Hãy biến vết thương lòng thành những bài học có ý nghĩa.

Oprah Winfrey

 
 
 
 
 
Tác giả: Nguyệt Quan
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 1328 - chưa đầy đủ
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 881 / 7
Cập nhật: 2017-09-24 22:38:00 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 207: Thất Cô Nương Tới!
hất Thất cô nương xuất thân ở Lý thị Lũng Tây, đại danh tên Lý Lăng Thuyên.
Bộ tộc Lý Thị vốn rất đông, cho tới giờ chia làm hai nhánh hệ lớn, một hệ xuất phát ở Lũng Tây, một hệ xuất phát từ Triệu Quận.
Lý thị Triệu Quận hùng cứ Hà Bắc, cùng với Vương, Thôi, Lô, Trinh xưng danh Ngũ đại quận tính (năm họ lớn nhất Quận)
Lý thị Lũng Tây vốn danh vọng, thực lực đều kém hơn Lý thị Triệu Quận, nhưng Đại đường khai quốc Hoàng đế Lý Uyên tự xưng rằng tổ tiên chính là Hoàng đế Lý Hạo đã lập nên Tây Lương, cho nên chiếu lạnh thiên hạ, đổi Lũng Tây thành Lý tính quận vọng (họ lý là họ tượng trưng), do đó họ Lý ở Lũng Tây đã đè bẹp họ Lý ở Triệu Quận, trở thành quận vọng của tất cả người họ Lý khắp thiên hạ.
Thiên hạ Lý thị từ nay về sau đều lấy “Lũng Tây đường” làm quận hào.
Đương nhiên, Hoàng đế Đại Đường mặc dù tự nhận có nguồn gốc từ Lý thị ở Lũng Tây vọng tộc, nhưng cũng không có nghĩa Lý thị Lũng Tây đều là Hoàng tộc. Phần đông bộ tộc Lý thị Lũng Tây này vốn có nguồn gốc từ Hoàng đế Thụy Diễm, có tộc thiểu số Tây Địch vốn có họ Lý, trở thành chư hầu, còn đổi họ thành họ Lý.
Hoàng tộc Lý Đường, mặc dù cũng tự xưng là xuất thân từ bộ tộc Lý thị Lũng Tây, nhưng bọn họ là Hoàng tộc, từ khi mới đầu đã thoát khỏi vòng Lý thị Lũng Tây, tộc Lý thị Lũng Tây có trưởng giả thế lực hùng mạnh, đức cao vọng trọng, được công nhận là tộc trưởng, quản lý toàn bộ sự vụ cộng đồng dòng họ Lý thị.
Thế hệ này, tộc trưởng Lý thị Lũng Tây này chính là ông nội của Thất Thất cô nương, vị lão nhân Lũng Tây này rất mắn đẻ, sinh liền mười bảy đứa con, chết non bốn, còn lại mười ba con trai, những người này đều kế thừa gen di truyền của phụ thân, ai nấy cũng đều rất mắn đẻ.
Con trưởng tông chính là phụ thân của Thất Thất cô nương, sinh ra sáu đứa con trai, bảy đứa con gái, cho nên Thất Thất cô nương có sáu huynh trưởng, sáu tỷ tỷ, đương nhiên cũng có sáu tỷ phu. Sáu ca ca của nàng ở Lũng Tây đều là nhân vật có danh tiếng có quyền thế, sáu tỷ phu đương nhiên cũng không kém cỏi, nếu không, làm sao sau lưng Thất Thất cô nương lại có nhiều cái “không thể trêu vào” như thế, Khương công tử luôn không coi ai ra gì làm sao vừa thấy nàng đã đau đầu.
Thật vất vả đuổi được Thất Thất cô nương đi rồi, Khương công tử bất đắc dĩ lắc đầu:
- Chỉ có nữ tử và tiểu nhân là khó nuôi!
Đằng trước cửa Mã gia đã đánh loạn thành một đoàn, Tô Phường Chính và các bô lão lớn tiếng hô quát, các võ hầu, phường đinh đang dự tiệc uống rượu mừng cũng nhúng tay ngăn cản, dần dần khống chế được cục diện.
Khuôn mặt Hoa đại nương như miêu nhi trong hí khúc, thở hồng hộc bị người ta đẩy ra, người đánh với nàng là thôn phụ hai má sưng như đầu heo, nhìn không nhận ra được diện mạo trước kia.
Tiếng la hét dần nhỏ lại, nàng vẫn dũng mãnh theo sát nam nhân của mình, một hán tử nông thôn tên Xích Trung, tỏ rõ uy phong:
- Tên hèn kia! Thân nam tử làm ngọn lửa trong nhà, mà ra đường đánh rắm cũng không kêu, ngươi trơ mắt nhìn nương tử của mình bị khi dễ thế hả?
- Đủ rồi!
Tô Phường Chính quát to một tiếng, ngăn tiếng mắng của nàng lại, lạnh lùng nhìn qua đám người, lớn tiếng nói:
- Giải tán! Tất cả về nhà, con mẹ nó về nhà hết đi, cút hết!
Tô Phường Chính giận dữ thật sự là rất có phong độ, với tràng diện này cũng không có cách nào tiếp tục tiệc mừng, mọi người đều rời đi, Tô Phường Chính lại quát:
- Tất cả phường đinh của bản phường ở lại. Giúp đỡ dọn dẹp!
Một buổi tiệc mừng cứ thế kết thúc trong không khí không vui.
Trong phòng tân nương tử Đông Phòng Diện Phiến Nhi nhào lên giường gạch che mặt khóc, trong Tây phòng Mã đại nương ngồi trên đầu giường rơi lệ không tiếng động, Mã Kiều ngòi xổm trước cánh cửa nhà mình, mặt lúc xanh lúc tím, một cỗ lửa giận vô hình cũng không biết phát tác với ai.
Dương Phàm nhìn các phường đinh đang giúp đỡ dọn dẹp ngoài viện, bước tới gần Mã Kiều nói:
- Kiều ca nhi, ngươi là nam nhân, có thể đảm đương! Lúc này, ngươi ngồi xổm ở đây giận dỗi với ai? Lão nương Tây phòng khóc, tức phụ Đông phòng khóc, ngươi định một nhà ba người cứ thế cả đêm hả?
- Ta…
Mã Kiều ngẩng đầu, chỉ nói được một tiếng, hai mắt đỏ lên, nước mắt vỡ loang trong ánh mắt.
Thẩm Mộc cũng đi tới, vén áo bào, ngồi xổm xuống bên cạnh Mã Kiều an ủi:
- Mã huynh đệ, cái này gọi là, người thân giàu cũng được, người thân nghèo cũng được, chỉ cần thân nhân luôn thân cận giúp đỡ lẫn nhau là được, cũng có kẻ hạ lưu, thậm chí thấy cuộc sống của ngươi vui vẻ hơn mình, cố ý gây sự với ngươi đấy. Ngươi gặp chuyện này, thật tâm không đáng coi là chuyện.
Dương Phàm cũng ngồi xổm xuống một bên, nói:
- Thẩm huynh nói rất đúng! Việc hôm nay cũng không phải do ngươi xử lý việc hôn sự không tốt để người ta chê cười. Ngày mai truyền ra phố cũng không phải ngươi mất mặt. Ngươi đó, trước hết phải dỗ dàn đại nương đi, ta sẽ giúp ngươi an ủi Ninh tỷ, chỉ cần ba người một nhà các ngươi ổn thỏa, chút chuyện trong bữa hỉ yến hôm nay tính là cái khỉ gỉ!
Dương Phàm và Thẩm Mộc ngươi một lời ta một câu, dần dần cũng cởi được nút thắt trong lòng Mã Kiều, cẩn thận ngẫm lại, hai người này nói rất có lý. Mã Kiều gật đầu, cảm kích:
- Ừ! Các ngươi nói rất đúng, ta là nam nhân! Hôm nay thành gia, ta chính là trụ cột trong nhà, lão nương ta khóc, tức phụ nhà ta khóc, ta không thể cũng khóc như thế!
Y lau nước mắt, nói:
- Để ta đi khuyên nhủ a mẫu!
Dương Phàm gật gật đầu, nhìn vào Tây phòng của y, quay đàu nói với Thẩm Mộc:
- Thẩm huynh…
Thẩm Mộc lại cười nói:
- Ngươi đi đi, ta ở đây đợi!
Dương Phàm gật gật đầu, đi về phía Đông phòng.
Lúc này, cá phương đinh mỗi người một tay đã dọn xong đống đổ nát, trong ngoài viện đều sạch sẽ, không còn chút bộ dáng của bàn nát chén vỡ. Tô Phường Chính mới nhìn thấy Thẩm Mộc, Dương Phàm nói chuyện với Mã Kiều, cho là bọn họ đều là bạn tốt trong quân, nhướn mày đi tới, thở dài hỏi:
- Vị tiểu huynh đệ này….
Thẩm Mộc đáp:
- Lão nhân gia vất vả rồi, may có ngài giúp đỡ. Không có gì, trong thân tộc có nhiều người, khó tránh khỏi xảy ra chút tranh chấp.
Thẩm Mộc nói xong, lấy ra hai xâu tiền:
- Mọi người đều vất vả, làm phiền lão nhân gia…
Sắc mặt Tô Phường Chính trầm xuống:
- Ngươi làm cái gì vậy?
Thẩm Mộc cười nói:
- Lão nhân gia xin đừng trách, tại hạ nào dãm hạ nhục lão trượng, vừa rồi, có rất nhiều huynh đệ chỉ lo hỗ trợ, còn chưa kịp ăn miếng cơm, uống ngụm rượu, đây là chút tâm ý tại hạ thay Mã Kiều đưa cho họ, lão trượng đức cao vọng trọng, chuyện này làm phiền ngài giúp đỡ.
Tô Phương Chính nghe xong, sắc mặt dịu xuống, nghĩ một chút, bèn nhận lấy chỗ tiền:
- Nếu đã vậy, lão phu không khách sáo với ngươi. Khuyên nhủ Kiều ca nhi một chút, chớ để trong lòng, lão phu dẫn bọn họ đi trước.
Trong phòng phía đông, Diện Phiến Nhi trùm chăn kín mặt, nằm lỳ trên giường không chịu dậy, cái trò hài hôm nay thật là khiến cho nàng mất hết mặt mũi, đây là một ngày quan trọng nhất cuộc đời người con gái, kết quả lại qua như thế, nàng thật sự rất thương tâm.
Dương Phàm đứng một lúc lâu mới chậm rãi nói:
- Hôm nay là ngày Hoàng đạo thích hợp thành thân, ta nghĩ, không chỉ trong thành Lạc Dương, chỉ sợ khắp thiên hạ đều có rất nhiều nữ nhi trở thành nương tử…
Lời dạo đầu của Dương Phàm rất đặc biệt, khiến cho Diện Phiến Nhi không tự chủ được, thu lại tiếng khóc, dựng lỗ tai nghe.
- Có người, hôm nay mát mày mát mặt, từ nay về sau gia đình hòa thuận, phu xướng phụ tùy, hạnh phúc vô cùng; cũng có người, hôm nay không đủ thể diện, nhưng sau khi thành thân, gia đình vẫn hòa thuận, vợ chồng ân ái; có có người khác, lúc này vui vẻ khoái hoạt, nghĩ rằng cả đời sẽ ân ái hạnh phúc, càng về sau lại càng đồng sang dị mộng, sống với nhau như người lạ.
Cũng có người, không tình không nguyện, ngày đại hỉ lại đại bi, sau này cũng không có một ngày êm ấm…. rất nhiều. Bởi vì hôm nay có chuyện không vui, Ninh tỷ, tỷ khẳng định không thể là người hạnh phúc nhất, nhưng có thể làm người hạnh phúc thứ hai, nàng nói đúng không?
Diện Phiến Nhi lặng lẽ lau nước mắt, Dương Phàm nói:
- Vì lo liệu hôn sự cho hai người, đại nương rất vất vả, nếu hai người vui vẻ khoái hoạt, cuộc sống của lão nhân gia còn êm đềm vui vẻ. Ta biết Ninh tỷ có chút thương tâm, nhưng những chuyện này thực sự không tính là gì, mất mặt đâu phải là ngươi và Kiều ca nhi?
Có một vài người không biết lý lẽ, khiến cho các ngươi phải khó chịu trong ngày đại hỉ của mình, nhưng nếu mình cứ luẩn quẩn trong lòng, vốn chỉ là một chuyên không thoải mái nho nhỏ, hơn nữa lại là sự không thoải mái do người khác tạo nên, thật sự sẽ biến thành sự không thoải mái của mình rồi, cứ không ngừng nghĩ đến chuyện không vui hôm nay, chỉ sợ sau này cũng phải mất một khoảng thời gian rất dài mới có thể dịu đi. Ninh tỷ, tỷ lớn hơn tiểu đệ vài tuổi, ngươi nói xem có đúng không?
Diện Phiến Nhi nhẹ nhàng ngồi dậy, lặng lẽ nhìn Dương Phàm.
Hắn cười cười, nói:
- Đi an ủi lão bà bà của tỷ một chút đi, lão nhân gia còn khó chịu hơn cả tỷ đó. Sau đó, không cần nhớ lại chuyện không thoải mái hôm nay, hôm nay là ngày đại hỉ của tỷ. Đêm nay, tỷ có thể là cô dâu xinh đẹp nhất không?
Khuôn mặt xinh đẹp của Diện Phiến Nhi đỏ ửng lên, sự bi thương và xấu hổ tức giận trong mắt cũng vô tình tán đi.
Đợi Dương Phàm khuyên được Diện Phiến Nhi hồi tâm chuyển ý, Mã Kiều tới sương phòng cũng an ủi được cho Mã mẫu cười lên, ai nấy đi nghỉ, Dương Phàm mới cùng Thẩm Mộc rời khỏi Mã gia. Khi bọn họ rời Mã gia, ánh trăng đã treo quá ngọn cây, rất nhiều nhà đã yên tĩnh, không thấy một ngọn đèn,
Nhưng trong Phường Tu Văn còn có một nơi luôn đèn đuốc sáng trưng, suốt đêm không ngớt. Địa phương này vốn là ban ngày im ắng, ban đêm mới ồn ào náo động, chính là Túy Xuân Lâu, thanh lâu lớn nhất phường Tu Văn.
Tuy Lạc Dương cấm đi lại ban đêm, nhưng cũng không nói ban đêm nhất định phải về nhà, chỉ là không cho đi lại trên đường mà thôi, cho nên, rất nhiều hương khách, chạng vạng tối sẽ tìm đến thanh lâu, ăn uống, thưởng ca múa, cùng vui thú với bạn bè, tới đêm khuya, chọn lấy một cô nương xinh đẹp say giấc mộng hương.
Lúc này, ở Túy Xuân Lầu chính là lúc các khách tìm vui đến đông nhất, trước lầu đèn đỏ treo cao, tiếng sáo trúc phiêu phiêu đưa đẩy.
Khi ở trên phố, Dương Phàm nghe người ta nói chuyện phiếm, không chỉ một lần nhắc đến thanh lâu, nhưng nơi mấy người đàn ông thô bỉ này tìm đến thật không tính là thanh lâu, chỉ có thể gọi là kỹ viện, đi vào cởi quần xong xuôi bèn đi ra, không có tình thú, nơi thực sự là cao nhã tầm hoan, đối với Dương Phàm mà nói, chính là nơi thần bí của Tân Kỳ Nhi.
Khi hai người bước vào tửu lầu, cũng không có một đàn oanh oanh yến yến hương phấn dung tục mồm năm miệng mười chào đón thấp kém, cũng không có tú bà tròn như một ấm trà bước tới cao giọng hô “Các cô nương mau tiếp khách”. Chào đón chỉ là một tiểu nhị vai vắt khăn mặt, khuôn mặt tươi cười, khách khí lịch sự.
Thẩm Mộc rất tự nhiên phân phó:
- Một phòng khách tao nhã lịch sự yên tĩnh có thể nghỉ trọ, bảy tám món đồ ăn sáng đơn giản, hâm một vò Kiếm Nam Thiêu Xuân, lại gọi sáu tỷ tỷ nhanh nhẹn, dung nhan nổi bật, thổi sáo kéo đàn, giỏi ca múa tới cùng uống rượu với chúng ta!
Tiểu nhị nghe xong, toét miệng cười hớn hở, khẽ khom người nói:
- Hai vị khách quan, mời đi bên này!
Lúc này, bởi vì trong phường Tu Văn hôm nay có sáu nhà thành thân, phường môn tứ phía cũng không đóng, một phường đinh canh gác cửa phía bắc còn đang ngáp ruồi, muốn đóng cửa sổ, treo khóa lên, vào trong phòng nghỉ của trạm canh nghỉ ngơi một chút, bên ngoài bỗng nhiên vài vị cô nương anh khí bừng bừng đi vào, hai trong số đó là Thiên Ái Nô và Thất cô nương.
Say Mộng Giang Sơn Say Mộng Giang Sơn - Nguyệt Quan