Cái tốt đẹp nhất trong mọi cái là việc học. Tiền có thể bị mất, sức khỏe và sức mạnh có thể bị mất, nhưng những gì trong đầu bạn thì là của bạn mãi mãi.

Louis L’Amour

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 80 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 438 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 03:28:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 72
ô ấy không thể thành thân
Chiếc váy tân nương được treo trên vách nhà một cách cẩn thận, hoa văn trang trí cũng không quá rườm rà. Chủ yếu dùng chất liệu nhung mềm mại làm thân váy, thêu một con phụng vừa vặn ở bờ ngực trái. Chân váy dài vừa chấm đất, được may vá bằng thủ công tinh xảo và khéo léo của dân trên đảo.
Thiên Thiên ngẩng mặt ngắm váy cưới, rồi hướng tia nhìn ra khung cửa sổ, lòng buồn man mác. Gió biển thổi rì rào vào kẽ tóc, làm cho hàng mi dày cộm chốc chốc lại rung lên.
Âm thanh bên ngoài trở nên huyên náo, tiếng kèn, trống rước dâu thổi dồn dập cả một vùng không gian. Tự ngẩng nhìn đồng hồ..Dã tới giờ rồi sao?
Vớ tay lấy y phục, chưa kịp thay từ ngoài cửa sổ có một bóng đen lao vào, giật phăng chiếc áo trên tay nó, quát
-“Cô điên thật rồi!”
Nó trợn mắt nhìn hắn
-“Trả cho tôi!”
-“Cô muốn lấy Minh Nhât thât ư?”-Hắn nhìn nó, khuôn mặt đỏ rần rần, hay tay nắm thành quả đấm, tức giận
-“Cút đi! Trước khi tôi giết chết anh!”Đôi mắt nó tím thẫm, hướng nhìn hắn một cách lạnh lùng. Chẳng hiểu sao nó lại nói ra câu đó, giọng nói, âm vực khác biệt hoàn toàn với Thiên Thiên hàng ngày.! Hắn từ từ buông tay, bất lực phóng ra cửa số, vụt mất trong phút chốc, miệng vang vọng câu nói –“Đồ ngu sững! Mặc cô!”
Thiên Thiên bước ra ngoài với chiếc khăn vải đỏ trùm kín mặt, bộ váy tân nương đỏ vừa vặn từ từ tiến đén bên Minh Nhật đang cầm bó hoa dâu. Anh đưa tay dắt nó về theo tiếng khua kèn gõ trống hát hò của mọi người.! Bản thân Thiên Thiên có thể làm gì? Thân nhân không có, gia đình cũng không mục đích sống cũng không., mọi thứ với nó đều không cả.Đây chính là nơi dung thân cuối đời của nó….
Một mảng kí ức nào đó đè nặng lên tâm tư Thiên Thiên, khuôn mặt núp kín trong màn che, hàng mi thi thoảng lại rung lên kịch liệt…
****
Chu bích lâm dẩu môi lên một cách tự cường, kéo kéo tay Jen cười nhạt –“Đang yen đang lành, tự dưng lạc vào chốn bồng lai tiên cảnh nào không biết!”
Jen ngượng ngùng gỡ tay cô ra, bước đến bên Bảo, trầm giọng
-“tới rồi!”
Ryan rú lên một cách tự mãn, đã 5 ngày liên tiếp cậu chùi mông trên thuyền, trước mặt cậu là một chốn thần tiên cũng muốn ở. Phong cảnh mĩ vị dân gian không ai đến rồi lại muốn về. Cậu cười rúc rích, bước đến bên một anh thuyền chài đang giở neo, nhỏ giọng
-“chào anh..Chúng tôi có thể hỏi thăm một tí được chứ?”
Người thanh niên ngạc nhiên, nhìn 9 người lạ mặt bằng ánh mắt kì hoặc nhât. Anh tiến đến gần thuyền của bọn người Bảo vừa được neo lại, thắc mắc
-“Các người là ai?”
Từng người từng người một trên thuyền dắt tay nhau bước xuống vươn vai một cách uể oải lấy lại tinh thần, Bảo có phần nhún nhường nhìn chàng trai
-“Chúng tôi đến từ đất liền…Chẳng hay đây có phải là đảo Thiên Thần không?”
-“Phải! Nhưng tộc Thiên Thần có quy định không tiếp người ngoài, mới các vị đi cho trước khi tộc trưởng phát hiện!”
-“Không tiếp? Đây là đất công chưa được khai hoang chứ có phải của riêng ai đâu mà không tiếp?”-Khả Lợi cong cớn
Bảo đưa tay ngăn lại, dịu giọng hơn so với thường ngày
-“chúng tôi quả là không biết tộc có quy chế này! Nay mạn phép đến đây cũng vì bất đắc dĩ để tìm người thân! Tìm xong chúng tôi sẽ đi ngay thôi!”
Chàng trai ngập ngừng, im lặng rồi cũng xua xua tay
-“Các người đi đi.! Nơi đây không tiếp người nào khác ngoài dân bản địa. Nhân dịp mọi người đang có hỉ, các người mau chóng tranh thủ rời khỏi đi để sinh thêm rắc rối!”
-“Có hỉ?”-Bọn người của Gia Bảo đồng thanh
Chàng trai lại gật đầu –“hôm nay là đại hôn của con trai tộc trưởng, mọi người đang vây quần cùng chung vui nên sẽ không ai để ý. Trước khi bị phát hiện, các người mau rời khỏi đi!”
-“Ngươi…”-Bích Lâm chỉ vào mặt cậu, tức nghẹn giọng
Bảo hạ cánh tay Lâm xuống, từ tốn cố gắng moi thêm thông tin
-“Chúng tôi thực sự cần tìm người thân, chì cần hỏi thăm một chút là sẽ đi ngay! Không mất nhiều thời gian của anh đâu!”
Nhìn bọn người lạ mặt kiên quyết, A Thụ cũng không còn cách nào hơn, gật đầu thật thà
-“Được rồi! Các người mau chóng hỏi lẹ đi rồi đi giùm tôi!”
Bảo mừng rỡ, đôi mắt anh lên tia hi vọng
-“Cho hỏi cách đây khoảng 3 tháng đảo Thiên Thần các người có nhìn thấy, hay vớt được một nữ nhân khoảng 17 tuổi, da trắng, mắt tím, tóc đen mặc váy cô dâu màu trắng, trên cổ mang sợi dây chuyền có hình giọt nước pha lê không?”-Bảo tuôn một tràn dài khiến A Thụ đờ mặt.
Ngẫm nghĩ một lúc lâu, cậu đáp
-“Đúng là khoảng thời gian gần đây đảo Thiên Thần xảy ra rất nhiểu chuyện. Khoảng 3 tháng trước, ngư dân ra biển có vớt được xác một cô gái..Có phần giống như các người miêu tả..không lâu sau đó thì lại vớt được một chàng trai lạ nữa! Hai bọn họ đúng là đang sinh sống ở tộc Thiên Thần!”
Jen mừng rỡ, chắp tay lại, khuôn mặt sáng bửng
-“tốt quá.! Cuối cùng cũng gặp được Saron rồi!”
A Thụ lại pheng nữa ngạc nhiên, ngó trân trân vào Jen, thắc mắc
-“Anh gọi cô gái đó là gì?”
-“Saron?”-Jen thản nhiên đáp
-“Vậy…nhưng người chúng tôi cứu được tên là Thiên Thiên!”
Bảo sững sốt nhìn sang tất cả mọi người, hoảng hốt túm lấy vai A Thụ, hỏi dồn dập
-“Sao lại là Thiên Thiên? Mà Thiên Thiên là ai? Cô ta và người chúng tôi cần tìm có gì liên quan với nhau?”
-“Thiên Thiên đúng là được con trai tộc trưởng cứu.! hôm nay chính là ngày thành hôn của hai người họ đây mà!”-A Thụ không do dự trả lời
Nike nhìn Bảo, rồi quay sang nhìn Jen, bàng hoảng.
Như phi tiêu, cậu lao đến A Thụ, giục
-“Mau đưa chúng tôi tới đó! Nhanh lên!”
-“Nhưng mà…”-A Thụ sững sốt chưa kịp định thần trước hành động của bọn người lạ
-“Nhanh đi! Vừa đi vừa nói!”-mọi người kéo cậu nhanh chóng tiến vào bên trong đảo!
Những tiếng vổ tay thi nhau vang lên không ngớt, âm thanh hát hò, nhảy múa ăn mừng diễn ra sôi động, gần như làm huyên náo cả một vùng không gian yên ắng. Minh Nhật từ từ thả tay cô dâu ra, tiếng bà mối lại lanh lảnh bên tai nó –“Chủ rễ hay mở khăn che mặt cho cô dâu đi!”
Nhật mỉm cười nhẹ, dùng gậy tre giở phăng tấm màn đỏ trước mặt nó. Hiện ra trước mặt mọi người là một nét đẹp ủy mị, thiết tha không kém phần lộng lẫy của một thiên thần tím, đôi mắt to tròn, hàng mi dày cộm, cong vút miên man, khuôn mặt thanh tú mộc mạc không xúc tác, ửng ửng cái hồng của ánh nắng biển chiều. Đôi mắt u sầu cố đảo mắt chung quanh tìm bóng đen quen thuộc. Rồi con ngươi dừng lại nơi một góc nhà, quanh những bàn cỗ được giết bằng thịt dê, hải sản và thú rượu quỳnh tương ủ lâu ngày của đảo, một đôi mắt xanh lam hằn học nhìn cô dâu với vẻ mỉa mai, nốc từng cốc rượu một mà chẳng hỏi sự đời. Việc gì phải bận tâm khi 5 ngày nữa hắn sẽ rời khỏi đây, trở về thân phận cậu chủ Gragon muốn mưa được mưa, muốn gió được gió. Còn Saron-đồ ngu ngôc mặc kệ cô! Hắn đã tự nhủ với mình bao nhiêu lần như thế rồi nhỉ? Một góc khuất khác, một cô gái cũng đang nốc ừng ực từng cốc rượu một, đôi mắt đỏ ngầu vì giận dữ, một vài dịch lỏng trong suốt rơi ra từ kẽ mắt, giọng đầy chất khẩy lại nhè nhẹ vang lên với bao niềm uất hận –“Cô ta không xứng!”
Minh Nhật tiến vào phía cửa nhà, đôi tay dang ra như chờ đợi và hi vọng.
-“Thiên Thiên, chỉ cần con bước đến, đưa tay chạm vào sợi dây đỏ trước cửa Âu Dương gia. Nguyệt lão nhất định sẽ chúc phúc cho con và Minh Nhật, con sẽ chính thức trở thành con dâu của Âu Dương Lạc ta….”
Nó hướng mắt nhìn vào sợi chỉ đỏ cách mình vài sải chân, thoáng lòng do dự. Một chút lí trí còn vương sót lại bảo nó hãy thôi đi.! Thôi trò lố bịch này lại đi. Người lên tiếng ra lệnh đó là ai? Là một phần linh hồn nó sao? Cô ta là nguyên ảnh của nó lúc xưa à? Tại sao lại…Hàng ngàn hỗn tạp dậy lên trong não nó, nó đưa hai tay ôm đầu, khuôn mặt xám xịt, nhăn lại –“Saron! Saron...Ngươi chính là Saron…”
Nhật lo lắng nhìn về phía nó, ánh mắt ánh lên trăm nghìn tia hi vọng, đôi tay bất lực lại dang ra như chờ đợi…
Nó bình tĩnh, định thần lại sau một lúc bấn loạn, từ từ sải bước đến bên sợi chỉ, một bàn tay trắng muốt khẽ khàng dơ lên
-“Dừng lại..Dừng lại..Saron! Em không thể thành thân! Hãy mau dừng lại”-Âm thanh truyền từ ngoài vào khiến tất cả trở nên xôn xao, tiếng rì rầm lại nổ ra không ngớt
Nó hướng mắt ra ngoài, cố tìm xem ai đã lên tiếng ngăn chặn hôn lễ.
Một nhóm đông khoảng 8-9 người tiến vào cùng với khuôn mặt căn thẳng tột độ, không màn tới sự bàn tán chung quanh, họ từ từ đi vào trong, khuôn mặt bần thần, hớt hãi.
-“Cô ta không thể thành thân!”
Saron, Trái Tim Của Quỷ Saron, Trái Tim Của Quỷ - (tiểu yến yến)