Bạn nhìn thấy sự việc và hỏi “Tại sao?”, nhưng tôi mơ tưởng đến sự việc và hỏi “Tại sao không?”.

George Bernard Shaw

 
 
 
 
 
Tác giả: Nguyệt Quan
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 1328 - chưa đầy đủ
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 881 / 7
Cập nhật: 2017-09-24 22:38:00 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 298: Con Rối Gỗ
ương Phàm thân là Lang tướng, hôm nay tất nhiên có rất nhiều người trong quan trường đến. Những người này chỉ có thể ở trong viện, trong phòng bố trí bàn ăn tiệc rượu, không thể ăn tiệc cơ động trong ngõ hẻm được. Nhưng bà con phường Tu Văn cũng muốn tới. Những người này không có khả năng ăn cùng bàn với các quan viên, hơn nữa, tuy Dương gia không nhỏ, nhưng cũng không chứa hết được tất cả khách nhân ở đây.
Mấy người Mạnh sư phụ tới đầu hẻm, chiếm hai căn lều, mấy thứ nguyên liệu gia vị nấu ăn gì đó còn thiếu thì sai người đi mua. Dù sao tới chạng vạng tối hôn lễ mới cử hành, thời gian còn nhiều, hết thảy vẫn còn kịp.
Đối với lễ thành thân, Dương Phàm hoàn toàn không có chút khái niệm nào. Hắn đứng ở nhà trước, bên này có người chạy lại hỏi đông, bên kia có người chạy tới hỏi tây, từ đầu đến cuối sắc mặt hắn vẫn mờ mịt. Bị người ta kêu gọi đến loạn cả lên, một chút ý kiến hắn cũng không nảy ra được, cũng may, mấy người đó cũng chỉ là lễ phép hỏi hắn một câu, không đợi hắn trả lời đã bỏ đi tự làm rồi.
Đến trưa, hắn ăn ít đồ linh tinh đơn giản, vừa lấp đầy cái bụng. Mã đại nương, Hoa đại nương dẫn một đám nương tử của Tu Văn phường cũng đến. Dưới sự chỉ huy của các nàng, Dương gia lại gà bay chó sủa, lại bận bận rộn rộn. Tới lúc này vẻ bề ngoài của Dương gia đã hoàn toàn thay đổi, nơi nơi giăng đèn kết hoa, hân hoan hớn hở.
Dương Phàm vẫn đứng ở nhà trước, tuy hắn chẳng xen tay vào được việc gì, cũng không biết nên an bài ai làm cái gì, nhưng vẫn bị sức ép của lễ nghi hôn khánh rườm rà làm cho choáng váng.
Dương Phàm liêu xiêu đi lại. Diện Phiến Nhi một thân thiếu phụ dẫn một đoàn nữ tử Tu Văn phường đang đi tới, thấy hắn đứng ngẩn ra ở đó, nàng cười nói:
- Cậu ngốc này, còn đứng đây làm gì? Chỉ lát nữa các khách nhân quan trọng sẽ lục tục tới cửa, ngươi vẫn còn mặc bộ quần áo này sao?
Dương Phàm ngớ ngẩn hỏi:
- Ninh tỷ, bây giờ ta nên làm gì?
Nàng đáp:
- Lễ phục của ngươi đã may chưa? Hay đã đặt mua chưa?
Hắn vỗ vỗ trán:
- Không có. Ta không biết nên chuẩn bị gì nữa. Hình như trong cung có chuẩn bị rồi thì phải? Trần Thọ, Trần Thọ!
Dương Phàm kêu hai tiếng. Trần Thọ không biết từ đâu chui ra, mồ hôi đầy đầu hỏ:
- A Lang, người kêu ta?
Dương Phàm hỏ:
- Ta có lễ phục chưa?
Trần Thọ toét miệng:
- Hôm nay A Lang thành thân, sao có thể không có lễ phục? Hôm qua, trong cung có đưa đồ cưới đến, chẳng phải nhất định sẽ có đồ cưới của A Lang sao? Hiện đang để trong phòng ngủ của A Lang đó!
Dương Phàm vui vẻ nói:
- Có là tốt rồi. Có là tốt rồi.
Hắn xoay người sang bên cạnh, hí hí hửng hửng nói với Diện Phiến Nhi:
- Ninh tỷ, có lễ phục rồi. Ha ha.
Diện Phiến Nhi và các đại cô nương tiểu tức phụ đến từ Tu Văn phường đều nhìn hắn một cách cổ quái. Nụ cười trên mặt hắn cứng lại, cẩn thận hỏi:
- Có gì không đúng sao?
Diện Phiến Nhi lườm hắn một cái, sẵng giọng:
- Đã có lễ phục, vậy ngươi nhanh đi thay một chút đi!
Dương Phàm lắp bắp hỏi:
- A… Bây giờ…thay sao?
Nàng kéo hắn đi, vừa đi vừa lắc đầu thở dài:
- Ôi! Tỷ tỷ thật sự là sợ thay ngươi đó. Xem bộ dáng hồ đồ này của ngươi xem, không nghĩ sẽ làm chủ gia đình đâu!
Dương Phàm cười khan nói:
- Tiểu đệ cũng chưa từng gặp qua chuyện này, nào biết được nên làm gì.
Mã Kiều đang đứng trên thang, treo lụa đỏ kéo hoa trên xã nhà, nghe nói vậy cúi đầu cười to nói:
- Huynh đệ, hôm nay ngươi là tân lang mà. Bây giờ ngươi không cần làm cái gì hết, chỉ cần giữ gìn khí lực cho tốt, đợi đến tối vào động phòng là được. Ha ha ha…
Sở Cuồng Ca đang kéo lụa bên kia cũng bật cười ha hả, khiến cho cây thang hơi run lên, người đỡ thang bên dưới vội vàng nói:
- Cận thận chút, cẩn thận chút, khéo rơi xuống đó.
Diện Phiến Nhi ngẩng đầu lên, tức giận trừng mắt nhìn Mã Kiều một cái, sẵng giọng:
- Miệng chó không mọc được ngà voi! Nói cái gì vớ vẩn đấy? Đừng có kiêu ngạo. Chẳng chút đứng đắn!
Mã Kiều nhướn mày nháy mắt nói:
- Hả? Hôm nay không phải ngày vui của Tiểu Phàm sao? Hôm nay không luận lớn nhỏ, không luận lớn nhỏ.
Dương Phàm bị một đoàn nương tử vây quanh đưa đến phòng ngủ, các cô nương chưa gả đều đợi bên ngoài, các đại tẩu tử đã thành thân cũng không còn cố kỵ nhiều, trực tiếp bới tóc cởi áo cho hắn, thay đồ cho hắn.
Lương quan màu đen, công phục đỏ thẫm, sau khi mặc chỉnh tề lại, mấy vị đại tẩu tử ấn hắn ngồi trên ghế, bôi vẽ loạn một trận trên mặt hắn. Dương Phàm trở thành con rối gỗ mặc kệ cho các nàng sửa soạn. Diện Phiến Nhi đem gương đồng đến, hắn nhìn lên, thấy mình trong gương môi hồng răng trắng, khuôn mặt sáng láng, tuấn tú hơn bình thường ba phần.
Da hắn vốn tương đối đen, lúc này rất trắng, xem ra các vị đại tẩu đắp không ít phấn lên mặt hắn, có điều phấn đó được thoa vô cùng đều, cũng không có cảm giác mất tự nhiên. Hai hàng lông mày cũng được chỉnh đốn qua, viền cũng gọn hơn, một đôi mày kiếm lại càng tăng thêm anh khí.
Mấy vị tẩu tẩu nhìn thành quả của mình, vui vẻ ra mặt, ba chân bốn cẳng đẩy hắn ra cửa. Mấy cô nương đợi bên ngoài lại xông tới, trong số đó cũng có nữ tử trước kia đã thầm mến Dương Phàm, coi dáng vẻ đường đường của hắn, lại càng tuấn tú hơn, ánh mắt nhìn hắn lại càng nóng lên.
Chỉ có điều, xưa đâu bằng nay, Dương Phàm đã lên tới Lang tướng, là đại quan mà các nàng không thể với, nào dám làm càn. Nếu Dương Phàm bây giờ vẫn chỉ là một Phường đinh nho nhỏ như trước, các cô nương mạnh mẽ đó sợ đã giở trò “Nháo động phòng” sớm rồi.
Chỉ có Tiểu Đông cô nương gan lớn, tiến thẳng tới gần như kề vào mặt hắn, kéo ống tay áo, u u oán oán sâu kín nói:
- Nhị lang hôm nay rất anh tuấn đó!
Dương Phàm đang cảm thấy xấu hổ, một tiểu nha đầu chạy tới hô:
- A Lang, có khách quý đến, ti nghi (người chủ trì buổi lễ - chủ hôn) mời A Lang tới đón!
Cô bé này là một trong hai tiểu nha hoàn mà Thẩm Mộc đưa cho hắn. Hai nha hoàn, một tên Chu Đào Mai, một tên Tào Lâm Lâm. Người đang gọi hắn lúc này là Tào Lâm Lâm, còn có tiểu danh Dương Tam Tử. Dương Phàm nghe như được đại xá, vội vàng rút tay áo ra khỏi tay Tiểu Đông, cười khan nói:
- A… Ta đi trước đón khách!
Dương Phàm mượn cơ hội trốn, Tiểu Đông cô nương nhìn theo bóng lưng hắn, sắc mặt u oán. Chỉ có điều ánh mắt của nàng thật sự không được tốt. Lúc này cặp “tuệ nhãn” của nàng không nhìn theo Dương Phàm, mà là đầu bếp Dương phủ Lâm Thiếc Văn đang ôm ba thùng ngô chạy tới.
Trước cửa có năm người đứng, người đứng giữa dáng người khôi ngô như một ngọn núi, hình thể có thể so với Sở Cuồng Ca, chỉ có điều chóp mũi y tương đối cao, hốc mắt khá sâu, tựa như có pha dòng máu người Hồ ở Tây Vực. Chính là con rể của Võ Lâm Hữu vệ Đại tướng quân Lý Đa Tộ, Võ Lâm Tả vệ Trung Lang tướng Dã Hô Lợi.
Đó là cấp trên trực tiếp của Dương Phàm, đương nhiên cần hắn tự mình ra đón. Còn bốn người khác là Ngụy Dũng, Lê Đại Ẩn, Lã Nhan, Cao Sơ, trong bốn người này, Ngụy Dũng là Giáo úy, Lê Đại Ẩn là Lữ soái, Lã Nhan và Cao Sơ chỉ là đội trưởng, chức vị đều nhỏ hơn hắn. Nếu không có Dã Hô Lợi cùng đến thì hắn cũng không phải tự mình ra đón.
Dương Phàm thấy bọn họ, vội vàng tới đón, chắp tay cười nói:
- Tiểu đệ không biết các vị huynh đài Trung lang tướng đến, không đón tiếp từ xa. Thứ tội thứ tội!
Dã Hô Lợi nói:
- Ha ha, hôm ngay ngươi là tân lang quan mà, ai cũng không lớn hơn ngươi. Khách khí cái gì?
Dương Phàm vừa thấy Tu Văn phường chủ động ra giúp đón khuân bọc lớn bọc nhỏ vào trong, mấy người tới đều mang theo lễ vật, vội hỏi:
- Mấy vị huynh trưởng đến là tốt rồi, còn mang theo lễ nặng như vậy làm gì. Tiểu đệ rất áy náy đó!
Lã Nhan cười nói:
- Áy náy gì thì nói với Trung lang tướng và Ngụy Giáo úy, Lê Lữ soái bọn họ là được, ta và Cao Sơ đều chưa thành thân đau, hôm nay tặng ngươi một lễ, sau này cũng không thiếu được một lễ còn nặng hơn của ngươi. Hai chúng ta chưa chịu ăn thiệt chút nào đâu.
Đám người Dã Hô Lợi nghe xong đều cười rộ lên. Cao Sơ bước lên hai bước, đánh giá Dương Phàm từ trên xuống dưới một lượt, lắc đầu liên tục, không ngừng thở dài. Dã Hồ Lợi cười mắng:
- Hôm nay là ngày vui của Dương Phàm, ngươi cứ thở dài thở ngắn như thế là sao?
Cao Sơ đáp:
- Đáng tiếc, đáng tiếc! Nếu Nhị lang là em rể ta thì tốt. Tiếc là đã bị Tiểu Man cô nương nhanh chân đến trước rồi!
Lã Nhan cười nói:
- Ban đầu khi mới gặp Nhị lang ở chùa Bạch Mã, không phải ta cũng nói muốn hắn làm em rể ngươi sao? Ngươi còn nói lệnh muội tầm mắt cao, không phải tướng quân không lấy làm chồng. Hiện giờ Nhị lang đã thực sự làm tướng quân, ngươi hối hận đi! Ha ha, tuy nhiên cũng không đến nỗi quá muộn, nếu Nhị lang nguyện ý, lệnh muội cũng thích thì xong thôi. Lệnh muội và Tiểu Man vốn là có tình tỷ muội, cùng nhau thờ một chồng cũng là một chuyện tốt.
Hai người nửa thật nửa giả nói chuyện, cười híp mắt nhìn Dương Phàm.
.Tuy Trung Quốc từ xưa đến nay vẫn coi chuyện một chồng một vợ nhiều thiếp là chuyện bình thường, nhưng trên thực tế cũng có trường hợp một chồng nhiều vợ. Trường hợp này, ban đầu, phần lớn là xuất phát từ hôn nhân chính trị mà phải biến báo ra. Tuy nhiên, ở Đường triều phong khí thịnh, không giới hạn cho quyền quý, trong số dân chúng bình dân cũng không phải hiếm gặp.
Dương Phàm cũng không biết hai người bọn họ chỉ là thuận miệng nói đùa hay có ý thử, chỉ là chỉ một Tiểu Man hắn đã không biết nên sắp xếp thế nào, nào dám ôm thêm món nợ nữa, đành phải cười khổ nói:
- Hai vị huynh trưởng nói đùa, nói đùa rồi…
Ngụy Dũng thấy thế, cười ha hả, đứng ra giảng hòa:
- Tiểu Man cô nương là thiên tử ban hôn, ai có tư cách sánh với nàng chứ? Hai người các ngươi đừng có trêu Nhị lang nữa. Đi đi đi, chúng ta vào nào, ngồi xuống rồi nói sau!
Dương Phàm nhẹ nhàng thở ra, vội nói:
- Đúng đúng, mời chư vị vào!
Hắn vừa mới xoay người, đột nhiên có tiếng ngựa hí ở xa xa, mấy người bọn họ đều trong quân ngũ, vừa nghe tiếng vó ngựa gấp gáp cũng biết là chạy về hướng Dương phủ, không khỏi đồng loạt quay đầu lại.
Say Mộng Giang Sơn Say Mộng Giang Sơn - Nguyệt Quan