Books are lighthouses erected in the great sea of time.

E.P. Whipple

 
 
 
 
 
Tác giả: Đông Tẫn Hoan
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 50
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 545 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 02:27:52 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10: Chuyện 囧 Không Thể Thừa Nhận
ở mắt ra nhìn thấy Cố Bắc Viễn ngồi dựa vào vách, một bàn tay đặt lên đùi, ánh mắt chăm chú vào cuốn sách trên tay, mắt hơi cúi xuống, lông mi thật dài thỉnh thoảng như cánh bướm chập chờn khẽ động. Mũi cao thẳng, gương mặt tuấn mĩ với những đường cong hoàn hảo, toàn bộ con người thanh tĩnh xinh đẹp, anh tuấn lạnh lùng. Nhìn hắn, Thi Hiểu Nhiên không khỏi ngây người.
Nhận thấy được ánh mắt của nàng nhìn mình, Cố Bắc Viễn ngẩng đầu lên,“Ngươi tỉnh?”
“Đã có ai nói với người là người rất tuấn tú chưa?” Thi Hiểu Nhiên phục hồi lại tinh thần, chắc là có rất nhiều người nói qua rồi. Hơn nữa hắn còn có vài vị phu nhân, nữ nhân trong nhà không phải luôn nịnh bợ tranh thủ giành tình cảm sao? Nghĩ đến mấy vị phu nhân của Cố Bắc Viễn trong Thất Dương Cung, Thi Hiểu Nhiên liền cảm thấy trong lòng không thoải mái.
“Ngươi thấy thế?” Cố Bắc Viễn nhìn nàng hỏi lại.
“Dù sao ta cũng thấy rằng người rất tuấn tú, ta rất thích người như vậy đó. Nếu người ở chỗ của ta, khẳng định có thể làm ngôi sao.” Nói xong Thi Hiểu Nhiên cũng ý thức được chính mình lỡ lời.
Cố Bắc Viễn trong mắt nổi lên ý cười thản nhiên, không có truy vấn “ ngôi sao” là cái gì, “ nơi của ta” là ở nơi nào.
Thi Hiểu Nhiên ngồi dậy, cầm cái đệm dựa dựa vào “Nhị cung chủ, mỗi lần đi xa nhà người đều phải ngồi trên xe ngựa nhiều ngày sao?”
“Ta bình thường không ngồi xe.”
“Cũng phải, ngồi xe thực nhàm chán.” Thi Hiểu Nhiên nghĩ đến bình thường võ lâm nhân sĩ đều cưỡi ngựa. Cưỡi ngựa thật thích — đương nhiên nếu như không bị ngã xuống.
“Thời điểm khác cũng thực nhàm chán.” Thanh âm bình thản.
“Thì ra là vậy.” có lẽ đứng ở chỗ cao không tránh khỏi lạnh lẽo, thân là cung chủ của một trong tam đại môn phái, muốn bao nhiêu tiền có bấy nhiêu, muốn bao nhiêu mỹ nữ liền được, người đứng ở vị trí này, còn có cái gì phải theo đuổi, cuối cùng chỉ còn lại nhàm chán.
Lúc trời gần hoàng hôn thì xe ngựa ngừng lại trong rừng. Thi Hiểu Nhiên xuống xe tản bộ, nhìn mới biết cháo là từ đâu mà có. Hai gã tùy tùng lấy ra một cái bếp lò nhỏ, nhóm lửa, kê cái nồi lên, bắt đầu hầm cháo. Mà bếp lò, xoong chảo, chén bát đều là đặt ở thùng phía dưới xe ngựa. Cái xe này của Cố Bắc Viễn cũng ẩn giấu không ít thứ thực dụng.
Đám tùy tùng lại nhóm một đám lửa, đặt lên trên một cái nồi lớn. Động tác của bọn họ rất nhanh, đối với việc bày biện bếp ăn dã ngoại vô cùng thuần thục.
Thi Hiểu Nhiên đứng ngây người một hồi rồi trở về trong xe nghỉ ngơi, lần này sinh bệnh tổn thương nguyên khí, xem ra còn phải nằm dưỡng vài ngày.
Sau một lúc, Cố Bắc Viễn bưng cháo tới, Thi Hiểu Nhiên vừa ăn vừa nghĩ: rõ ràng ta mới là nha hoàn, sao lại có cảm giác ngược lại?
Khi ăn xong cháo, một chén dược lại được bưng tới, Thi Hiểu Nhiên nhìn trên bàn không thấy điểm tâm, vội hỏi: “Nhị cung chủ, còn có điểm tâm hay kẹo linh tinh không?”
Cố Bắc Viễn chỉ về phía ngăn kéo nhỏ trên tủ, Thi Hiểu Nhiên đi qua mở ra, bên trong có mấy bao giấy nhỏ, mở ra liền thấy, đúng là mứt hoa quả. Một bọc nhỏ khác còn có hạt dưa, điểm tâm linh tinh. Vừa nhìn thấy, mặt mày Thi Hiểu Nhiên hớn hở.
Buổi tối không có tiếp tục lên đường, Thi Hiểu Nhiên một mình ngủ trên xe ngựa. Những người khác vây quanh đống lửa phụ cận, tìm cây dựa vào mà ngủ.
Buổi sáng vẫn là Cố Bắc Viễn lên xe đánh thức nàng, giúp nàng đứng lên ăn điểm tâm xong lại ngủ tiếp. Cuộc sống của Thi Hiểu Nhiên lúc này không khác gì một con heo, ăn ngủ, ngủ ăn, mọi thứ cần đều có người cấp cho, nếu không có thuốc Đông y đắng ngắt kia thì thật hoàn mỹ.
Nghỉ ngơi như vậy hai ngày, tinh thần Thi Hiểu Nhiên tốt lên rất nhiều, không còn tức ngực hay vô lực, khẩu vị cũng tốt, chỉ là vẫn còn chút chóng mặt, kỳ thật rất khó nói có phải bởi vì nàng ngủ nhiều quá hay không.
Buổi sáng hôm nay, Cố Bắc Viễn tiến vào xem, thấy nàng vẫn đang ngủ, lay đầu nàng “Dậy thôi, chúng ta còn một quãng đường dài phải đi.”
Thi Hiểu Nhiên mơ mơ màng màng mở mắt ra, không cam tâm tình nguyện ngồi dậy, cảm giác được giữa hai chân có gì đó ẩm ướt dính dính, đột nhiên cảm thấy bụng một trận đau đớn co rút, Thi Hiểu Nhiên mặt trắng bệch – không phải là đại di mụ ( dì cả – kinh nguyệt) đến chứ?
Kéo cao chăn lên, Thi Hiểu Nhiên thật cẩn thận dùng tay trái sờ soạng một chút ở dưới mông, quả nhiên tấm thảm trên nhuyễn tháp một mảng ẩm ướt, trong lòng muốn khóc: Trời ạ, đây là chuyện dọa người cỡ nào!
Xuyên đến thế giới này hơn một tháng, thời gian đại di mụ đến muộn vài ngày so với trước kia, suýt chút nữa thì nàng cũng quên mất tiêu chuyện này. Hiện tại chung quanh còn cả đống nam nhân, hơn nữa bọn nàng còn đang ở nơi hoang vu hẻo lánh, phải hỏi ai để mượn đồ nguyệt sự đây?
Cố Bắc Viễn thấy sắc mặt nàng trắng bệch, có chút lo lắng: “Làm sao vậy?”
Thi Hiểu Nhiên lúc này mới nhớ bên cạnh còn có một đại nam nhân, mặt lại biến đỏ, lúng túng nói “Không, không có gì, nhị cung chủ người đi ra ngoài trước đi.”
Cố Bắc Viễn càng thêm lo lắng, vươn bàn tay đặt lên trán nàng xem có phải lại phát sốt hay không, không ngờ tay vừa đặt lên lại bị Thi Hiểu Nhiên gạt ra, chỉ nghe nàng nói: “Nhị cung chủ, người đi ra ngoài trước đi.”
Cố Bắc Viễn cảm thấy nàng có gì đó không ổn: cúi đầu, cắn môi, sắc mặt đỏ ửng. Phút chốc, hắn chợt thấy trong không khí có mùi máu tươi, sắc mặt đại biến “Ngươi bị thương?”
Giờ phút này Thi Hiểu Nhiên hận không có cái động để chui vào, gắt gao túm chăn không nói lời nào.
“Làm sao lại chảy máu?” Nói xong hắn nhẹ nhàng lôi kéo chăn.
Một bàn tay đột nhiên đẩy hắn ra,“Ngươi đi nhanh, đi ra ngoài nhanh đi!” Thi Hiểu Nhiên xấu hổ muốn khóc.
Trong lòng Cố Bắc Viễn hoảng hốt, nắm lấy cánh tay Thi Hiểu Nhiên, dùng một chút lực kéo nàng vào trong lòng, tay kia tóm lấy chăn lôi ra. Nhất thời, vết máu trên tấm thảm hiện ra, mông váy Thi Hiểu Nhiên cũng có một vết máu lớn. “ Sao lại chảy nhiều máu như vậy? Ngươi bị thương khi nào?”
Ta khinh, nam nhân này không phải là cái gì cũng không biết chứ? Thi Hiểu Nhiên dùng sức giãy dụa, muốn ngồi trở lại tháp, nhưng làm thế nào cũng thoát không ra được vòng tay hắn, nàng liền kêu to “Ngươi mau buông tay ra, cái tên lưu manh này!”
Cố Bắc Viễn không để ý tới nàng, quay đầu hướng ra phía ngoài hô: “Tất Hàm, mau tới đây, hình như nàng bị nội thương!”
Tất Hàm nghe được tiếng kêu, vội vàng đi đến bên cửa xe. Vừa tới thì thấy Thi Hiểu Nhiên đang tựa vào người Cố Bắc Viễn, nói:“Nhị cung chủ, người buông nàng ra, để tại hạ tới chẩn trị.”
Thi Hiểu Nhiên hiện tại càng quẫn, kêu lên:“Ngươi không cần lại đây, đi xa một chút. Ta còn lâu mới bị nội thương, các ngươi đều đi ra ngoài, đi nhanh đi!”
Tất Hàm nghe nàng lớn tiếng, bộ dáng không giống như bị nội thương, lại thoáng nhìn thấy trên tháp một mảnh đỏ sẫm, vội hỏi: “Thi cô nương chảy máu sao?”
“Phải, chảy rất nhiều máu, ngươi mau đến xem xem.” Cố Bắc Viễn thanh âm khẩn trương, vội buông nàng, ý muốn đi ra ngoài để cho Tất Hàm chẩn trị cho nàng.
“Của ta chỉ là hiện tượng bình thường, các ngươi hiểu hay không hả, đi ra ngoài đi!” Thừa dịp tay được buông ra, trong nháy mắt, Thi Hiểu Nhiên chạy về ngồi trên tháp, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai đoạt lại chăn, phủ kín cả người.
Tất Hàm thấy gương mặt nàng đỏ lựng, trong lòng lập tức hiểu được, trên mặt biểu hiện khó xử: “Nhị cung chủ, người xuống xe trước đi, Thi cô nương là nữ tử, nguyệt sự đến, không cần khẩn trương.”
Ông trời ạ, tha thứ cho nhị cung chủ đáng thương đi, y đối với nữ nhân thật sự một chút cũng không hiểu biết! Tất Hàm trên trán nhỏ một giọt mồ hôi. ( gần giống như thế này này -> =.=° )
Vẻ mặt Cố Bắc Viễn nghi hoặc, nhưng vẫn xuống xe, đóng cửa lại.
Tất Hàm dùng đôi ba câu giải thích đơn giản một chút về nguyệt sự của nữ tử, vẻ mặt Cố Bắc Viễn thuần khiết xen lẫn nghi hoặc hỏi: “Chảy máu như vậy thực sự không có vấn đề gì ư?”
“Không có vấn đề gì cả”.
“Thế vì sao sắc mặt nàng lúc trắng lúc hồng?”
“Bị nam nhân nhìn thấy nên ngượng ngùng” Tất Hàm thật muốn phát điên!
Cố Bắc Viễn cuối cùng hiểu được một chút.
“Chúng ta đều là nam nhân, rất bất tiện, hiện tại cách đội ngũ đón dâu không xa lắm, vẫn nên đi cùng họ thôi.”
“Cũng tốt.” trong lòng Cố Bắc Viễn tuy có chút xấu hổ nhưng trên mặt lại không biểu hiện gì.
Thi Hiểu Nhiên núp trong chăn, cảm giác được máu giữa hai chân chậm rãi chảy ra, không thể cứ để nó tiếp tục như thế chứ? Chính mình sinh bệnh bị mang đi, trên xe ngựa này làm sao có cái gì có thể dùng để xử lý thứ này! Lần này thật sự là quá xấu hổ, mau mau có một chiếc UFO đến mang nàng đi đi.
Cố Bắc Viễn đẩy cửa xe ra tiến vào, đặt điểm tâm ở trên bàn nhỏ. Nhìn đến người trên giường chăn kéo đến lên tận đầu, nhẹ giọng nói: “Ăn cơm trước đi, sau đó chúng ta sẽ cùng đội ngũ đón dâu hợp lại, nhiều nhất là nửa ngày, đến lúc đó cũng tiện cho ngươi”
Thi Hiểu Nhiên đợi một lúc lâu không thấy thanh âm của hắn, nghĩ hắn đã ra ngoài, vừa ló đầu ra thấy người còn đứng đó, mặt lại đỏ lựng.
“Không cần lo lắng về chăn mền, trong tủ còn có quần áo sạch cùng đệm chăn.” Thanh âm rất tự nhiên.
“Cảm ơn Nhị cung chủ.” Nam nhân này đã thú đến lão bà thứ năm rồi vậy mà chuyện nguyệt sự của nữ nhân lại hoàn toàn không biết gì cả, quan trọng là hiện tại đã biết mà cũng không thấy xấu hổ, nội tâm thật sự rất cường đại!
Thấy nàng trên mặt vẫn là một mảnh đỏ ửng, Cố Bắc Viễn không tiện ở lại, vội bước ra khỏi xe.
Hôm nay hắn cũng không lên xe, Thi Hiểu Nhiên nằm trong chăn không nhúc nhích, hai tay ôm bụng, ngủ cũng không ngủ được. Tới gần trưa khi thấy được đội ngũ đón dâu, xe dừng lại, có hai nữ nhân tiến vào, mang đồ dùng nữ nhân đến, giúp nàng thay đổi lại chăn đệm, Thi Hiểu Nhiên thấy các nàng mặc dù trên mặt không biểu hiện, nhưng chung quy cảm thấy trong lòng các nàng không biết chê cười nàng thế nào, thật là mất mặt quá đi!
Sau khi sửa sang lại sạch sẽ, cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái hơn rất nhiều, nhưng bụng vẫn đau dữ dội. Tất Hàm sau khi thấy mấy người đi ra, liền tiến vào hỏi thăm Thi Hiểu Nhiên.
“Nhị cung chủ đi trước một bước, dặn ta chiếu cố ngươi thật tốt. Hiện tại ngươi cảm thấy như thế nào?”
“Rất tốt, cám ơn ngươi.”
Tất Hàm bắt mạch cho nàng, mỉm cười: “Nhị cung chủ đối với ngươi thật sự tốt.”
“Là rất tốt, ta cũng không nghĩ tới Thất Dương Cung Nhị cung chủ lại hiền lành như vậy. Tính ra trước kia hắn cũng từng cứu ta.”
“Nếu là như thế, ngươi lúc này nên lấy thân báo đáp.” Ngừng một chút, lại nói “Cũng không cần phiền toái như vậy, ngươi là của hồi môn được Phi Thiên Bảo đưa tới, vốn là người của hắn.”
Nhắc tới điểm này trong lòng Thi Hiểu Nhiên không thoải mái, các ngươi có hiểu cái gì gọi là nhân quyền hay không? Cái gì mà ta là người của hắn, tuy rằng con người hắn cũng tốt, nhưng là đã có lão bà rồi! Trong lòng tuy rằng căm giận bất bình, nhưng ngoài mặt không dám nói gì.
Tất Hàm thấy trên mặt nàng hình như có chút hờn giận, có thể là nàng có chút để ý tới danh phận, thầm nghĩ nguyên lai cũng chỉ là một nữ tử thế tục bình thường, nhưng mà như vậy cũng tốt.
Không có cùng suy nghĩ, Thi Hiểu Nhiên cũng không muốn nói nhiều với hắn, bèn bảo hắn nếu không có việc gì khác thì mời đi ra ngoài. Nếu nàng có tự do thì tốt rồi, hiện tại tới Thất Dương Cung chỉ sợ cả nửa đời sau đều phải ở lại nơi đó!
Lộ trình tiếp theo cũng không phát sinh chuyện gì, Thi Hiểu Nhiên vẫn ngồi ở trong xe, không có ai cùng nàng nói chuyện phiếm, cảm thấy có chút nhàm chán. Thời điểm không ngủ được chỉ có thể dựa vào cái đệm, mở cửa sổ xem phong cảnh trên đường. Lúc bọn họ đi ngang qua thôn, nàng sẽ ngắm nhìn nông nhân làm việc ở dưới ruộng, ống quần kéo qua đầu gối. Lúc bọn họ đi ngang rừng cây, nàng ngẫu nhiên sẽ thấy một hai con sóc nhỏ lủi qua, tốc độ cực nhanh, cũng có thể nhìn thấy vô số chim nhỏ xinh đẹp trước giờ chưa từng gặp vỗ cánh ríu rít chuyền qua các cành cây. Còn lúc đi ngang qua thành trấn, có đám kẻ chọn người mua rộn ràng nhốn nháo, cũng có người nhìn đội ngũ của bọn họ mà chỉ trỏ linh tinh.
Trên đường đi, Tất Hàm vẫn thường xuyên vào thăm nàng, nhưng không nói nhiều lắm. Hắn cũng không đánh xe, Thi Hiểu Nhiên cũng biết hắn là một trong bốn sứ giả của Thất Dương Cung, muốn trí tuệ có trí tuệ, muốn mưu lược có mưu lược, còn thông hiểu y thuật, võ công cũng cao hơn Giản Thất, Bạch Cửu rất nhiều.
Thi Hiểu Nhiên cũng đã thấy mặt Hàn tam tiểu thư, xác thực là một đại mỹ nhân. Vòng eo nhỏ nhắn mềm mại, hàng mi cong dài, đôi mắt như nước hồ thu, lại không có chút cảm giác của tiểu cô nương nhu nhược. Nhìn bản thân nàng lại không khỏi tự xấu hổ, nếu người ta là trăng sáng trên trời, thì nàng ngay cả ngôi sao bên cạnh làm nền cũng không xứng, chỉ có thể làm bầu trời đêm khiến cho ánh trăng trở nên nổi bật. Mỹ nhân như vậy cùng nam tử như Cố Bắc Viễn cùng đứng chung một chỗ thật sự là rất xứng đôi.
Say Mê Không Về Say Mê Không Về - Đông Tẫn Hoan