Sự khác biệt giữa người thành công và những người khác không nằm ở chỗ thiếu sức mạnh, thiếu kiến thức, mà là ở chỗ thiếu ý chí.

Vince Lambardi

 
 
 
 
 
Tác giả: Nguyệt Quan
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 1328 - chưa đầy đủ
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 881 / 7
Cập nhật: 2017-09-24 22:38:00 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 335-2: Đường Này Không Thông, Thì Đi Lối Khác (1)
ương Phàm hôn nhẹ vào làn môi xinh xắn của nàng tha thiết nói:
- Hay là thôi đi, Uyển Nhi không cần mệt mỏi như thế, sợ không được khi đó ta "đâm lao phải theo lao" đấy.
Mặt Uyển Nhi lại càng thêm đỏ, nàng cúi đầu hất tung mái tóc ngược ra sau, thấp giọng nói:
- Muội sẽ có biện pháp, nhưng huynh mau đi cài then cửa lại đã.
- Hả?
Dương Phàm nửa tin nửa ngờ, mang giày vội vàng bước ra bức bình phong, đi về phía trước cài then cửa rồi trở vào. Trở lại khuê phòng, hắn chỉ thấy thân thể nàng được phủ một tấm chăn màu xanh ngọc, chỉ để lộ ra đôi vai mượt mà trắng nõn. Có lẽ nàng thừa lúc hắn đi đóng cửa đã trút bỏ quần áo.
Dương Phàm nhìn dáng hình kiều diễm của nàng, "Nó" lại đứng lên không kiềm chế được, liền hỏi:
- Chuyện này là sao? Hả? Vậy là có ý gì?
Dương Phàm bỗng nhiên cảm nhận được một hương thơm ngọt ngào từ cô gái xinh đẹp này, ngửi được hương thơm nhẹ nhàng làm cho người khoan khoái, tạo cảm giác vui vẻ thỏa mái.
Sắc mặt của Uyển Nhi lại càng thêm đỏ, giống như tôm được nấu chín vậy, nàng kéo khăn mỏng lên che đến mũi chỉ để lộ ra đôi mắt đẹp đang e ấp xấu hổ, nàng cúi đầu nói:
- Lang quân ngốc, còn không mau lên giường. Trên bàn trang điểm có một hộp tinh mật hảo hạng, một lọ tinh dầu cam sành, chỉ một lát, chỉ một lát.....
Uyển Nhi nói đến đây cũng không nói được nữa, trượt thân mình xuống phía dưới kéo chiếc khăn mỏng phủ lên, toàn thân nàng đều trùm trong khăn. Nhìn dáng vẻ thẹn thùng của nàng, làm lòng người không thể nào kiềm chế được.
- Hả?
Dương Phàm quay đầu nhìn lại quả nhiên trên bàn trang điểm có một bình màu da cam đang mở ra, Dương Phàm biết được Uyển Nhi trước khi ngủ có thói quen uống một ly mật ong. Vừa thấy hắn cầm lên xem bên trong là một chất vàng óng sền sệt, đúng là nàng ăn chỉ còn lại nửa hộp.
Bên cạnh còn có một chiếc bình nhỏ màu trắng, mở nắp bình để xuống đưa gần lên mũi, mùi hương ngọt nào này làm cho người ta vui vẻ thỏa mái đưa lên hớp một ít, liền cảm nhận được chai này đúng là chai đựng tinh dầu cam quýt.
Dương Phàm nhìn mật ong lại nhìn tinh dầu, bỗng nhiên liền hiểu được vui mừng như mở cờ trong bụng. Hắn chưa từng thử qua mùi vị như vậy, Uyển Nhi giống như tiên nữ thanh lịch vậy, hắn thật không dám mạo muội đề xuất yêu cầu này.
Hắn nhớ lại khi đi ngoài phố, hắn nghe được những người đàn ông khoe khang nói với nhau về chuyện này.
Dương Phàm vừa mừng vừa lo nhảy vọt lên giường, chui người vào chăn vui vẻ nói:
- Uyển Nhi tốt, muội quả nhiên là cô gái tốt nhất mà ta gặp!
Phía trong mền Uyển Nhi khẽ cáu kỉnh với vẻ thơ ngây:
- Thật xấu xa! Thấy người ta ưu ái cho huynh như thế nên mới ngon ngọt chứ gì.
Dương Phàm cười ha hả nói:
- Không có đâu, đến bây giờ huynh chưa từng sử dụng đấy!
Uyển Nhi vừa xấu hổ vừa tức giận nói:
- Huynh thật xấu xa ha, dám cười người ta hả, muội sẽ không chiều huynh nữa, Ứ....
Khi nói chưa hết một câu, trong mền liền vang lên tiếng kêu la của cô gái quyến rũ xinh đẹp kia, không biết nàng để ra sơ hở gì mà bị Dương Phàm chộp được.
Thật nhanh, trong chiếc chăn mỏng kia có hai thân hình đang cuộn vào nhau như hai con rắn. Trong chiếc khăn màu xanh ngọc kia vặn vẹo tạo lên đủ loại hình dạng. Không biết bao lâu cuối cùng chiếc chăn kia cũng bị Dương Phàm lấy ra làm lộ hoàn toàn hai thân hình khỏa thân, một nam một nữ.
Uyển Nhi mồ hôi đầm đìa nơi trán, mái tóc rối tung, làn môi của nàng lại ẩm ướt. Đây là một sự quyến rũ mê hoặc lòng người từ bên trong phát ra. Nàng quả nhiên là một cô gái vô cùng quyến rũ.
Uyển Nhi thở hổn hển nằm cúi xuống giường, mái tóc đen nhánh rối tung của nàng thả dài trên lưng nuột nà trắng nõn, tóc mượt mà buông xuống hai ngực tròn lẳng đầy đặn của nàng. Nó che đậy một nửa thân thể đẫy đà của nàng.
Dương Phàm chống khuỷu tay trên giường, giơ tay lấy lọ tinh dầu và mật ong trên bàn trang điểm. Đường cong của thân thể mỹ nhân hiện ra càng thêm rõ ràng, "em"của hắn lại càng cường tráng khỏe mạnh rắn chắc, tràn đầy sức lực, sức lực của đàn ông khỏe mạnh khiến cho "nó" càng thêm dẻo dai mềm mại linh hoạt, hùng dũng cứng rắn.
Nhìn nam nhân của nàng có thần khỏe mạnh tráng kiện như thế, đôi mắt đẹp của Uyển Nhi ướt át mơ màng...
Đột nhiên, một mùi hương vừa thơm ngọt ngào kích thích toàn bộ khuê phòng.
- Hả! Nhẹ chút...., a! Huynh thật xấu xa! Nhẹ...,á,á....
Âm thanh vừa nũng nịu, vừa sợ hãi, tiếng kêu yếu ớt xa dần.
Chuyện yêu đương, ân ái mật ngọt của Dương Phàm và Uyển Nhi người ngoài dù có mong muốn cũng không thể nào có được.
*****
Bên trong Hình phòng Thẩm phán viện, Vệ Toại Trung đang ngồi bắt chéo hai chân vừa ăn sáng lại vừa nhấp một ngụm rượu. Sau đó hắn lạnh lùng nhìn người bị dùng cung hình, thản nhiên hỏi:
- Ngươi khai hay không khai?
Văn Xương Tả thừa Lư Hiến đứng khom người, mông chổng lên, một sợi dây xích nhỏ xuyên qua mũi hắn thắt ở một đinh trên mặt đất. Dây xích chỉ dài hai thước, cơ thể hắn muốn đứng thẳng lên cũng không đứng được, xoay người qua một chút cũng không được, không có cách nào để giảm bớt sự thống khổ này.
Mồ hôi nơi trán Lư Hiến rơi xuống to như những hạt đâu tương, ông muốn ngồi xổm xuống nhưng không thể nào thực hiện được. Trên mặt đất một giàn binh khí nhỏ, bên trên lại có một loạt đao nhọn đâm xuống, cơ thể ông chỉ cần nhích lên cao một chút cũng như thấp xuống một chút những vũ khí sắc bén kia có thể đâm vào da thịt ông.
Hai tay ông dang ra bị buộc hai dây xích sắt giống như phượng hoàng tung cánh, xích sắt thiết chặt ở hai bên tường, còn có một lính ngục đang nung một thanh sắt nóng đỏ để châm vào hắn, tên ấy đang tìm khe hở để châm.
Cây sắt vừa được đưa tới gần, Lư Hiến sợ tới mức liều mạng giằng co nhưng không thể nào thoát được. Trong khi đang giãy dụa, mũi đao hướng lên đâm thẳng vào bụng mập mạp của ông, máu lập tức theo mũi đao chảy xuống ròng ròng.
Lư Hiến khóc rống lên, nước mắt chảy lai láng kêu lên:
- Khai! Khai! Cái gì ta cũng khai, không cần dùng hình nữa, ta thừa nhận tội mưu phản..á..á.. Thật sự không cần tra tấn nữa!
Vệ Toại Trung hừ lên một tiếng, không mặn mà nói:
- Lư Tả Thừa, không phải ngươi hồ đồ đấy chứ? Khẩu cung mưu phản của ngươi đã được ký tên đồng ý rồi, bản quan còn hỏi chuyện này làm gì? Ta hỏi ngươi đồng đảng của ngươi là ai? Bản quan điều tra tin tức biết được hắn là Thiếu giám Lý Tuân, hắn là một trong những đồng đảng của ngươi.
Lư Hiến khẩn trương nói:
- Dạ dạ dạ, hỏi đồng đảng của ta, hỏi đồng đảng của ta!
Vệ Toại Trung hài lòng cười nhe răng nói:
- Đúng vậy, vậy ngươi khai đi, hai người các ngươi làm thế nào đến đấy? Kế hoạch mưu phản thực hiện như thế nào? Phải có chứng cứ xác thực cho bản quan!
Lư Hiến bị đánh buộc phải nhận tội, lại bị khổ hình thần trí biến thành không rõ ràng, ông mờ mịt ngẫm nghĩ một chút, thanh sắt nung đỏ lại chĩa tới gần ông, trong lòng liền sáng ra kêu lên:
- A! Ta nghĩ ra rồi, ta nhớ rồi... Ta với hắn cùng khoa tiến sĩ, vốn là bạn tâm giao với ta.
- Mấy hôm trước, ta trở lại kinh thành hắn làm tiệc chúc mừng ta. Đúng đúng đúng có một lần chúng ta có nói về một chuyện đó là phải cùng nhau giúp đỡ bảo vệ Thái tử khôi phục giang sơn của Lý Đường. Đợi đến khi cho quân lính chúng ta bao vây tẩm cung của Hoàng đế. Ta là Văn Xương Tả thừa, hắn là Thiếu giám, hai người chúng ta sẽ giả mạo thánh chỉ, thêm ấn của Hoàng đế vào chiếu cáo thiên hạ, tuyên bố Hoàng đế thoái vị sẽ đưa Thái tử lên kế vị.
Vệ Toại Trung liền hừ lên một tiếng nói:
- Đúng là không thấy quan tài không rơi lệ mà!
Hắn quay đầu thư lại hỏi:
- Ghi rồi chứ?
Thư lại gật gật đầu, Vệ Toại Trung gõ gõ hai ngón tay ở trên bàn, lại nói:
- Còn tên Dương Phàm theo ta được biết hắn cũng là đồng mưu của ngươi, hãy khai đi!
Lư Hiến mờ mịt nói:
- Dương Phàm? Dương Phàm là ai?
Vệ Toại Trung lạnh lùng nheo mắt nhìn hắn nói:
- Dương Phàm là Tả Võ Lâm Vệ Lang Tướng, hắn từng được Hoàng đế chỉ hôn, chuyện như vậy ngươi không biết sao?
Lư Hiến vẻ mặt như đưa đám nói:
- Vệ Đài Viện, nhà Lư mỗ có đám tang mới hồi kinh mười ngày nay, thật sự không biết người này là ai! Ta...Làm sao khai được? Đừng đừng đừng có dùng hình, Đài Viện bảo ta khai, ta đã khai rồi nhưng người này ta chưa từng gặp mặt, không biết khai thế nào cả!
Vệ Toại Trung cả giận nói:
- Ngươi là Phượng các xá nhân, thường xuyên đi lại trong cung chẳng lẽ ngay cả tướng lĩnh ngươi cũng không nhận ra sao?
- Tướng lĩnh trong cung?
Lư Hiến biết Vệ Toại Trung muốn mình kéo những người này vào vụ án để đưa lên lập công, đồng thời cũng có thể được có chút tiền tài, còn về phần vu cáo cho ai lại không quan trọng. Vì thế nghiêm túc nghĩ lại một chút, ông ta reo lên như nhặt được vật quý:
- Ta nhận ra rồi, ta biết được Kim Ngô Vệ Dẫn Giá Trượng Dẫn giá Đô Úy Chu Bân.
Vệ Toại Trung giận tím mặt nói:
- Ngươi nhận ra Chu Bân dùng để đánh rắm à, bố có bảo ngươi khai hắn đâu.
Vệ Toại Trung nói đến đây dột nhiên dừng lại, hắn phụng chỉ Lai Tuấn Thần buộc phải khai đúng Dương Phàm, phải điều tra tỉ mỉ. Hắn biết Dương Phàm ở Dẫn Giá Trượng được đối đãi rất tốt, Vệ Toại Trung linh động suy nghĩ "Lư Hiến căn bản chưa từng thấy qua Dương Phàm, nếu cưỡng bức hắn khai khó tránh được để lại sơ hở. Hay để hắn khai ra Chu Bân, sẽ chộp đến Chu Bân sau đó từ Chu Bân sẽ chộp qua cắn Dương Phàm. Như thế, có thể bảo đảm tuyệt đối không sai sót nhầm lẫn rồi!"
Nghĩ đến đây Vệ Toại Trung liền đổi giận thành vui cười dài nói:
- Được, vậy ngươi khai đi, tên Chu Bân là người đồng mưu với ngươi hay sao?
- Chu Bân....., Chu Bân...
Lư Hiến vắt óc suy nghĩ mà cũng không nhớ ra, Vệ Toại Trung liền cười híp mắt nói:
- Từ từ suy nghĩ, không cần gấp, nếu có chỗ sơ hở nào bản quan sẽ không tha thứ cho ngươi!
Say Mộng Giang Sơn Say Mộng Giang Sơn - Nguyệt Quan