Hãy xem mỗi trở ngại là một cơ hội.

Tiến sĩ Wayne Dyer

 
 
 
 
 
Tác giả: Nguyệt Quan
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 1328 - chưa đầy đủ
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 881 / 7
Cập nhật: 2017-09-24 22:38:00 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 498-2: Đơn Độc (2)
ho nên, nếu chàng đi quá sớm, mẫu hoàng sẽ không vui.
Mẫu hoàng không vui có lẽ cũng không quan trọng, quan trọng là..., nếu mẫu hoàng cảm giác chàng làm như vậy là đối với Người bất trung. Cho dù chỉ là một khả năng, cũng đủ để lấy mạng của chàng! Bao nhiêu vương hầu tướng, chết đơn giản như vậy, nếu mẫu hoàng muốn giết chàng, chỉ cần một cái ánh mắt là đủ rồi!
Dương Phàm thở dài nói: - Nàng không cần lo lắng, chức quan của ta mặc dù không cao, cũng không có tước vị gì, nhưng ta so với những vương hầu tướng kia còn được người chống đỡ phía sau! Sư phụ ta là Tiết Hoài Nghĩa, ta với Võ Tam Tư cũng đi lại thân thiết, còn có ta và nàng... trong mắt Hoàng thượng, giữa chúng ta lại có... có quan hệ rất gần gũi...
- Vốn là rất thân thiết mà.
Thái Bình công chúa hờn dỗi lườm hắn một cái, nhưng những lời này nàng không nói ra. Đã tâm đầu ý hợp, thì cần gì phải quá chú trọng lời nói. Có đôi khi, một Thái Bình công chúa như lửa cũng sẽ giống như làn nước mùa xuân dịu dàng thấu hiểu lòng người.
Dương Phàm hối hận cười cười nói:
- Hiện tại ta lại có tể tướng được Hoàng thượng sủng ái nhất che chở, bà ta rất khó coi ta là người đối đầu với bà ấy rồi. Huống chi, ba vị tiên sư hiện tại có hai người đang ở trong thành, quan hệ của ta với bọn họ cũng không tệ, nếu có chuyện gì phát sinh không có lợi cho ta, tin là bọn họ sẽ đứng ra nói cho ta, nàng biết, hiện Hoàng thượng rất là sủng tin bọn họ mà.
Thái Bình công chúa vẫn không yên tâm, lo lắng nói:
- Tuy như thế, vấn đề là, ta không biết chàng lần này đi rốt cuộc sẽ như thế nào, nếu quả thật gây ra loạn lớn, tổn hại đến lợi ích mẫu hoàng, dù có nhiều người thay chàng nói tốt, mẫu hoàng cũng sẽ không bỏ qua cho chàng. Không ai hiểu Người rõ hơn ta...
- Nàng không cần lo lắng nhiều như vậy!
Dương Phàm an ủi nàng:
- Từ trước đến giờ ta không bao giờ để mình trở thành dân chờ thỉnh lệnh củaThánh nhân, ta muốn làm việc, đương nhiên phải đảm bảo an toàn cho chính mình trước, cho nên sẽ không làm càn. Lần này đi, ta sẽ tùy cơ mà hành động, tuyệt đối không để bọn chúng nắm được nhược điểm của ta là được, quan trọng nhất là nhất.
Vẻ mặt Dương Phàm có chút ảm đạm, thập giọng nói:
- Ta chỉ có một mình, mà đám Ngự Sử đài độc ác đã phân ra khắp nơi rồi, nàng nghĩ một mình ta có thể kịp đi ngăn cản bọn chúng giết được bao nhiêu người? Ta có thể làm được sao, hàng rào lớn chỉ là ngăn cản đám đồ tể giết người đỏ mắt bắt tất cả những lưu nhân giết không còn một ai! Cho nên, sự lo lắng của Hoàng thượng căn bản sẽ không thành sự thật.
Thái Bình công chúa trầm mặc một lát, yếu ớt thở dài, nói:
-Vậy được rồi, chàng mang thị vệ đi trước, về phần Tôn Vũ Hiên và Hồ Nguyên Lễ, hai người này đừng dẫn theo bên người, nếu ba người cùng biến mất một lúc.. ta không thể bao che được, nếu chẳng may mẫu hoàng biết chàng cãi lại mệnh lệnh của Người thì thực sự không hay.
Chàng yên tâm, ta sẽ thúc ngựa chạy tới Trường An, chờ ta vừa đến Trường An, liền báo cho bọn họ tập hợp với chàng. Hiện giờ, tốt nhất là thương lượng trước một địa điểm gặp mặt, chàng định đi đâu trước?
Dương Phàm nói:
- Ta tính đi Kiếm Nam đạo trước, nhưng nơi gặp mặt không thể ở đấy, bọn họ chỉ là hộ tống nàng đi Trường An, so với ta cũng không thể trì hoãn lâu, chỉ là nếu để bọn họ đến Kiến Nam đạo, khi ta giải quyết xong việc phải ở đó đợi bọn họ, ta định kết thúc chuyện ở Kiến Nam đạo liền đi Kiềm Trung Đạo sẽ hội họp với bọn họ ở châu Bình Man của Kiến Nam đạo.
Thái Bình công chúa nhẹ nhàng gật gật đầu, nói:
- Ta nhớ rồi!
Dương Phàm vịn đầu gối nói:
- Việc này không nên chậm trễ, vậy... Ta cũng nên đi!
- Ừm! ở đây chàng cũng không cần lo lắng, cố gắng đừng để cho nhiều người biết hành trình của chàng, những chuyện sau đó, để ta giải quyết!
- Được!
Dương Phàm làm bộ lấn tới, chợt nhớ tới một chuyện, không kìm được hỏi:
- Sáng sớm nay ta nhìn thấy Hứa Hậu Đức thúc ngựa ra khỏi doanh trại, có vẻ như đi về hướng Kinh thành, Kinh thành lại xảy ra chuyện gì rồi?
Thái Bình công chúa bình thản nói:
- Ồ! Cũng không có chuyện gì, ta chỉ là phái y hồi kinh.
Dương Phàm ngẩn ra, lập tức hiểu ra, không kìm nổi hỏi:
- Là bởi vì y đi tìm ta?
Thái Bình công chúa nói:
- Đúng!
Dương Phàm nhíu nhíu mày, nói:
- Y là có ý tốt...
Đuôi lông mày nàng nhẹ nhướng lên, thản nhiên nói:
- Có cái gì tốt hay không tốt? Ta vốn nghĩ, chàng hiểu lầm ta thì hiểu lầm vậy, cho dù chàng hận ta, cũng chỉ có thể lưu lại bên ta, không cần phải đi vào cái chốn nước đục đó. Hiện y làm hỏng chuyện tốt của ta, chẳng lẽ còn muốn ta khen ngợi y hay sao?
Dương Phàm nói:
- Y làm như vậy, là bởi vì đối với nàng trung thành tận tâm, không muốn làm nàng tổn thương, nàng đối xử với y như vậy, không sợ làm tổn thương bộ hạ sao?
Thái Bình công chúa nhấn mạnh nói:
- Bất kỳ nguyên nhân nào, cũng không phải là lí do dùng để chống lại mệnh lệnh, y hôm nay có thể vì trung thành với ta, tự cho là tốt cho ta thì tự mình kháng lại mệnh lệnh của ta, an trí sau này sẽ không phải vì trung thành với ta mà tự đi làm những việc khác? Nhị lang, chàng muốn làm đại sự, đối với thuộc hạ cũng phải nghiêm khắc, tuyệt đối không được xử trí theo tình cảm.
“ Nếu như không phải Hứa Hậu Đức tìm đến cửa, chỉ e là hai chúng ta cũng không có cơ hội hòa hợp” Dương Phàm nghĩ, rốt cục vẫn có chút băn khoăn, cho nên chỉ im lặng không nói.
Thái Bình công chúa khẽ mỉm cười, lại nói:
- Chàng yên tâm đi, ta không để y đi Đặng sơn làm ruộng đâu, chỉ là phái y đi Túy Trạch Uyển trong Kim Cốc viên của ta làm trông coi ở đó, cuộc sống thanh nhàn vô ưu, không khổ cực, những thứ khác không nói, chỉ những quả chín hằng năm trong vườn để y mang đi bán, cũng là kiếm được không ít. Ta cũng không bạc đãi y, chỉ là... từ nay về sau y đừng mơ tưởng được làm việc bên cạnh ta.
Dương Phàm cười khổ một tiếng, gật đầu nói:
-Ta tuy rằng vẫn cảm thấy không hợp tình hợp lý, nhưng không thể không thừa nhận, nàng đúng!
Thái Bình công chúatự nhiên cười, cười khẽ nói:
- Đây là lần đầu tiên, chàng rõ ràng không thích cách làm của ta, lại tán đồng ý kiến của ta, chàng nói xem chúng ta có nên cạn một ly không?
Dương Phàm liếc ngang nàng một cái, nói:
- Sáng sớm uống rượu không tốt, nếu như nàng muốn uống, chờ ta trở lại hãy nói!
Thái Bình công chúa hai mắt sáng ngời, vui vẻ nói: - Quân tử nhất ngôn?
- Khoái mã nhất tiên!
Nàng cười lớn, chỉ có điều trong nụ cười đó có chứa một chút tinh nghịch láu lỉnh, dường như... đêm qua có người nào đó cũng thề như vậy, kết quả lại hối hận.
Ánh mắt của nàng đã xấu xa trượt xuống dưới nhìn mông hắn, vì vậy cười càng lớn hơn.
Dương Phàm mặt hơi đỏ, hắn hung hăng trừng mắt nhìn Thái Bình công chúa một cái, đứng dậy đi ra ngoài.
Thái Bình công chúa đuổi theo bóng dáng của hắn, lúc hắn đi ra đến cửa trướng, nàng đột nhiêu kêu một tiếng:
- Nhị lang!
Một tay Dương Phàm vén trướng, quay đầu.
Thái Bình công chúa nhìn hắn, trong mắt đầy tình cảm. Cúi đầu nói:
- Chàng... Chàng bảo trọng, trên đường... cẩn thận!
Say Mộng Giang Sơn Say Mộng Giang Sơn - Nguyệt Quan