My test of a good novel is dreading to begin the last chapter.

Thomas Helm

 
 
 
 
 
Tác giả: Nguyệt Quan
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 1328 - chưa đầy đủ
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 881 / 7
Cập nhật: 2017-09-24 22:38:00 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 382: Mỹ Nhân Ngư
ương Phàm đến đây, chỉ cảm thấy mỗi bước đi của mình, một phản ứng của mình đều nằm trong kế hoạch của Thái Bình công chúa, thì trong lòng thấy ảo não vô cùng. Hắn cố ưỡn ngực đi qua đó, bởi vì trong lòng tức giận nên ra sức dẫm mạnh chân xuống vãn gỗ trên hành lang, phát ra tiếng “thình thịch thình thịch”.
Tiểu nha đầu đấm chân cho Thái Bình công chúa liếc nhìn sang, nói nhỏ gì đó, Thái Bình công chúa cười trả lời một câu, tiểu nha đầu liền từ trên giường bước xuống, vén váy, tránh qua người Dương Phàm. Xem ra, nhìn thái độ hùng hổ của Dương Phàm, làm tiểu nha đầu này sợ hãi rồi.
Thái Bình công chúa nằm ở trên giường, lại cười khanh khách nheo mắt vào nhìn hắn, sóng mắt duyên dáng, thật là quyến rũ.
Dương Phàm thấy da mặt căng cứng, bước lớn qua đó rồi dừng lại, trầm giọng quát:
- Đứng lên!
- Ôi!
Thái Bình công chúa vỗ vào bộ ngực tròn đầy, tỏ ra kinh hãi:
- Tiếng bước chân nặng như vậy, nói chuyện lại lớn tiếng như vậy, ngươi muốn dọa cá của ta chạy hết hay sao!
Đúng lúc này, cái phao trĩu xuống, ngay sau đó dây câu kéo căng, Thái Bình công chúa chỉ lo nói chuyện với Dương Phàm, cần câu lập tức tuột tay rơi xuống sàn nha, bị cá lớn kéo vào trong nước.
- Ai nha, cắn câu rồi, mau giúp ta...
Thái Bình công chúa hưng phấn kêu to. Đoạn đường khi Dương Phàm đến đây, gần như nghĩ đến mỗi phản ứng của mình đều bị cô ta tính toán hết rồi, nên lúc này đâu có chịu tin nàng nữa, chỉ cho là nàng đang làm bộ, hắn liền khoanh hai tay lại, thờ ơ lạnh nhạt, muốn nhìn xem vị công chúa xinh đẹp tuyệt thế này còn muốn giở trò gì.
Thái Bình công chúa thấy hắn bất động, liền cả giận:
- Ngươi...
Nói chưa dứt đã bật người dậy, bắt lấy cần câu cá. Cần câu cá kia đã bị cá lớn kéo ra xa, trượt vào trong nước. Thái Bình công chúa vội vàng nhào về phía trước, bắt được cần câu cá, nhưng bản thân mình thì lại không giữ vững ngã vào trong hồ.
- Ai ai ai...
Thái Bình công chúa kêu lên, hai tay vung loạn xạ như hai bánh xe, không thể ổn định được thân mình. Dương Phàm đứng ở bên cạnh, với thân thủ nhanh nhẹn của hắn, rất dễ dàng túm được nàng, nhưng bởi vì hắn đang tức giận, nên cũng vẫn nghĩ là Công chúa đang giả bộ, liền vẫn lạnh lùng khoanh tay đứng nhìn.
Thái Bình công chúa rơi vào trong hồ, bởi vì không biết bơi, nên nàng lập tức kinh hoảng kêu to “cứu mạng”.
Dương Phàm ở bên cạnh ngồi xổm xuống, nhìn nàng đang giãy dụa ở trong nước, vừa bực mình vừa buồn cười:
- Đây chắc hẳn là trò của Công chúa ngươi rồi, thật sự là có chút tốn sức đấy nhỉ.
Mắt thấy Thái Bình công chúa lại cứ thét chói tai đập nước phành phạch, hắn không kiên nhẫn được nữa:
- Ngươi náo đủ chưa, còn chưa lên?
Thái Bình công chúa không để ý tới hắn, thân hình càng lúc càng trôi xa, lúc này Dương Phàm mới cảm thấy vẻ sợ hãi trên mặt Thái Bình công chúa không giống như là giả bộ, mà quan trọng hơn là, Dương Phàm tận mắt nhìn thấy Thái Bình công chúa lúc giãy dụa còn uống vào hai ngụm nước. Thái Bình công chúa dù giả vờ lừa gạt hắn thế nào, thì cũng không đáng để phải uống nước hồ bẩn này.
Dương Phàm thấy nàng đúng là sắp chìm đến nơi rồi, cũng chẳng cởi y phục mà lao bùm vào trong nước, kéo nàng lên.
- Cứu mạng! Cứu mạng...
Dương Phàm một phát bắt được nàng, tức giận nói:
- Đứng vững vàng, nước có sâu gì đâu.
Trong hồ nước còn có hoa sen, nên nước sao có thể sâu được? Dù là Thái Bình công chúa không biết bơi, nhưng lúc ngã vào trong nước, vì bất thình lình hoảng sợ nên mới bị uống mấy ngụm nước. Nếu nàng tỉnh táo hơn một chút, đã có thể đứng thẳng lên, sẽ phát hiện nước chỉ đến ngang bụng nàng mà thôi.
Thái Bình công chúa bị hắn bắt lấy hai vai quát to, lúc này mới bình tĩnh lại, chợt phát hiện hai chân mình đạp phải đáy, hóa ra hồ nước cũng không quá sâu, không khỏi bình ổn lại.
Dương Phàm nói:
- Đi, chúng ta lên bờ!
Lúc này Thái Bình công chúa đang ôm chặt lấy mình hắn, thân ở trong nước, chẳng có chút chủ ý gì, nghe hắn nói vậy thì liên tục gật đầu. Nhưng khi nàng buông Dương Phàm ra, cúi xuống nhìn bộ dạng của mình, không khỏi lại thét lên chói tai.
Dương Phàm bực bội nói:
- Ngươi lại...
Dương Phàm thuận theo ánh mắt của Thái Bình công chúa nhìn xuống, lập tức cũng câm bặt. Lúc này đã qua giữa hè, nhưng thời tiết vẫn nóng bức, Thái Bình công chúa mặc y phục rất mỏng manh, nhất là bộ y phục này của nàng lại là màu trắng, mềm mỏng, chất liệu thượng thừa, bị dính nước dán vào người thì chẳng khác gì không mặc quần áo. Hai bầu vú run rẩy trước ngực...không đúng không đúng, không mặc còn khác biệt hơn rất nhiều so với mặc, chính là hấp rất vô cùng.
Cũng may thân hình trần truồng xinh đẹp của nàng thì Dương Phàm cũng đã nhìn thấy rồi. Lúc này dù có quyến rũ mỹ lệ đến mức nào thì cũng không mê người bằng đêm đó. Giờ phút này Dương Phàm lo lắng nhất là tôi tớ trong phủ công chúa, nếu bị bọn họ thấy thì hắn thật đúng là có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.
Vì thế, Dương Phàm không chút khách khí nói:
- Kêu! Kêu la cái gì! Trên người cô có chỗ nào mà ta chưa từng thấy chứ? Đi! Khẩn trương lên bờ!
Lang quân không hiểu phong tình như thế, Thái Bình công chúa không khỏi cong miệng, rời khỏi hắn, tách hoa sen ra, đi lên bờ.
Tuy rằng Thái Bình công chúa lá gan quá lớn, hơn nữa đã từng bộc lộ thân thể trần truồng trước mặt hắn, nhưng đây lại là ban ngày ban mặt, y phục lại ẩm ướt dính vào người, làm nàng thấy mình không đẹp chút nào, liền lên bờ vén váy chạy vào trong Trạc Nguyệt hiên.
Y phục dính nước, chẳng những lộ làn da trắng muốt, hơn nữa còn lộ ra bộ ngực trắng sữa đầy đặn, khi nàng cầm váy chạy đi, cặp mông tròn lẳn như hai quả đào cín lắc lư, sóng sữa mông nảy đập vào mắt. Dương Phàm đã bao lần được nhìn thấy mỹ nhân trần truồng rồi? Lần này hắn vẫn nhìn chăm chăm cho đến khi bóng hình của nàng biến mất ở trong hiên.
Đợi khi bóng dáng nàng đã biến mất, Dương Phàm mới lấy lại tinh thần, khẩn trương nhìn mọi nơi, lại thấy không có bóng người. Hắn không biết rằng Thái Bình công chúa đã sớm chỉ bảo rồi, nếu Dương Phàm tới thì tôi tớ phải tránh đi hết. Những hạ nhân kia biết đó là tình lang của nàng, đương nhiên là trốn xa chừng nào tốt chừng đó, muốn xem người có diễm phúc lên giường với Công chúa, cũng chẳng phải bọn họ có phúc khí mà xem được?
Dương Phàm vắt y phục mình, nhìn vào trong hiên, hô:
- Có muốn gọi người mang y phục đến không?
Thái Bình công chúa ở trong hiên tức giận đáp:
- Không cần!
Một lát sau, nàng lại nói:
- Ngươi vào đi!
Dương Phàm do dự một chút liền đi vào, nếu đã từng nhìn thấy đối phương trần truồng rồi, thì bây giờ đi vào cũng có khó khăn gì nữa đâu.
Hắn đi vào Trạc Nguyệt Hiên, chỉ thấy Thái Bình công chúa đang ngồi ở trên giường, vẫn là bộ y phục mỏng tang trên người, một vũng nước trên mặt đất, xem ra vừa được vắt khô, nhưng vẫn lộ da dẻ như trước.
Dương Phàm vào Trạc Nguyệt Hiên, dừng ở ngay cửa, tức giận nhìn nàng, nói;
- Đây không phải là kế mà ngươi bày ra đó chứ?
Thái Bình công chúa vắt khô quần áo, thần thái liền lập tức khôi phục lại vẻ ung dung, chỉ là tóc nàng vẫn ướt, lúc này đã tháo trâm, thả mái tóc đen ở trước ngực và sau lưng, khuôn mặt trắng mịn như tuyết càng toát lên sự cao quý mỹ lệ, thanh lệ tú nhã.
Nàng liếc Dương Phàm một cái, tuy rằng ra vẻ cao ngạo, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn giấu ở mái tóc kia lại kiều mỵ đến khác thường:
- Cái này sao, chỉ bất ngờ ngoài ý muốn mà thôi.
Dương Phàm hừ lạnh một tiếng, mặt lạnh lùng nói:
- Ngươi có biết tại sao hôm nay ta đến gặp ngươi không?
Thái Bình công chúa nhăn mày cười thản nhiên, vẻ mặt cực kỳ kiều mỵ:
- Vậy chẳng phải là cảm ơn ta đã trả một số tiền lớn mua chuộc ngục tốt, quan lại giao thông, giúp ngươi bóp méo “Giấy sang tay”, thông đồng với tin tức trong ngục, lại không tiếc tự làm vấy bẩn thanh danh bản thân mình, bảo vệ ngươi ra khỏi tù rồi. Ta nói có đúng không?
Dương Phàm lập tức nghẹn lời, Thái Bình công chúa mặc dù là trêu chọc vui đùa, nhưng đúng vậy, nàng vì cứu hắn, trả giá ít sao? Nàng đã cứu mạng hắn, mà Dương Phàm hắn trước nay ân oán rõ ràng, người khác đối xử với hắn tốt, thì hắn toàn lực hồi báo, nhưng Thái Bình công chúa...
Thái Bình công chúa nghiêng mắt nhìn thần sắc đang biến hóa của hắn, liền di chuyển chiếc eo nhỏ nhắn, thản nhiên nói:
- Đến đây, ngồi cạnh ta!
Dương Phàm nghiêm sắc mặt, trầm giọng nói:
- Công chúa điện hạ, ta thừa nhận cô có ơn cứu mạng Dương mỗ. Ơn cứu mạng này, ta vô cùng cảm kích. Công chúa là người cao quý, vậy mà lại không màng nguy hiểm tới tính mạng cứu ta, ta sợ cả đời này cũng không thể nào báo đáp được, vậy thì cả đời này đành phải nhận ân tình này của cô thôi. Nhưng vì sao cô lại bức bách Uyển nhi và Tiểu Man thề độc như vậy?
- Vì sao ư?
Thái Bình công chúa đột nhiên nhảy dựng lên, bầu vú nẩy lên theo. Có thể thấy vị Công chúa này ở trong hậu trạch nhà mình thì căn bản không mặc áo yếm:
- Vì sao? Ngươi nói vì sao ư?
Thái Bình công chúa phẫn nộ rồi, khuôn mặt đỏ bừng lên. Nàng vốn tỏ ra bộ dạng thản nhiên thong dong, nhưng một câu của Dương Phàm đã chọc giận nàng. Đại khái cũng chỉ có Dương Phàm làm nàng vui vẻ, cũng ngay lập tức làm nàng giận giữ, hoàn toàn khống chế không nổi tâm tình của mình.
- Ngươi nói vì sao ư? Vì sao ngươi có thể chấp nhận Uyển nhi mà không chấp nhận ta? Ta không xinh đẹp bằng cô ta, không tài hoa bằng cô ta sao?
Thái Bình công chúa bước tới gần, như cọp cái giận giữ:
- Ngươi câm miệng! Ta biết ngươi muốn nói gì? Không gì hơn đều là những lời mượn cớ cả, đúng không? Được, nếu đã vậy, ta chấp nhận, nhưng Tạ Tiểu Man thì ngươi trả lời sao đây?
Thái Bình công chúa cười lạnh:
- Nhưng không ngờ ngươi còn thích cả cô ta nữa chứ. Ta áp đặt ngươi, chẳng lẽ cô ta không là do người khác áp đặt ngươi, vì sao ngươi có thể chấp nhận cô ta, mà vẫn không chịu chấp nhận ta, ngươi nói đi!
Dương Phàm ngẩn ra nhìn nàng, rất lâu chẳng thốt ra được câu gì.
Câu chất vấn này của Thái Bình công chúa làm trong lòng Dương Phàm rung lên: “Vì sao? Đúng vậy nhỉ, bất kể mỹ mạo, địa vị, tài hoa hay là tình cảm sâu sắc đối với mình, thì Thái Bình công chúa cũng không kém hơn Uyển nhi, Tiểu Man và a Nô, nhưng vì sao vậy...Bất kể cả việc cô ta chịu hạ mình nói năng nhỏ nhẹ khép nép với mình, mình cũng không chấp nhận cô ta?”
Say Mộng Giang Sơn Say Mộng Giang Sơn - Nguyệt Quan