Books are a refuge, a sort of cloistral refuge, from the vulgarities of the actual world.

Walter Pater

 
 
 
 
 
Tác giả: Nguyệt Quan
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 1328 - chưa đầy đủ
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 881 / 7
Cập nhật: 2017-09-24 22:38:00 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 567: Quan Và Nữ Nhân Biết Diễn Trò
ộc Cô tên là Độc Cô Vũ, bởi vì tổ phụ không trường thọ, thân là cháu ruột cả, y tuổi nhỏ đã trở thành trưởng của một tộc. Nhưng người này mặc dù nhỏ tuổi, bản lĩnh lại rất cao. Mấy năm nay Độc Cô Thị giấu kín tài năng, không cầu có hành động trên chính đàn, vừa may tránh được những đợt tranh giành chính trị, bảo toàn thực lực của Độc Cô Thị.
Độc Cô Gia mấy năm này chuyên chú vào thôn tính thổ địa, kinh doanh lương thực, dần dần trở thành địa chủ lớn thứ nhất thứ hai và người bán lương thực lớn nhất trong khu vực Quan Trung, có lương thực trong tay cũng chính là một loại thực lực, bất luận là thời loạn hay là thời thịnh, ai cũng không thể rời khỏi bọn họ. Độc Cô Thị từ đó mà có thực lực không thể coi thường trên quan trường.
Bất kể là lúc trước quyết tâm rời khỏi quan trường, từ đó tránh khỏi những kiếp nạn chính trị, hay là bây giờ khuếch trương bản lĩnh giống như xuân về hoa nở, băng mất tuyết tan một cách tự nhiên, thoát khỏi tai nạn giống như có thần phù trợ, những chuyện này chính là những chuyện xảy ra trong những năm Độc Cô Vũ đảm nhận gia chủ Độc Cô Thị.
Bởi thế tuổi của y tuy rằng nhỏ, nhưng lại không ai dám coi thường y. Độc Cô Vũ không phải là một người nhanh trí, lúc qua lại với người khác thỉnh thoảng còn vụng miệng, nhưng y có trí tuệ, tất cả mọi việc chỉ cần qua hắn tỉ mỉ cân nhắc một lượt, nhất định tính toán không bỏ sót, bởi vậy gia chủ Liễu gia có tuổi tác lớn như thế, cũng không nhịn được phải hỏi ý kiến của y.
- Vãn bối cho rằng, muốn chia quả đào, bây giờ nói vẫn còn quá sớm!
Độc Cô Vũ nhe rằng cười, bình tĩnh đáp lại:
- Bây giờ chúng ta nên tranh thủ cho kịp thời cơ, đầu tiên là giúp triều đình kéo vài người xuống ngựa, như vậy sau này mới có càng nhiều vị trí có thể chọn lựa, càng nhiều quả đào có thể chia, chúng ta nói lý với Sơn Đông thế gia cũng lẽ thẳng khí hùng!
- Ừ!
Gia chủ Vi Thị đứng đầu khen ngợi gật đầu:
- Cô Độc tuổi tác tuy rằng nhỏ, kiến thức cũng không ít. Chính là đạo lý này. Cho nên, bây giờ các vị không cần phải nghĩ đến tranh giành phần tốt, chúng ta nên tập trung lực lượng, tạo ra càng nhiều vị trí trống hơn. Vị trí trống nhiều rồi, mọi người cũng không cần phải tổn thương hòa khí.
Gia chủ Liễu Thị tán thành nói:
- Chư vị nếu như không có cách nghĩ nào khác, vậy bây giờ quay về, mọi người phát động lực lượng của gia tộc mình, lợi dụng cơ hội này, giành được cơ hội lớn hơn, bắt đầu hành động đi!
Mọi người đều lũ lượt đứng dậy, chắp tay hành lễ với Vi Lão Đầu và chủ nhân ở đây Thân Quốc Công, vừa châu đầu kề vai bàn bạc vừa rời đi.
Xe ngựa của bọn họ dừng trong sân rộng rãi của phủ Thân Quốc công, Cô Độc Vũ rời khỏi phòng khách, đi đến trước xe của mình, phu xe lập tức đặt bàn đạp, nói nhỏ vào tai y:
- A lang, vừa mới nhận được tin tức, Dương Phàm đã đến Trường An!
- Hả?
Trên mặt Độc Cô Vũ lộ ra nét cười đầy suy tư, nói:
- Hắn thật sự đến Trường An rồi sao? Ha ha, người này không ngờ lại không quay về Lạc Dương... Quả nhiên... Không ngoài dự đoán, không ngoài dự đoán...
Độc Cô Vũ suy nghĩ một lát, liền mỉm cười:
- Đi! Chúng ta đi phủ Bùi đại nương, ôm cây đợi thỏ!
...
Tôn Vũ Hiên và Hồ Nguyên Lễ đợi ở trong phòng rất lâu, rất lâu...
Thái Bình công chúa cuối cùng cũng xuất hiện, vinh quang tỏa sáng, xinh đẹp rạng ngời giống như... một tân nương vừa trải qua một trận tưới nước mưa.
Vì thế, hai người không hẹn mà gặp liếc mắt nhìn Dương Phàm một cái, ánh mắt có chút suy tư, trong ánh mắt cũng có trêu chọc, có hâm mộ, càng có khâm phục.
Dương Phàm không biết phải làm sao, hắn chẳng làm gì cả, đúng là chẳng làm gì cả, hắn chỉ là ngồi ở đó, nhìn Thái Bình công chúa vui vẻ trang điểm, cuối cùng nàng ra vẻ ngây thơ cầu khẩn, vì nhanh chóng làm cho vị Công chúa điện hạ này đi gặp khách ở tiền sảnh, mới bất đắc dĩ nhấc bút kẻ lông mày, vẽ vẽ mấy nét mang tính tượng trưng trên khuôn mặt đang mỉm cười và nhắm mắt của nàng, lại chân tay vụng về cài trâm vào tóc cho nàng.
Hết rồi! Hắn đúng là chỉ làm một chút chuyện đó, nhưng nhìn ánh mắt kỳ dị của hai tên thô tục này, sao có vẻ như hắn vừa xảy ra chuyện gì mới công chúa vậy?
Quá coi thường người khác rồi, lúc này mới có chút thời gian, Dương đại quan nhân hắn sao có thể quăng mũ cởi giáp được? Nếu như hắn toàn lực làm, bây giờ Lệnh Nguyệt cô nương đi lại còn là vấn đề, còn có thể đi uyển chuyển như mèo được hay sao? Dương lang trung không có cách nào giải thích, đành ngẩng đầu ưỡn ngực, cố gắng làm ra vẻ không thẹn với lương tâm.
Dương Phàm chợt phát hiện, nữ nhân trời sinh đã biết diễn kịch.
Mới vừa rồi Lệnh Nguyệt trong khuê phòng còn ngây thơ, cười ngọt ngào lẳng lơ, bây giờ quay người một cái đã biến thành công chúa thiên gia ngồi tít trên cao, cao quý vô cùng.
Nàng bước đi nhẹ nhàng mà xinh đẹp, dáng người tao nhã mà cao quý, nụ cười điềm tĩnh mà ung dung, lúc chầm chậm bước vào trong phòng, không cần nói đến tà váy không động đậy, đến những hạt minh châu cài trên búi tóc cũng không hề lay động.
Trong quá trình tiếp kiến Hồ Nguyên Lễ và Tôn Vũ Hiên cũng không thể bắt bẻ, bất luận là thái độ hay là lời nói, đều hòa nhã dễ gần, khiến người ta như được tắm gió xuân, lại trong nho nhã lễ độ vẫn duy trì được sự tôn quý và tao nhã của một vị công chúa Hoàng gia, đúng là một vị phu nhân xinh đẹp bước ra khỏi phòng.
Dương Phàm bỗng nhiên lại phát hiện, Tôn Vũ Hiên và Hồ Nguyên Lễ cũng rất biết diễn kịch, vừa nãy bọn họ còn nhìn về phía mình với ánh mắt thô tục, nhưng khi đối diện với công chúa điện hạ, lời nói cử chỉ của bọn họ cũng không thể bắt bẻ, giống y như một quân tử. Nữ nhân sinh ra đã biết diễn kịch, người làm quan lâu năm, không thể không biết diễn kịch.
Thái Bình công chúa và bọn người Tôn Vũ Hiên, Hồ Nguyên Lễ gặp nhau, sẽ không để cho Dương Phàm một mình ở cùng với nàng nữa. Thái Bình công chúa làm việc công, quan tâm bọn họ lần này đi phía nam làm nhiệm vụ như thế nào, nói vài tiếng vất vả với bọn họ, lại hỏi nơi mà bọn họ sẽ ở đã được sắp xếp ổn thỏa chưa, ước chừng ngày trở về Lạc Dương, bọn người Dương Phàm phải cáo biệt.
Thái Bình công chúa biết bây giờ không phải là lúc quấn quýt lang quân, hơn nữa Tiểu Man cũng đã có bầu, Dương Phàm theo lý nên đi thăm nương tử, đành lưu luyến không rời tiễn bọn họ rời đi. Đến lúc đó, kịch của Thái Bình công chúa cuối cùng cũng không thể diễn nổi nữa, lúc tiễn Dương Phàm đến dưới bậc, Thái Bình công chúa không kìm nén được, khẽ kéo vạt áo của Dương Phàm đi sau cùng, nói nhỏ:
- Lần này Lang quân đi, lúc nào mới quay về thăm ta?
Hồ Nguyên Lễ, Tôn Vũ Hiên và Mã Kiều chỉ mới bước xuống bậc thang được ba bước, tiếng nói này tuy rằng nhỏ, nhưng ba người sao lại không nghe thấy? Chỉ là, bọn thái giám và thị nữ phía sau Thái Bình công chúa giả vời không nghe thấy, ba người Hồ Nguyên Lễ đành giả vờ không nghe thấy.
Tôn Vũ Hiên đang muốn quay người lại mời công chúa dừng bước, đã quay hơn nửa người rồi, nghe thấy câu nói này của Thái Bình công chúa, Tôn Vũ Hiên đứng hẳn người lại, chau mày, cố gắng quan sát bốn góc đình nhọn hoắt tinh xảo ở trước mặt, dường như trên góc đình bỗng nhiên nở một đóa hoa. Hồ Nguyên Lễ thì lại đứng quay lưng về phía Công chúa, chỉnh quần áo, kéo vạt áo, vuốt tay áo, động tác chậm chạp vô cùng. Chỉ có Mã Kiều là vẫn đứng thẳng ở đó, nghiêm trang như cột cờ, giữ bản sắc của một quân nhân.
Dương Phàm vẫn chưa quen được nói những lời riêng tư trước nơi đông người, hắn mất tự nhiên ho lên một tiếng, tự lừa dối mình mà cao giọng nói:
- Công chúa điện hạ xin dừng bước, chúng thần xin cáo lui. Đợi thu xếp ổn thỏa, chúng thần sẽ đến thỉnh an công chúa điện hạ!
Thái Bình cười, cười ngọt ngào!
Một đóa mẫu đơn cao quý và duyên dáng khi nở rộ sẽ là cảnh tượng như thế nào?
Nhan sắc diễm lệ không gì sánh được, khiến người ta vừa nhìn thấy đã rung động, Dương Phàm không dám nhìn thẳng, nhưng lợi cho Mã Kiều, bỏ lỡ hôm nay, y sao có thể nhìn thấy bộ dạng của một cô gái trẻ xinh tươi duyên dáng như thế. Vốn dĩ, y chỉ đứng thẳng, bây giờ đến ánh mắt cũng thẳng rồi.
Vừa ra khỏi phủ đệ, Mã Kiều lập tức nắm lấy cánh tay Dương Phàm, ghé vào tai hắn, xúc động nói:
- Phàm ca, hai người chúng ta không hổ là huynh đệ tốt!
- A, sao huynh lại nói vậy?
Mã Kiều nói:
- Ngay cả Công chúa mà ngươi...................... cũng đều long trời lở đất mà trộm nha!
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※※※※
Nhà của Bùi đại nương gia ở phường Đôn Hoa, nói chính xác thì tòa phủ đệ này gọi là phủ Công Tôn.
Lúc Dương Phàm một mình cưỡi ngựa đi về phía nam, do bọn người Hồ Nguyên Lễ và Tôn Vũ Hiên hộ tống Thái Bình công chúa đến Trường An, bọn họ sau khi đưa Thái Bình công chúa đến chỗ ở phường Vĩnh Khang xong, tiếp đó liền hộ tống Tiểu Man đến phường Đôn Hoa, cho nên bọn họ biết đoạn đường này.
Tuy nhiên lần này bọn họ đương nhiên không cần phải quấy rầy vợ chồng người ta gặp gỡ, vì vậy chỉ là chỉ đường cho Dương Phàm, đoàn người liền đi gặp Trường An lệnh Liễu Tuần Thiên. Bọn họ hơn ba trăm ngày, người ăn ngựa uống, đương nhiên là phải do vị Trường An lệnh này sắp xếp.
Trượng phu của Bùi đại nương tên Công Mão Tôn Bất Phàm, chỉ có điều biết sơ sơ cưỡi ngựa bắn cung, không hiểu quyền thuật. Phu nhân của lão, Bùi đại nương là em ruột của quân sứ Bắc Bình Long Hoa – Bùi Mân Bùi Đại tướng quân, kĩ thuật kiếm gia truyền, bà vô cùng tinh thông. Công Tôn Bất Phàm chỉ là một gia đình quan lại giữ lễ nghi phép tắc trong thành Trường An, danh tiếng không nổi, ở bên ngoài chỉ có phu nhân và con gái của lão là nổi tiếng.
Người Quan Trung võ giỏi, Trường An nhiều thiếu hiệp, chuyện Bùi đại nương và Công Tôn cô nương kiếp pháp xuất chúng cũng không cần phải che giấu, thanh danh được truyền bởi miệng của mọi người, tự nhiên truyền đến thành Trường An không ai không biết.
Dương Phàm đi theo địa chỉ mà bọn Mã Kiều chỉ cho hắn, thúc ngựa nhanh chóng chạy thẳng đến phường Đôn Hoa.
Đường trong phường Đôn Hoa vô cùng rộng rãi, không chỉ là những con đường ngã tư rộng rãi bằng phẳng, những ngõ ngách uốn khúc vào trong nhà cũng cực kỳ rộng, so với những ngõ nhỏ hẹp trong thành Lạc Dương, đúng thật là có thể gọi là đường lớn.
Đường đều là đầm đất, một khi mưa bão, đường lầy lội vô cùng, không thể đi lại được. Lúc Kinh đô còn lập ở Trường An, thường có tình trạng vì trời mưa to mà Hoàng đế không lên triều, nha môn không làm việc. Ở đây hai ngày trước vừa có một trận mưa to, sau khi đường khô lại, những vết bánh xe, vết móng chân trên đường vẫn còn chưa san bằng, nhìn những dấu vết này có thể tưởng tượng ra lúc mưa tầm tã, những người bộ hành phải vất vả thế này mới về được nhà.
Hai bên đường có ống thoát nước rất sâu, trên cống thoát nước có những cây hòe cao to rợp bóng, một hai lão già vái chào dưới cây hòe, ba năm phụ nữ nói chuyện dưới cây hòe, hết sức nhàn nhã.
Dương Phàm càng đi càng nhanh, mặc dù hắn đã hỏi tỉ mỉ Mã Kiều địa chỉ nhà Bùi đại nương, đi trong phường vẫn có chút không rõ lắm, sau khi đi qua hai con đường ngõ, hắn đang định tìm một người để hỏi, liền nhìn thấy phía trước, trước cổng một ngôi nhà tụ tập bảy tám thiếu niên, khoa tay múa chân không biết đang nói gì.
Dương Phàm lập tức đánh ngựa đi về phía đó. Đến trước cửa phủ, Dương Phàm đang định mở miệng hỏi, liếc mắt một cái, không nhịn nổi bật cười. Thật vừa đúng lúc, nhà này chính là phủ Công Tôn, trên cạnh cửa có một tấm biển có ba chữ “Công Tôn phủ” màu vàng thình lình xuất hiện.
Dương Phàm vui vẻ xuống ngựa, định bước lên thềm đá gõ cửa. Bảy tám người thiếu niên kia hình như đang cãi nhau cái gì đó, Dương Phàm vừa đến, bọn họ liền ngừng bặt, lũ lượt nhìn Dương Phàm. Những người thiếu niên này ai nấy đeo kiếm, trên người mặc võ phục, ánh mắt nhìn Dương Phàm không mấy thiện cảm.
!
Say Mộng Giang Sơn Say Mộng Giang Sơn - Nguyệt Quan