ, mà còn thông qua việc bán ngựa cho quân đội, có thể gia tăng ảnh hưởng lên quân đội và các thế lực ở Tây Vực đồng thời thiết lập mối quan hệ mật thiết giữa bọn họ. Có được những thứ này, hắn mới có thể làm một vị vua không ngai hô mưa gọi gió. Không có những thứ đó, hắn còn có sức ảnh hưởng với ai?
Khương công tử dường như cũng biết những chuyện này nói ra thì dễ, nhưng xoay chuyển tình hình thực không dễ, chậm rãi đi một lát, lại nói:
- Việc cấp bách trước mắt là thiết lập nguồn cung cấp ngựa mới cho chúng ta. Thẩm Mộc nằm gai nếm mật ở Tây Vực, khổ công làm ăn nhiều năm, hiện giờ thế lực đang lên, nhất thời không thể cướp lấy mũi nhọn của hắn, thế thì chúng ta cùng các bộ tộc Bột Hải Lâm Cúc, Thất Vi Hòa Hề xây dựng...
Khương công tử nói đến đây, đột nhiên dừng bước, ánh mắt nhìn thẳng lên không trung, một hồi lâu sau, sắc mặt đột biến:
- Thẩm Mộc đã đi Cao Ly!
Hai người đánh nhau một trận ở Trường An là để tranh giành quyền lực, nhưng đối với thế gia mà nói, không khác gì huynh đệ tương tàn. Sau khi tranh chấp, thế gia thừa nhận sức mạnh của Thẩm Mộc và sự thất bại của Khương công tử, nhưng cũng đã trừng phạt Thẩm Mộc, trực tiếp "đày" hắn đến Cao Ly khai thác thương lộ.
Nhưng Khương công tử lại đột nhiên nghĩ đến một vấn đề đáng sợ: Dương Phàm sẽ chỉ an lòng chờ đợi ở Cao Ly thôi sao? Hắn đi Cao Ly, rốt cuộc là vì thân bất do kỉ, hay là chủ động muốn đi?
Nghĩ đến một loạt thủ đoạn mưu tính ở Tây Vực của hắn lúc trước, nếu nói việc đầu tư cho Ô Chất Lặc, đại thủ lĩnh của Đột Kì Thi coi như là còn có dấu vết để mà truy tìm, thì việc hắn phái Trương Nghĩa đi làm mã phỉ hoàn toàn là hành động xốc nổi, ai có thể ngờ rằng mục đích thật sự của hắn không chỉ vẻn vẹn là dùng chiến tranh để thúc đẩy chiến tranh bồi dưỡng một đội quân riêng, mà còn dựa vào đó thiết lập mối quan hệ với các thương buôn ngựa của Đột Quyết và Hồi Hột?
Với tác phong thích ẩn giấu kỹ càng mục đích thật của hắn từ trước đến giờ, thì việc hắn đi Cao Ly chỉ e là đang hướng về các thế lực mạnh ở khu vực Đông Bắc như các bộ lạc Bột Hải Lâm Cúc, Thất Vi Hòa Hề...
Khương công tử càng nghĩ càng kinh hãi, lòng nóng như lửa đốt, lòng bàn tay toát cả mồ hôi.
Người bên cạnh trông thấy sắc mặt của hắn vô cùng khó coi cùng khó coi, cẩn thận dè dặt nói:
- Thuộc hạ lập tức sắp xếp người thử bắt tay vào tiếp xúc với đại thủ lĩnh của các bộ lạc Bột Hải Lâm Cúc, Thất Vi Hòa Hề, có thể là... Thẩm Mộc chưa chắc đã nghĩ xa đến vậy.
Khương công tử cổ như bị nghẹn, hồi lâu sau mới khó khăn lắc lắc đầu, nói:
- Trâu ngựa vốn là một trong những mối làm ăn chính của chúng ta, nếu bỏ hạng mục này, tìm con đường khác, dĩ nhiên không dễ, nhưng những mối quan hệ chúng ta khổ công gầy dựng nhiều năm đã hỏng rồi, tất cả thế lực mạnh nhờ mối làm ăn này mới thiết lập nên, đều đứt cả rồi.
Cổ họng hắn không ngừng nghẹn lại, âm thanh cũng tựa như cũng nghèn nghẹn, khản đặc đến mức cực kỳkhó nghe:
- Ngươi cứ đi thử đi, nếu chuyện không thể thành, thì chuyển hướng sang Nam Cương, ngựa Tứ Xuyên và Vân Nam tuy nhỏ bé hơn một chút, nhưng lại có sức bền, lộ trình ngắn không bằng Đại Lương Uyên Câu, nhưng đường xa thì lại còn tốt hơn, dựa vào những mối giao tình của chúng ta ngày trước, bọn họ chưa chắc đã không chịu nhận. Thẩm Mộc muốn vây chết ta, hủy diệt triệt để cơ nghệp của ta, không thể nào!
Lời còn chưa dứt, bèn có một người từ xa đi lại, tuy không phải là chạy nhanh, nhưng cước bộ rảo bước cực lớn, tốc độ cũng nhanh, so với người thường chạy còn nhanh hơn mấy phần, một mạch tiến thẳng đến, làm lá phong đỏ rực dưới chân không ngừng văng tung tóe, lại khiến cho dưới chân hắn như mang một đôi phong hỏa luân, tiến thẳng một mạch, lửa cháy rừng rực.
- Công tử, Lạc kinh cho khoái mã chạy tám trăm dặm đưa tin cấp báo!
Người đó đến trước mặt Khương công tử, chẳng kịp hành lễ, đã vội vàng dâng lên một bức mật thư. Khương công tử vội vã xé bức thư ra xem, không kìm được lại hít vào một hơi lạnh, cả hai tay đều bắt đầu khe khẽ run rẩy.
Nữ hoàng đế Võ Tắc Thiên điều Thu quan lang trung Dương Phàm đến nha môn Thiên Quan, nhậm chức Thiên Quan lang trung, quyền tri Thiên Quan thị lang. Từ sau khi Võ Tắc Thiên đăng cơ, bèn dựa vào thể chế của nhà Chu đổi sáu bộ Lại Hộ Lễ Binh Hình Công thành sáu bộ Thiên Địa Xuân Hạ Thu Đông. Thiên Quan nha môn chính là Sử bộ thời Tùy Đường, Sử bộ đứng đầu sáu bộ thượng thư tỉnh. Dương Phàm thăng quan rồi!
Khương công tử lại không để tâm đến việc Dương Phàm được thăng quan, cũng không để tâm đến việc hắn từ Hình bộ được điều sang Sử bộ. Vấn đề là tại sao lúc này lại thăng quan cho hắn? Tại sao là để hắn làm quyền tri Thiên Quan thị lang? Quyền tri chính là quyền đại diện, Dương Phàm đại diện cho Lại bộ thị lang, thế thì toàn bộ Sử bộ ti, Tư phong ti, Tư huân ti, Khảo công ti của Sử bộ đều nằm dưới tay hắn. Hắn có quyền quyết định tất cả việc bổ nhiệm miễn nhiệm, khảo thí, thăng quan giáng chức, tấn phong ban thưởng, điều động vv... của toàn bộ quan văn trong thiên hạ.
Ngay giờ khắc này, Võ Tắc Thiên lại đột nhiên điều Dương Phàm đến Sử bộ, hơn nữa còn cho hắn gần như có thể sử dụng tất cả quyền lực ở Sử bộ, mục đích là gì?
Khương công tử lập tức nghĩ đến các thế lực của triều đình và các thế gia hiện nay đang khua chiêng gõ mỏ, bừng bừng khí thế, có ý muốn thành trừng một lượt Nam Cương Biên Châu, lập tức nghĩ đến miếng thịt béo bở mà tất cả mọi người đều đang đỏ mắt nhìn chằm chằm kia. Nữ hoàng đế... muốn giao miếng thịt này cho Dương Phàm phân chia?
Say Mộng Giang Sơn Say Mộng Giang Sơn - Nguyệt Quan