Fiction reveals truths that reality obscures.

Jessamyn West

 
 
 
 
 
Tác giả: Nguyệt Quan
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 1328 - chưa đầy đủ
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 881 / 7
Cập nhật: 2017-09-24 22:38:00 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 226: Thu Xếp
úc này Thiện Châu đã tổ chức một bữa tiệc rượu đón khách.
Bữa tiệc đón khách được tổ chức tại dịch quán.
Bởi vì từ bắc đến nam có rất nhiều thương nhân, cho nên tại dịch quán kiêm luôn kinh doanh nhà khách, kể từ đó chẳng những không cần triều đình chu cấp tiền bạc ngược lại còn có thể kiếm lời lớn. Hiện giờ dịch quán được trang hoàng lộng lẫy, ngoài đại sảnh đãi tiệc đón khách còn có thượng sảnh, hạ sảnh, chính sảnh, đông sảnh, tây sảnh và vài sảnh khác.
Bên trong quán dịch tường phủ bóng cây dâu. Ngoài những phòng khách, hành lang, còn có mộtcái ao rộng tới vài mẫu, có thể chèo thuyền du ngoạn, câu cá. Nếu rảnh rỗi thì dựa lan can ngắm trăng. Nói chung là khung cảnh nơi đây vô cùng tao nhã.
Vì chỗ này kiêm luôn việc kinh doanh nhà khách cho nên dịch quán được phân ra làm những khu vực khác nhau. Có chỗ chuyên môn tiếp đón các quan viên lui tới, khu vực người đưa tin tức tới. Tất cả các khu vực được xây tường cao ngăn cách, lại có phòng ăn, dãy nhà thả gia súc, kho để hàng.
Lợi dụng thương nhân khắp nơi đông đúc, mở nhà khách kiếm lời, lấy việc kinh doanh khách sạn để bù lại số tiền do triều đình cấp không đủ để nuôi dưỡng dịch quán là chủ ý của Lâu Sư Đức.
Lâu Sư Đức là một vị quan thanh liêm, ngoài bổng lộc của triều đình thì không lấy thêm một đồng. Trong những năm gần đây Hắc Xỉ Thường Chi thống lĩnh quân Thanh nguyên chịu trách nhiệm về quân sự và hành chính còn y là phó chủ quản việc hậu cần và quản lý đồn điền, có thể nói chính là quản tiền. Nhưng bản thân hắn nhà cửa sơ sài, ngay đến cả người hầu cũng không thuê nổi vài người. Bây giờ Vương Hiếu Kiệt và Khâu Thần Tích từ Lạc Dương tới rồi, để cho hắn thiết một bữa yến tiệc trong nhà mình thì y làm không nổi đấy.
Cũng may hai vị này là quan to từ triều đình đến đây, theo lý phải ở tại dịch quán, do dịch quán chịu trách nhiệm việc ăn ở. Lâu Sư Đức mở tiệc chiêu đãi bọn họ ở chỗ này cũng coi là hợp lý lẽ. Trên thực tế Lâu Sư Đức vẫn là vì bọn họ mà thơm lây, nếu không vị Lâu Đại tướng quân là quan chủ quản ở đây có lý gì mà lại chạy đến khu vực tiếp đón quan viên của dịch trạm mà ăn chực.
Lâu Sư Đức và Địch Nhân Kiệt cùng tuổi, cũng đều là những ông lão tóc bạc. Thân thể lão cao gần đến hai mét, miệng vuông vắn, dáng người to béo. Thật ra y cũng là một người vô cùng biết kiềm chế, một nhân vật vô cùng độ lượng, “Gắng chịu nhục” câu thành ngữ này là từ Lâu Sư Đức mà có.
Lâu Sư Đức có một chân bị khuyết tật do khi còn trẻ nhập ngũ chiến đấu, đùi phải bị quân địch dùng câu liêm cắt. Về sau vết thương tuy được chăm sóc tốt nhưng một bên chân đi lại vẫn hơi bất tiện. Hơn nữa giờ y lớn tuổi rồi, thân thể lại mập mạp cho nên sau khi đón tiếp Khâu Thần Tích và Vương Hiếu Kiệt, trên đường đi vào dịch quán, hai người phải đi chậm một chút thì y mới có thể theo kịp.
Vương Hiếu Kiệt xuất thân cũng là tướng lĩnh nơi biên thùy, với Lâu Sư Đức quen biết nhau đã lâu. Nếu nói về sự từng trải so với y cũng không nhiều hơn là mấy vì vậy nhìn thấy Lâu công đi lại khó khăn, gã liền bước lên phía trước dìu lấy y.
Lâu Sư Đức mỉm cười nói:
- Lão phu già rồi, làm phiền Vương tướng quân rồi.
Vương Hiếu Kiệt cung kính nói:
- Lâu công khách khí, Lâu công trấn thủ biên thùy phía tây vất vả lập nhiều công lao. Vương Hiếu Kiệt xuất thân là một kẻ vãn bối, đúng ra nên phải làm như vậy.
Khâu Thần Tích đi ở phía bên kia liếc mắt nhìn Lâu Sư Đức một cái, nói hết sức thản nhiên:
- Lâu công ở Tây Vực kinh doanh đồn điền hơn mười năm, lương thực dự trữ mấy chục nghìn, khiến cho lương thực cung cấp cho binh sĩ ở biên cương sung túc, vừa khiến cho triều đình không phải lo lắng, lại tiết kiệm tiền bạc cho triều đình vô cùng nhiều. Thánh thượng đối với chuyện này rất tán thưởng.
Khâu Thần Tích nói những lời ra vẻ khích lệ này, thật ra là ám chỉ Lâu Sư Đức chỉ là một quan lại nhỏ giỏi về kinh doanh đồn điền, trên phương diện quân sự không có đóng góp nào. Biên thùy Tây Vực là nơi quan trọng, không cần biết ngươi có sở trường gì, nhưng về mặt quân sự cũng phải có chỗ đứng. Nếu trong quân không có công lao thì làm sao có tư cách đảm nhiệm chức vụ lớn.
Mà Lâu Sư Đức bây giờ đúng là đại diện cho Hắc Xỉ Thường Chi là người đang đảm nhiệm chức Kinh Lược đại sứ, hành quân đại tổng quản, quản lý quân Thanh nguyên
Lâu Sư Đức nghe Khâu Thần Tích nói những lời ẩn ý như vậy, nhưng chỉ thản nhiên cười, cũng không giải thích.
Ngược lại Vương Hiếu Kiệt vì hắn mà thấy bất bình, vừa đi vừa nói:
- Khâu Tướng quân nói sai rồi, từ năm Vĩnh Thuần thứ nhất, Lâu công dẫn binh giao chiến với Thổ Phiên, bách chiến bách thắng, uy trấn biên thùy phía Tây. Sau này Hắc Xỉ Thường Chi làm Kinh lược đại sứ quân Thanh nguyên, Lâu công vì làm Phó sứ, nặng về quản lý việc lương thảo, cho nên mới ít có cơ hội dẫn binh đánh giặc.
Khâu Thần Tích cười ha hả, nhìn sang Lâu Sư Đức dáng người mập mạp, đi đứng không còn uy thế thì lại bật cười ha hả, giọng điệu bỡn cợt nói:
- May mắn Lâu công từ đó về sau chưa lần nào dẫn quân giao chiến a, nếu không đã nổi danh anh hùng ở kiếp này, ha hả…
Vương Hiếu Kiệt giận giữ nói:
- Đại tướng nghiêng về bày mưu nghĩ kế, bản lĩnh điều hành ba quân. Chẳng lẽ trong mắt Khâu tướng quân, một vị Thống Soái chỉ dựa vào võ công cá nhân trên chiến trường chém giết? Chỉ nói đến công trạng, Lâu công ở Tây vực bách chiến bách thắng, không biết Khâu tướng quân ngươi đã từng giao chiến với Thổ Phiên và Đột Quyết chưa?
Lâu Sư Đức cắt ngang lời Vương Hiếu Kiệt, ho khan một tiếng nói:
- Tiệc rượu đã bày ở đại sảnh. Nhị vị tướng quân phụng mật chiếu đến đây, không nên nói sang vấn đề khác. Đương nhiên lão phu không hiểu chuyện tướng lĩnh cầm quân. Nhưng hôm nay chỉ có lão phu vì hai vị tướng quân mở tiệc đón khách tẩy trần, kính xin hai vị tướng quân không cần phải cãi nhau nhau. Ha hả! Mời vào trong!
Trên thực tế Khâu Thần Tích và Vương Hiếu Kiệt hiểu rõ chuyện Võ Tắc Thiên phái mình đến đây đấy.. Võ Tắc Thiên phái hai nhóm người, một là Khâu Thần Tích và Vương Hiếu Kiệt tới Lũng Hữu tìm hiểu quân đội Đại Đường bây giờ bố trí, lương thảo, trang bị và các phương diện thực tế khác ra sao, tâm lý trong quân thế nào.
Ngoài ra còn sai người trong “Bách Kỵ” tới đây trinh sát, hiệp đồng tác chiến, điều tra hiện nay Thổ Phiên khống chế khu vực binh lực, trang bị, đường, thành lũy, bộ lạc, cùng các bộ lạc khác tranh chấp nội bộ ra sao để theo đó mà hành động, chia rẽ, làm cho phân hóa. Cái này được gọi là biết rõ đối phương.
Vũ lực đúng là phải dùng, nhưng nếu chỉ sử dụng sức mạnh quân sự là không thể. Sức mạnh quân sự ở khu vực Lũng Hữu có thể thay đổi lớn cục diện ưu thế của Đại Đường so với Đột Quyết và Thổ Phiên. Cho dù trước Dương Kiên hay là triều đại Lý Thế Dân ở Tây Vực có thể dành được chiến tích huy hoàng đó là do biết khéo lợi dụng nội bộ các bộ tộc tranh chấp rồi cuối mới dùng tới sức mạnh quân sự mà giành được đại thắng
Cái gọi là dùng mưu trước dùng binh, là như thế đó.
Mà Võ Tắc Thiên nhiều lần dấy binh chinh phạt Thổ Phiên, tất cả đều dùng vũ lực quân sự, đá chọi với đá. Tuy nhiên kết quả quân ta viễn chính xa xôi, đối phương lại đợi quân ta mệt mỏi rồi mới tất công trong khi khả năng chiến đấu của họ không hề kém hơn ta, binh lực lại chiếm ưu thế. Chưa nói tớiLuận Khâm Lăng là một vị danh tướng như vậy thì Đại đường làm sao còn có cơ hội thắng.
Lần này Võ Tắc Thiên rút kinh nghiệm xương máu, quyết định bắt chước các phương pháp mà Dương Kiên và Lý Thế Dân đã sử dụng.
Xuất hiện ở thời điểm này, Khâu Thần Tích và Võ Tắc Thiên đều cùng chung ý định đấy. Bởi vì hắn muốn nhân cơ hội này mà nắm giữ binh quyền ở Lũng Hữu. Song hắn lại lo lắng chuyện quá khứ liên tiếp bại trận, lại thêm Địch Nhân Kiệt và trọng thần trong triều phản đối, cộng thêm Võ Tắc Thiên tạo áp lực, cho nên hắn tính toán phải tạo ra một trận xung đột ở Lũng Hữu.
Gã cho người Thổ Phiên hoặc là người Đột Quyết một cơ hội, để cho bọn họ tiếp tục áp sát phía đông, chiếm lĩnh một vị trí quân Đường đang trấn giữ, tạo ra một trận huyết án, khiến cho lòng dân oán hận vua, từ đó đảm bảo chuyện xuất binh đánh Tây Vực là chuyện tất nhiên. Đến lúc đó Lâu Sư Đức đang trấn thủ Tây Vực, chủ soái một phương bị thất thủ đương nhiên sẽ phải gánh vác trách nhiệm. Chuyện như thế chắc chắn phải bị xử tử hoặc lưu đày, còn binh quyền dĩ nhiên phải giao lại rồi.
Nhưng trước đó gã còn cần lợi dụng Lâu Sư Đức, lấy được sự tín nhiệm của Lâu Sư Đức. Cho đến lúc Lâu Sư Đức phải chịu tội thì sứ mạng của gã mới hoàn thành xong. Dù sao thì cái tiếng xấu này còn phải để Lâu Sư Đức gánh đấy cho nên tạm thời trước mắt cũng không thích hợp trở mặt với hắn.
Nghĩ đến đây, Khâu Thần Tích vội thay đổi giọng điệu, cười ha hả nói:
- Vương tướng quân tại sao lại nói vậy? Khâu mỗ chỉ là đùa Lâu công một chút thôi. Lâu công dùng binh như thần, Khâu mỗ vô cùng khâm phục.
Khâu Thần Tích nói xong ân cần đỡ lấy bên kia Lâu Sư Đức, mặt mày tươi tỉnh mà nói:
- Lâu công, mời!
Bên bờ thủy đình vang lên tiếng đàn sáo êm tai.
Hai vị nữ nhân người Ba Tư diễm lệ nhẹ nhàng nhảy múa ở trước nhà, tràn ngập phong tình lả lơi. Vũ đạo của cả hai có sức hấp dẫn, thân thể mềm mại quyến rũ, liên tục chuyển động một cách uyển chuyển khoe đường cong cơ thể khiến cho đám nam nhân xem không chớp mắt. Mà ngay cả Đóa Đóa trong thời gian chịu tang bốn chín ngày cũng xem say mê.
Tiểu Nham ghé vào nằm trong lòng Đóa Đóa, mở to hai mắt đen lúng liếng, dường như cũng ngây người nhìn.
Hai vũ công người ngoại quốc Ba Tư, mũi cao mắt nâu, da trắng như tuyết, dung mạo tự nhiên, quyến rũ, rất rung động lòng người.
Thẩm Mộc ngồi xem liên tiếp gật đầu, Nhan Chân Hạo vuốt râu cười nói:
- Hai nữ nhân người Hồ này ta mua được từ một vị thương nhân Đại Thực vào tháng trước. Sắc đẹp hơn người, lại giỏi ca múa khiến cho tăng thêm sự thích thú. Công tử từ xa tới trên đường đi cô đơn lạnh lẽo, ta tặng các nàng cho công tử nhé. Để các nàng ấy hầu hạ chuyện giường chiếu, mài mực, ca hát, nhảy múa mà giải buồn.
- Ha ha…, lão Nhan a! Ngươi thật là khách khí quá, ta đây không thể khách sáo rồi.
Thẩm Mộc cười ha hả, vừa mới xin vui lòng tiếp nhận, bỗng nhiên phát hiện có ánh mắt sắc như dao đang nhìn về phía mình. Thẩm Mộc trong lòng cả kinh, lúc này mới nhớ tới bản thân còn dẫn theo cái bình dấm chua đến đây, vội vàng lựa lời như gió thoảng, sửa lại nói:
- Tuy nhiên, Thẩm Mộc tuổi cũng không còn nhỏ á…, đâu phải như thiếu niên hết sức lông bông, hăng hái a. Hai thiếu nữ này ta định chuyển tặng cho Nhị lang, Nhan huynh ngươi không thấy phiền lòng chứ.
Nhan Chân Hạo cười nói:
- Nếu người đã giao cho công tử, đương nhiên sẽ do công tử bố trí.
Dương Phàm cực kỳ lúng tứng, hai nữ nhân Ba Tư này quả thật xinh đẹp. Là nam nhân, xem các nàng múa, Dương Phàm cũng nhìn không chớp mắt. Nhưng hành động coi những nữ nhân này như hàng hóa trao đổi đưa tới đưa lui, hắn không hề tán thành, chưa nói hắn đến Tây Vực là có nhiệm vụ, dẫn theo hai nữ nhân người Hồ này về sẽ ra sao?
Dương Phàm liên tục khoát tay nói:
- Không thể, không thể, Thẩm huynh cứ giữ lại bên mình sử dụng đi.
Thẩm Mộc bị Thất cô nương dùng ánh mắt có thể giết người đang nhìn, nào dám nhận hai cái kẻ gây tại họa. Mặc dù có chút tiếc rẻ, nhưng lão vẫn ha hả cười nói:
- Ngươi vừa mới nói ta là huynh, huynh trưởng ban tặng, ngươi cũng không nên từ chối.
Dương Phàm nói;
- Không thể, không thể được…
Trong chớp mắt hắn nhìn thấy Trương Nghĩa lập tức nói:
- Ta và Trương huynh mới quen đã thân, lần đầu gặp mặt, cũng không có cái gì làm lễ vật dâng tặng. Một khi đã như vậy, ta liền mượn hoa hiến Phật, tặng hai thiếu nữ này cho Trương huynh đi.
Trương Nghĩa thật không thể ngờ diễm phúc như thế này lại rơi xuống đầu mình, nghe vậy tinh thần phấn chấn cười ha hả nói:
- Thế này, ta đây thật thấy hổ thẹn! ha ha ha ha, Trương mỗ và Nhị lang tuy lần đầu gặp mặt nhưng quả là tâm đầu ý hợp. Sau này ngươi với ta chính là huynh đệ một nhà! Huynh đệ một nhà, ha ha!
Cuối buổi yến tiệc, mâm rượu được dọn đi, thay vào là các loại đồ uống, hoa quả khô, mật ong. Tất cả mọi người dù đi hay ngồi đều bàn chuyện của mình. Thẩm Mộc và Nhan Chân Hạo nhìn nhau, sóng vai chậm rãi đi dọc theo bờ hồ …
Nhan Chân Hạo và Thẩm Mộc thả bước dọc theo bờ hồ.
Trên mặt nước, mấy đôi chim đang thong dong bơi lội. Nhan Chân Hạo nói chuyện cẩn thận với Thẩm Mộc, khi bọn họ đi chậm rãi vòng quanh bờ hồ ba vòng, lại quay trở lại sảnh băn nãy thì Nhan Chân Hạo đã nói đến hồi kết:
- Công tử yên tâm đi, nhóm lương thực đầu tiên đã đưa qua an toàn.
Thẩm Mộc gật gật đầu nói:
- Lương thực, vũ khí, áo giáp, mấy thứ này đều phải cung cấp đúng lúc. Việc khống chế Đột Quyết và Thổ Phiên không thể chỉ dựa vào quân đội của triều đình. Triều đình có đổ bao nhiêu tiền bạc và xương máu chưa chắc đã có thể ngăn được việc bọn họ mở rộng. Hơn nữa địa hình Lũng Hữu dài hẹp, Thổ Phiên ở nam, Đột Quyết ở bắc. Một nam một bắc dùng thế lực chèn ép chúng ta, đường biên giới chạy dài, lúc nào cũng có thể đột kích, khiến cho Lũng Hữu ta được cái này thì mất cái khác, hai mặt đều có địch. Đây cũng là nguyên nhân thuận lợi của bọn họ, giúp cho chúng nhiều lần tràn sang. Nếu chúng ta có thể làm cho bên trong chúng có một bộ phận bị rối loạn, phải tập trung toàn bộ sức lực để đối phó, lại phải tàn sát, thu dọn lại thế cục. Chúng ta giúp đỡ cho Đông Đột Quyết mạnh lên là một biện pháp tốt. Gốc rễ của nó là ở Đột Quyết, đỡ được nó lên, giúp nó đoạt được địa bàn, đoạt bộ lạc của Tây Đột Quyết, hai bên chém giết nhau. Trong triều đình những kẻ sĩ biết nhìn xa trông rộng sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này, chúng ta có thể ra tay đối phó với con mãnh hổ còn lại!
Nhan Chân Hạo liên tiếp gật đầu nói:
- Công tử suy nghĩ lâu dài, tính toán quá nhiều, Nhan mỗ đã hiểu. Có ta ở đây, ngươi không cần phải lo lắng, tất cả mọi thứ cần cung cấp, tuyệt đối sẽ không nhầm lẫn và chậm chễ.
Thẩm Mộc gật đầu nói:
- Như thế, ta an tâm. Ta đến Lũng Hữu này còn có một số việc cần làm. Việc này không quan hệ đến ngươi. Ngươi là thương nhân chỉ cần làm tốt những việc này, để cho ta không phải lo lắng về sau là đã giúp đỡ lớn rồi.
Nhan Chân Hạo cười ha hả nói:
- Công tử yên tâm!
Chủ đề chính nói xong, hai người đều thoải mái. Nhan Chân Hạo trêu ghẹo nói:
- Ta nhớ được năm trước lúc ở Trường An, công tử vẫn phong lưu phóng khoáng, vẫn là khách quen, dựa hồng ngả xanh, rất tiêu dao. Hai thiếu nữ người hồ này là ta dùng nhiều tiền để mua lại đấy. Ta cũng chưa từng động đến. Ban đầu nghĩ định đến mừng thọ năm nay của công tử sẽ lấy làm một lễ vật đưa tới. Công tử làm sao mà lại vòng vo như trẻ con hả?
Thẩm Mộc oán giận nói:
- Ngươi còn nói! Đưa thì cứ đưa, lại còn gióng trống khua chiêng mà tặng. Ngươi để cho ta trước mặt Thất… Ôi! Ta làm sao mà có thể thu nhận a!
Nhan Chân Hạo chợt nói:
- Trong hai thiếu nữ kia có một người công tử không muốn làm mất lòng hay sao? Để cho ta đoán. ừ… Hẳn là vị khí chất cao quý, cử chỉ thanh nhã, cô nương mặc váy màu lam nhạt à?
Thẩm Mộc không nói, chỉ thể hiện một bộ dạng đau lòng nhức óc.
Nhan Chân Hạo cười nói:
- Công tử quả nhiên là có sao Hồng loan chiếu mạng, liên tục gặp diễm phúc a, vị cô nương đó được đấy. Ha hả, việc này là ta suy nghĩ không chu đáo, vốn chỉ nghĩ nàng là một nữ nhân bình thường ở bên cạnh ngươi, không nghĩ nàng có ảnh hưởng lớn như vậy. Như thế đi, chờ ta quay về tìm kiếm hai nữ nhân người Hồ tuyệt hảo sẽ gửi tới cho công tử.
- Không cần đâu!
Thẩm Mộc cười nói:
- May mà Dương nhị không chịu thu nhận chuyển tặng lại cho Trương Nghĩa. Ta với tiểu tử Dương nhị thì khách khách khí khí, nhưng thật ra đối với lão Đại không khách khí, ha hả! Sau khi rời khỏi đây, ta lại bảo hắn đem người qua là được.
Thẩm Mộc mới nói được tới đây, thì trông thấy Trương Nghĩa nghiêng lông mày, suy nghĩ, vẻ mặt hài lòng thỏa mãn từ một ngã rẽ trong rừng đi ra, đi theo sau là hai nữ nhân người Hồ. Lúc này, mái tóc cả hai đều rối, quần áo không chỉnh tề, trên má còn chưa hết ửng hồng.
Liếc mắt một cái thấy Thẩm Mộc, Trương Nghĩa lập tức cười ra động tác tiếp đón:
- Hàaaa..!Hai người đàn bà này đúng thật là tuyệt vời, mông vừa tròn vừa lớn, chết mê người mà…
Thẩm Mộc nhìn Trương Nghĩa, lại nhìn hai nữ nhân đằng sau kia, trừng mắt nói:
- Ngươi…, ngươi ở chỗ này làm việc đó hay sao?
Trương Nghĩa đem ngón tay cái dựng lên, đắc ý hoan hỷ nói:
- Trong rừng a! Đã hai tháng ta không gần gũi thân thể nữ nhân rồi, hôm nay thật sự là thoải mái.
Thẩm Mộc ngửa mặt lên trời thở dài mà nói:
- Sao ta lại quên, ngươi được gọi là Tiểu Phi Tướng, sao chỉ có từng đó mà ngươi đã mau khoái chí!
Lúc Thẩm mộc và mọi người rời khỏi Nhan gia, Nhan Chân Hạo mở rộng cửa giữa long trọng đưa tiễn.
Vì phòng ngừa có người chú ý, Dương Phàm cũng không muốn ra về trên hai cái xe kia mà đưa xe giao cho Thẩm Mộc đi luôn, cùng lúc chuyển tặng Trương Nghĩa một gã người hồ đóng giả mặc trang phục giống Đóa Đóa, trong lòng ôm một bao vải hình dạng giống như đang bế một đứa bé con. Trước lúc lên xe còn cố ý đè lên bức màn làm cho người ngoài có thể nhìn thấy thấp thoáng.
Thẩm Mộc đi bộ ra khỏi phủ,ở trước cửa phủ nói chuyện một lúc lâu với Nhan Chân Hạo, mới trèo lên xe, nghêng ngang mà đến Hoàng Thủy dịch quán. Trong các khách sạn tại địa phương này thì chỗ đó là là nơi tốt nhất..
Dương Phàm và Đóa Đóa thì bế đứa nhỏ, thừa dịp lúc bọn họ ở trước cửa phủ giả vờ giả vịt nói chuyện, thì được Cung phu nhân tự mình đưa đến cửa ngách sân sau, vội vàng rời đi.
Lúc trước, quản sự của Nhan phủ đã nhắc nhở bọn họ vài câu, khiến cho bọn hắn biết đường đi lối lại trong thành Hoàng Thủy, biết được chỗ có khu dân cư chuyên cho thuê, bán nhà. Cho nên sau khi rời khỏi Nhan phủ, bọn họ chạy vội tới nam thành.
Vì tòa thành này có rất nhiều thương nhân, khách qua lại buôn bán, cho nên cửa hàng, nhà trọ, tửu quán, thanh lâu, rất đông đúc. Toàn thành này được chia thành các khu vực khá rõ ràng. Đông thành là chỗ đặt các cơ quan của triều đình và thương gia giàu có. Các phủ đệ to lớn cổ kính tập trung ở đó. Tây thành tập trung các loại cửa hàng buôn bán.Bắc thành thì các tụ điểm ăn chơi là chính. Nam thành là nơi dân cư tập trung tại đây.
Cho nên muốn thuê nơi ở lâu dài, đến nam thành là dễ dàng tìm thuê được. Đóa Đóa ôm đứa nhỏ đi theo phía sau Dương Phàm, cứ như cô vợ nhỏ nhắm mắt mà theo đuôi. Bọn họ dọc theo đông thành rẽ trực tiếp hướng nam thành. Trên đường Dương Phàm hỏi thăm dân bản địa thông tin thuê bán nhà cửa. Sau khi tiến đễn ngã tư đường cái, họ đi tiếp rồi rẽ vào ngõ thứ nhất của nam thành.
Trong ngõ hẻm, cả hai người nối đuôi nhau tiến vào trong một cái nhà. Ở đây chỉ có một thanh niên mặc khố mình trần một thân cơ bắp rắn chắc, đen nhánh dưới tán cây đang bổ củi. Bên tường có một đống củi thật cao, bên dưới là củi bổ đã lâu rồi, trên mặt là những bó củi mới được bổ.
Trước đống củi có một tảng đá. Người thanh niên kia một tay cầm búa, dựng thẳng khối gỗ lên, bổ xuống một nhát, khỗi gỗ được bổ làm hai khúc. Mới nhìn thì bên tường củi nhiều như vậy đều là thành quả lao động chẻ củi của hắn hôm nay. Củi gỗ bên tường đều mới được chẻ, gã vẫn tiếp tục bổ củi có lực vừa chuẩn lại vừa nhanh.
Dưới bóng cây để đó một cái ghế Hồ, một người phụ nữ trên dưới bốn mươi tuổi mặc một y phục váy dài vàng nhạt còn mới, nắm chặt lấy một chân ngồi trên ghế mà trách mắng gã:
- Ngươi xem đã lớn thế này rồi, làm sao mà ngay cả người thân cận cũng không có hả? Lúc ngươi đi làm mật thám có năng lực như vậy, giả long, giả hổ, nhưng vừa gặp cha mẹ con gái nhà người ta liền ăn không nên đọi nói không nên lời, đánh ba gậy cũng không ra được cái rắm!
Thanh niên kia không nói một lời, chỉ vùi đầu chẻ củi khiến cho người phụ nữ kia tức giận nói:
- Ngươi có nghe thấy lão nương nói chuyện không đấy? Chỉ có biết chẻ củi! Mỗi lần ra ngoài trở về chỉ bổ cho lão nương một đống củi. Có bổ nhiều củi hơn nữa, thì lão nương vẫn phải sống một mình ở nhà? Không có con dâu, lấy đâu ra cháu lớn. Cứ nhìn thấy trẻ con nhà người khác, ta lại thật thèm muốn. Ta nói Xá Kê nha, tuy rằng Cao gia ta xuống dốc rồi, nhưng ngươi dù sao cũng là con cháu hoàng thất Cao Cú Lệ. Nhà ngươi không quan tâm tới chuyện vợ con thì Cao gia chúng ra không phải là tuyệt hậu rồi sao?
- Ba~
Lại hai đoạn gỗ đánh rơi trên mặt đất, thanh niên kia bất đắc dĩ quay đầu lại nói:
- A nương! Xem người nói kìa, con mới hơn hai mươi tuổi, thế nào mà người đã lo lắng đến chuyện tuyệt hậu vậy.
Người phụ nữ tức giận nói:
- Ngươi đúng là đầu gỗ! Cái tên Hắc Điểu Tài mới trước đây còn chơi đùa với ngươi vậy mà mười lăm tuổi đã làm cha. Hiện giờ hắn đã có bốn nha đầu gọi là cha rồi. Ngươi đã hơn hai mươi tuổi còn thấy là chưa muộn sao? Ngay cả một người vợ ngươi cũng không có chỉ biết chẻ củi, chẻ củi. Cứ chẻ củi thì vợ và con ngươi sẽ tìm đến tận cửa sao?
Người phụ nữ vừa nói tới đây, có người đập cửa gõ “cong cong” vài cái, rồi từ ngoài có âm thanh của một cô nương cất giọng hỏi:
- Xin hỏi, trong nhà có ai không?
Người phụ nữ trừng mắt nhìn đứa con một cái, đứng dậy đi ra cửa sân, chỉ thấy một nữ tử xinh đẹp mắt to, trong lòng ôm một đứa bé, quyến rũ đứng ở cửa hỏi:
- Đại nương, xin cho hỏi nhà của người có cho thuê, bán không?
Người phụ nữ kia nhìn nàng từ đầu đến chân, chần chừ hỏi:
- Đúng là có phòng trống, thuê cũng được, bán cũng được, cô nương ngươi…
Đóa Đóa nghe xong lời thì vui vẻ quay đầu hướng về phía xa gọi:
- Nhị ca, không cần tìm nữa…, gia đình này còn phòng cho thuê, bán!
Nghe thấy Đóa Đóa gọi, Dương Phàm đang ở của nhà khác hỏi han, lập tức chạy tới.
Người phụ nữ nhìn bộ dạng của bọn hắn hỏi:
- Các ngươi… là vợ chồng?
Khu vực Lũng Tây này, có một số nữ tử thành thân đối với lang quân nhà mình gọi là Ca đấy. Bởi vậy người phụ nữ mới không xác định được chính xác quan hệ của hai người.
Dương Phàm cười nói:
- Đại nương hiểu lầm rồi, vị cô nương này là Lư nghĩa muội, ta giúp nàng tới tìm mua một chỗ ở thôi.
Người phụ nữ “Ồ” lên một tiếng đứng tránh sang một bên cửa nói:
- Các người vào đây nói chuyện.
Dương Phàm và Đóa Đóa vào sân liền nhìn thấy một người đàn ông tóc sam, cường tráng đang ở trần, tay cầm một cái búa sắc bén, đứng ở đằng kia lạnh lùng xem xét bọn họ.
Người thanh niên đó hết sức lặng lẽ kiệm lời, nhưng người phụ nữ này thì ngược lại, lôi kéo hai người bọn họ vào trong sân ngồi xuống, cùng với bọn họ đàm phán.
Hóa ra người phụ nữ này là Phác thị, còn người thanh niên kia là con trai độc nhất của nàng tên là Cao Xá Kê, Hai mẹ con họ sống ở đây, trong nhà có hai phòng bỏ không. Có điều ngôi nhà cũng không đẹp đẽ lắm, chỉ là một ngôi nhà bằng đất thường thấy ở địa phương này. Mái nhà được lấy bùn đất trộn lẫn với cây cỏ, lại che một lớp ngói giống như những ngôi nhà bình thường của người dân ở đây.
Bởi vì trong nhà chỉ có hai người, đứa con lại không thường xuyên ở nhà, cho nên bà ta muốn cho thuê chỗ phía sau hoặc bán đi, tránh bỏ không chỗ đó. Phía sau ngôi nhà nếu là bán rồi người mua chỉ cần xây ở giữa một bức tường, trên mặt sau mở một cái cửa là có thể làm đường ra vào ở ngõ khác rồi, không cần phải sửa chữa nhiều.
Vốn Phác thị chỉ là tính toán nghĩ biện pháp bán cái nhà, kết quả nàng vừa nhìn thấy thân phận của vị cô nương xinh đẹp này liền thay đổi ý định.
Thì ra, trên đường đi Dương Phàm đã cùng Đóa Đóa bàn bạc một chút, cho rằng nàng không nên lấy thân phận là một phụ nữ đã có chồng, dù sao cuộc sống sau này nàng còn phải lập gia đình. Hơn nữa nhìn vào thực tế nàng chưa lập gia đình mà đã có con, về lâu về dài khó tránh hàng xóm láng giềng sẽ hiểu ra, không khỏi sẽ có lòng nghi ngờ.
Chuyện xảy ra ở Lạc Dương sẽ không truyền xa đến vậy, nói không chừng Võ Du Nghi thậm chí còn không biết người hắn muốn tìm đã sinh ra một đứa con, lấy thân phận một cô nương chưa lập gia đình mà sinh sống. Việc này sẽ dễ dàng cho nàng bắt đầu cuộc sống của mình. Về phần đứa nhỏ, cứ nói là đứa con của anh trai nàng. Anh trai và chị dâu gặp phải thổ phỉ mà thiệt mạng. Còn Dương Phàm thấy nàng và đứa nhỏ gặp chuyện bất bình mà cứu giúp.
Đóa Đóa ngẫm lại thấy cũng hợp lý, liền đồng ý theo sắp đặt của hắn. Chính vì nỗi khổ đứa con trai không tìm được vợ, Phác thị nghe nói thân thế của Đóa Đóa cô nương thì nhất thời thông cảm mà rơi lệ. Đột nhiên nàng nghĩ đến đến đứa con của chính mình không có nổi một người vợ và con, lại nhìn cô nương Đóa Đóa, liền có một cảm giác như lão bà nhìn con dâu, càng nhìn càng cảm thấy thích.
Phác thị lập tức nhiệt tình mà nói:
- Như vậy a! Thật là một cô nương đáng thương, vậy ngươi ở lại tại chỗ này của ta đi, chỉ cần ba đồng hai là được. Ngươi là một cô nương lại dẫn một đứa bé, theo ta thấy, trong lúc này cứ để tường như thế không cần phải mở cửa khác. Chúng ta cứ chia sân trước sân sau mà ở, hai bên có thể giúp đỡ lẫn nhau.
Dương Phàm có chút băn khoăn nhìn cái người thanh niên lặng lẽ kiệm lời, rồi hỏi:
- Đại nương! Trong nhà chỉ có hai mẹ con sao? Lệnh lang đã kết hôn chưa?
Phác thị đập tay một cái, cười nói:
- Này! Việc này, người không cần phải lo lắng. Chúng ta là gia đình tử tế, con trai ta lại thành thật. Còn nữa a, hắn là người trong quân đội là thuộc hạ của Lâu Đại sứ, sẽ không làm mấy việc xằng bấy đấy đâu.
- Hả?
Dương Phàm làm như là không tin. Phác thị vội vàng chạy vào trong buồng lấy quân phục và thẻ bài của đứa con trai đặt trước mặt Dương Phàm cho hắn xem rõ ràng, nói:
- Ngươi xem một chút, đúng vậy nhé! Nếu không phải con ta ở trong quân ngũ thường xuyên không có nhà, lão thân đâu phải vì tiền bạc mà bán căn phòng đằng sau căn nhà đâu. Vị tráng sĩ này, ngươi cứ yên tâm đi. Gia đình chúng ta ở đây đã mấy chục năm, tuân theo phép nước, nào dám làm những chuyện không ngay thẳng. Lão thân thấy rất hợp ý với khuê nữ này, để cho nàng ở tại chỗ này tốt lắm. Bình thường lão thân ở nhà một mình, sợ buồn phiền, hai bên ở với nhau cũng có bạn mà.
Phác thị nói xong, dường như cũng sợ hình dạng đứa con kia dọa con gái nhà người ta, trừng mắt nói với hắn:
- Lão nương ở đây nói chuyện của ngươi, ngươi rầu rĩ nghe cái gì, lăn đi chẻ củi đốt đi!
Cao Xá Kê dùng đao gọt đục cái bánh xe bên hiên, khuôn mặt không có biểu hiện gì. Bị mẹ hắn mắng một câu, cũng không lên tiếng, chỉ yên lặng mang theo búa xoay người đi chẻ củi, Phác thị cười ha hả hai tiếng ân cần nói với Đóa Đóa:
- Cô nương, ngươi thấy thế nào?
Dương Phàm cũng nhìn về phía Đóa Đóa liếc mắt thăm dò một cái. Đóa Đóa cô nương nhìn mặt mũi hiền lành của Phác thị, lại quay đầu nhìn nhìn Cao Xá Kê đang ở trong san vùi đầu chẻ củi, không biết là thanh niên trầm mặc kiệm lời dường như hung hãn này có nguy hiểm gì nhưng ngược lại cảm thấy hắn an tâm đáng tin cậy, liền nhìn Dương Phàm gật gật đầu.
Dương Phàm mỉm cười nói:
- Tốt! Nếu thế Đóa Đóa ngươi và Phác đại nương từ nay về sau chính là hàng xóm rồi!
Lúc Dương Phàm đi khỏi Cao gia, Đóa Đóa ôm đứa nhỏ đang cùng Phác thị đưa hắn ra đến đầu ngõ, Dương Phàm lại một lần nữa kêu nàng trở về. Đóa Đóa bỗng nhiên giao đứa nhỏ vào tay của Phác thị, đến trước mặt Dương Phàm trịnh trọng dập đầu ba cái, lệ rơi đầy mặt.
Đi chậm trên đường dài, nhớ đến cảnh tượng này Dương Phàm cũng không khỏi thổn thức, đồng thời lại có cảm giác thoải mái một chút. Cho dù là thế nào, đến đây mọi chuyện đã tạm thời trôi qua, hắn sẽ không quên vị đại mẫu thân Xuân Ny Nhi cô đơn lẻ loi bị chôn phía dưới kho thóc số bảy kia. Nếu nàng trên trời có linh thiêng, cuối cùng được nhìn thấy con mình bình an trở về cố hương, nàng cũng có thể mỉm cười nơi cửu tuyền.
Chuyến đi đến Lũng Hữu đã giải quyết được sự vướng mắc trong lòng. Tiếp đây hắn nên vì mục tiêu của mình mà cố gắng rồi!
Say Mộng Giang Sơn Say Mộng Giang Sơn - Nguyệt Quan