Meditation can help us embrace our worries, our fear, our anger; and that is very healing. We let our own natural capacity of healing do the work.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Trúc Mộng Hề
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 77
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 485 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 01:36:18 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 50: Ước Hẹn?
ây không phải là chuyện mọi ngươi vẫn hy vọng sao, thế nào, hiện tại con thật sự trở thành bạn gái của anh ta rồi, mọi ngươi lại hy vọng con chia tay?" Tiêu Tĩnh thầm than một tiếng nhàm chán, không còn hơi sức nhìn mẹ Tiêu, cô luôn có bản lãnh nổi cáu.
"Mẹ là hạng người như vậy sao, thật sự là quá đáng." Vì con gái Tiêu Tĩnh hiểu lầm mình vô cùng không vui, "Con xem tuổi các con không còn nhỏ, nếu quyết định ở chung một chỗ, dĩ nhiên không l/q/d giống người trẻ tuổi một dạng chậm chạp nói yêu thương, mau tìm hiểu nhau một chút, sau đó hai bên cha mẹ gặp mặt, thảo luận hôn sự thôi."
"Mẹ, mẹ không cần nhiều chuyện như vậy có được hay không, chúng con mới ở chung một chỗ không lâu, mẹ liền bắt đầu thảo luận chuyện hôn lễ, thế nào, con như vậy không ai thèm lấy sao?"
"Vậy các con nói cùng nhau, kết hôn là chuyện sớm hay muộn, hai người các con tuổi không nhỏ, nói yêu thương không phải là lấy làm mục đích kết hôn làm à, đều là người trưởng thành, nói thân thiết một chút, đến được với nhau, sẽ suy tính chuyện kết hôn, việc này rất tốt, chẳng lẽ con còn muốn một đoạn yêu đương sao, con đã kết hôn rồi, còn sinh đứa bé, làm mẹ, con có thể không nóng nảy, nhưng Tiểu Lý còn chưa có kết hôn, còn chưa làm qua cha đâu, con không thể yêu cầu người ta chờ con, dù là nó thật sự nguyện ý, con cũng không thể khiến người ta đợi quá lâu phải không?"
"Mẹ, chuyện của con mẹ không cần lo." Không tiếp tục nghe mẹ Tiêu dài dòng nữa, Tiêu Tĩnh vội vàng trở về phòng, "Mẹ quản tốt chính mẹ đi."
"Ai, con bé này......"
"Được rồi, vợ, đi chơi suốt một ngày bà không mệt sao, nghỉ ngơi một lát đi, con gái chúng ta bà không phải không biết, con tự nhiên có chủ ý, để cho con tự mình làm chủ đi, con không phải là đứa trẻ, có thể tự mình l/q/d quyết định." Cha Tiêu thấy con gái và vợ lại tranh chấp, vội vàng đứng ra hòa giải, người ta nói ba người đàn bà thành cái chợ, gia đình ông một người phụ nữ như ba người, hơn nữa một người phụ nữ, thì chính là sáu lần diễn, không cẩn thận cũng sẽ bị hai người làm cho ngất, mình có chút HOlD không được, huống chi là người khác, Lý Hiểu muốn trở thành con rể nhà họ Tiêu, phải chuẩn bị tinh thần mạnh mẽ.
Từ trong tâm mà nói, mặc dù trở thành bạn gái Lý Hiểu, nhưng Tiêu Tĩnh không tự giác bản thân mình là bạn gái, hoặc nói là, cô thật sự đã quên động lòng là cảm giác gì, cho tới ngày thứ hai nhận được hoa hồng của Lý Hiểu thì có một loại cảm giác từ nơi nào đến.
"Thế nào, không mời anh vào?" Bị Tiêu Tĩnh nhìn chằm chằm như vậy, Lý Hiểu có chút ngượng ngùng, anh đã qua tuổi kích động rồi, thế nhưng tối ngày hôm qua một đêm không ngủ, sáng sớm hôm nay dậy liền chạy tới tiệm bán hoa mua một bó hoa lớn, một đường tới đây đón nhận ánh mắt người ta nhìn mình khác thường, đến dưới nhà Tiêu Tĩnh, vẫn còn do dự có nên đi lên hay không.
"Đó, vào đi." Bị Lý Hiểu hỏi cô liền hồi hồn, thân thể Tiêu Tĩnh vội vàng tránh ra bên cạnh cho anh đi vào, "Cái đó, cha mẹ em bọn họ còn có Chi Ca không biết đi đâu rồi, anh ngồi, muốn uống nước không?"
"Không cần." Lý Hiểu tận lực làm cho mình thấy tự nhiên một chút, nhìn Tiêu Tĩnh vẫn còn ngây ngốc ngơ ngác ôm hoa của mình, nhắc nhở, "Có muốn cắm hoa vào trong bình không?"
"À, được, trong nhà có bình hoa, em đi lấy." Tiêu Tĩnh xoay người muốn đi lấy bình hoa, lại phát hiện bó hoa quá lớn một tay cầm không nổi, không thể làm gì khác hơn là lại mang hoa để trong ngực Lý Hiểu.
"Anh cầm hoa giùm em."
"Ừ."
Vội vàng hấp tấp tìm bình hoa, cho nước vào, l/q/d đặt trên khay trà vừa để xuống, Lý Hiểu cởi ra bó hoa, cắm hoa hồng vào trong bình, Tiêu Tĩnh cũng ra giúp một tay, bình hoa có chút nhỏ, không thể cắm toàn bộ, Tiêu Tĩnh không thể làm gì khác hơn là đi tìm hai cái, nhìn trên khay trà đầy ba bình hoa hồng, trong lòng có chút hoảng hốt, trong nháy mắt, giống như mình lại có cảm giác công chúa.
Lý Hiểu bỏ phần dư thừa vào thùng rác, thấy Tiêu Tĩnh mất hồn dường như đang nhìn hoa tươi, rõ ràng là lôi thôi lếch thếch, đai áo mặc tùy ý lên người, thế nhưng giờ phút này anh cảm thấy Tiêu Tĩnh như vậy thật đẹp, một bên là hoa tươi, một bên là mỹ nhân, đặt chung một chỗ, khắc sâu vào mắt, đẹp đến mức tận cùng, để cho anh không tự chủ được đến gần, đi tới kéo Tiêu Tĩnh ôm vào trong ngực,
"Tĩnh."
Mặc dù vừa li hôn không lâu, nhưng Tiêu Tĩnh không có thói quen bị người ta ôm như vậy, tư thế này, khiến cho cô có cảm giác cưng chiều, không biết vì sao, thời điểm trước kia cùng Chu Quân, cô không thích tư thế như vậy, khi vừa mới bắt đầu nói yêu thương, Chu Quân sẽ thích làm một chút mờ ám với cô, nhưng không lâu lắm, tình cảm giảm xuống, ngày tháng hai người giống như nước lọc, cái gì lãng mạn đều gạt sang một bên, mà cô không phải là người phụ nữ có tâm tư lãng mạn, nói cùng Chu Quân, không thú vị.
"Em đi rót ly nước cho anh." Bị Lý Hiểu vây quanh, Tiêu Tĩnh cảm thấy không được tự nhiên, cười gượng hai tiếng, muốn đứng dậy lui ra khỏi lồng ngực Lý Hiểu.
"Anh không khát, em ở đây là tốt rồi." Cánh tay Lý Hiểu cường tráng khẽ dùng lực, Tiêu Tĩnh chuẩn bị đứng dậy liền bị kéo xuống, khiến cho thân thể cô không được khống chế ngã vào trong ngực anh.
"A, thật không tiện." Lặng yên, lúng túng, l/q/d không được tự nhiên, Tiêu Tĩnh muốn đứng dậy từ trong ngực Lý Hiểu, lại phát hiện người nào đó vẻ mặt ôn hòa hờ hững, khí lực trên tay không nhỏ, ôm thật chặt đè ép cô không để cho cô cử động, bất đắc dĩ, Tiêu Tĩnh không thể làm gì khác hơn là nhìn Lý Hiểu.
"Em nói này, anh có thể buông em ra không, mặc dù trong nhà có máy điều hòa, nhưng trời đang nóng ôm ôm ấp ấp, sẽ không thoải mái."
Lý Hiểu cười ha ha, có chút vô lại nhìn Tiêu Tĩnh, "Em là bạn gái của anh, anh không ôm em, thì anh ôm người nào?"
"Em là bạn gái của anh, anh cũng không thể tùy tiện giở trò lưu manh với em." Khi Tiêu Tĩnh không rối rắm, tuyệt đối giống con hổ con, "Nếu anh không thả, em sẽ không khách khí với anh nữa."
"Anh rất mong đợi phương pháp em bảo không khách khí với anh là như thế nào." Lý Hiểu nháy mắt, "Đầu tiên nói trước, không cho công kích chỗ yếu, đặc biệt là gốc rễ tử tôn, về sau đây chính là tính phúc bảo bối của em đó."
Tiêu Tĩnh sững sờ một cái, hung dữ trừng Lý Hiểu một cái, "Đàn ông đều là một dạng, cởi quần là cầm thú, mặc quần vào chính là mặt người dạ thú."
"Đàn ông cầm thú với người phụ nữ mình thích, trên căn bản, chính xác phụ nữ cầm thú đàn ông, không phải là đàn ông." Lý Hiểu biện luận, nhưng không thua bất cứ người nào.
"Có tin em làm cho anh đến cầm thú cũng không đứng dậy được hay không?" Tiêu Tĩnh cười như không cười liếc mắt nhìn nơi nào đó của Lý Hiểu, dám mặc kệ làm lưu manh, cô sẽ khiến cho anh hối hận khi sinh ra.
"Không dám." Tiếp thu được tin tức của l/q/d Tiêu Tĩnh, khóe miệng Lý Hiểu co giật một cái, nói sang chuyện khác, "Đến phòng khám của anh chơi đi, trong phòng khám có máy điều hòa đầy đủ, mát mẻ hơn ở đây, em theo anh đi làm, chúng ta thuận tiện ước hẹn trao đổi tình cảm, như thế nào?"
Sau Khi Ly Hôn Là Bảo Vật Sau Khi Ly Hôn Là Bảo Vật - Trúc Mộng Hề