To love is to admire with the heart:

to admire is to love with the mind.

Theophile Gautier

 
 
 
 
 
Tác giả: Nguyệt Quan
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 1328 - chưa đầy đủ
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 881 / 7
Cập nhật: 2017-09-24 22:38:00 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 366: Loạn Quyền Đánh Chết Sư Phụ Già
ai Tử Tuân giận không kiềm đươc, lớn tiếng quát tháo:
- Dương Phàm, ngươi thật to gan, dám nhiễu loạn công đường, ngươi có tin bản quan....
Lai Tử Tuân nói đến đây bỗng nhiên cứng họng, hắn kinh ngạc nhìn nhìn rồi chỉ vào “ Dương Phàm: bật kia kêu lên:
- Ngươi là ai? Ngươi không phải là Dương Phàm.
Trong hậu đường, Võ Tắc Thiên đang ngồi nghe xử án hai mắt tối sầm lại, còn Lai Tuấn Thần thì ngồi một chút lại đứng lên. Lúc này Võ Tắc Thiên lạnh lùng liếc y một cái, Lai Tuấn Thần liền run lên cầm cập ngượng ngùng ngồi trở lại.
" Dương Phàm " kia hất vung mái tóc dài ra, dương dương đắc ý mà cười nói:
- Ha ha! Lai Ngự Sử thật có con mắt tinh tường vô cùng, đã nhận ra ta không phải là Dương Phàm.
Lai Tử Tuân vừa sợ vừa giận quát:
- Ngươi là ai? Vì sao giả mạo Dương Phàm? Ngươi....Các ngươi... là ai?
Hắn nhìn nhìn vài tên công sai áp giải "Dương Phàm ", thấy cả đám bọn họ lộ ra nụ cười quái dị, tóc gáy hắn dựng lên, một cảm giác nguy hiểm chợt đến với hắn.
Một vị Công tử mặc áo bào xanh ngọc, vô cùng tuấn tú, tay cầm quạt ngọc gắn ngà voi có mạ vàng, lướt qua thản nhiên nói:
- Hắn vì sao giả mạo Dương Phàm cũng không quan trọng, bọn họ là ai cũng không quan trọng. Điều quan trọng là..... Không ngờ Bùi Tuyên Lễ, người nhận cấu kết với Dương Phàm mà không nhận ra Dương Phàm, chuyện này.... Có phải là buồn cười lắm không?
Người này đầu đội khăn vấn đầu bằng một dãi lụa mềm mại, trên trán lại gắn một hạt mỹ ngọc, mặc chiếc áo màu trắng có thêu hoa sen, cổ tròn. Quanh chiếc eo thon gọn kia được buộc một vòng gấm lụa, chân mang giày nhỏ bằng da hươu trông cực kỳ dễ thương, quyến rũ, với tính cách hoạt bát nhanh nhẹn.
Lai Tử Tuân thấy phong thái của nàng thì có chút khiếp sợ. Không thể nào trách mắng được mà chỉ hoảng sợ hỏi:
- Ngươi là ai?
Người tên "Dương Phàm" kia trừng mắt quát lớn:
- To gan! Thái Bình Công chúa trước mặt còn không thi lễ.
- Thái Bình Công chúa?
Lai Tử Tuân nghe nói ra thân phận của đối phương thì hắn cảm thấy không tin lắm. Nhưng nhìn trang phục giả nam cùng khí chất của nàng dám xông vào Ngự Sử Đài của Thẩm Phán Viện đầy uy phong hống hách, cũng không thể không tin được.
- Thái Bình Công chúa?
Lý Du Đạo nghe nói thế, tức thì hai mắt ông ta sáng ngời, bước đến định nói chuyện với Thái Bình Công chúa nhưng lại bị nàng giơ tay ngăn lại. Lý Du Đạo gấp gáp đến độ hô to nói:
- Công Chúa điện hạ, lão phu thật sự oan uổng, kính xin điện hạ nói vài lời với Bệ hạ, lão phu thật sự bị oan, thật oan uổng...
Thái Bình Công chúa không trả lời ông, đây là chỗ thông minh của Thái Bình Công chúa. Dù này là Công chúa nhưng đối với chuyện đại nghịch mưu phản nàng không liên lụy quá sâu. Nếu nàng tiếp lời Lý Du Đạo, như vậy Lý Du Đạo sẽ nhờ nàng kêu oan? Kêu oan dù có thành công hay không thì nàng cũng bước vào rồi, thì ưu thế không còn tồn tại nữa
Nàng chỉ quan tâm đến vụ án của Dương Phàm, càng ồn ào náo nhiệt càng tốt. Mẫu thân nàng ở đó, nàng không có gì phải sợ hãi cả, mẫu thân nàng đã biết nàng vì sao đặt chân đến đây. Nhưng một khi vụ án của Dương Phàm được làm sáng tỏ sẽ làm lay động toàn bộ vụ án mưu phản này, với sự thông minh của mẫu Hoàng nhất định sẽ điều tra lại vụ án.
Đến lúc đó, sẽ điều tra được đám người Địch Nhân Kiệt quả thật chưa từng mưu phản. Lúc đó nhóm Tể Tướng, Thượng Thư, Thị lang tất nhiên đã nhận một ân tình lớn của nàng. Mà nếu quả thật bọn họ có thái độ mưu phản, Thái Bình Công chúa cũng không có bất cứ mối quan hệ nào, vì nàng chỉ muốn cứu tình lang của nàng mà thôi, cũng không có ý tranh giành gì cả.
Thái Bình Công chúa có trí thông minh tuyệt đỉnh, nói chuyện với Lai Tử Tuân một lát nàng lại chuyển hướng sang Bùi Tuyên Lễ trầm giọng nói:
- Bổn cung hỏi ngươi, ngươi nói ngươi mua thuốc nổ đưa cho Dương Phàm để hắn đưa cho Lý Du Đạo. Ngươi nói ngươi cùng hắn tiếp xúc vài lần, vậy gặp nhau ở địa phương nào? Thời gian nào? Nói.
Bùi Tuyên Lễ lúng ta lúng túng nhìn Lai Tử Tuân, rồi lại nhìn Thái Bình Công chúa, muốn nói rồi lại thôi. Vừa rồi khi thấy vị Công chúa này xuất hiện, trong lòng y cảm thấy vui hẳn lên, cũng muốn đến hô to oan uổng, nhưng nhìn vào ánh mắt độc ác của Lai Tử Tuân, y không khỏi rùng mình, lời xuất ra khỏi cửa miệng lập tức nuốt trở vào.
Các Công chúa Hoàng gia thật ra không thể muốn làm gì thì làm. Trên thực tế, công chúa Hoàng thất rất ít phát sinh va chạm về chính vụ đối với các đại thân trong triều, bởi vì bọn họ là con gái của Hoàng đế, trời sinh địa vị cao quý, nhưng dù thế cũng không có quyền lực can thiệp chính vụ. Nếu các đại thần sợ ngươi có thể nói gì đó trước mặt Hoàng đế, kính ngươi là con cháu Hoàng thất, có lẽ sẽ nhường ngươi vài phần. Nhưng nếu không muốn ngươi can thiệp vào, thì ngươi cũng không thể làm gì được người ta.
Giống như thời Hán Quang Vũ Đế, Đổng Tuyên ở Lạc Dương đứng ngăn nghi trượng công chúa bên đường, coi gia nhân thân tín của phủ công chúa chính là thượng phạm bị đẩy ra ngoài giết chết tại chỗ. Vị Công chúa điện hạ kia cũng không thể nào tránh được, thậm chí không thể nào ra lệnh cho tướng sĩ ngưng lại, chỉ có thể chạy đến chỗ Hoang đế khóc lóc nỉ non cáo trạng lên. Bởi vậy hành vi giống như Thái Bình Công chúa như này thật, đúng là hiếm thấy.
Bùi Tuyên Lễ lúc này vẫn là tù tội của Ngự Sử đài, chuyện sinh tử hoàn toàn nằm trong tay Lai Tử Tuân này. Nhưng rõ ràng Thái Bình Công chúa vì muốn cứu Dương Phàm mà đến đây chứ không phải vì họ, nếu chẳng may....
Trong quan trường chuyện thỏa hiệp là tình huống rất thường hay xảy ra, nếu y đã quyết định khai ra tất cả, dù sau đó Thái Bình Công chúa và Lai Tử Tuân thỏa hiệp cùng nhau, Lai Tử Tuân thả Dương Phàm, còn Thái Bình Công chúa hồi phủ, thì người xui xẻo chính là bản thân y mà thôi.
Bùi Tuyên Lễ cũng không biết đương kim Hoàng thượng đang ở bên trong, lời vừa ra ngoài khóe miệng lại phải nuốt ngược vào trong nói:
- Việc này...., việc này....., Bùi mỗ đã cùng hắn nhiều lần bàn bạc, thời gian địa điểm cụ thể làm sao có thể nhớ được chứ!
Thái Bình Công chúa cười lạnh nói:
- Ngươi nói không phải chỉ tiếp xúc một lần, tức là đã tiếp xúc rất nhiều lần, nhưng vì sao ngay cả hình dáng của Dương Phàm như thế nào ngươi cũng không nhận ra? Nhưng lại nhận người chăn ngựa của bổn cung thành Võ Lâm Tả Lang Tướng?
Bùi Tuyên Lễ mặt đỏ bừng bừng không nói nên lời, Thái Bình Công chúa lại chuyển hướng đến Lai Tử Tuân lạnh lùng nói:
- Lai Tử Tuân, còn ngươi thì sao?
Dương Phàm là bị Lai Tuấn Thần hại, bọn họ biết rõ căn bản Bùi Tuyên Lễ chưa từng gặp Dương Phàm, nên khi lên công đường thẩm vấn chưa từng cho hai người họ đối chất, chính vì thế khi hai người nói chuyện như râu ông nọ cắm cằm bà kia, đây không phải là điều quá rõ ràng ư?
Hơn nữa, bọn họ chỉ cần xử lý lời khai thật cẩn thận, để Hoàng đế xem có thể tin là được rồi, căn bản khong cần để ý tới ý kiến của phạm nhân, đây có thể so với thô bạo chấp pháp còn thô bạo hơn, có bao giờ bọn họ sẽ nghĩ có người sẽ đến tận nơi điều tra bọn họ chấp pháp thế nào chứ.
Lai Tử Tuân nhìn thấy Thái Bình Công chúa gây náo loạn như vậy, biết sự việc đã không thể cứu vãn được, không kìm nổi lạnh lùng đe dọa:
- Công chúa điện hạ, nơi này là Pháp tư nha môn của triều đình, không phải là phủ của Công chúa. Nơi đây là công đường để bản quan thẩm tra, là mệnh quan triều đình, không phải là tôi tớ trong phủ Công chúa. Mặc dù Công chúa là hậu duệ quý tộc của Thiên Hoàng nhưng cũng không nên can thiệp tư pháp, càng không nên làm loạn công đường. Hạ quan mời Công chúa điện hạ lập tức lui ra ngoài, nếu không Ngự Sử Đài ta sẽ dâng tấu buộc tội Công chúa, đến cung thỉnh cầu Hoàng đế Bệ hạ nghiêm trừng trị.
Vừa rồi Lai Tử Tuân bị Thái Bình Công chúa làm kinh sợ một chút, nhưng giờ phút này lại có thể nói ra những lời nói vô cùng khí phách.
Ngự Sử Đài vốn có thẩm quyền buộc tội bách quan, những năm gần đây nóm Tể tướng, Thượng thư, Thị Lang bị bọn họ nhiều vô kể. Cho dù là tôn thất, Vương hầu, thậm chí ngay cả hai Hoàng tử con của Hoàng đế cũng đều bị bọn họ buộc tội. Nếu thật sự gây náo lên thì gã ta cũng chẳng sợ vị Thái Bình Công chúa này.
Tuy hiện tại Thái Bình Công chúa âm thầm chiêu mộ không ít vây cánh, nhưng ở trong triều vẫn thuộc thế lực khá đơn thân. Hiện giờ Thái Bình Công chúa đã không còn là Thái Bình công chúa trấn quốc quyền khuynh triều dã, uy phong bát diện nữa, thế lực của nàng so với Tiết Hoài Nghĩa, Võ Tam Tư, thậm chí cả với Võ Thừa Tự vừa mới bị phế bỏ cũng còn không bằng.
Võ Tắc Thiên sau khi lên ngôi đã không coi toàn bộ tôn thất Lý thị vào mắt, nhìn vị Thiên Kim công chúa trước đây chỉ thích xã giao yến ẩm nay ru rú trong nhà là biết tình cảnh của toàn bộ hoàng tộc Lý Đường rồi. Thái Bình công chúa cũng bởi vì gả cho Võ Du Nghi, xem như là người của Võ gia mới không bị liên lụy đến, nhưng tuyệt đối cũng không dám bá đạo hống hách.
Nhưng lúc này nguyên do gì mà lại muốn lật án? Là nhóm tể tướng muốn ủng hộ Thái Tử đăng cơ, khôi phục là quốc hiệu Lý Đường. Thái tử là ai chứ? Chính là anh ruột của Thái Bình công chúa. Vì sao Thái Bình Công chúa lại muốn nhúng tay vào vụ án này? Vì sao lại ra sức sửa lại án xử sai của phản tặc? Đáp án chẳng phải đã được miêu tả rất sinh động sao!
Lai Tử Tuân đã nắm giữ điểm yếu của Thái Bình Công chúa, lại không biết Thái Bình Công chúa đã có Võ Tắc Thiên bên trong. Hôm nay việc càng náo loạn thì nàng càng thích, không sợ gì cả, nàng làm sao lại bị Lai Tử Tuân uy hiếp chứ!
Thái Bình Công chúa nghe lời Lai Tử Tuân vừa nói, chỉ cười khanh khách, thái độ không cho là đúng, nói:
- Dương Phàm sau khi trở về từ Tây Vực, vì đã lập nhiều công lớn nên Hoàng đế Bệ hạ mới đề bạt hắn làm Vũ Lâm lang Tướng, tuy nhiên những chuyện xảy ra gần đây thật kỳ lạ.
Trước đó Dương Phàm chưa được thăng làm "Bách độ thiếp ba túy ba văn tự" Tướng, theo lý các ngươi không thể mua chuộc hắn. Vậy thì hẳn là ngươi bàn bạc với hắn từ lúc hắn bắt đầu quay về kinh thành rồi. Được! Bản cung đã phái người điều tra tỉ mỉ quá trình Dương Phàm quay về cung đến đoạn hắn và Bùi Tuyên Lễ ngươi câu kết. Bùi Tuyên Lễ, ngươi nói xem nào, ngươi đã gặp Dương Phàm để bàn bạc ở đâu, ngày nào, giờ nào, nơi nào....xem có khớp với tình huống mà bản cung đã điều tra ra được không.
Thái Bình Công chúa nói những lời này chính là nói dối y rồi, nàng làm sao có khả năng lớn như vậy chứ! Làm sao có thể điều tra được hành tung của người khác rõ ràng trong mấy tháng chứ. Nhưng trong lòng Lai Tử Tuân vốn có tật nên giật mình, nên khi nghe những lời này thì nửa tin nửa ngờ. Bùi Tuyên Lễ bị bắt thì khai ra nhưng lúc này lại ngây dại ra, nhất thời trong lúc này không biết phải nói gì.
Cứu Dương Phàm chỉ có cơ hội này mà thôi, nhất định phải cẩn thận, chính vì thế nên Thái Bình Công chúa không chỉ chuẩn bị một chiêu này, mà nàng còn xuất ra một số tiền lớn mua chuộc quan coi ngục để liên lạc với Dương Phàm. Không ngờ biết được cho đến tận lúc này, Dương Phàm và đồng phạm Bùi Tuyên Lễ vẫn chưa một lần biết mặt nên Thái Bình Công chúa có ý tưởng đột phát kia:
- Vậy vấn đề chẳng phải đã rõ ràng rồi sao? Làm sao hai phạm nhân quan trọng mà không ngờ cho tới nay vẫn chưa từng đối chất! Không cần gì nữa, chỉ cần điểm này là đủ rồi! Thẩm phán viện đẩy án thẩm tra xử lý không ngờ lại xằng bậy hoang đường thế này.
Trong hậu đường, sắc mặt Võ Tắc Thiên hiện lên vô cùng khó coi, hình như có một trận sóng gió mơ hồ đang nổi lên. Lai Tuấn Thần liếc nhìn trộm Võ Tắc Thiên một cái, hai chân gã mềm nhũn ra, gã đang ngồi trên ghế nhanh chạy xuống dưới đất quỳ dập đầu nói:
- Bệ hạ thứ tội, Thần điều tra không nghiêm, đến nỗi...
Say Mộng Giang Sơn Say Mộng Giang Sơn - Nguyệt Quan