Love is always within. When you try to dramatize your love, you lose the depth of the love.

Charan Singh

 
 
 
 
 
Tác giả: Nguyệt Quan
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 1328 - chưa đầy đủ
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 881 / 7
Cập nhật: 2017-09-24 22:38:00 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 504: Đều Là Cường Đạo
am tử cầm kiếm kia thấy Dương Phàm hỏi Liễu Quân Phan, nắm lấy trường kiếm sáng loáng đứng bên cạnh Dương Phàm, lại bị hắn coi như không khí, không khỏi giận tím mặt:
- Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!
Nói xong bổ kiếm về phía Dương Phàm.
Vừa rồi y không lập tức hạ sát thủ với Dương Phàm chỉ vì lo hắn mang theo thứ gì đó quý trọng trên người, hiện giờ Dương Phàm chọc giận y, sao còn mong y lưu tình.
Ở cái nơi như thế này, giết người còn dễ hơn giết một con chó. Giết người xong quăng ra vùng đất hoang, quan không truy, dân bất lực, không có bất kỳ hậu hoạn nào.
Nam tử cao gầy vừa giơ kiếm lên thì một nắm đấm to bay tới, bình một tiếng, mũi y trúng một đấm, ù ù không biết gì nữa.
Mấy người kia thấy Dương Phàm vừa khoát tay, người đàn ông cao gầy kia đã ngã xuống, mặt đầy máu tươi, xương mũi gãy vụn, hình dạng rất khó coi, không khỏi vừa sợ vừa giận. Lập tức có một người xông lên, thủ thế hắc hổ đào tâm, lách xuống dưới tay Dương Phàm, hạ thân xuống, hô một tiếng quét cước về phía Dương Phàm.
Dương Phàm thấy được đòn gió của gã, không nhịn nổi cười, không cần di chuyển, chỉ khuỵu đầu gối xuống một chút, thân mình trầm xuống, người nọ quét chân vào đùi Dương Phàm, thấy cứng như thiết trụ, đau đến kêu thảm, ôm chân co quắp. Lần này gã dùng sức không nhỏ, nhìn bắp chân sợ là đã bị gãy rồi.
Lúc này một người khác lấy dao nhọn từ trong tay áo ra, hung hăng xông tới đâm một dao vào ngực Dương Phàm. Hắn nghiêng người tránh, chân trái nâng lên, đá nghiêng, mũi chân đá trúng xương sườn của người nọ. Rắc rắc rắc, xương sườn gã đó gãy mất ba cái, máu tươi phun bắnvào bụi cỏ.
Còn lại hai người là Liễu Quân Phan và nam nhân thấp lùn thấy Dương Phàm lợi hại như vậy không khỏi hơi giật mình, Liễu Quân Phan chần chờ không dám tiến lên, nam tử béo lùn bị Dương Phàm liếc một cái, liền vung kiếm trong tay lên, kiếm quang sắc bén rít gào, hung hăng chém tới vai cổ Dương Phàm.
Kiếm quang bất ngờ xẹt tới, Dương Phàm có vẻ như không kịp né tránh, chỉ thấy kiếm quang lóe lên, chém thắt lưng của hắn thành hai đoạn. Liễu Quân Phan thấy vậy lòng mừng rơn, lại hơi tiếc nuối, trong mắt y, Dương Phàm hút chết như vậy đã là may mắn cho hắn, Liễu Quân Phan vẫn còn nhiều độc kế chưa cho hắn nếm thử đâu.
Nhưng người ra kiếm chậm hơn ảnh kiếm, huyết quang còn chưa bắn ra, tàn ảnh của Dương Phàm đã biến mất, thân hình hắn hiện ra cách xa hơn một trượng, lẳng lặng đứng đó. Tên mập lùn như thấy quỷ, sợ đến điên cuồng hét lên một tiếng, không lùi mà tiến tới, liều mạng vung kiếm, dồn hết can đảm chém từng nhát.
Dương Phàm lui lại, lui nữa, thở dài nói:
- Cái tên gàn bướng này, cái mạng của ngươi chỉ như nắm rau cải thối!
Kiếm trong tay gã mập lùn chợt lóe sáng, Dương Phàm đứng trên ngọn cỏ lau lao tới, bổ mạnh một chưởng lên cổ quả bí lùn. Một chưởng này Dương Phàm hạ thủ không chút lưu tình, cổ của quả bí lùn này gần như cái đầu nữa, ngắn tròn và béo, nhưng một chưởng này của Dương Phàm chém xuống, lại như khoái đao cắt dưa chuột, “rắc” một tiếng giòn vang, đầu quả bí lùn vẹo sang một bên, xương cổ của gã đã bị một chưởng này chặt đứt.
- Cứu mạng! cứu mạng!
Tiếng kêu gào thảm thiết vang xa tới hơn hai trượng, chỉ thấy bụi cỏ lay động kịch liệt, từng túm hoa cỏ lau bay lên, một đạo lãng tuyến trên bụi cỏ lau nhanh chóng lướt về hướng con sông.
Liễu Quân Phan bị dọa sợ phát điên rồi, ngàn vạn lần y không ngờ Dương Phàm lại có thể lợi hại như vậy. Y lừa gạt tìm được một con dê béo, tụ tập được mấy tên đồng bọn, vốn muốn mượn tay bọn chúng giết chết Dương Phàm, lại không nghĩ rằng tất cả huynh đệ đều bị người này chém đứt như bí gặp dao, thật sự là bị dọa sợ vỡ mật.
Liễu Quân Phan biết rõ kêu cứ ở đây sẽ không có ai, nhưng vẫn không kìm nổi kêu khóc, liều mạng chạy về hướng bờ sông. Nơi này cỏ lau cao hơn thân mình, phía trước um tùm cái gì cũng không thấy, chỉ có thể nghe tiếng nước chảy ào ào, y dùng hết sức bình sinh lao tới, cỏ lau quật vào mặt cào xước ngang dọc, y cũng chẳng quan tâm.
Liễu Quân Phan chạy trốn với tốc độ nhanh nhất có thể, hai chân như bánh xe, đạp lên bụi cỏ mở đường, chạy tới bờ sông lớn, chạy thêm bốn bước trên mặt nước rồi mới chìm xuống, bơi xuống hạ du theo dòng chảy xiết.
Dương Phàm đuổi tới bờ sông, nhìn bóng hình chìm nổi phía xa xa, đành từ bỏ. Hắn không thể đuổi nữa, thậm chí hắn cũng không có thời gian cứu người vừa bị đánh ngất để hỏi khẩu cung. Hắn không biết lần này Hoàng Cảnh Dung mang binh vào núi có thể ngang nhiên hạ lệnh tàn sát không, nếu trì hoãn thêm chút nữa, sợ rằng không kịp.
***
Đông Bình Ao giống như Đào Nguyên thôn, cũng là một thôn trang nhỏ các lưu nhân sống tập trung.
Quan viên tập trung lưu nhân triều đình đày tới ở đây để quản lý.
Những thôn trang nhỏ mà các lưu nhân tụ lại phần lớn đều ở nơi hoang vắng xa xôi, ngăn cách với thôn trang dân chúng bình thường, những nơi này không có phòng ốc đất đai cho bọn họ, nên chỉ có thể khai hoang chút ruộng, bới vài vườn rau, làm vài việc vặt, sản xuất đồ thủ công để đổi lấy vật dụng cần thiết trong cuộc sống.
Cuộc sống ở đây giống với thôn Đào Nguyên, nghèo khó mà trầm lặng, không có vinh hoa phú quý, nhưng cũng không có chuyện ngươi lừa ta gạt. Nhà tranh dựa vào thế núi hai bên mà dựng, cũng mang chút hơi hướm của thôn Đào Nguyên xưa kia. Nhưng hôm nay, sự thanh bình ở đây đã bị phá vỡ.
Một đám quan binh như lang như hổ vọt vào tiểu thôn, thô bạo đuổi các thôn dân ra khỏi phòng, khỏi sân, khỏi đồng ruộng, lùa đến tập trung trên mảnh đất trống trước thung lũng. Trong đám người có người già, có trẻ nhỏ, có phụ nữ, ít thấy nhất là nam tử thanh niên khỏe mạnh. Gia đình những người này đều mang tội mưu phản, trước khi sung quân, thanh niên trai tráng trong nhà đều bị chém đầu cả, những đứa bé năm đó giờ vẫn còn chưa lớn.
Quan binh cầm đao thương tới, như hung thần ác sát, La Thư Đạo đứng trên một tảng đá lớn trước cốc, hơi bất an xoa xoa hai tay, ngẩng đầu nhìn Hoàng Cảnh Dung đứng đằng trước, liếm liếm môi.
Trước thung lũng, các thôn dân ai nấy đều sợ hãi. Điều duy nhất bọn họ có thể làm là ôm chặt đứa con vào lòng, đem lại cho nó một tia an toàn le lói, nhưng ngay cả khuôn mặt bọn họ cũng lộ rõ vẻ hoang mang, không biết các quan binh đó muốn gì.
Bọn họ không biết đã có chuyện gì xảy ra, gia tộc của họ, hoặc cha anh họ, hoặc gia tổ, vì phản đối Thái hậu làm Hoàng đế mà đã bị chém đầu, cả nhà sung quân đày tới nơi đây. Bọn họ cho rằng mình đã sớm bị thế nhân quên lãng, chỉ có thể ở đây tự sinh tự diệt. Hiện giờ các quan binh đó tới đây làm gì?
Có vài người thông minh đã nghĩ đến Thái tử Lý Hiền. Lý Hiền đã bị chính mẫu thân đày đi sung quân ở Ba Châu, vài năm sau bà ta lạiphái Khâu Thần Tích tới ép phải tự sát. Chẳng lẽ chuyện này cũng xảy ra với mình sao? Huyết án Lĩnh Nam đó, trong tiểu sơn thôn này không ai biết, nhưng bọn họ đều cảm thấy sợ hãi.
Ngoài cửa cốc, mấy trăm người phụ nho lão ấu đều im lặng không dám phát ra tiếng động nào, gió thổi qua, tay áo lưu nhân phất phơ, sao thật giống cánh hoa trước gió.
Hoàng Cảnh Dung rất hài lòng với tình cảnh trước mắt, cho dù là ở thởi điểm phong quang nhất của Ngự sử đài, y cũng chưa từng có ý niệm nắm giữ sinh tử mấy trăm người. Cảm giác này thật quá mỹ diệu. Đây là quyền lực, là thứ quyền lực yêu kiều, quyến rũ người ta! Khó trách, Nữ hoàng giết cả con ruột vì ngai vàng. Đổi lại là y, y cũng nguyện ý.
Hoàng Cảnh Dung chắp hai tay sau lưng, ngạo nghễ đứng bên tảng đá, hưởng thụ sự sợ hãi, ánh mắt kính ngưỡng của mấy trăm người, ngây ngẩn một hồi mới ho khan một tiếng, nói:
- Các ngươi đều thân mang trọng tội mà bị sung quân. Vốn dĩ, tội của các ngươi đều đủ mất đầu, nhưng Thánh Thượng nhân từ mới mở một mặt lưới. Nhưng hiện tại có người tà tâm không chết, âm thầm cấu kết, kích động hương dân vô trí, có ý đồ tạo phản…
Cả đám người xôn xao, Hoàng Cảnh Dung đập hai tay, lạnh lùng nói:
- Yên lặng! Việc này bản quan đã nắm được chứng cứ xác thực. Bản quan còn biết, phản nghịch sắp động binh! Trong các ngươi có đồng đảng với bọn chúng! Vì kẻ phản nghịch đó, nên phải bắt các ngươi đi, trông coi giám sát. Đợi bản quan nhìn rõ mọi việc, không oan không sót, trong số các ngươi ai vô tội, bản quan sẽ phóng thích sau khi kiểm chứng…
Nghe Hoàng Cảnh Dung nói vậy, đám người lập tức an định lại. Không ai nghĩ triều đình sẽ giết một đám người già, phụ nữ, trẻ con một cách thẳng tay như thế, không ai nghĩ tới khâm sai triều đình phái tới sẽ nói láo.
Trong lòng Hoàng Cảnh Dung cười thầm, không phải y không muốn lập tức giết sạch đám lưu nhân này. Tuy nhiên, một vài quan viên địa phương và thủ lĩnh thổ ty còn chưa đưa đủ hiếu kính, y còn chưa vội đi. Còn nữa, thảm án Ngọc Sơn đã chấn động cả triều dã, hiện giờ điều tra án này, không thể không giả bộ. Nhìn một đàn dê đang đợi làm thịt, nụ cười của Hoàng Cảnh Dung càng thêm hòa ái.
Trên sườn núi, hai bóng dáng nho nhỏ nằm sấp. Chính là hai tỷ muội vừa trốn ra từ trong đám lau sậy. Bọn chúng nằm đó, kinh ngạc nhìn bà con bị vây trong thung lũng như một đàn dê, cố gắng tìm cha mẹ của mình trong đó.
- A nương, đệ thấy a nương rồi!
Tiểu hài tử đột nhiên chỉ vào đám người hô lớn, cái mông nhỏ nhún nhún, đứng lên chạy xuống núi.
- Hoán Hoán! Đừng cử động!
Tỷ tỷ kéo nó lại, ấn xuống, thấp giọng dặn dò:
- Không được xuống. Tỷ thấy quan binh này không giống người tốt.
Tiểu hài tử kinh ngạc hỏi:
- Vì sao? Bọn họ là quan binh, không phải cường đạo.
Tiểu tỷ tỷ nghiêm túc nói:
- Nếu quan binh tới phá phách còn đáng sợ hơn cả cường đạo! Trước kia, chúng ta ở trong một tòa nhà thật lớn ở trong Kinh thành, chính là bị quan binh đưa tới đây. Hiện giờ bọn họ không duyên không cớ vây người cả thôn lại, nhìn thế nào cũng là chuyện không tốt.
Hoán Hoán, đệ ngoan ngoãn nằm sấp ở đây, ngàn vạn lần không được nhúc nhích. Tỷ tỷ xuống đó tìm cha mẹ, nếu không có chuyện gì sẽ gọi đệ xuống. Nếu có chuyện gì, ngàn vạn lần đệ phải thoát ra. Thủy Mộc gia gia thợ săn sau núi rất quý đệ, nếu chúng ta bị người ta bắt đi, đệ phải đi tìm Thủy Mộc gia gia.
Tiểu tỷ tỷ nói dứt lời, đứng dậy chạy xuống núi. Bất ngờ một bàn tay lớn đặt lên vai nó, ấn nó nằm xuống.
Một giọng nói vang bên tai chúng:
- Cháu nói không sai, bọn họ là quan binh, nhưng đôi khi quan binh còn đáng sợ hơn cả cường đạo. Ít nhất khi không có lợi với chúng, cường đạo sẽ không giết người bừa bãi. Cường đạo sẽ không dễ dàng giết người nuôi mình! Cháu biết rõ như vậy, vì sao còn muốn xuống đó?
Say Mộng Giang Sơn Say Mộng Giang Sơn - Nguyệt Quan