Love is a puzzle posed by the emotions and not likely to be solved by reason.

Anon

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 391 - chưa đầy đủ
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 518 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 07:30:44 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 120: Thước, Ngươi Nên Nhận Ra Người Này!
hẳng những không rút tên ra được, còn càng kéo càng đau, càng kéo vết thương càng lớn.
Nam hài thấy thì nhếch miệng, không khỏi mở miệng khuyên:
"Ngươi đừng cố rút ra làm gì! Trừ phi chính mình chém cánh tay kia, nếu không cũng không có biện pháp."
Người nọ cắn răng không hiểu nhìn về phía nữ tử áo tím, hỏi:
"Tại hạ tự nhận chưa bao giờ đắc tội Khanh nữ hiệp, tại sao nữ hiệp đối xử với ta như vậy?"
Lời này vừa nói ra, đột nhiên trong mắt nữ tử áo tím mà bắn ra một tia sáng lục quang âm u như con sói hung dữ, chiếu thẳng đến nam tử kia, mọi người không nhúc nhích, người kia không khống chế thét một tiếng kinh hãi!
Quá dọa người!
Lục quang lóe qua, hắn lại bắt đầu thở gấp từng hơi từng hơi.
Chuyện gì mới vừa xảy ra? Rõ ràng tất cả mọi người cũng chưa hề đụng tới, nhưng tại sao hắn đã cảm thấy có một cổ khí âm hàn đột nhiên đột kích?
Hơn nữa cảm giác hơi thở kia...... Đặc biệt giống như là một con sói hoang nhào tới trước, khiến hắn không kịp trốn tránh, cứ tới liến tiếp như vậy.
Quá dọa người!
"Ngươi chưa từng thấy a ta." Nữ tử nhìn hắn chằm chằm, năm ngón tay đặt trên bả vai của nam hài đột nhiên siết chặt, đau đến mức nam hài không thể không ngẩng đầu nhìn nàng.
Nhưng vừa nhìn liền nhìn ra hận ý, khi trong mắt tỷ tỷ của hắn, giờ phút này đang lửa giận đang cháy hừng hực, trong nháy mắt lửa cháy lan ra đồng cỏ.
Nam hài cũng sợ một ít, liền kéo kéo vạt áo nàng nhỏ giọng hỏi:
"Tỷ, ngươi làm sao vậy? Người này là ai?"
Nữ tử nghiêng đầu lại, nhìn nam hài một hồi lâu, chợt âm thầm mở miệng nói:
"Thước, ngươi nên nhận ra hắn."
Dứt lời, dắt tay nam hài đi tới bên cạnh người kia.
Đợi đến gần thì đột nhiên vươn tay ra nắm chặt cằm của hắn.
Người nọ bị đau, liền mở mồm ra.
"Thước, xem một chút!" Nữ tử mở miệng, rồi sau đó liền phát hiện đệ đệ mình còn quá nhỏ, không thể xm trong miệng của hắn được.
Đôi môi kia giương lên tựa như có mấy phần áy náy nhìn về phía nam nhân kia, đồng thời mở miệng nói:
"Thật xin lỗi, đệ đệ ta không nhìn hắn được!"
Không đợi người nọ phản ứng kịp này "Không nhìn được" là có ý gì, đột nhiên nữ tử trước mặt nhếch khóe miệng cười lạnh lẽo cổ tay đang nắm quai hàm hắn khẽ đảo, động tác qua đầu vai, dùng lực mạnh kéo ra, hoàn toàn kéo người hắn từ trên cây kia xuống!.
Sát Thủ Hoàng Phi Là Sói Sát Thủ Hoàng Phi Là Sói - Phượng Điểm Giang Sơn