We have to continue to learn. We have to be open. And we have to be ready to release our knowledge in order to come to a higher understanding of reality.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Nguyệt Quan
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 1328 - chưa đầy đủ
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 881 / 7
Cập nhật: 2017-09-24 22:38:00 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 506: Dạ Miêu Tử Lén Vào Tòa Nhà
ại đây! Đói lắm rồi hả? Ta mua khá nhiều, đủ cho mấy đứa ăn ba ngày đấy. Từ từ ăn, khéo nghẹn!
Dương Phàm đặt đồ ăn xuống, nhìn hai đứa bé ăn như sói nhai hổ vồ, thương xót xoa xoa đầu chúng.
- Đúng rồi, ở đây còn có một con thỏ xông khói!
Dương Phàm đi đến góc tường, lấy ra một bao giấy dầu từ trong giỏ mây treo trên tường, con thỏ vẫn còn được bao kỹ, xé lớp giấy, đưa tới trước mặt hai chị em.
Cố Nguyên ăn nhã nhặn hơn đệ đệ, cô bé cong cái miệng nhỏ nhai nhai, lo lắng nói với Dương Phàm:
- Thúc thúc, thúc nói cha mẹ cháu ở đó có gì ăn không? Bọn họ không mang theo cái gì đâu.
Cố Hoán đói lắm rồi, hôm nay đi nhiều như vậy mà vẫn chưa ăn gì, tiểu tử đó đang tuổi lớn, ăn rất nhiều. Nó xé giấy dầu, vặn chân thỏ, thèm chảy nước miếng ngửi một cái, hung hăng cắn một miếng lớn, nghe thấy tỷ tỷ nói vậy cũng không ngẩng đầu lên, nói tiếp:
- Đúng vậy, cha mẹ chẳng những không mang thức ăn, chăn đệm cũng không có, buổi tối họ sẽ ngủ đâu?
Dương Phàm cười cười nói:
- Hai cháu yên tâm đi, cho dù là phạm nhân đã bị phán quyết có tội bị giam vào đại lao cũng có chỗ ở, có cái ăn. Sao bọn họ có thể không có cơm ăn, không có chỗ ngủ chứ. Việc này đã có quan phủ quản.
- Dạ.
Hai tỷ muội tin lời Dương Phàm nói, yên tâm ăn hết bàn đồ ăn.
Sau khi Dương Phàm đưa hai đứa bé về cũng không để cho người Trần gia biết, cho dù là phòng đi thuê nhưng hắn cũng có thể tự tiện đưa người về, nhất là người có lai lịch không rõ, người cho thuê cũng vẫn có thể can thiệp, cho nên ba người hạn chế tối đa tiếng động trong phòng.
Ăn xong bữa tối, không cần Dương Phàm nói, Cố Nguyên chủ động thu dọn đồ ăn, trước tiên bọc kỹ đồ ăn còn thừa, bỏ vào trong giỏ, kiễng chân treo lên tường, như vậy có thể đề phòng khỏi bị chuột ăn vụng.
Trong phòng chỉ có một ngọn đèn nhỏ, đèn rất yếu, nhưng để đề phòng có người ở ngòai cửa sổ nhìn thấy, Dương Phàm cũng không đốt thêm, ba người quay lưng lại cửa sổ ăn xong, trời đã tối, bèn nghỉ ngơi.
Dương Phàm nhường giường của mình cho hai tỷ đệ, còn mình ghép hai cái ghế lại làm giường. Hai chị em vẫn lo lắng cho sự an nguy của cha mẹ, nằm trên giường vẫn thấp thỏm không yên. Dương Phàm nhỏ giọng an ủi, nói chuyện với chúng.
Trời đã dần tối đen, hai chị em bôn ba hơn nửa ngày, lại bị một phen kinh hãi, thật sự vô cùng mệt mỏi, nói chuyện với hắn một lúc, bất giác đã nặng nề tiến vào mộng đẹp. Dương Phàm gối đầu lên hai tay, nghe hơi thở đều đều của chúng, thở dài một hơi, một tia ưu sầu ẩn sau chân mày.
Từ hành động hôm nay của Hoàng Cảnh Dung cho thấy, y đã động sát tâm.
Dương Phàm quá ngây thơ rồi, đấu với ác quan lâu như vậy vẫn còn tin tưởng bọn họ nhiều ít vẫn còn chút nhân tính, vẫn hy vọng xa vời Hoàng Cảnh Dung đến đây chỉ vì muốn vơ vét chút tiền tài.
Đây là cơ hội đông sơn tái khởi mà Ngự Sử Đài khó có được, bọn họ làm sao có thể cam tâm buông tha chứ, thế nào cũng phải khiến quần chúng xôn xao, ai nấy đều bất an, khiến cho Hoàng đế có cảnh giác lo lắng cho ngai vàng, bọn họ mới có thể đạt được mục đích chính trị.
Bởi vậy, các Ngự Sử khác sợ là cũng có chung ý tưởng, Dương Phàm thật muốn giải quyết xong chuyện này, nhanh chóng đến chỗ khác xem xét, nhưng hắn biết giải quyết phiền toái ở Kiếm Nam đạo thế nào đây?
Chỉ một Kiếm Nam đạo đã có tới bốn mươi ba châu, cho dù hắn có thể ngăn Hoàng Cảnh Dung giết chóc ở đây thì cũng không thể ngăn y tới nơi khác hành hung. Nếu hắn cứ một đường theo sau Hoàng Cảnh Dung, một phóng hỏa một cứu hỏa, cho dù hắn có đi theo gây sự với Hoàng Cảnh Dung, cứu tất cả lưu nhân ở Kiếm Nam đạo, thì lưu nhân nơi khác sẽ thế nào chứ?
Dương Phàm càng nghĩ càng không nghĩ ra được kế sách nào vẹn toàn. Nữ Hoàng đế là hy vọng Ngự Sử Đài diệt trừ tai họa ngầm, cho nên bên phía quan phủ hiện tại không thể trông cậy. Dựa vào cái gì? Vũ lực sao? Vậy cũng chỉ có thể lấy giết ngăn giết. Tỷ như đêm lẻn vào phủ Đô đốc, một đao làm thịt Hoàng Cảnh Dung, lại lẻn theo các đạo khác, ám sát các Ngự Sử khác.
Nhưng hắn cũng chỉ có thể nghĩ vậy thôi, biết rõ phương pháp này không thể dùng. Nếu các Ngự Sử phụng chỉ đi xử lý lưu nhân mưu phản đều gặp chuyện bỏ mình, kết quả thế nào cũng có thể hình dung. Khi đó, án mưu phản vô căn cứ này sẽ bị Nữ hoàng và tất cả văn võ đại thần trong triều coi là sự thật không thể phủ nhận.
Đến lúc đó, Võ Tắc Thiên phái ra sẽ không còn là Ngự Sử nữa, mà là từng vị Tướng quân thống soái thiên quân vạn mã, nhấc lên một mảnh máu tanh mưa máu khắp thiên hạ, dùng đầu người chất chồng như núi mà bình ổn án mưu phản này! Tất cả lưu nhân sẽ chết, hơn nữa sẽ có thêm nhiều quan viên và dân chúng bị liên lụy vào. Ngự Sử Đài một lần nữa đứng trên đầu bách quan, trong triều sẽ lại xuất hiện thêm càng nhiều Chu Hưng và Lai Tuấn Thần…
- Thật là phiền!
Dương Phàm thở dài, nhẹ nhàng khép mắt, tiếc nuối nói;
- Tận nhân sự, tính thiên địa… (tận hết khả năng mà làm, còn thì đành nghe theo trời)
Trong khe ngõ nhỏ tối như mực đối diện nhà Trần Đại Vũ, vài đôi mắt sói lạnh lẽo mơ hồ sáng lên trong bóng đêm. Đại đầu mục Tư Mã Bất Nghi trầm giọng nói với đám người Liễu Quân Phan:
- Tiểu Liễu, gia đình này đang làm gì?
Liễu Quân Phan nhỏ giọng nói:
- Đại ca, gia đình này là một hộ thương nhân, nghe nói buôn lụa, buôn kiếm, buôn cả hải sản, cái gì cũng làm, kinh doanh hỗn tạp.
Tư Mã Bất Nghi vừa nghe lập tức yên lòng. Y chuyên buôn lậu giữa Đại Đường và Thổ Phiên, các châu ở Kiếm Nam đều là phạm vi hoạt động của họ, nhưng cũng bởi vậy nên không có căn cứ cố định, thành Tung Châu chẳng qua chỉ là một trong những điểm dừng chân của họ, con thỏ không ăn cỏ gần hang.
Phần lớn phú thân nhà giàu đều có cấu kết với quan phủ, nói vậy y động thủ vẫn còn hơi kiêng dè. Tuy nhiên, coi khí thế gia đình này, tuy là thương nhân, cũng không có ai có thế lực lớn như vậy. Y đã quyết tâm làm thịt Dương Phàm, giết một người cũng là giết, giết hai người cũng là giết, không bằng cướp sạch cả gia đình này, thuận đường thu chút tiền tài về.
Nghĩ đến đây, ánh mắt của Tư Mã Bất Nghi ác liệt hẳn, trầm giọng nói:
- Hai người các ngươi, một người trèo tường vào, giết tất cả các gia đình mà Dương Phàm thu nhận và giúp đỡ! Tiểu Ngải, lão Thái, hai người các ngươi đi thu thập họ Dương kia!
Một đám thủ hạ hiểu ý lão đại, vừa nghe đã ngầm hiểu, đều đáp ứng tìm tới Trần gia.
Dương Phàm đang định ngủ, chợt nghe động tĩnh, hai tai giật giật, uốn lưng ngồi xuống, thân hình chợt lóe, tựa như u linh vọt tới bên cửa sổ, lặng lẽ nhìn thoáng qua phía ngoài, lịa phi thân đến bên giường, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Cố Nguyên.
Tiểu cô nương tỉnh dậy, nó mở mắt ra, thấy một bóng người đen thui đứng trước mặt, sợ tới mức muốn kêu lớn, nhưng miệng nó đã bị Dương Phàm bịt kín, hắn thấp giọng dặn dò:
- Có người đến, mau đánh thức đệ đệ của cháu, trốn vào góc tường đi. Ta không gọi, bất kể thế nào cũng không được đi ra!
Liễu Quân Phan có tâm tư riêng, y không nhảy qua chỗ Dương Phàm, cũng không tới trạch viện của chủ nhân nơi Dương Phàm ở, mà có ý qua một sân viện khác trong Trần gia.
Nhớ tới khi chặn đường Dương Phàm hôm nay, năm người bị hắn giơ tay nhấc chân đánh nghiêng ngả, trong lòng sợ hãi, nhất là tên mập béo tới lún cổ ấy, kết quả bị Dương Phàm một dao cắt cổ, đầu mềm nhũn rũ xuống. Nhớ lại bộ dáng đó mà gã cũng thấy lạnh gáy.
Với loại người đáng sợ này, tránh xa hắn càng xa càng tốt.
Trở mình tiến vào viện lạc của Dương Phàm, trong đó có hai người, hai người này đi theo Tư Mã Bất Nghi lâu nhất, nghe nói bọn họ vốn là hai mã phỉ, là thành viên của đoàn ngựa thồ “Ba hồ tử” có thế lực rất lớn ở địa khu Tây Nam, sau đó đoàn ngựa thồ của người kia nhanh chóng quật khởi.
Thủ lĩnh của đoàn ngựa thồ mới quật khởi kia biệt hiệu là “Tiểu Phi Tướng”, Ba hồ tử và vài đại đương gia dưới tay đều bị Tiểu Phi Tướng chặt đầu, “Ba hồ tử bang” liền tan thành mây khói, hai người bọn họ từ mã phỉ lưu lạc làm kẻ trộm, bị Tư Mã Bất Nghimột lưới bắt sạch, trở thành thủ hạ có năng lực nhất dưới tay y.
Hai người nọ, một là người Thổ Phiên, một là người Hán.
Người Thổ Phiên kia tên Ngải Nghiệt, người Hán tên nhã nhặn hơn, là Thái Mân Hạo, phụ thân gã cũng là người biết chữ biết nghĩa, trước đây có lẽ đã cố ý mời một vịtiên sinh đặt tên cho con mình, hy vọng y trưởng thành sẽ nhập sĩ, không biết làm sao lại lưu lạc thành mã phỉ.
Ngải Nghiệt bay qua đầu tường, đầu tường phía xa xa chợt lóe lên rồi biến mất, bóng người đồng lõa nhìn một cái, tức giận cợt nhả nói:
- Con mẹ nó, cả đám đều chạy trốn chủ nhà. Con hàng cứng rắn này lại đùn cho chúng ta.
Thái Mân Hạo rút một đơn đao mũi hẹp ra từ trên lưng, cười nhẹ nói:
- Ai bảo ta và ngươi công phu cao nhất, mấy người bọn họ ở lại đây cũng không phải đối thủ của chúng ta. Việc này hai chúng ta cũng có thể giải quyết gọn gàng. Đi, một đao kết liễu tiểu tử kia, rồi tới hậu trạch cướp đồ cũng kịp!
Hai người phối hợp đã thành quen, thủ thế, chia ra trái phải, chạy về hai phía trái phải của viện.
Ngải Nghiệt tìm đến trước cửa Dương Phàm, giơ tay đẩy cửa phòng, hạ giọng nói:
- Cửa cửa, ta phá cửa vào. Ngươi ở bên ngoài canh chừng!
Người đối diện cũng tới, thấp giọng nói:
- Không cần đi vào!
Ngải Nghiệt cau mày nói:
- Nói nhảm! Không vào làm sao giết người? Chẳng lẽ tên khốn ngươi muốn dùng phi kiếm?
Người đối diện cười hắc một tiếng, đột nhiên quỷ mi hiện ra trước mặt y, dọa Ngải Nghiệt hoảng hồn, người nọ đối diện vai không rung thân không hoảng, từ cách xa một trượng đã tới trước mặt, nhìn thấy quả đúng là dọa người.
Ngải Nghiệt muốn mắng chửi lão Thái, bỗng nhiên phát hiện người này ngũ quan mơ hồ có gì đó không giống với lão Thái, không chỉ tướng mạo, chiều cao cũng không đúng. Y thầm giật mình, còn chưa kịp lùi lại, người nọ đã vươn bàn tay lớn, kẹp chặt cổ y, kẹp đến mức ngay cả khí cũng không hít thở không thông, đừng nói đến la lớn.
Ngải Nghiệt bị người nọ xách lên, hai chân dần dần lơ lửng rời mặt đất, cổ vang lên tiếng “rắc rắc”, chính trọng lượng của mình đã kéo đứt cổ, gương mặt đối diện mơ hồ như đang cười:
- Ta đang định ra ngoài, các ngươi còn vào làm gì?
Say Mộng Giang Sơn Say Mộng Giang Sơn - Nguyệt Quan