People say that life is the thing, but I prefer reading.

Logan Pearsall Smith, Trivia, 1917

 
 
 
 
 
Tác giả: Nguyệt Quan
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 1328 - chưa đầy đủ
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 881 / 7
Cập nhật: 2017-09-24 22:38:00 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 306: Quản Gia
au khi bãi triều, Võ Tắc Thiên đến điện Võ Thành, tới điện chỉ nhìn lướt qua liền phát hiện ra thiếu Uyển Nhi.
Uyển Nhi là trợ thủ đắc lực của bà ta. Một ngày cũng không thể thiếu. Mỗi ngày bà ta tới điện Võ Thành, Uyển Nhi đều tới sớm hơn để đón, đem các việc cần xử lí trong ngày từ quan trọng tới nhẹ nhàng sắp xếp gọn gàng ngăn nắp, nhưng sao hôm nay nàng không có ở đây?
Võ Tắc Thiên có chút không vui, nói với mọi người:
- Uyển Nhi đâu? Sao không thấy trong điện?
Thái giám khom người nói:
- Đại gia, Thượng Quan Đãi Chiếu gần đây sức khỏe không tốt, lại bận rộn hôn sự giúp Dương thị vệ, đại gia hôm trước đã hứa cho nàng ta được nghỉ ngơi ba ngày ở quý phủ ạ.
- Ồ. Đúng rồi, đúng rồi, già rồi, già thật rồi, đến lời nói của mình còn không nhớ rõ.
Võ Tắc Thiên lắc đầu, bùi ngùi thở dài một tiếng, rồi ngồi xuống sau án.
Không có Thượng Quan Uyển Nhi tuyển chọn, đọc tấu, đưa đề nghị, Võ Tắc Thiên một mình phê duyệt nhiều tấu chương như vậy quả thực có chút mệt nhọc, mắt bà ta như hoa lên, phê duyệt một hồi, mắt đã đẫm nước.
Võ Tắc Thiên ảo não thở dài. Bà ta nặng nề viết, tựa lưng vào ghế ngồi, dùng ngón tay nhắm mắt xoa xoa mí mắt, đúng lúc này, từ bên ngoài truyền tới những tiếng ồn. Võ Tắc Thiên mở to hai mắt, tức giận nói:
- Ai ở bên ngoài ồn ào?
Tiểu Hải hoảng sợ tiến vào, bẩm báo:
- Bẩm đại gia, Hoằng Văn học sĩ Vương Khánh Chi xông vào cung xin kiến giá. Nô tỳ nói đại gia đang xử lý triều chính, bảo y chờ nhưng y nói y có giấy thông hành do đại gia ban, nô tỳ không thể ngăn cản.
Còn chưa nói xong, Vương Khánh Chi đã từ ngoài xông vào điện, sau lưng là hai thái giám đi theo cản lại nhưng không kịp. Vương Khánh Chi vừa thấy Võ Tắc Thiên, lập tức thi lễ, còn không để cho y nói gì, Võ Tắc Thiên cười lạnh, nói:
- Vương Khánh Chi, mấy ngày nay ngươi chạy trốn trẫm chưa đủ sao? Hôm nay tới, lại vì chuyện phế Thái tử, lập Ngụy vương?
Vương Khánh Chi cung kính nói:
- Bệ hạ, Hoàng tự là căn cơ của một nước sao có thể không quan trọng. Ngụy vương nhân phẩm cao quý, đức hạnh cao thượng, học vấn thâm hậu, là người tốt nhất để làm Thái tử.
Võ Tắc Thiên mặt trầm xuống, lạnh lùng cắt ngang:
- Trẫm chưa chết ngay được, sao ngươi phải gấp thế?
Vương Khánh Chi nghe xong lời này không khỏi ngẩn ngơ, nhìn trộm sắc mặt Võ Tắc Thiên, trong lòng luống cuống. Thấy sắc mặt Võ Tắc Thiên không vui, Vương Khánh Chi khẩn trương quỳ xuống, giải thích:
- Bệ hạ thứ tội! Thần trung thành và tận tâm, lo lắng cho giang sơn xã tắc, thần tuyệt không có chút tư tâm.
Võ Tắc Thiên giận quá mà cười, nói:
- Lòng trung của ngươi, trẫm đã nhận rồi. Trẫm còn nhiều quốc sự cần giải quyết, việc của Thái tử tạm thời chưa nói tới.
Võ Tắc Thiên nói xong, mở ra một quyển tấu chương trước mặt, không thèm ngẩng đầu lên mà nói:
- Vương Khánh Chi trung tâm vì nước, là một tấm gương quan mẫu, truyền chỉ, thưởng!
- Tạ ơn bệ hạ!
Vương Khánh Chi thở phào nhẹ nhõm, lập tức quỳ rạp trên mặt đất dập đầu, lúc này mới nhìn rõ sắc mặt Võ Tắc Thiên. Y biết hôm nay không phải lúc, may mà y không gây thêm tội.
Thái giám Tiểu Hải cầm phất trần đứng một bên, không thấy Võ Tắc Thiên nói gì, lặng lẽ ngẩng đầu lên. Võ Tắc Thiên đang phê duyệt tấu chương, Tiểu Hải nuốt nước miếng, cẩn thận nói:
- Đại gia, nô tỳ đang nghe chỉ, không biết đại gia thưởng Vương học sĩ cái gì?
Võ Tắc Thiên thản nhiên mà đáp nói:
- Thưởng y đình trượng.
Võ Tắc Thiên ngự bút một chút, lại nói:
- Nói Phượng các Thị lang Lý Chiêu Đức giam hình, đi đi.
- Nô tỳ… tuân chỉ.
Tiểu Hải vòng vo mãi mới hiểu ra, vội khoát tay áo với hai võ sĩ đứng trên điện. Hai võ sĩ xông lên ấn chặt Vương Khánh Chi xuống, kéo y ra ngoài.
Vương Khánh Chi nghe xong hai từ “giam hình” mới tỉnh ngộ. Đình trượng là hình phạt có từ thời Đông Hán, qua nhiều thế hệ đã ít người vận dụng nó. Cho nên Vương Khánh Chi vừa mới nghe hai từ “đình trượng”, còn tưởng thưởng cho y chức quan hay vật gì, chờ tới lúc y ngộ ra, thì đã bị lôi ra khỏi điện Võ Thành rồi.
Tiểu Hải cũng đi ra ngoài, vội vàng tới phòng sách gặp Lý Chiêu Đức. Lý Chiêu Đức và Địch Nhân Kiệt đang thảo luận kịch liệt vấn đề dao động giá lương thực ở Trường An, nghe Tiểu Hải truyền khẩu dụ xong, Lý Chiêu Đức nhướn mày, thản nhiên nói:
- Biết rồi, bổn tướng đi ngay.
Tiểu Hải vừa đi, Lý Chiêu Đức liền bực tức:
- Vương Khánh Chi là cái gì, một tiểu nhân chỉ biết a dua nịnh hót, mỗi lần tiến cung lại gây ra huyên náo, chọc giận thánh nhân. Thánh nhân muốn đánh y, đánh cũng phải, lại còn kêu ta tới giam hình, ta đường đường là Tể tương sao lại sai khiến như một tiểu quan như thế.
Địch Nhân Kiệt vuốt râu ngẫm nghĩ một chút, liếc y một cái rồi nói:
- Vương Khánh Chi lần đầu vào cung, chính Chiêu Đức huynh là người làm hỏng việc của y.
Lý Chiêu Đức vuốt râu, nói:
- Đúng vậy, thì sao?
Địch Nhân Kiệt cười gian hai tiếng, chậm rãi nói:
- Bệ hạ nhìn xa trông rộng, mỗi lời nói hành động, đều có thâm ý sâu sắc, hiện giờ gọi huynh tới giam hình, có lẽ không đơn giản là đánh một trận.
Lúc đó đình trượng cũng ít có trường hợp đánh chết người. Mục đích dùng hình trượng chỉ là phạt cảnh cáo và làm nhục, cho nên Lý Chiêu Đức căn bản không nghĩ tới từ “giết”, lúc Địch Nhân Kiệt vừa nói vậy, Lý Chiêu Đức liền hiểu, không khỏi vỗ tay hoan nghênh:
- Đúng vậy, thừa cơ giết người, xem ai còn dám nhận lệnh Võ Thừa Tự nữa.
Địch Nhân Kiệt vội vàng khua tay, nói:
- Lời này ở đâu ra? Địch mỗ chỉ là nói bệ hạ có thâm ý, còn thâm ý gì, thiên tâm khó lường, làm sao mà chuẩn được?
Lý Chiêu Đức chỉ vào Địch Nhân Kiệt nói:
- Hơ, lão hồ ly này, bổn tướng mặc kệ, tới Ngọ môn giam hình.
Sáng sớm, tiểu nhị trong điếm của Tiểu Man đã tới bận rộn cùng với đám người hầu Dương gia tối tăm mặt mũi quét dọn, đến mãi gần giữa trưa mới sạch sẽ. Lúc này, ngay cả Lâm đầu bếp cũng mệt mỏi lắm rồi. Tiểu Man thấy thế, liền cho bọn họ ít tiền, kêu họ ra ngoài ăn gì đó, đồng thời dặn họ mang gì đó về cho người ở nhà.
Họ vừa đi, Tiểu Man lập tức tìm Dương Phàm, thuận miệng nói:
- Lang quân! Người làm nhà ta quá ít. Cả tòa nhà tam viện, ngoài người sai vặt và đầu bếp, chỉ còn lại hai nha đầu, đến cả cửa cũng không có ai trông. Thiếp vừa đi hai vòng vẫn còn không dám đi xa. Chàng xem đằng sau tòa nhà này còn để các đồ lễ vật quý giá, nhưng đó là nơi không thể để không được. Thiếp tính, nhà ta cần có một người quản gia, Không thể việc gì cũng tới tay chàng làm, hầu nam trong thư phòng cũng cần một người nữa. Dù lang quân không muốn đọc sách, nhưng sau này lui tới quan trường việc tư thù là không thể tránh khỏi. Bên cạnh nhất định phải có một người hầu mới được.
- Còn nữa, sân trước và sau phân tách, bên trong là bên trong, bên ngoài là bên ngoài, cũng không thể để tôi tới tùy tiện ra vào mà không có phép tắc. Thiếp nghĩ, cho dù thế nào đi nữa nhà trong cũng phải bố trí sáu người. Mặc dù chưa chắc đã đủ nhưng cứ bố trí sáu người đã, nếu thật sự không đủ thì lúc đó tính tiếp. Còn dưới bếp, thì chỉ một đầu bếp cũng không đủ được. Chưa nói tới việc nấu cơm cho cả một nhà lớn, một mình y bận tối mặt mũi, chẳng may y có ốm đau, thì cả nhà sẽ phải đi ăn ngoài sao? Như vậy ít nhất đầu bếp cũng phải có ba người mới được. Ngoài ra, lang quân ra ngoài cần cưỡi ngựa. Địch gia vừa mới tặng một con ngựa tốt, quý phủ ta cũng cần đến người nuôi ngựa. Cho nên cần tìm một người chăn ngựa. Sau khi nhà trong và ngoài tách ra, nhà ngoài cũng cần có hai tiểu nha đầu dọn dẹp. Có như vậy mới được. Còn những lễ vật được tặng này, quà của Thái Bình công chúa và Tiết hòa thượng không cần nói tới, Aizzz, tối qua cả đêm thiếp không ngủ được. Cũng không phải do nguyên nhân này, cửa phải được khóa. Buổi tối thiếp đi nhìn lại, thật sự thấy không yên lòng. Bảo vật trong nhà ta hôm nay sẽ bị truyền ra ngoài, không thể để ở đây như thế được. Thiếp mới đi hai vòng quanh hậu viện, phát hiện chủ nhà trước có một hầm kín đựng đồ quan trọng, chỉ có điều là hơi nhỏ. Thiếp nghĩ buổi chiều đem những vật quý giá chuyển tới cửa tiệm thành Nam, Sau đó mời thợ thủ công sửa lại cái hầm của chúng ta.
- uh.
Dương Phàm vừa mới mở miệng, thì Tiểu Man vẫn còn nói tiếp khiến cho hắn lại vội ngậm miệng lại.
- Xung quanh cái hầm đựng đồ quý cần có đất nện thật rắn, thêm tường đá dầy năm thước, lấy nước gạo nếp lấp đầy khe hở, cuối cùng là đúc một lớp kim loại, cửa ra chỉ có một. Ở giữa có thể đặt một phòng ngủ. Thiếp có quen một thợ khóa, có chức tước trong công bộ, các khóa trong cung đều do gã thiết kế, gã thiết kế ngũ khai khóa, khóa mê cung, khóa cửa ngầm rất xuất sắc. Chúng ta nhờ hắn thiết kế ba cái khóa tốt là được rồi.
- Uh.
- Đúng rồi! Hiện tại chúng ta còn có một phố các cửa hàng, tiền tài thu được cũng đều phải để trong nhà. Chỉ có một cái hầm bí mật cũng không được. Tuy rằng chúng ta đang ở dưới chân thiên tử, cũng khó tránh gặp đạo tặc gan lớn. Hầm bí mật xây xong, chúng ta cũng cần mời võ sĩ, chàng biết người nào có thể thuê không?
- Ta…
- Được rồi, chàng ở Lạc Dương một thời gian ngắn, không biết ai cũng là chuyện bình thường. Thiếp cũng quen một vài người như vậy. Phần lớn bọn họ là võ sư cũ hay lui tới cung hoặc là đồ đệ của họ. Hiện giờ đám võ sư ta mời trông coi cửa tiệm cũng là từ họ mà ra, những người này có thể tin tưởng tuyệt đối.
Tiểu Man dường như sợ bản thân quên điều gì, liền nói một lèo, sau đó nhìn thấy Dương Phàm như muốn nói gì đó nhưng lại thôi, liền không kìm nổi hỏi:
- Chàng muốn nói gì?
- Ta…ta…
Dương Phàm cứ “ta” nửa ngày, mới cười khổ nói:
- Trong nhà còn nhiều việc cần sắp xếp thế sao? Ta cứ nghĩ mọi việc đều tốt rồi. Ùm! Nương tử nói rất đúng. Thật ra những việc này ta cũng không hiểu lắm, cái đó…nàng cảm thấy sao thì tự mình quyết định là được.
Tiểu Man lườm hắn một cái, sẵng giọng:
- Nói thì nói vậy, nhưng muốn sinh con trai, muốn xây dựng rầm rộ, chàng không gật đầu, thiếp đâu thể tự quyết định…Ai bảo chàng là…
Tiểu Man lỡ mồm, vội vàng quay lưng đi, trên mặt phơn phớt đỏ, ngượng ngùng nói:
- Trong nhà không có người sai khiến, việc gì cũng không ổn. Nếu chàng đã đồng ý, vậy…lát thiếp đi tìm người, Chàng ở nhà chờ, nơi này không thể không có người.
Tiểu Man nói xong liền đi, Dương Phàm nhớ ra một việc, vội vàng nói:
- Đúng rồi, mười sáu cửa hàng kia, nàng đi tiếp quản đi. Cái chuyện kinh doanh, ta không hiểu lắm. Về sau những việc này đều phải làm phiền nàng rồi.
Say Mộng Giang Sơn Say Mộng Giang Sơn - Nguyệt Quan