Hoài nghi là một tên phản bội, bởi nó khiến bạn sợ hãi không dám liều mình, vì thế bạn đánh mất cơ may thành công của mình.

William Shakespeare

 
 
 
 
 
Tác giả: Nguyệt Quan
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 1328 - chưa đầy đủ
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 881 / 7
Cập nhật: 2017-09-24 22:38:00 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 261: Huyết Ở Cửa Cốc
ừ Lang Tướng vừa nghe sắc mặt liền biến đổi, mấy thân binh giục ngựa đi tới, có người vội nói:
- Tình hình của tiền phương không rõ, Từ tướng quân cầm đầu, không thể xảy ra chuyện gì, chúng ta vẫn nên nhanh chóng trở về doanh trại thôi.
Từ Lang Tướng mắng:
- Về con mẹ mày ấy! người đến là ai còn không biết, còn bảo ta xem xét rồi chuồn mà còn gọi là tướng quân sao? Hừ.
Từ Lang Tướng cầm cung trong tay, suy nghĩ một lát, dặn dò hai gã thân binh nói:
- Đi! Xem cho rõ, mình cần cẩn thận chút.
- Tuân lệnh.
Hai thân binh đáp lại một tiếng, liền thúc ngựa đi về phía đám người đông nghịt phía xa xa kia.
Từ Lang Tướng nhìn về xa xa một mảnh đông nghìn nghịt, trong lòng cũng thất kinh, nhưng với tốc độ di chuyển kia mà nói, tốc độ hành tiến của họ không phải quá nhanh, Từ Lang Tướng liền kiên trì chờ đợi tình hình, đợi thân binh đi thăm dò.
Hai thân binh này lao về phía trận doanh của đối phương liền phát giác không đúng, người của đối phương có nam có nữ, có già có trẻ, có người cưỡi ngựa, có người đón xe, bất luận thế nào cũng không giống muốn tấn công vào quân đội của bọn họ, cả gan tiếp cận, đi tới chỗ đối phương hỏi, không ngờ là dân du mục ở nơi này, đại thủ lĩnh của họ từng tới Phi Hồ khẩu nhiều lần để bái kiến Từ Lang Tướng, bọn họ đều nhận ra.
Hai thân binh vội vàng bảo đối phương dừng lại, mang theo mấy người trở về, nhìn xa xa thấy hai thị vệ đó dẫn theo mấy người về, thân binh bên cạnh Từ Lang Tướng không đợi sai bảo mà nhảy lên ngựa, quan sát thủ thế của hai người ở phía xa xa kia, sau đó lại ngồi lên lưng ngựa, nói với Từ Lang Tướng:
- Lang Tướng, không phải địch tập kích.
Từ Lang Tướng nhẹ nhàng thở ra, nói:
- Đi! Tới đó xem sao.
Nói xong liền giục ngựa đi.
- Bọn họ là ai?
Nhìn thấy hai thân binh đi dò xét vọt tới trước mặt, Từ Lang Tướng liền ghìm ngựa hỏi! Hai thân binh thở hồn hển nói:
- Lang Tướng, bọn họ là người của bộ lạc Khương từ Tây Bắc du mục tới.
Từ Lang Tướng ngẩn ra, nói:
- Trời đông giá rét này, bọn họ di chuyển đi đâu?
Thân binh kia thở hổn hển nói:
- Không phải di chuyển, là muốn trốn về Minh Uy Thú! Bọn họ nói…nói người Đột Quyết sắp công kích tới rồi, ít nhất là một trăm ngàn đại quân.
Sắc mặt Từ Lang Tướng thay đổi, thất thanh nói:
- Ai nói đại quân Đột Quyết sắp sửa đột kích? Sao các ngươi lại biết?
Câu nói này của hắn đã không phải hỏi thân binh của hắn nữa rồi, mà là trực tiếp trừng mắt nhìn ba kỵ sĩ ăn mặc kiểu mục dân mà thân binh của hắn dẫn về kia.
- Từ Lang Tướng, đây là tin tức do thám báo tại hạ thăm dò được.
Trong ba người đó một người bước lên trước vài bước, cao giọng đáp. Người này là một thiếu niên, dung mạo tuấn tú, nhìn có vẻ rất khí thế, Từ Lang Tướng thấy vậy, vốn định quát vài tiếng, nhưng rồi lại ôn hòa nói:
- Ngươi là ai?
Dương Phàm đưa tay lên trước ngực, vài tên binh sĩ Phi Hồ Khẩu kia nâng cung lên, giương cung ngắm vào hắn. Dương Phàm từ từ lấy ra một tấm ngư phù, nâng lên không trung, ra hiệu đây không phải vũ khí, lập tức giơ tay ném đi, cao giọng nói:
- Lang tướng, xem đi.
Từ Nghĩ Sinh bắt lấy lệnh bài trong tay, cẩn thận nhìn, nghi ngờ nói:
- Đây dường như là…, thẻ bài trong cấm quân?
Từ Nghĩa Sinh là tướng quân phòng giữ biên cương, thẻ bài chuyên dụng trong cấm quân kinh thành, y không mấy quen thuộc, từ chế thức, hoa văn, chất liệu, y có thể nhận ra đây là thẻ bài đặc chế của cấm quân đi trong cung, nhưng đối với sự tồn tại này, không phải mỗi tướng quân biên ải đều nắm rõ được.
Dương Phàm nói:
- Đúng vậy! tại hạ là bách kỵ của “Võ Lâm vệ”, thị vệ Dương Phàm, phụng thánh chỉ đi tới Tây Vực làm việc, tình cờ nghe được cơ mật của người Đột Quyết. Trước đó, ta đã cử người tới cảnh báo cho Phi hồ Khẩu, không biết Lang tướng quân có nhận được thông báo không?
Từ Lang Tướng sắc mặt có chút ngưng trọng, hỏi:
- Ngươi đã cử người tới? Người nào?
Dương Phàm nói:
- Tại hạ từng sai thám baá Trịnh Châu là Cao Xá Kê, Hùng Khai Sơn tới cảnh báo trước, Lang tướng gặp bọn họ chưa?
Khóe mắt của Từ Lang Tướng nhẹ nhàng co lại, nói:
- Là có mấy người như vậy, Bổn tướng quân không tin lời họ, đã giải bọn họ về Lương Châu xác nhận thân phận rồi.
Dương Phàm vội la lên:
- Từ Lang Tướng, ông biết bọn ta đã phải mạo hiểm biết bao nhiêu mới nắm giữ được tin tình báo chính xác của Đột Quyết không? Ông….ông không ngờ không tin lời họ, đại quân đột Quyết bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện, ông có biết một khi chậm trễ quân cơ, sẽ có bao nhiêu bách tính bị hai không? Chính là năm nghìn quân tốt trú đóng ở Phi Hổ Khẩu của ông, cũng chưa hẳn có thể an toàn lui về Minh Uy Thú.
Từ Lang Tướng nói:
- Tin tức là thật sao? Mấy ngày trước ta vừa nhận được tín hiệu của Cư Diên Hải, có người Đột Quyết tập kích Cư Diên Hải, lẽ nào bọn họ lại chia ra để tập kích Bạch Đình ta hay sao?
Dương Phàm lớn tiếng nói:
- Cao Xá Kê chưa từng bẩm báo với Tướng quân người Đột Quyết tấn công Cư Diên thực sự là đánh nghi binh sao?
Trên mặt Từ Nghĩa Sinh bất định một lúc lâu, người mà hắn phái vào trong núi thăm dò động tĩnh vẫn chưa về, thật là không thể đoán được sự thật giả trong lời nói của hắn. Nhưng Dương Phàm lần nữa xác định với hắn về tình hình của quân Đột Quyết, hơn nữa, hắn còn có thân phận của Cấm quân, Từ lang tướng thực sự không dám coi nhẹ.
Từ Lang Tướng trầm ngâm một lúc, đột nhiên thúc ngựa, quát to:
- Lập tức hồi doanh.
Dương Phàm kêu lên:
- Tướng quân từ từ đã.
Từ Nghĩa Sinh ghìm ngựa quay đầu lại, lạnh lùng nói:
- Làm sao?
Dương Phàm nói:
- Lúc này quay về Minh Uy Thú, sợ không kịp nữa, Tướng quân có thể một mặt phái người tới cảnh báo các bộ lạc, một mặt cử người nhanh chóng chạy về Phi Hổ Khẩu bắn pháo tín hiệu cầu quân cứu viện.
Từ Nghĩa Sinh biến sắc nói:
- Tung tích địch còn chưa thấy, ngươi bảo bổn tướng quân nghe theo lời nói của ngươi rút hết quân du mục về Minh Uy Thú, hơn nữa lại bắn tín hiệu xin viện trợ sao? Nếu tin tình báo không chuẩn, truyền sai quân tình, cái tội điều động binh lực, ai gánh vác đây? Ngươi muốn bổn tướng quân đùa giỡn với các nước chư hầu sao?
Dương Phàm cũng nổi giận, hắn bất chấp sinh tử chạy tới Bạch Đình, không ngờ tướng phòng giữ Phi Hổ Khẩu lại không dám đảm nhiệm việc như vậy, tin lầm quân cơ không ổn, nhưng hậu quả của việc tin và không tin, đâu nặng đâu nhẹ còn không phân biệt được rõ hay sao?
Dương Phàm tức giận nói:
- Tin sai quân cơ, sợ bóng sợ gió, hay là làm hỏng việc quân cơ, tổn thất tới đại quân là tội lớn? Từ Lang Tướng, ông quá hồ đồ rồi.
Từ Nghĩa Sinh giận dữ, đi một vòng, tay đè chuôi kiếm, điềm tĩnh nói:
- Bổn tướng quân phòng thủ biên cương đã hơn mười năm, công lao vất vả! khi nào tới lượt tiểu tử hậu sinh như ngươi giáo huấn ta chứ?
Thiên Ái Nô đứng bên cạnh Dương Phàm vừa thấy hắn ấn kiếm, cũng không khỏi giơ tay nắmchặt thanh kiếm bên thắt lưng, nàng vừa khẽ động, hàng chục binh lính của Phi Hổ Khẩu cũng giơ kiếm, giơ đao, giơ cung, hai bên đều có tư thế giương cung bạt kiếm.
Người của bộ lạc Viêm Nhĩ đi cùng với Dương Phàm và Thiên Ái Nô vừa thấy tình hình của hai bên, không biết hai bên đều là người của triều đình, tại sao lại đánh chiếm lẫn nhau, sợ tới mức xua tay liên tục nói khuyên giải.
Đúng lúc sau, bên núi bỗng nhiên có một người chạy tới.
Trên người người này mặc một chiếc áo da dê, chiếc áo da dê này rộng buông xuống quá mông, bởi vì là mặc ngược, da dê ở ngoài, nếu là nằm bất động trong tuyết, rất khó có thể thấy được sự hiện hữu của gã. Đôi chân của gã đều buột bằng da để bảo vệ đùi, nó luôn dài tới chân, dùng một chiếc dây thừng buộc trâu cột vào đùi, do đó khi đi trong tuyết không tránh khỏi tuyết sẽ rơi vào trong ống giày.
Người này gần như là vừa chạy ra khỏi khe núi, chợt nhìn thấy phía trước có người, nên rất mừng rỡ, lại thấy trang phục của họ, nhận ra huynh đệ của mình, không khỏi lên tiếng hô to:
- Mau cứu ta với! phía sau có quân Đột Quyết truy sát.
Vừa nghe thấy tiếng kinh hô nhờ gió truyền tới, mọi người không khỏi cùng quay đầu lại.
- Là Cổ Chu, mau cứu hắn.
Từ Lang Tướng thấy rõ người kia đúng là một trong những thân binh của mình, không khỏi kinh hô lên một tiếng, gần như cùng lúc đó, mấy tên thân binh kia cùng lao thẳng tới.
Vèo vèo vèo!
Hơn mười mũi tên sắc bén từ trong côc bắn ra phá không trung, phát ra tiếng gào thét thê lương.
Cổ Chu kêu thảm một tiếng, đầu vai bị một mũi tên xuyên qua, một đầu cắm xuống đống tuyết, gã cố nén đau đớn bò lên, tiếp tục phi người về phía này. Mấy thân binh vừa tới tiếp ứng vừa nhìn vào cốc liền thấy quân Đột Quyết xuất hiện ở cửa, sớm đã giương cung tên trong tay bắn tới.
Mấy tên binh sĩ của Đột Quyết xông ra khỏi cốc cũng không ngờ ngoài cửa cốc lại có nhiều người như vậy, hơi trố mắt nhìn, tên của quân Đường đã tới, hai tên binh sĩ của Đột Quyết tránh không kịp bị bắn ra khỏi ngựa, những tên còn lại lập tức ruổi ngựa tản ra, đều lấy cung tên bắn trả, hai bên bắt đầu đối xạ bên ngoài cửa cốc.
- Chuyện gì vậy, những người Đột Quyết này từ đâu tới?
Từ Lang Tướng thúc ngựa đi tới, cúi người bức hỏi Cổ Chu, Cổ Chu bị trúng tên, gã cố gắng chịu đau, nói với Lang tướng quân:
- Lang tướng, đại đội nhân mã của Đột Quyết tới rồi, chúng ta gặp phải đội quân thám báo tiên phong của Đột quyết, các huynh đệ e là chết rồi.
Từ Lang Tướng sợ hãi nói:
- Có bao nhiêu người ĐỘt Quyết?
Cổ Chu nói:
- Chúng ta nằm trong khe núi, chỉ thấy đông nghìn nghịt, còn chưa tính ra được số lượng đã bị bọn họ phát hiện ra rồi, cả đường đuổi giết, chỉ có một mình thuộc hạ chạy thoát quay về.
Nói tới đây, Cổ Chu cắn răng chịu đựng, nhổ mũi tên khỏi vai ném xuống đất, lớn tiếng nói:
- Đây là kỵ binh thám báo của Đột Quyết, đại đội nhân mã còn ở phía sau, tướng quân mau trở lại Phi Hồ.
Từ Lang Tướng ngẩng đầu nhìn về phía cốc, chỉ thấy bóng lờ mờ, giống như có tới hàng chục người, trên mặt không khỏi nóng lên. Trước sau hai lần có người cảnh báo, hắn trước sau đều nghi ngờ không tin, bây giờ người Đột Quyết trước mặt, hắn lại giống như người bị tát một cái, thật là vừa tức vừa hối hận.
Từ Lang Tướng treo cung lên, rút đao ra, lớn tiếng nói:
- Cổ Chu, Lương Tứ, hai người các ngươi mau chóng quay về Phi Hổ Khẩu nhắn tin cho lão Tiêu, bảo ông ta châm khói lửa, toàn quân quay về Minh Uy Thú.
Cổ Chu giật mình nói:
- Lang tướng, ngài muốn làm gì?
Từ Lang Tướng cười nói:
- Chỉ là hơn chục thám báo của Đột Quyết, ta phải làm thịt chúng.
Dứt lời liền thúc ngựa, đánh về phía cốc.
Lúc này, người du mục của bộ lạc Viêm Nhĩ liền nhìn thấy quả nhiên quân Đột Quyết đã xuất hiện, đã chạy nhanh về phía bộ lạc mình, bộ lạc du mục tren thảo nguyên vừa nghe y nói như vậy, liền nhìn về tình hình kịch liệt ở cửa cốc, nhất thời lâm vào đại loạn, toàn bộ lập tức tăng tốc chạy về hướng Nam.
Từ Nghĩa Sinh nhập ngũ đã mười năm, trấn thủ Phi Hổ Khẩu đã bốn năm, trong quân tuy chuyên quyền độc đoán, nhưng lại rất nhân hậu với thuộc hạ, cho nên, rất được tam quân yêu mến, vừa thấy hắn tự mình xông lên, thân binh của hắn đều kêu gào đi theo.
Cổ Chu dậm chân một cái, đang muốn đoạt một con ngựa của người Khương đang hỗn loạn để khỏi phải đi bộ, chợt thấy một tên thị vệ bị người Đột Quyết bắn thẳng vào họng ngã xuống ngựa, liền đoạt lấy con ngựa kia, nhảy lên, cùng với một thị vệ khác, chạy về phía Phi Hổ Khẩu.
- Chúng ta nên làm gì?
Thiên Ái Nô nhanh chóng rút kiếm, đôi mắt trong suốt như nước nhìn về phía Dương Phàm.
Say Mộng Giang Sơn Say Mộng Giang Sơn - Nguyệt Quan