Love is as much of an object as an obsession, everybody wants it, everybody seeks it, but few ever achieve it, those who do will cherish it, be lost in it, and among all, never… never forget it.

Curtis Judalet

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 391 - chưa đầy đủ
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 518 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 07:30:44 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 161: Triệu Quốc Cung Biến
ị Nguyệt nhìn đến mắt choáng váng, mắt nhìn thấy nữ tử ở trước mặt mình bay thẳng ngất trời ngừng hồi lâu như vậy cũng không rơi xuống, hơn nữa màu lăng kia giống như đúc cùng bản thân, nàng lại chợt bắt đầu hoài nghi có phải mình còn có một phân thân hay không.
Nhưng sững sờ thì sững sờ, nhưng vẫn là biết tình huống dưới mắt nguy cấp!
Lúc Chấp Kiếm ôm người đi ra ngoài thì nhìn thấy người không khống chế được thế lửa.
Vì vậy vội vàng buông dỉ lăng, cuốn lấy người xông ra ngoài, lại dùng sức kéo, trợ giúp một tay.
Như Ý thở dài ra một hơi, tự không trung chậm rãi hạ xuống.
Đang chuẩn bị nói chuyện với hai người, lại nghe tiếng người huyên náo bốn phía Cung Viện, trước đây thế nào cũng không kêu được người, lập tức cũng từ bốn phương tám hướng tràn vào.
Nhưng lại không phải hướng về phía họ, mà là vì hai người vẫn còn ở trong tẩm cung sửa sang lại quần áo.
Triệu quốc cung biến! Đây là chuyện tất cả mọi người bất ngờ.
Trong nháy mắt, vốn là hoàng cung thật yên lặng lại nháo loạn vô cùng, những tướng sĩ xông tới gặp người bắt người, đầu tiên là hai cung nữ hầu hạ, rất nhanh lại chuyển mục tiêu sang bên Như Ý.
"Đi mau!" Một nũng nịu, Mị Nguyệt tóm chặt lấy cánh tay Chấp Kiếm liều mạng dắt hắn ——"Đừng lo lắng! Thừa dịp loạn đi mau!"
Chấp Kiếm khom lưng đi thì ôm Lâm Mộng Hinh!
Ý tứ của hắn rất rõ ràng, có thể đi, hai người kia phải đi cùng!
Mị Nguyệt cũng không so đo tới, liền để hắn ôm người đi.
Nhưng không đợi tay đụng phải Lâm Mộng Hinh, đã nghe được một trận gió lướt qua, có mũi tên phá không mà đến, bắn thẳng đến cổ tay Chấp Kiếm.
Nam tử lạnh lùng nhếch môi, không để ý chút nào lấy tay cầm tên, sau đó sẽ xem xét người bắn tên, hẳn là cánh tay vung lên, chợt một cái liền vứt tên trở về.
Tên cắm thẳng vào yết hầu, người nọ cũng không một tiếng thét kinh hãi, liền ngã mà chết.
Nhưng tránh được một kiếp này, cũng rước lấy nhiều người chú ý hơn.
Chương 165: Người cũng bỏ đi
Thấy có người thương vong, lập tức liền có hàng loạt tướng sĩ cùng nhau vây quanh.
Trên tay mỗi người một cây cung, đầu mũi tên chỉ thẳng hướng ba người Như Ý.
"Không đi nữa chính là ngươi muốn chết!" Mị Nguyệt cắn răng, hung hăng nặn ra một câu như vậy.
Rồi sau đó đột nhiên kéo lấy cánh tay Chấp Kiếm, bắt lấy hắn bay lên không, chạy thẳng ở ngoài Cung Viện liền bay vút đi ra ngoài.
Chấp Kiếm vẫn liếc nhìn lại hướng Như Ý bên này, thấy một tay giữ nữ tử cứu ra từ trong lửa, sau đó theo sát mình và Mị Nguyệt chạy trối chết thì lúc này mới yên lòng lại.
Xách theo một người chạy trốn, đối với Như Ý mà nói không coi vào đâu, huống chi Lâm Mộng Hinh vốn cũng không nặng.
Chỉ là những tên dài đồng thời bắn qua kia hết sức ghét, để cho nàng vừa cố chạy lại cố ôm người hôn mê, còn phải chú ý theo sát Mị Nguyệt cùng Chấp Kiếm đằng trước, cái này có chút vội vàng lẩm bẩm.
Chỉ là cũng thân hình may nàng nhẹ nhàng linh hoạt, năng lực lại cực mạnh, mặc dù sau lưng tên dày như mưa, lại không có một mũi tên có thể bắn trúng nang.
Nhưng đồng nhất nhanh chóng lẩn tránh, tất phải ảnh hưởng tốc độ.
Hơn nữa vào lúc không phải lấy dải lăng ngăn cản những mũi tên kia bắn về phía Chấp Kiếm cùng Mị Nguyệt, đến lúc thân hình nàng thoát khỏi phạm vi đó thì ngẩng đầu lên lần nữa, nhưng nơi nào còn nhìn thấy bóng dáng hai người kia.
Như Ý khí phách suy nghĩ muốn được mắng chửi người, nhìn phía dưới một khu vườn hô một cái liền rơi xuống đất.
Lâm Mộng Hinh còn bất tỉnh, Như Ý nhìn nữ tử tám năm trước liền theo mình tìm chết tìm sống, đột nhiên cảm thấy, hôm nay trận hỏa hoạn này là do nàng ta phóng.
Loại người có tiền án tự sát này luôn là làm cho người ta không thể hoàn toàn yên tâm!
"Nên làm cái gì bây giờ?" Nhẹ nhàng dậm chân, trong lòng phiền muộn nhưng vẫn không cách nào hóa giải.
Thật vất vả thấy hai cố nhân, cứ như vậy để cho mình đánh mất, trực giác khiến nàng bắt đầu hoài nghi mình nếu không phải khinh công kém đi chính là thị lực giảm xuống.
Làm sao lại có thể để cho hai người sống sờ sờ ngay trước mắt biến mất đi!.
Chương 166: Cung biến do hoàng hậu
Lúc này, Triệu cung hoàn toàn đại loạn, hình như là chung quanh mỗi một chỗ ở đây đều có người không ngừng chạy loạn!
Cũng may chung quanh khu vườn này khồn có cung viện gì, nên chỉ là một khung cảnh bình thường, cũng không còn bị liệt vào trọng điểm.
Như Ý nâng người vẫn còn hôn mê đến một cái góc nhỏ xa hơn một dặm, lại ngắt chút nhánh cây đắp lên trên người nàng.
Chờ bố trí được hoàn toàn không nhìn ra nơi này có người thì lúc này mới lại nhìn quanh bốn phía một cái, cố nhớ kỹ địa phương này, sau đó thân hình nhẹ nâng, lại trở về tẩm cung của Hội phi.
Lần này là lặng lẽ, không có phách lối như trước vậy.
Dù sao không phải là đi đánh nhau, nàng chỉ là muốn xem một chút Triệu quốc ầm ĩ như thế nào.
Còn nữa, những tướng sĩ vọt vào cung Hội phi muốn làm cái gì!
Triệu hoàng vẫn còn ở bên trong, bọn họ phản hay sao?
Thật bất hạnh, nàng đoán trúng!
Triệu cung có người làm phản, hơn nữa người làm phản, còn là hoàng hậu đương triều!
Như Ý ở trong bóng tối theo đám người tới đại điện Trọng Hoa thì một đế một phi trước vẫn còn ở dưới mí mắt của nàng kích tình bắn ra bốn phía đã sớm bị"Thỉnh" đến đại điện.
Nàng nhìn thấy có một nữ tử trung niên một thân thêu triều phục phượng hoàng ung dung mà đứng, kim quan ở đỉnh đầu nặng nề, làm cho mặt mày trang nghiêm lại thêm mấy phần khí thế.
Thật là hoàng hậu Triệu quốc!
Chỉ có nhất quốc chi hậu mới có tư cách mặc triều phục thêu Phượng, mang kim phượng quan.
Cũng chỉ có nhất quốc chi hậu mới có tư cách đứng sóng vai cùng hoàng đế!
Nhưng, một bầy tướng sĩ phía dưới đều ngã xuống đất quỳ lạy, từng tiếng thái hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế, cũng biểu hiện thân phận nữ nhân này, từ nơi này bắt đầu, lịch sử đã xảy ra thiên chuyển!
Lúc này Như Ý đang nằm trên một cành cây sinh trưởng rậm rạp, một bộ váy tử y ẩn vào đêm tối, lặng lẽ thu hết một đêm của Triệu cung vào mắt.
Nhưng thật ra là nàng có chút bất đắc dĩ, vốn tưởng rằng mắt nhìn thấy tiết mục phim tình cảm xen lẫn cung đấu cùng võ hiệp đã biến thành chính kịch lịch sử, không khỏi than thở thở dài.
Sát Thủ Hoàng Phi Là Sói Sát Thủ Hoàng Phi Là Sói - Phượng Điểm Giang Sơn