"We humans have lost the wisdom of genuinely resting and relaxing. We worry too much. We don't allow our bodies to heal, and we don't allow our minds and hearts to heal.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Nguyệt Quan
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 1328 - chưa đầy đủ
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 881 / 7
Cập nhật: 2017-09-24 22:38:00 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 117: Ngươi Nói Xem Là Vì Cái Gì?
iết Hoài Nghĩa trông thấy Thái Bình công chúa và Thượng Quan Uyển Nhi rời đi, hừ một tiếng nặng nề, đảo mắt thấy Dương Phàm lại lộ ra một nụ cười, mới vừa rồi tất cả những gì Dương Phàm nói y đều nghe thấy hết. Tiết Hoài Nghĩa vốn là kẻ thất phu, rất coi trọng nghĩa khí giang hồ, Dương Phàm trả lời thật là trung thành, đối với tính khí của hắn mà nói càng đặc biệt.
Tiết Hoài Nghĩa vỗ vỗ bả vai Dương Phàm lớn tiếng nói:
- Ngươi đừng có nghe người kia dụ dỗ, ngươi hãy nghĩ đến tương lai tốt đẹp sau này, mỗ nhất định sẽ tạo cho ngươi một tiền đồ to lớn.
Ở đây vẫn có rất nhiều cung nữ thanh tú, thái giám nội thị, Tiết Hoài Nghĩa công khai chỉ trích Thái Bình công chúa là dụ dỗ người khác, hoàn toàn không sợ những lời này sẽ đến tai Thái Bình công chúa.
Thật ra trong lòng Tiết Hoài Nghĩa, Thái Bình công chúa đích thực là một kẻ mê hoặc lòng ngươi, mỗi lần thấy nàng trong lòng cũng không khỏi nghĩ này nghĩ nọ.
Yêu quái bậc này, không phải là kẻ dụ dỗ thì là cái gì?
Thái Bình công chúa và Thượng Quan Uyển Nhi vừa đi, chỗ này cũng không thể tiếp tục so tài, cứ xem tình hình trước mắt tăng nhân trong chùa Bạch Mã muốn so cũng không được nữa, đám hòa thượng đều khoác trang phục tăng nhân chuẩn bị rời khỏi Hoàng cung.
Tiết Hoài Nghĩa dẫn đám hòa thượng đi ra ngoài, vừa đi vừa hỏi tình huống so tài vừa mới rồi. Dương Phàm mặc dù cáu giận Mã Kiều không hăng hái tranh giành, nhưng mà sợ một khi đám hòa thượng này thêm mắm thêm muối mà chọc cho Tiết Hoài Nghĩa nổi giận, Mã Kiều khó tránh bị cho một trận, vội vàng cướp lời nói vài câu, lập tức chuyển đề tài khác cười hì hì nói:
- Phương trượng, đại hội thi đấu Thượng Nguyên nếu chúng ta có thể ra mặt, phương trượng dự định ban thưởng cho chúng đệ tử những gì?
Những lời này các đệ tử ai chả muốn biết, đáng lẽ định mách tội Mã Kiều nhưng lại nhất thời ngậm miệng vểnh tai lên nghe Tiết Hoài Nghĩa nói. Tiết Hoài Nghĩa vung tay lên nói:
- Nếu các ngươi đem lại uy phong cho chùa Bạch Mã, thưởng cho mỗi người một trăm ngàn đồng!
Chúng hòa thượng nghe xong liền lập tức hoan hô như sấm động, Tiết Hoài Nghĩa liếc Dương Phàm một cái lại nói:
- Còn cề phần ngươi, Chùa Bạch Mã ta có thể đủ tư cách tiến cung dự thi, công lao của ngươi lớn nhất. Ta đã từng nói, muốn cho ngươi một tiền đồ to lớn, ngươi muốn cái gì?
Dương Phàm nói:
- Đệ tử… Muốn cùng Thập cửu sư đệ cùng nhau tòng quân!
Tiết Hoài Nghĩa hơi ngẩn ra, y nói muốn tạo cho Dương Phàm một con đường công danh, đây cũng không phải là nói ngoa, nhưng y chỉ định sắp xếp cho một mình Dương Phàm cai quản một chùa miếu nào đó thuộc quyền chùa Bạch Mã, hoặc là cho hắn chuyển thành đệ tử tục gia trong chùa Bạch Mã, lợi dụng mình là Đại tướng quân cho hắn giữ tạm một cái chức danh hão cấp hàm tướng quân, nói đi nói lại thật ra là không muốn cho hắn rời khỏi mình.
Tết Nguyên Tiêu mỗi năm một lần, nếu Dương Phàm rời đi hắn tìm đâu ra được một người dẫn dắt chùa Bạch Mã thi đấu.
Tiết Hoài Nghĩa có chút không vui mà nói:
- Sao thế? Thập Thất ngươi thật sự muốn rời đi sao?
Dương Phàm vội đi sát lại hạ giọng nói:
- Phương trượng, nếu không phải vì ngài, đệ tử và Thập Bát đã sớm chạy trốn biệt tăm rồi, ân nghĩa của ngài làm sao đệ tử quên? Nếu như đệ tử hám lợi, thì cũng dễ hiểu dựa vào ngài cây to mới hóng gió tốt a, ngài nói có đúng không?
Sắc mặt Tiết Hoài Nghĩa dịu đi, nói:
- Vậy sao ngươi….
Dương Phàm ra bộ sầu khổ nói:
- Phương trượng, đệ tử chỉ là không muốn làm hòa thượng mà thôi. Thực ra đệ tử bất kể đi đến đâu vẫn như cũ là đệ tử của phương trượng. Còn nữa, nếu đệ tử vào cấm quân có năng lực thể hiện bản lĩnh,, đối với phương trượng ngài cũng không có gì không tốt a!
Phương trượng ngài nghĩ xem, phương trượng có Thiên Hậu một lòng tin tưởng, tất nhiên không có người dám chống lại ngài, nhưng dù sao nếu gặp chuyện vẫn phải phiền Thái Hậu ra mặt. Nếu phương trượng ở các nơi, nhất là trong quân có người của mình thì phương trượng ngài như là cây đại thụ có một bộ rễ ăn sâu, mặc gió Đông, Tây, Nam, Bắc bất kể thế nào cũng không mảy may lay động được ngài. Thiên Hậu… dù sao tuổi tác đã lớn…
Tiết Hoài Nghĩa dường như hiểu ra, chậm rãi gật đầu nói:
- Ừ! Nói có lý! Tốt, ngươi thật có lòng, sau Thượng Nguyên năm nay ta sẽ đưa ngươi và Thập Cửu vào cấm quân!
Dương Phàm vội nói cảm ơn:
- Đa tạ phương trượng!
Dương Phàm biết được Sở Thiên Ca tâm nguyện lớn nhất chính là trở lại cấm quân, liền manh nha suy nghĩ cách để gia nhập cấm quân, chỉ có điều không có cơ hội mở miệng. Hiện tại Tiết Hoài Nghĩa và Thái Bình công chúa hai phe khác nhau, cũng là ngoài ý muốn hoàn thành cho hắn
Nhớ ngày đó, hắn trà trộn vào chùa Bạch Mã vốn là giải quyết chuyện trước mắt, thật không nghĩ tới chỉ một Tiết Hoài Nghĩa, hắn chẳng những có thể đến những nơi trọng yếu trong cung điện Đại Đường cùng Thượng Quan Uyển Nhi, mà ngay cả việc tiếp cận Khâu Thần Tích cũng có cơ hội, Tiết hòa thượng này thật đúng là ngôi sao may mắn của hắn a!
Mặc dù chùa Bạch Mã cùng các cao thủ đại nội đọ sức một trận chỉ thua một bóng, khiến bọn họ vô cùng hưng phấn, Nhưng trải qua một trận đấu này bọn họ vẫn còn nhiều thiếu sót, cho dù ngoài miệng không thừa nhận.
Từ nay về sau việc huấn luyện bọn hắn càng thêm khắc khổ. Dương Phàm vốn không yên tâm lo nghĩ cái đám lưu manh vô lại này không chịu nổi khó nhọc, không nghĩ rằng một khi thúc đẩy ý chí chiến đấu không chịu thua của bọn họ, bọn họ lại chịu được cực khổ hơn so với người bình thường.
Phải biết rằng bọn họ gia cảnh không tốt, không cơm ăn áo mặc, chẳng nơi nương tựa mới trở thành lưu manh vô lại, những năm đó đã trải qua nhiều gian khổ, mặc dù hiện giờ trở thành lưu manh, nhưng sự nhiệt tình chịu khổ cực trong xương cốt không mất đi, chỉ có điều bị vẻ láu cá bên ngoài che giấu, hiện tại đã có ý chí tranh đấu, lại có Tiết Hoài Nghĩa treo thưởng, bọn họ sao có thể không dùng toàn bộ sức lực mà ứng phó?
Cứ hai ngày bọn lại vào trong cung cùng tranh cao thấp với đội đá cầu trong cung một trận. Sau khi trở về xem xét thiếu xót của mình, tiếp tục khổ luyện tài nghệ. Dương Phàm mỗi lần thi đấu là chủ lực của đội bóng cùng với Tạ Tiểu Mãn trong đại nội giao đấu không chỉ một hai lần. Cả hai người đối với đối phương đều có ấn tượng sâu sắc. Vừa trông thấy nhau đã như hai con gà trống nhào vào tranh đấu, nghĩ cách áp đảo đối phương.
Khâu Tích Thần đã đưa tin đến, những người giỏi đá cầu điều động trong các lộ cấm quân ngày mai là tụ tập xong xuôi, đến lúc đưa đến chùa Bạch Mã để so tài nghệ, cho nên ngày này Dương Phàm không cho mọi người quá nhiều bài tập huấn luyện, chỉ cần hoạt động khởi động thân thể, để tránh tiêu hao nhiều sức lực của bọn họ
Mã Kiều mấy ngày nay luôn bị đối xử lạnh nhạt, trận đấu này tất nhiên không được tham gia. Hoạt động hàng ngày ở chùa Bạch Mã này, hắn đều bị gạt sang một bên. Thử nghĩ xem một người đang ở trong đoàn mà bị tất cả mọi người coi như không thấy, ăn một bữa cơm cũng không có người nào ngồi cùng, đó là cái loại cảm giác gì vậy?
Phải tham gia hòa nhập với một tập thể như vậy thật không dễ dàng, bị một tập thể xa lánh cũng dễ như trở bàn tay. Một vụ làm sai cũng đủ để cho mọi người la, đánh. Nhỏ đến như một nhà, một phường, lớn đến như một thành, một quốc gia cũng y như vậy.
Mã Kiều đơn độc, ngồi trên mặt đất dưới bóng râm của cây Hòe, cằm gác lên đầu gối, nhìn đồng đội trên sân bóng, vẻ mặt sa sút.
- Cứ như vậy đi, Sở đại ca, ngươicũng về nghỉ ngơi một chút đi. Ngày mai chúng ta có trận thi đấu với cấm quân, thắng thua không sao cả, quan trọng là làm quen với đấu pháp của bọn họ, học tập sở trường của bọn họ, đọ sức với đội ngũ hùng mạnh thật sự như thế, chúng ta mới có thể đề cao bản thân.
- Ừ… được, ngươi cũng nghỉ ngơi sớm đi, tối nay đừng có luyện tập kỹ thuật cưỡi ngựa nữa.
Sở Cuồng Ca muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ gật đầu, nói một câu giống như Dương Phàm, xoay người hướng thiện phòng đi tới.
Sở Cuồng Ca rất có niềm tin đối với năng lực đánh cầu của mình. Dương Phàm trải qua gian luyện tập gian khổ này, kỹ thuật cưỡi ngựa cũng đột nhiên tiến bộ, hơn nữa hắn vốn có kỹ thuật dẫn bóng xuất quỷ nhập thần để bù đắp cho kỹ thuật cưỡi ngựa so với cao thủ còn kém một bậc. Sở Cuồng Ca tin tưởng nếu trong đội ngũ của bọn họ lại có hai ba kẻ cao thủ giống như gã và Dương Phàm là đủ để tranh giành cao thấp cùng với đội cấm quân.
Nhưng mà cao thủ như vậy chỉ có thể gặp chứ không có thể cầu, dựa vào hai người bọn họ làm chủ lực, hừng hực mãnh liệt đánh cầu mà giành được thắng lợi, khó khăn không ít. Sở Cuồng Ca đối với chuyện này không đủ lòng tin. Mà việc này lại quan hệ đến việc gã có trở về cấm quân được hay không, cho nên áp lực tâm lý của gã thật lớn.
Chẳng qua là tâm sự lần này dù nói cho Dương Phàm biết, Dương Phàm cũng không có cách nào, lại càng tăng thêm phiền não, chi bằng không nói. Dương Phàm thật ra cũng biết rõ áp lực tâm lý của Sở Cuồng Ca, trận đấu này đối vớiTiết Hoài Nghĩa nói thì là thể diện, đối với đám lưu manh thì là vì một trăm ngàn đồng, đối với hắn và Sở Cuồng Ca mà nói thật sự có ý nghĩa vô cùng trọng đại.
Nhưng hắn cũng hiểu những lo lắng này tất nhiên không nói ra cho nên chỉ lẳng lặng đưa mắt nhìn Sở Cuồng Ca căng thẳng nện bước, cũng không nói gì.
Mã Kiều thấy Dương Phàm đang rảnh, thân người bất giác thẳng lên dường như sợ Dương Phàm không nhìn thấy gã. Mấy ngày nay bởi vì mọi người lạnh nhạt khiến gã buồn chán, mất tinh thần, chỉ dám theo đuôi mà không dám nói gì, ngay cả Dương Phàm gã cũng có chút e sợ không dám tiếp xúc. Nhưng mà trong tất cả mọi người gã chỉ có Dương Phàm là cực kỳ có tình cảm, lúc này càng mong thân thiết với Dương Phàm.
- Kiều ca, huynh đi theo ta!
Dương Phàm quả nhiên đi tới, lại chỉ nói một câu, thân mình vẫn không ngừng theo hướng hậu viện đi tới. Mã Kiều vội vàng đứng dậy, phủi bụi ở đít quần đi theo sau hắn.
Hoàng hôn cuối mùa thu, bên trong Tháp Lâm vô cùng tĩnh mịch.
Phật bậc thứ nhất, Phật bậc thứ ba, Phật bậc thứ năm, từ một đến bảy dựa theo sự khác biệt về địa vị các tăng lữ qua đời mà kiến tạo thành. giống như từng toà bảo tháp yên lặng ở sừng sững ở đó đã tạo nên một rừng tháp âm u miên mật.
Dương Phàm vào trong Tháp Lâm chậm rãi mà đi, đi một lát, đến tòa mái cong bên trên, ngồi xuống nền Phật bảy tầng phủ đầy rong rêu xanh, quay đầu nhìn Mã Kiều vỗ tảng đá bên cạnh mình ra hiệu. Mã Kiều hiểu ý mà đi tới, cẩn thận ngồi xuống bên cạnh hắn.
Dương Phàm ngẩng mặt nhìn lên, hoàng hôn sẫm không trung, nhìn một lúc bỗng nhiên từ từ hỏi:
- Kiều ca, huynh nói xem người ta sống rốt cuộc là vì cái gì?
Mã Kiều trong lòng còn đang thấp thỏm, không biết nên dùng lời nào để xóa tan cục diện lạnh lùng này, tự nhiên nghe nghe thấy hắn nói vậy không khỏi buồn cười một chút:
- Không phải chứ, Tiểu Phàm, đệ vừa mới làm hòa thượng được mấy ngày mà đã học theo lão hòa thượng có động tác, lời nói thâm sâu, chả nhẽ ngươi thật muốn làm hòa thượng sao?
Dương Phàm nghiêm túc trừng mắt nhìn gã từng chữ mà nói:
- Đây không phải là lời nói thâm sâu, ta chỉ muốn biết người ta sống cuối cùng là vì cái gì?
Mã Kiều mù tịt, cẩn thận suy nghĩ một lúc sau mới lúng ta lúng túng trả lời:
- Còn sống… Cha mẹ sinh ra ta đương nhiên là phải sống. Còn sống là tốt rồi, sống lâu để hiếu kính với cha mẹ, lấy vợ sinh con, nối dài hương hỏa, hẳn là…hẳn là phải đúng như vậy rồi, nếu không… ngươi nói xem là vì cái gì?
Say Mộng Giang Sơn Say Mộng Giang Sơn - Nguyệt Quan