Far more seemly were it for thee to have thy study full of books, than thy purse full of money.

John Lyly

 
 
 
 
 
Tác giả: Nguyệt Quan
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 1328 - chưa đầy đủ
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 881 / 7
Cập nhật: 2017-09-24 22:38:00 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 300: Do Dự Kết Tóc
.....! Tiểu Man tỷ ra ngoài rồi!
- Tiểu Man ra ngoài? Đâu? Đâu?
Các tỷ muội khuê trung tới chúc mừng Tiểu Man xuất giá nhưng vẫn không cơ hội nhìn thấy nàng liền xông tới, thấy Tiểu Man đứng ở dưới hành lang thì các nàng đều sợ ngây người. Thấy vẻ mặt đó của các nàng, Tiểu Man không khỏi bắt thấp thỏm không yên, giơ tay sờ sờ hai má, rồi lại sợ hỏng phấn trang điểm, đành phải sợ hãi hỏi han:
- Làm sao vậy?
- Trời ơi! Tiểu yêu tinh mê người này là Tiểu Man muội tử thật sao?
- A, ta đang nghĩ không biết nên nói thế nào mới đúng, đúng vậy, chính là mê người đến chết! Thật là đẹp hại nước hại dân, thật là vô nhân đạo mà....Tiểu Man sao có thể...có thể xinh đẹp đến như vậy chứ?
Lan Ích Thanh hai mắt đỏ lên, nắm chặt tay Cao Oánh, khuôn mặt nhỏ nhắn kích động đỏ bừng, liên thanh nói:
- Tân nương tử thật đẹp! Thật là xinh đẹp! Oánh tỷ, ta muốn lập gia đình, ta muốn làm tân nương tử!
Cao Oánh tức giận lườm nàng, giơ tay chỉ vào mũi nàng, hừ lạnh nói:
- Ngươi tỉnh lại đi, đợi tỷ tỷ gả trước rồi hẵng nói sau.
- Thật sự rất đẹp sao?
Tiểu Man yên tâm cười tươi, giơ tay lại muốn sờ vào khuôn mặt, nhưng rồi lại buông xuống, đảo mắt thấy trong tay Cao Oánh và mọi người đều cầm một cây gậy cao hơn người, bên ngoài bọc lụa đỏ, không khỏi ngạc nhiên hỏi:
- Các ngươi cầm gậy làm gì vậy?
Cao Oánh đảo mắt, cướp lời nói:
- Ngươi không biết gì sao? Đây chính là lễ phải làm cho đêm tân hôn, gọi là “Hạ tế”, cũng gọi là “Chướng xa” đợi tân lang tới, chúng ta sẽ đánh côn xuống đập cho mặt mũi hắn bầm dập, phủ đầu uy thế của hắn, để tránh sau này hắn khỏi bắt nạt ngươi.
Tiểu Man tuy rằng trong lòng vẫn có chút mâu thuẫn, không muốn gả nhưng lệnh thiên tử, mà nàng chưa bao giờ từng nghĩ sẽ kháng lại. Mà Dương Phàm là người đàn ông duy nhất nàng thích thật lòng sau a huynh của nàng, nàng cũng nghĩ ra được lý do không lấy chồng, loại tâm tính phức tạ này thật sự là khó có thể nói nên lời.
Lúc này nghe Cao Oánh nói vậy, Tiểu Man hoảng sợ, nảy sinh sự quan tâm tới Dương Phàm, vội thất thanh kêu to:
- Cái gì? Nào có đạo lý như vậy, các ngươi...các ngươi sao thể làm thế được?
Nang biết bản lĩnh của những nữ vệ mô này, có lẽ võ công Dương Phàm cao cường, nhưng nếu đây là lễ tân hôn, chắc chắn hắn sẽ không phản kháng dù hắn có thể phản kháng. Đối mặt với một đám cọp cái thân thủ cao minh trước mặt, đừng nói mặt mũi bầm dập, hắn bảo vệ được cái mạng cũng là đỡ lắm rồi, Nữu Nữu thật sự là sốt ruột.
Chúng nữ vệ thấy bộ dạng nàng nôn nóng như thế, không khỏi vui vẻ cười ha ha:
- Ha ha, các tỷ muội nhìn xem, Tiểu Man chúng ta chưa gả đi mà đã lau lòng cho nam nhân rồi.
Tiểu Man mặt đỏ bừng, dậm chân nói:
- Không được! Ta không cho các ngươi đối xử với Nhị Lang như vậy! Ngươi...các ngươi mà làm thế, ta mà giận lên sau này không để ý tới các ngươi nữa.
Chúng nữ vệ cười đến mỏi miệng, có người nói:
- Xem đi xem đi, con gái gả ra ngoài rồi, tỷ muội tốt của chúng ta vì lang quân tốt của cô ấy mà không muốn chúng ta nữa.
Tiểu Man bị các nàng trêu chọc xấu hổ không ngừng, nhưng tưởng tượng nội vệ đều là nữ trung hào kiệt, người nào cũng cầm côn bổng, loạn côn đánh xuống, Nhị Lang sẽ thê thảm ngay, nàng thật sự không đành lòng mà.
Tiểu Man dậm chân, đầu đầy châu ngọc, trâm phương trâm cài tóc đều lung lay làm đám cung nga đứng bên đều sợ trang sức trên đầu nàng đổ xuống, vội vàng tiến lên đỡ, rủ rỉ bên tai nàng vài câu Tiểu Man nghe vậy liền nói:
- Thật sao? Này, các ngươi cần gì phải “Chướng xa” chứ! “Lễ Hạ tế” này có văn có võ, võ viết “Chướng xa”, văn viết “Thôi trang”, bảo Nhị Lang ngâm bài thơ “Thôi trang” không được hay sao, cần gì phải dùng võ chứ?
Cao Oánh hót như khướu mà nói:
- Hứ, Dương Nhị nhà ngươi học đồ nghèo ngâm thơ gì chứ! Hơn nữa chúng ta đều là người tập võ, ai thích ngâm thơ làm phú chứ hả, rõ ràng là phải cầm bổng múa thương mới có ý tứ, các tỷ muội nói xem có đúng không?
Chúng nữ vệ đều tán thành, Tiểu Man nôn nóng sắp không chịu được rồi, vẫn là Lan Ích Thanh mềm lòng, thấy Tiểu Man là sự thật sốt ruột, mới bóc trần đáp án, nói:
- Được rồi được rồi, Tiểu Man Tỷ tỷ, tỷ yên tâm đi, chúng ta sao thật sự đánh tỷ phu bầm dập mặt mũi chứ, gậy này là cành cây cán làm đấy, sao đánh người đau được chứ.
Nàng vừa nói vừa dùng hai ngón tay vén vải đỏ bọc “cây gậy” ra từng lớp, nhìn vô cùng mềm oặt không giống gậy gỗ chút nào, lúc này Tiểu Man mới yên tâm, oán hận trừng mắt nhìn Cao Oánh đùa dai, Cao Oánh giả mặt quỷ với nàng, cười hì hì.
Lúc này một gia đinh Trịnh phủ thở hồng hộc chạy vào sân, kêu to:
- Mau mau, đoàn xe tân lang đến trước phủ rồi!
Lan Ích Thanh nghe vậy duyên dáng gọi to:
- Các tỷ muội, ngăn xe kéo tân lang đi!
Một đám nữ thị vệ cao hưng phấn giơ “côn bổng” phóng ra ngoài, vài cung nga cũng khẩn trương tiến lên đỡ lấy Tiểu Man, nói:
- Đô úy, mau mau về phòng, tân lang tới rồi.
Tạ Tiểu Man được vài cung nga dìu trở lại phòng, ngồi trước trang đài, một cung nga dùng quạt lông ngỗng nhét vao tay nàng, nói:
- Đô úy, một khi ra khỏi khuê các, nhớ phải lấy quạt che mặt, trước khi chưa giao bái thì đừng để người khác thấy mặt, nhớ lấy nhớ lấy!
Tiểu Man đáp lời, tay cầm quạt, nhìn dung nhan kiều mỵ trước gương như có chút xa lạ, ngây dại nghĩ:
- Ta...gả chồng rồi sao? Bước ra khỏi phòng là đã trở thành nương tử của Nhị Lang rồi, một đời một kiếp mãi không phân ly?
***
Mặt trời chiều như lòng đỏ trứng vịt Cao Bưu ấp áp, Dương Phàm cưỡi một con tuấn mã toàn thân trắng tuyết không có chút tạp mao nào, đầu đội ngũ lương trâm hoa quan, công phục màu đỏ thẫm, giống như Trạng nguyên đỗ thủ khoa đi dạo phố, suất lĩnh đội ngũ đón dâu thật dài xuất phát đi đến trước phủ phu nhân Trịnh phủ.
Ở phía sau hắn, Mã Kiều dẫn theo vài phương đinh cường tráng, cầm ba thăng ngô, một bó chiếu, ba cân cỏ lau, ba con lang nha tiễn. Đây đều là lễ vật đưa cho “nhà mẹ đẻ tân nương”, ngô ba thăng dùng để bổ sung đầy cối đá giã đựng thăng gạo; chiếu một bó dùng để trùm miệng giếng; cỏ lau ba cân là để nhồi vào bếp; tiễn ba con dùng để bố trí hộ trấn tòa nhà.
(Thăng: dụng cụ đong lương thực, bằng 1/10 của đấu)
Từ rất xa, Dương Phàm đã nhìn thấy trên cửa có hai chữ “Trịnh phủ” thật to: “Đây là nhà của Uyển nhi, giờ phút này nàng đang ở trong phủ, cũng không biết mình đến đón dâu, tiếp thay tân nương có phải là nàng không. Chắc lòng nàng khổ sở lắm...”
Dương Phàm vừa nghĩ như vậy, cửa chính bỗng nhiên mở rộng, một đám cọp mẹ tay cầm côn bổng vui sướng đánh tới.
- Ặc...thế này là thế nào...
Đối với dụng cụ hôn lễ Đại Đường thì Dương Phà cũng biết chút ít vì từng tham gia hôn lễ của Mã Kiều, chưa từng gặp phải trường hợp như này, hắn ghìm chặt dây cương đang định quay đầu để hỏi chợt phát hiện toàn bộ đội ngũ đón dâu sớm đã đứng lại hết từ lúc nào rồi, chỉ còn mỗi mình hắn vẫn phóng ngựa lên trước, vô tình tách rời đội ngũ đón dâu khoảng bốn năm trượng.
- Đánh đi!
Cao Oánh và Lan Ích Thanh duyên dáng hô to, thả người nhảy lên, “trường côn” bọc lụa đỏ trong tay quét về phía đầu Dương Phàm. Dương Phàm vừa thấy chưa kịp phản ứng đã bị hai cây côn quét trúng. Tuy rằng hai cây gậy kia không quá thô, nhưng hai vị cô nương kia kình thủ không nhỏ, đầu mình đương nhiên không thể chịu được đòn nghiêm trọng của đối phương rồi, cho nên vội vàng đạp lý ẩn thân, tránh hai cây bổng.
- Đánh!
Thêm nhiều nữ nhân nữa xông lên, một trận bổng loạn hăm hở đánh xuống.
- A? Không đau! Đây không phải là gậy!
Dương Phàm trốn đi trốn tới, cuối cùng rõ ràng nhảy xuống tuấn mã, gọi tới gọi lui chung quanh mà vẫn bị một gậy đánh vào mông, kết quả “cây gậy” kia gãy đôi mà hắn chẳng hề thấy đau gì, mà kỳ lạ vào lúc đó càng nhiều “cây gậy” đánh tới tấp vào đầu, hắn vẫn tiếp tục chạy trối chết.
Tô phường chính cười dài nhìn mà không ngăn trở, tận đến khi thấy Dương Phàm thoát được thì ngũ lương quan vẹo đi, trâm hoa cũng rơi, thật sự là nhếch nhác vô cùng, lúc này mới bưng mẹt đồng tiền tiến lên vung ném, lớn tiếng xin tha cho Dương Phàm, chúng nữ tử lúc này mới thỏa mãn dừng tay, cười ha ha nhặt tiền.
Dương Phàm vẫn còn sợ hãi, nói với Mã Kiều vừa đi lên:
- Các nàng làm gì vậy?
Mã Kiều chậm rãi nói:
- Đánh phủ uy thế!
Dương Phàm nói:
- Vì sao lúc ngươi thành thân không có màn này?
Mã Kiều dương dương đắc ý nói:
- Tiểu Ninh nhà ta hiền lành dịu dàng chứ sao.
Cuối cùng Dương Phàm cũng đã vượt qua đạo "Hạ tế lễ" khó khăn và kinh hãi đến trước phủ, dù sao "nhà" của tân nương tử cũng là mượn của Trịnh phu nhân, các nữ thị vệ cũng không dám quá mức tùy tiện trong nhà người khác, cho nên hắn rất thuận lợi đón tân nương tử ra ngoài.
Khi Dương Phàm đón dâu cũng không nhìn thấy Uyển Nhi, hắn cũng hiểu lúc này Uyển Nhi không thể nào xuất hiện ở trước mặt hắn, nghĩ chắc lúc này Uyển Nhi đang rất đau khổ, Dương Phàm chỉ có thể đem bao áy náy hóa thành tiếng thở dài buồn bã.
Đón tân nương tử ra khỏi Trịnh phủ, đội ngũ đón dâu và tiễn thân hợp lại thành một đường, đi về phía nhà của Dương Phàm, trên đường diễn tấu sáo và trống, huyên náo, không ai chú ý một góc trên tú lâu hoa viên Trịnh phủ, một khe hở hơi mở ra, một giai nhân thanh nhã si ngốc nhìn đội ngũ kia đi xa, hai hàng lệ chảy xuống gò má.
Trong xe kiệu, Tiểu Man dùng quạt lông che mặt, trong lòng vô cùng khẩn trương. Nàng hiểu rõ, từ lúc nàng bước lên kiệu hoa này, bất kể nàng có nguyện ý hay không, có thích hay không, thì cả đời đã là nương tử của Dương Phàm rồi, có thể nàng vẫn chưa có ý thức làm một người phụ nữ, nhưng quan trọng hơn là, nàng lại hiểu rất rõ người mà Dương Phàm thích thật sự là ai, nàng sao có thể vui vẻ được.
Dương Phàm ngồi trên lưng ngựa cố gắng cười, cứ ba bước là quay đầu lại, tận đến khi Trịnh phủ hoàn toàn biến mất ở trong tầm mắt của hắn. Hôm nay Dương Phàm đón dâu, vui vẻ nhất cũng không phải là tân lang quan và tân nương tử, mà là dân chúng phường Tu Văn và nhóm nữ thị vệ Đại nội đang vui vẻ hoan hô trên đường.
Mặt trời xuống núi, chân trời chỉ còn lại một chút mờ nhạt.
Mặt trời đã lặn, lòng lưỡng lự kết tóc, khóc cho một mối nhân duyên vừa thành.
Say Mộng Giang Sơn Say Mộng Giang Sơn - Nguyệt Quan