Hoài nghi là một tên phản bội, bởi nó khiến bạn sợ hãi không dám liều mình, vì thế bạn đánh mất cơ may thành công của mình.

William Shakespeare

 
 
 
 
 
Tác giả: Nguyệt Quan
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 1328 - chưa đầy đủ
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 881 / 7
Cập nhật: 2017-09-24 22:38:00 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 591-1: Lưu Manh Hết Ăn Lại Uống (1)
ý Mộ Bạch qua thọ lớn, ngay cả Hoàng đế cũng phải phái một vị quan trong triều mang theo lễ vật đến Trường An chúc thọ, tuy rằng Võ Tắc Thiên có đủ thủ đoạn để chèn ép Thế gia, nhưng cũng phải để lại chút mặt mũi chứ.
Rất nhiều quan to trong triều đình đều phái con cháu mang theo hậu lễ đến Lý phủ ở Trường An, về phía Thế gia quyền quý đang ở Trường An, quan lại người ta chắc không cần nói thêm gì rồi.
Ngày hôm nay quan trọng như thế, chắc chắn đám đệ tử giao thiệp của nhà quyền quý Thế gia cũng sẽ xuất hiện đầy đủ, đối với nhiều người có địa vị và thân phận thấp hơn họ mà nói, đây cũng là một cơ hội tốt khó có được để kết bạn với họ. Cho nên chỉ cần có thể đến đều đến cả, có thể tới là điều quý, cho dù tặng lễ vật đến táng gia bại sản cũng rất vui vẻ, trường hợp cổ quái nhất cũng chỉ có lúc này người ta mới có.
Bởi vì quan trường ở Nam Cương sắp nghênh đon một trận thanh tẩy lớn, sẽ có nhiều ghế quan chức bị trống, nên muốn vì con cháu của mình mưu một chức quan, cũng giống như ngửi thấy được mùi máu tanh mà tranh nhau đua đến Trường An. Bên trong đàn cá mập ngoài biển, không ai có thể qua được Thế gia hùng mạnh nhất, bữa tiệc mừng thọ Lý Mộ Bạch lần này cũng sẽ thành một cuộc họp để các lão đại “chia của”.
Phải biết rằng này đó đại nhân vật đều hết sức quan trọng trong một phương nào đó, nếu không có một cơ hội tốt như thế, nếu họ muốn cử hành một cuộc hội nghị có quy mô thì cũng phải lén lút tiến hành, bằng không để cho Hoàng đế biết, Hoàng đế sẽ ngủ không ngon giấc.
Nhưng với thân phận và sự phô trương của họ, mặc dù đang cải trang xuất hành, đó cũng là tiền vô hậu ủng, sáng tối vô số thị vệ, một hai người đụng độ thì thôi, trong khi nhiều nhân vật lớn như thế tập trung ở một chỗ, người mù mới nhìn không thấy. Có một cơ hội tốt như thế để cho họ công khai tụ tập, bất cứ ai cũng không thể nghi ngờ.
Ở cửa Lý phủ, Lý quản gia dẫn theo vài tiểu quản ăn mặc sạch sẽ gọn gàng, cười tươi đứng đó đón khách, bên này nhận thiệp mời. Bên kia có người dẫn khách đem lễ vật giao cho người gác cổng để đăng ký. Nếu có nhân vật quan trọng đến, đại quản gia chỉ cần hô vang tên lên, con cháu của Lý Thái công đang đợi bên trong nghe thấy liền dựa vào thân phận và bối phận tương đối mà đi ra chào đón.
Công Tôn Bất Phàm và Dương Phàm chia nhau ra ngồi trên hai chiếc xe bò, “cót két” tới trước cửa Lý phủ.
Xe bò là một phương tiện giao thông tương đối chậm, cho nên không chỉ người đi đường dài không biết dùng loại xe bò chậm chạp này, cho dù là hiện nay cũng ít khi có người đi xe bò. Nhưng chuyện đó chỉ giới hạn ở quan gia và dân chúng thông thường, Thế gia quyền quý không nằm trong số này.
Xe bò là phương tiện giao thông được các sĩ tộc giàu sang thời Hán Tấn thích nhất, bởi vì xe bò rộng, đi đường vững vàng. Đi xe bò biểu hiện được phong thái ung dung của các sĩ tộc. Cho nên đến giờ có rất ít người ở Lạc Dương đi xe bò, mà ở trong Trương An mấy ngàn năm cố đô vẫn quen mắt với việc đi xe bò.
Đương nhiên chỉ cần thấy người xuất hiện trong chiếc xe bò, mọi người đều biết người đó là một Thế gia nào đó có lịch sử gia tộc lâu đời và truyền lại. Đại quản gia vừa thấy được hai chiếc xe bò, biết chắc rằng là người của Thế gia, lập tức mỉm cười ra chào đón, đồng thời ra hiệu Nhị quản gia chuẩn bị xưng tên.
Công Tôn Bất Phàm xuống xe, quản sự lập tức thay mặt đưa tay ra tiếp đón, vài người áo xanh vòng ra sau xe bò khiêng các hạ lễ được dán một chữ thọ màu đỏ lên. Lão quản gia Lý phủ vừa thấy danh thiếp, vẻ mặt tươi cười hẳn lên nói:
- Công Tôn Thế gia Bất Phàm tiên sinh đại giá quang lâm…
Trưởng tôn của Lý Thái công từ trong cửa nghe thấy, vội bước nhanh ra đón, vừa thấy Công Tôn Bất Phàm liền chắp tay cười nói hàn huyên, sau đó đưa khách vào bên trong.
Ánh nhìn của quản gia cực sắc bén, thấy vị Công Tôn tiên sinh này ngồi chiếc xe trước, lễ vật cũng đặt trên chiếc xe trước, đằng sau một chiếc xe cũng đến nhưng không thấy động tĩnh nào, liền cười nói:
- Khách ngồi trên chiếc xe sau cũng là người trong phủ của Công Tôn tiên sinh sao?
Công Tôn Bất Phàm quay lại phía sau liếc nhìn một cái. Vội nói không biết và lắc lắc đầu. Chuyển hướng nói chuyện với trưởng tôn của Lý Thái Công, cười nói vui vẻ:
- Công Tôn đến đặc biệt chúc thọ với lão Thái Công, mong thế huynh dẫn đường, Công Tôn muốn hành lễ trực tiếp với lão Thái Công và bái thọ!
- Ha ha ha, Công Tôn huynh, mời!
- Lý huynh mời!
Công Tôn Bất Phàm còn gấp hơn chủ nhà, không ngừng vội vã vào cửa chính Lý gia. Lúc này Dương Phàm vừa mới xuống xe, hắn cũng không có thuộc hạ hỗ trợ, thực sự về điểm này lễ vật của hắn cũng không cần ai hỗ trợ, đích thân cầm theo thong dong bước tới, cười hì hì gật đầu nhìn lão quản gia tóc trắng xoá.
Lão quản gia thấy thế nhưng không dám chậm trễ. Vị quản gia này là quản sự của ai chứ? Lũng tây Lý Thị đó nha!
Ông ta là quản sự thân cận của gia chủ Lý thị, từ nhỏ đã theo tuỳ tùng hầu hạ lão Thái Công, người nào mà chưa thấy qua, trường hợp gì mà chưa trải qua. Thấy quần áo của vị công tử này một mạc, thần thái thong dong, cốt cách biểu lộ ra vẻ ung dung nhiệt tình rộng lượng, nên không dám xem như không quan trọng rồi.
Lại thấy vị công tử này thân không mang theo vật dư thừa, trong tay chỉ mang theo một cái bọc nhỏ một thước vuông, nhẹ tênh tênh không biết có bao nhiêu trọng lượng, trên mặt lộ vẻ nồng nhiệt, nếp nhăn trên khuôn mặt được cười thành như cây hoa cúc đang nở rộ.
Với kinh nghiệm vốn có của lão nhân gia, lễ vật càng nhỏ thì càng quý giá, lão thái gia nhà mình rất thích sưu tầm các lễ vật hiếm có, chẳng may vị trẻ tuổi này đưa đồ vật quý hiếm và cổ đến thọ lễ, lão thái gia nhất định rất vui.
Lão quản gia ra tiếp đón, không cần các quản sự khác ra tay mà đích thân mình nhận lễ vật của Dương Phàm, vừa cúi đầu xem, nụ cười lập tức cứng đờ. Một đôi thọ nến hiện ra ngay trước mặt, tuy rằng phía dưới còn có một bọc giấy, nếu bên trên đã là một đôi thọ nến, lễ vật bên dưới có thể quý trọng được đến mức nào chứ?
Lão quản gia có chút không tin, lặng lẽ nhéo nhéo bọc giấy kia… Mềm mềm!
Trên tay truyền đến cảm giác, rõ ràng bên trong là một gói điểm tâm! Khuôn mặt già nua của lão quản gia kịch liệt co quắp hai cái, ngẩng đầu lên nhìn Dương Phàm với vẻ không dám tin. Dương Phàm đang định nói những lời may mắn thì phát hiện nét mặt của lão đầu có chút khác thường, không khỏi ngạc nhiên nói:
- Lão nhân gia, ông bị sao vậy?
Lão quản gia giống như đã chạy ba vòng quanh thành Trường An trở về, liên tục thở mạnh vài cái mới nuốt những lời nói cứng rắn độc ác trở vào miệng, cố gắng tỏ ra vẻ tươi cười nói:
- Cho hỏi công tử có thiệp mời không?
Khách tới hôm nay chỉ có hai loại, có thiệp mời và không thiệp mời đấy. Trên cơ bản người có thiệp mời có thể đếm trên đầu ngón tay, chỉ có các đại thế gia có tiếng tăm mới có thiệp mời, những người này đa số đều là lão nhân tóc trắng, còn những người khác đa số là không mời mà tới. Ngay cả Phủ lệnh Trường An Liễu Tuẫn Thiên đều tự mình cầm bái thiếp đến chúc thọ đấy.
Trong lòng lão quản gia chắc chắn, bất kể ra sao tiểu tử này cũng không thể nào có thiệp mời, chỉ có điều lão quản gia cả đời hầu hạ bên cạnh Lý Thái Công nên đã có thói quen cẩn thận, cho nên vẫn hỏi một tiếng. Một khi người trẻ tuổi kia không có thiệp mời, ông ta không nói hai lời liền cho người đuổi đi ngay.
Buồn cười thật, chỉ cầm một đôi thọ nến và một bao thọ bánh mà muốn đến chúc thọ Lý gia, người này đến cửa chúc thọ hay là nhục mạ? Đây không phải là một nhóm lưu manh chuyên tống tiền lăn lộn uống rượu trong thành Trường An sao? Lại có người có mắt không tròng muốn đến Lý gia này tống tiền sao, hắc! Lão phu không đánh cho ngươi hoa đào đoá đoá nở thì ngươi không biết vì sao bông hoa lại hồng như thế!
Trong lòng lão quản gia rất tức tối, âm thầm vận đan điều khí đợi đến khi Dương Phàm nói một tiếng “Không có thiệp mời” sẽ hét lớn một tiếng “Người đâu! Lôi thằng khốn khiếp ra ngoài và đánh cho ta!”
Say Mộng Giang Sơn Say Mộng Giang Sơn - Nguyệt Quan