Bất hạnh là liều thuốc thử phẩm chất của con người.

Seneca

 
 
 
 
 
Tác giả: Nguyệt Quan
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 1328 - chưa đầy đủ
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 881 / 7
Cập nhật: 2017-09-24 22:38:00 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 264: Mộc Quế Anh Làm Thống Soái
ang tướng!
-Từ đại ca!
Chúng tướng nghe được thanh âm vừa mừng vừa sợ, vội vàng bỏ lại Dương Phàm chạy đến vây quanh xe. Có người định vén rèm xe lên thì một tiếng gầm giận dữ từ trong xe truyền ra:
-Con mẹ nó, đừng có lên đây. Lão tử bị trúng một mũi tên vào mông, không động đậy được. Các ngươi thích xem bộ dạng nằm sấp của ta ở đây lắm à? Ôi, đau chết mấ. Sau này lão tử còn mặt mũi nào để gặp người khác đây, các ngươi tránh xa ra cho ta!
Chúng tướng nghe thấy Lang tướng bị trúng một mũi tên vào mông, lập tức cười ầm ĩ. Chỉ cần y còn sống là tốt rồi, bị thương ở mông cũng không sao. Đang ở trong quân ngũ, có người đàn ông nào là trên người không từng bị thương đâu, chỉ là bị thương ở mông thôi, bọn họ cũng phớt lờ coi như không.
Tiêu Ngưng Phong nhịn cười nói:
-Ty chức gọi đại phu đến trị vết thương cho Lang tướng nhé!
Từ Nghĩa Sinh hừ một tiếng nói:
-Trên mũi tên có móc câu, phải mổ mới rút mũi tên ra được. Hiện giờ làm gì có tên đại phu nào có đủ trình độ làm được việc này!
Dương Phàm nhìn chằm chằm xuống màn xe, kinh sợ đến mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên. Thanh âm này đúng là của Từ Nghĩa Sinh một trăm phần trăm. Từ giọng điệu, âm điệu, thanh âm, phẩm chất, không có một chút nào là giả. Nhưng không phải là Từ Nghĩa Sinh đã chết rồi sao? Dựa vào bản lĩnh của Thiên Ái Nô mà có thể nhìn lầm được sao? Lại nói, cho dù hắn còn sống, cũng không thể nào khỏe mạnh như vậy nha.
Chẳng lẽ…
Dương Phàm đột nhiên nghĩ đến kỹ thuật miệng vô cùng kì diệu kia của Thiên Ái Nô (kĩ thuật miệng là một loại tạp kĩ, dùng kỹ xảo của miệng để mà bắt chước các âm thanh khác).
Từ Nghĩa Sinh ở trong xe nổi giận đùng đùng nói:
-Lão tử đã sai Cổ Thuyền và Từ nhi quay về báo tin, kêu ngươi phóng hỏa, để toàn quân quay về phòng thủ ở thành Minh Uy. Vậy mà các ngươi vẫn còn ở đây mà chuyện trò chế giễu nhau!
Tiêu phó tướng ngượng ngùng nói:
-Lang tướng! Ty chức đã phụng mệnh đốt lửa, cũng đã báo hiệu cho đội quân bên ngoài rồi. Hiện tại vốn là phải rút lui về thành Minh Uy để phòng thủ. Có điều thật sự là chúng thuộc hạ không yên tâm về sự an nguy của Lang tướng quân. Một vài huynh đệ muốn dẫn theo người đi cứu tướng quân về. Mọi người đang ở đây thảo luận …
Trong xe, Từ Nghĩa Sinh kêu lên:
-Bàn bạc? Lửa đã đốt rồi mà các ngươi vẫn còn đang bàn bạc! Lập tức rút về Minh Uy phòng thủ! Mau lên!
-Vâng!
Tiêu Ngưng Phong phấn chấn tinh thần, ghìm ngựa quay đầu lại, hô to:
-Lang tướng đã trở về! Lang tướng có lệnh, toàn quân rút về thành Minh Uy phòng thủ. Lập tức lên đường!
Lính thổi kèn vẫy cờ chỉ huy lập tức thổi kèn phát lệnh. Tiếng kèn “Ô ô ô” vang vọng khắp nơi. Các tướng sĩ từ lớn đến nhỏ dồn dập chạy về tập trung trước lều chỉ huy. Cuối cùng năm nghìn quân cũng đã bắt đầu xuất phát hướng về phía thành Minh Uy để phòng thủ.
Dương Phàm vội vàng nhảy lên xe ngựa, được đội quân bảo vệ giữ lại ở bên trong, cùng với chiếc xe chở đầy quân nhu quân dụng chạy về phía thành Minh Uy. Thiên Ái Nô ở trong xe hơi vén màn xe lên, nhìn tình hình bên ngoài rồi nhướn mày, lớn tiếng ra lệnh:
-Sao lại chậm như vậy? Lão Tiêu, có phải ngươi mang tất cả nồi niêu xoong chảo của chúng ta chất hết lên xe không vậy?
Tiêu Ngưng Phong dặn dò kẻ dưới đem tất cả những đồ đạc không mang theo được lên trên sườn núi cạnh doanh trại. Bao gồm cả những bó củi mà bọn họ chặt cây trên ngọn núi nhỏ cạnh đó gom được và cả đống cỏ khô chuẩn bị cho ngựa chiến đều đốt hết, không để cho người của Đột Quyết lấy được bất cứ một đồ vật gì. Lúc này vừa mới quay đầu xe ngựa thì y nghe thấy Từ Nghĩa Sinh rống to lên như thế thì nhanh chóng chạy đến trước xe nói:
-Dạ, Lang tướng, những thứ chúng ta có thể mang theo đều chất lên xe rồi.
Thiên Ái Nô ở trong xe nói:
-Đốt tất cả đi, đổ tất cả xuống đường tiêu hủy hết cho ta, không để cho người Đột Quyết lấy được. Mang theo những đồ vật cồng kềnh này thì bao giờ chúng ta mới chạy về được đến thành Minh Uy đây? Ta chỉ cần các huynh đệ bình yên vô sự là được, hiểu chưa?
Trong lòng Tiêu Ngưng Phong trở nên ấm áp, lớn tiếng đáp:
-Ty chức đã hiểu!
Y lập tức sai bảo thuộc hạ mang tất cả đồ quân nhu trên xe vứt xuống bên đường rồi châm lửa đốt. Ngay cả xe ngựa cũng tháo dỡ phần xe ra để cho binh sĩ cưỡi ngựa đi. Lúc này tốc độ hành quân của đội quân quả thật đã nhanh hơn rất nhiều.
Tốc độ hành quân của đại quân rất nhanh, nhưng đấy cũng chỉ là so với tốc độ đi bộ của người bình thường thôi. Trong năm nghìn quân này có đến gần bốn nghìn binh sĩ không có ngựa cưỡi, họ cũng chỉ đi bộ bằng hai chân thôi, không thể ra lệnh cho bọn họ liều mạng mà chạy được, nhất định phải duy trì thể lực chắc chắn, để phòng ngừa nếu có truy binh đuổi theo, không thì đến lúc đó lại không có sức phòng thủ. Cái tốc độ này ở trong mắt Dương Phàm chẳng khác nào chậm như rùa.
Chiếc xe ngựa đi vào giữa đoàn quân. Tiêu phó tướng cưỡi ngựa, ngoảnh trước ngoảnh sau, khẩn trương coi chừng tình hình xung quanh cho đoàn quân tiến lên. Những tên chỉ huy cấp dưới cũng chỉ huy nhóm đội của mình tự động rút lui. Thiên Ái Nô ngồi ở trong xe tiếp tục giả mạo Từ Nghĩa Sinh, thỉnh thoảng sẽ hạ một vài quân lệnh chỉ đạo.
Toàn bộ đội ngũ hành quân theo mệnh lệnh của nàng đần dần biến thành bốn nhóm quânhình thành nên một trục cắt chéo thành bốn hướng trên đường.
Trên xe còn có một mình Dương Phàm. Nhìn tất cả mọi người gấp rút hành quân không có ai chú ý đến, hắn liền quay người vén lên một góc màn xe, đi vào bên trong liếc mắt nhìn.
Thi thể của Từ Nghĩa Sinh đã bị Thiên Ái Nô đẩy ngã sang một bên. Cái xác nằm sấp ở phía nơi đó, trên người là một mũi tên cắm vào tim từ phía sau lưng. Thiên Ái Nô khoanh chân ngồi ở bên cạnh thi thể của Từ Nghĩa Sinh, một tay chống lên má, lông mày nhíu lại như là đang suy tư điều gì đó. Ngay cả Dương Phàm vén rèm xe lên đi vào bên trong cũng không trông thấy.
Dương Phàm cúi đầu ho khan một tiếng, thấp giọng nói:
-A Nô!
-Hả?
Thiên Ái Nô chợt tỉnh lại từ trong trầm tư, giương đôi mắt lên nhìn hắn.
Dương Phàm nuốt nuốt nước miếng, căng thẳng hỏi:
-Ngươi đang suy nghĩ điều gì vậy?
Hiện nay Thiên Ái Nô đang giả mạo Từ Nghĩa Sinh, cũng giống như có lần Dương Phàm từng giả mạo là Mộc Ti. Nhưng nói về độ mạo hiểm thì hành vi giờ phút này của Thiên Ái Nô không mạo hiểm bằng lần đó của hắn, nhưng nếu so sánh về trách nhiệm thì lại quan trọng hơn hắn gấp trăm lần. Từ Nghĩa Sinh không chết tất nhiên ổn định được tinh thần chiến đấu của quân sĩ, chấm dứt được sự tranh luận của các tướng lĩnh, nhanh chóng nhổ trại rút về thành Minh Uy. Có thể vì nguyên nhân đó, nên trách nhiệm chỉ huy đại quân liền đổ hết lên trên đầu nàng.
Tuy Dương Phàm cho rằng, việc chỉ huy đại quân lùi lại phòng thủ hình như cũng không có gì khó khăn, nhưng dù sao cũng là mang tính mạng của binh sĩ đặt ở trên tay nàng.
Thiên Ái Nô le lưỡi, nhỏ giọng nói:
-Ta đang suy nghĩ binh thư, trong tủ sách của công tử cất giữ thật là nhiều binh thư. Trước kia ta có đọc qua rất nhiều, nhưng cũng chỉ là đọc để giải trí thôi. Không biết lúc này có thể nhớ lại được bao nhiêu nữa.
-Suy nghĩ về binh thư? Như vậy cũng suy nghĩ được?
Dương phàm nghe Thiên Ái Nô nói như vậy bật cười không nói gì.
Chát!
Trên cánh đồng tuyết dày nổi lên lá cờ lớn màu đỏ tươi. Một đội quân chạy phía sau người kị sĩ vác cờ thúc ngựa đang chạy như điên đó.
Trên cánh đồng tuyết chỉ có một mình y, một con ngựa, một lá cờ, nhưng phía sau y ở phía xa xa, đang có một vệt đen dài giống như nước thủy triều lao vút tới.
Chỗ mà tầm mắt của y có thể thấp thoáng nhìn thấy, còn có một người kị sĩ cưỡi ngựa đứng bất động ở chỗ đó một hồi lâu. Lúc y giơ lá cờ lên, tên kị sĩ kia cũng lập tức giương lên một lá cờ đỏ. Sau đó cũng cùng y thúc ngựa tiếp tục chạy như bay.
Trên cánh đồng tuyết rộng lớn mênh mông này, tầm nhìn rất cao và xa. Hơn nữa ở nơi toàn một màu trắng như vậy thì chỉ cần có màu sắc khác chen vào thì ở chỗ rất xa cũng có thể nhìn thấy rõ ràng. Thiên Ái Nô tận lực nhớ lại những cuốn binh thư mà mình đã từng đọc qua xem có cuốn nào nói về những việc như: hành quân bày trận, thông tin tình báo, nghênh chiến với địch, hạ trại nghỉ ngơi hay không. Nàng cố gắng nhơ lại một chút để lúc cần sử dụng thì lấy danh nghĩa của Từ Nghĩa Sinh để chỉ đạo đại quân.
Khoan hãy nói, nàng nhớ là những cuốn sách binh thư mà mình biết đó, có một số quyển Từ Nghĩa Sinh biết, cũng có một số quyển ngay cả Từ Nghĩa Sinh cũng không biết. Kiến thức của y có được chỉ thuần túy là dựa vào những kinh nghiệm, kiến thức phong phú tích lũy được trên chiến trường mà trở thành một danh tướng. Tuy rằng không phải là trong quá khứ không có hạng người như vậy, nhưng rõ ràng Từ Nghĩa Sinh không phải là một trong số đó.
Loại phương pháp giơ cờ làm hiệu này cũng chính là do Thiên Ái Nô đưa ra. Thật ra nguyên lý này cũng rất đơn giản, giống như dùng hỏa tiễn để báo tin. Chẳng qua đây là lấy cờ làm tín hiệu, vừa nhanh chóng vừa hiệu quả, đó là một phát minh rất có ích. Lần đầu tiên sử dụng phương pháp này đó là khi phát hiện có quân Đột Quyết đuổi theo, sau khi người kị binh thứ nhất giương cờ, không cần đợi đến lúc người kị binh đó chạy đến vị trí của người kị binh thứ hai, thì từng lá cờ truyền tín hiệu đã đồng loạt giơ lên truyền đến một trong những đội quân đang gấp rút Nam tiến.
Khi Thiên Ái Nô nghe được tin quân Đột Quyết đang đuổi theo thì quân của Đột Quyết còn cách đội quân của bọn họ ba mươi dặm nữa.
Đội quân tinh nhuệ của Đột Quyết ầm ầm đuổi tới. Cánh quân này chỉ có ba nghìn người. Vì sau khi bọn chúng lao ra khỏi cửa hang, chỉ tập trung vội vàng được ba nghìn kị binh, không kịp đợi những đội quân khác lần lượt chui ra khỏi khe núi, liền vội vàng đuổi theo.
Bọn chúng hiểu rõ, tuy quân đội đóng ở Phi Hổ Khẩu chỉ có năm nghìn, nhưng phần lớn là bộ binh, lúc chạy trốn chỉ cần đội hình có chút lỏng lẻo, năm nghìn người đó sẽ trở thành trâu bò cho ba nghìn kị binh của bọn chúng tha hồ chém giết. Huống hồ người của bọn chúng cũng chuẩn bị đuổi đến sơn khẩu rồi, chỉ cần bọn chúng đuổi theo quân Đường để tác chiến trước, không lâu nữa quân tiếp viện sẽ đến tiếp ứng.
Trong dã chiến thì phương pháp đánh như vậy sẽ có tác dụng rất lớn đối với quân nhà Đường. Toàn bộ quân canh giữ Bạch Đình chỉ có mười lăm nghìn quân, nhưng mà dựa vào địa thế hiểm yếu của núi và của thành lũy thì mười lăm nghìn quân này đủ để ngăn cản cả sự tấn công của cả một đại quân một trăm nghìn quân. Nhưng ngược lại nếu bọn chúng muốn một lần đánh tan hết một nghìn quân nhà Đường này thì rất có thể đội quân còn sót lại của nhà Đường đó sẽ đánh tan toàn bộ đội quân trấn giữ thành Minh Uy của bọn chúng trước cũng nên.
Đây cũng không chỉ là tăng hay giảm đơn giản như vậy. Ở góc thành có đặt một lầu quan sát, phải cần mười người mới có thể phòng thủ được. Nếu thiếu đi một người thì quân địch đã có thể tận dụng được sơ hở đó để phá thành. Cho nên bọn chúng chỉ tập trung ba nghìn quân rồi vội vàng đuổi theo. Cho dù có thế nào đi chăng nữa thì trước tiên cứ phải chặn được đội quân Đường này đã rồi hãy nói sau!
-Lang tướng, người của Đột Quyết đang đuổi theo!
Tiêu Ngưng Phong cưỡi ngựa đến bên cạnh xe, vội vàng bẩm báo với người ngồi trong xe.
Thiên Ái Nô thầm giật mình, cố gắng ổn định lại hơi thở một chút, sau đó dùng giọng nói của Từ Nghĩa Sinh hỏi lại:
-Bọn chúng còn cách chúng ta xa không?
Tiêu Ngưng Phong nói:
-Theo tín hiệu của cờ báo, đại khái là còn cách chúng ta khoảng ba mươi dặm nữa.
Thiên Ái Nô suy nghĩ một lát, rồi phân phó:
-Toàn quân cứ tiếp tục hành quân, không phải sợ hãi. Cung thủ, xạ thủ tập hợp lại ở bên cạnh và đằng sau của đoàn quân tạo thành một vòng bảo vệ bên ngoài. Mũi quân chiến đấu thứ hai, thứ ba và kỵ binh đặt ở bên trái và giữa chờ lệnh! Tất cả kỵ binh xuống ngựa đi bộ để giữ gìn sức ngựa. Binh lính già, yếu tập trung lên hàng đầu, có thể cho rút nhanh về Minh Uy phòng thủ!
Thiên Ái Nô nói ra một câu, Tiêu Ngưng Phong liền đáp một câu. Đợi Thiên Ái Nô phân phó xong, Tiêu Ngưng Phong liền vội vàng quay ngựa trở lại truyền lệnh xuống đại quân, trong lòng thầm thắc mắc:
-Hôm nay Lang tướng bị bắn đến nỗi mông nở hoa rồi, mà không ngờ vẫn có thể chỉ huy rõ ràng mạch lạc đúng trọng tâm như vậy. Trước kia khi chỉ huy các huynh đệ đánh giặc cũng không có đâu ra đấy như vậy. Lạ thật!
Thiên Ái Nô ngồi ngay ngắn trong xe, vừa tận lực suy nghĩ về việc kết hợp quân đội với trang bị chiến đấu, binh lực và vị thế địa lý xung quanh, và những chiến lược trong binh thư. Một mặt vừa phải chú ý làm sao dùng đúng giọng nói của Từ Nghĩa Sinh để không để lộ ra sự khác thường, tránh để cho Tiêu Ngưng phong phát hiện ra. Vì thế trong lòng nàng cũng đang hết sức căng thẳng.
Đợi Tiêu Ngưng Phong đi khỏi, Thiên Ái Nô lặng lẽ đứng dậy đi đến bên cạnh tấm màn xe, khẽ gọi người phía bên ngoài bằng giọng nói đáng thương:
-Nhị Lang, ta rất sợ…
Tuy người thay thế Từ Nghĩa Sinh chỉ huy đại quân là Thiên Ái Nô, nhưng Dương Phàm còn căng thẳng lo lắng hơn cả nàng. Hắn sợ nàng không trả lời được lại để lộ thân phận. Nên nghe nàng nói chuyện với Tiêu Ngưng Phong, trái tim của hắn gần như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Vừa nghe Thiên Ái Nô nói như vậy, Dương Phàm vội vàng quay đầu lại an ủi:
-Ngoan, đừng sợ. Cứ mạnh dạn mà làm. Ta thấy Lang tướng chưa chắc đã chỉ huy được tốt như nàng đâu!
Thiên Ái Nô không nghe rõ Dương Phàm nói gì, chỉ nghe thấy một tiếng “ngoan”. Chỉ một tiếng “ngoan” này đã làm cho Thiên Ái Nô như mở cờ trong bụng, xương cốt như tan chảy. Nàng vui sướng trở lại trong xe ngồi xuống, dựa vào cạnh xe. Trong lòng cảm thấy như có một dòng chảy ấm áp, cổ họng nghèn ngẹn không nói nên lời, có loại cảm giác muốn khóc.
Cái gì là một trăm nghìn quân Đột Quyết chứ? Cái gì là có trở về thành Minh Uy phòng thủ hay không chứ, giờ phút này trong lòng của nàng đã không thèm nghĩ đến những việc đó nữa. Trong đầu nàng giờ đây chỉ quanh quẩn một lời nói hạnh phúc “hắn nói ta rất Ngoan”!
-Lang tướng! Truy binh đã đuổi đến gần rồi, còn cách chúng ta có hai mươi dặm nữa thôi!
-Lang tướng! Truy binh gần đuổi kịp rồi, còn mười lăm dặm nữa thôi!
-Lang tướng! Truy binh đã đến gần, còn cách mười dặm nữa!
-Toàn quân dừng lại! Thay đổi trận địa, từ phía sau chuyển sang phía trước, ở tại chỗ này ứng chiến!
Thiên Ái Nô ra lệnh một tiếng, quân Đường đang gấp rút hành quân lập tức dừng lại, toàn bộ đại quân xoay ngược lại phương hướng về phía mục tiêu, trận địa thay đổi từ phía sau thành phía trước, dừng lại nghỉ ngơi tại chỗ.
Bọn họ đã phái kỵ binh chạy về thành Minh Uy báo tin, xin thêm quân viện trợ. Nhưng số quân phòng thủ ở thành Minh Uy tổng cộng cũng chỉ có hai nghìn năm trăm kỵ binh, tướng chỉ huy ở đó có dám mạo hiểm cho quân đi tiếp viện hay không? Nếu có cử đi rất có thể sẽ bị kẻ địch nuốt trọn. Do đó quan coi giữ thành Minh Uy có phái quân đến tiếp viện hay không, bây giờ bọn họ cũng không dám khẳng định.
Mặc kệ viện binh có tới hay không tới, hiện tại không có viện quân, bọn họ cũng chỉ có thể dựa vào chính sức lực của mình thôi.
Trên đường lớn, chỉ có những người già yếu và người có nhiệm vụ phụ trách việc cho ngựa ăn, đầu bếp nấu cơm là vẫn tiếp tục gấp rút hành quân về phía thành Minh Uy, còn những người khác đều dừng lại, xây dựng thế trận ngay tại nơi đó, hình thành nên một thế trận chằng chịt, tầng tầng lớp lớp toàn là cung thủ và nỏ thủ ở phía trước, phía sau là đội kiêu binh, kỵ binh và bộ binh chuyên đánh giáp chiến.
Toàn bộ đại quân bố trí xếp thành hình bậc thang. Đây cũng không phải là do mệnh lệnh chỉ huy của Thiên Ái Nô, mà là trận địa mà quân đội nhà Đường thường dùng để nghênh chiến với địch. Đội quân ở mỗi một bậc thang đều giống như một ma trận hình vuông, nhưng từng người bên trong ma trận: người sử dụng giáo dài, người sử dụng đao hợp thành thế trận hình cây đinh nhỏ.
Thật ra thì, dù cho Từ Nghĩa Sinh bị trúng một mũi tên vào mông, không muốn thuộc hạ của mình nhìn thấy bộ dạng đó của y, nhưng trước tình hình nguy cấp như thế này mà y vẫn không chịu xuất đầu lộ diện thì có chút kì quái. Chỉ có điều hiện tại tất cả quân Đường đều đang hồi hộp nhìn về phía xa xa, chờ quân Đột Quyết xông đến, không có người nào để ý đến sự bất bình thường này.
Thiên Ái Nô kéo một góc rèm xe, quan sát động tĩnh bên ngoài.
Nguyên nhân khiến bọn họ vội vàng rút quân cũng là bởi vì nghe nói kẻ địch có hơn một trăm nghìn quân, hơn hẳn năm nghìn quân không có khả năng phòng thủ của bọn họ. Cchừng ấy quân không thể chống lại đại quân lớn như vậy của bọn chúng được, toàn bộ binh sĩ cũng đã biết việc này. Cho nên quân Đột Quyết còn chưa tới đã ra oai trước để áp chế đối phương. Vì thế tấc cả tướng quân và binh sĩ nhà Đường đều mang vẻ mặt lo sợ bất an.
Thiên Ai Nô nhướn mày thầm nghĩ:
-Trong binh thư có nói, khi hai đội quân giao chiến, thì điều quan trọng nhất là tinh thần của binh sĩ. Như thế này thì làm sao có thể ngăn cản được sự công kích của đội kỵ binh Đột Quyết đây?
Nàng cân nhắc suy nghĩ một chút, sau đó lớn tiếng nói:
-Cổ Chu, Lương Tứ Nhi!
Lúc này Tiêu phó tướng đã chạy lên phía trước để chỉ huy toàn đại quân, còn những tướng lĩnh khác của quân Đường thì thật sự là Thiên Ái Nô không biết một ai cả. May là lúc nãy nàng vẫn còn nhớ được tên của hai binh sĩ luôn ở bên cạnh mình, liền lớn tiếng gọi tên bọn họ.
Hai người này là hai binh sĩ thân cận của Từ Nghĩa Sinh, luôn canh giữ ở bên cạnh để bảo vệ y nên vừa nghe nàng gọi tên, liền lập tức chạy đến. Thiên Ái Nô nói:
-Đối đầu với kẻ địch mạnh, phải dũng cảm gan dạ, người sợ chết thì không dùng được! Bảo các huynh đệ tất cả ngẩng đầu ưỡn ngực lên, hát một bài tăng thêm khí thế và dũng khí của chúng ta!
-Dạ!
Thiên Ái Nô cũng không biết bình thường bọn họ hay hát không. Nhưng nàng biết trong quân ngũ nhất định có quân ca. Cổ Chu và Lương Tứ vừa truyền lệnh, một lúc sau, tiếng ca hùng dũng vang lên át cả tiếng vang trên cánh đồng tuyết.
"Tứ hải hoàng phong bị, thiên niên đức thủy thanh; nhung y canh bất trứ, kim nhật cáo công thành...
Quay lại nhìn lại cửa ải nước Tần thấp như ngựa, dần dần nhìn thấy nước sông Hoàng Hà chảy về phía bắc. Thiên uy cuốn thẳng đến cửa ải Ngọc Môn, xa xa người Hồ cố gắng hết sức hát khúc ca nước Hán!
Hoàng đế Tứ Hải- Phong Bị, phẩm hạnh ngàn năm trong sạch như nước, nổi bật lên màu sắc quân phục, ngày hôm nay việc lớn thành công…(Gió vươn trùm bốn bể, ngàn năm nước mãi xanh. Áo nhung chẳng buồn mặc, hôm nay công cáo thành)
Chủ thượng mở ra thời kì hưng thịnh, trung thần hiến kế làm nên việc lớn, Vua nhìn thấy sau cuộc cải cách đó là cảnh tượng thái bình…” (Chủ thánh khai lịch mới, trung thần hiến mưu cao. Quân xem xếp sách xuống, thái bình cả ngàn thu...)
Từng đội từng đội dũng sĩ giơ cao ngọn giáo, cung chiến, mã tấu lên, thậm chí còn lấy đao kiếm, lá chắn đánh nhịp theo lời bài hát. Giọng hát của bọn họ thô nhưng lại mang trong đó khí phách hào hùng!
Tiếng hát đã làm tăng lên khí phách hào hùng, tinh thần của quân sĩ cũng lập tức phấn chấn hơn.
Trong tiếng hát, trên cánh đồng tuyết xa xa phía chân trời xuất hiện một vệt xám xịt.
Trong tiếng ca, vệt xám xịt kia hóa thành một dòng thác mãnh liệt cuồn cuộn lao đến,
Trong tiếng ca, con ngựa đó như con rồng, người như hổ, tiếng chân như tiếng trống ra trận.
Trong tiếng ca, dũng sĩ Đột Quyết giơ cao cây đao sáng như tuyết, tạo thành một rừng ánh sáng lấp lánh.
Trong tiếng ca, nỏ thủ, cung thủ ào ào bắn ra những mũi tên đã lên sẵn trong nỏ. Hoặc bắn theo chiều ngang, hoặc bắn theo chiều vòng cung. Tên bay ra như mưa lao về phía đội quân Đột Quyết. Kỵ binh dùng khiên chắn lại giống như một cái ô lớn xòe ra nhằm chặn những mũi tên, nhưng căn bản là không chắn được trận mưa tên dày đặc như vậy. Đội quân tiên phong của Đột Quyết xông lên phía trước đồng loạt ngã xuống giống như đồng lúa mạch bị cắt từng mảng, từng khóm vậy.
Khắp nơi đều là xác chết, chủ nhân bị ngã, chiến mã không có người điều khiển liều mạng chạy như điên về phía trước, chặn đường của đội quân xung phong làm cho thế tiến lên của bọn chúng bị chậm lại. Tiêu Ngưng Phong nở nụ cười dữ tợn, vung tay lên quát lớn:
-Tiếp tục bắn tên!
Lá cờ lớn quay một vòng ra hiệu, trận mưa tên thứ hai tiếp tục được bắn ra.
Đội quân Đột Quyết ở trước mặt lại tiến gần thêm một khoảng, nhưng đồng thời cũng lại có rất nhiều quân lính Đột Quyết bị bắn chết. Xác chết và chiến mã không có người điều khiển làm cho tốc độ công kích của bọn chúng gặp trở ngại. Vốn dĩ tốc độ công kích của bọn chúng rất sắc bén tưởng chừng như không thể đỡ được, nhưng lúc này đây đã không còn cái loại khí thế khiến người ta khiếp sợ và không có dũng khí chống lại nữa. Trận địa công kích lợi hại ban đầu giờ cũng trở nên tán loạn.
Kỵ tướng của đội quân Đột Quyết lớn tiếng quát, thúc ngựa vọt lên phía trước. Đột nhiên đội quân Đột Quyết chia ra làm hai bên phải trái. Nhìn hình như là chúng muốn xây dựng thế trận hình cung, định dùng hai cánh quân kẹp chặt quân Đường từ hai bên, còn quân kỵ binh Đột Quyết thì vẫn tiếp tục tiến công theo trục đường chính ở giữa.
Thấy tình huống thế này, trong con mắt của Tiêu Ngưng Phong không khỏi lộ ra sự đắc ý. Y lớn tiếng hạ lệnh. Khẩu lệnh vừa phát, cờ chiến vẫy lên, hai cánh quân phải trái của quân Đường tản rộng thành một hình cung, bảo vệ hai bên của đại quân chính, giương cung và lắp tên, chuẩn bị trận địa sẵn sàng nghênh đón quân địch.
Hai cánh quân kỵ binh của Đột Quyết giống như hai thanh đao sắc bén, đan chéo vào từ hai bên đường lớn, men theo một đường vòng cung hướng về phía cánh đồng tuyết. Nếu lấy từ chỗ đứng ban đầu của bọn họ thì điểm cuối cùng của hình vòng cung này chính là giữa đường rút quân của quân Đường.
Say Mộng Giang Sơn Say Mộng Giang Sơn - Nguyệt Quan