"We will be more successful in all our endeavors if we can let go of the habit of running all the time, and take little pauses to relax and re-center ourselves. And we'll also have a lot more joy in living.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Du Huyễn
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 88 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 530 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 06:07:51 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 26.2 Lão Đại Up (2).
ến tối tan sở Thừa Tuyết không về Hàn Lâm, cô dặn bác Tân quay về trước bảo là mình phải cùng bạn cùng phòng đi ăn tối.
Đợi bác Tân cho xe chạy đi, thì một chiếc Lamborghini Veneno trắng dừng trước mặt cô.
Thừa Tuyết không nghĩ ngợi liền mở cửa ở ghế sau ngồi vào.
-Nin, chạy xe đi.
Trình Ngụy nhìn Nin ra lệnh.
Hôm qua Trình Ngụy dặn cô nếu muốn biết phải nghe lời anh bảo, chuyện đầu tiên chính là hôm nay sau giờ tan sở sẽ đi cùng anh.
-Mình đi đâu?-Thừa Tuyết hỏi
-Một lát em sẽ biết.
Thừa Tuyết không biết Trình Ngụy định đưa cô đi đâu, nhưng mà lúc cô nói Nhậm Tử Phàm chỉ là một thương nhân bình thường Trình Ngụy lại bảo muốn cô biết thương nhân mà anh nói với cô là thế nào.
Khi xe giảm tốc độ lại, Thừa Tuyết nhìn ra ngoài cửa kính.
Cảng biển!!!
Sao lại đưa cô đến cảng biển chứ?
Thừa Tuyết nhìn anh không hiểu vì sao lại đưa cô đến đây, Trình Ngụy không nói gì đã đi xuống xe.
Thừa Tuyết vội vã chạy xuống theo.
Cảng biển này rộng lớn vô cùng, có rất nhiều tàu cùng ca nô đậu sát bờ, tiếng sóng biển ồ ạt đập vào bờ đá vững chắc, từng cơn gió đêm thổi vào bờ gây cảm giác lành lạnh.
-Sao lại đến đây?-Thừa Tuyết đứng bên cạnh Trình Ngụy hỏi
-Em xem.
Trình Ngụy giơ tay ra phía trước, ánh mắt thích thú quan sát thái độ của cô.
Thừa Tuyết mặc dù không hiểu nhưng vẫn nhìn theo hướng tay Trình Ngụy chỉ. Cách đó không xa cô nhìn thấy hai nhóm người đang đứng nói chuyện gì đó.
Người đứng đầu một nhóm chính là Nhậm Tử Phàm vì anh đứng đối diện ngay cô, phía sau anh là Mặc Hàng và Mặc Phong còn có vài người áo đen khác.
Anh cùng người bên nhóm kia nói gì đó, sau đó mấy người phía sau anh khiêng một thùng hàng từ mười mấy chiếc thùng phía sau lên.
Người bên kia mở nắp, từ bên trong lấy ra một... khẩu súng.
Thừa Tuyết cả kinh, hai mắt mở to. Nhậm Tử Phàm, buôn bán súng!???
Thừa Tuyết kiên nhẫn nhìn theo bọn họ, khoảng cách khá xa nên cô không thể nghe được bọn họ nói những gì, nhưng mà rõ ràng người kia nói gì đó, Nhậm Tử Phàm cười lạnh thì Mặc Hàng đã chĩa súng vào đầu hắn.
Hình như là người kia muốn bán giá cao nhưng anh không đồng ý.
Trình Ngụy đứng một bên hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt tràn đầy hứng thú nhìn diễn cảnh trước mặt, lại càng thích thú khi cô nhìn thấy màn này.
Nhậm Tử Phàm đã cố ý giấu cô, vậy thì anh làm kẻ xấu giúp cô biết được sự tình.
Thừa Tuyết hoang mang vô cùng, người mà cô tin tưởng từ lúc mất trí nhớ đến giờ là Nhậm Tử Phàm, lời anh nói cô hoàn toàn tin bởi vì anh không có lí do gì lừa gạt một kẻ mất trí như cô, anh nói với cô anh là một thương nhân bình thường, cô tin anh nhưng mà hôm nay cô biết được anh cùng bọn người kia buôn bán vũ khí, như vậy là phạm pháp, lúc trước cô cũng đồng ý cho anh làm việc này hay sao?
Thừa Tuyết ngẩng đầu nhìn Trình Ngụy, lòng có một khúc mắc: "Vì sao anh biết được chuyện này? Anh có phải cũng như anh ta?"
Trình Ngụy không trả lời, chỉ cong môi cười nhún nhẹ vai.
-Anh cũng là làm chuyện phi pháp như anh ta đúng không?-cô có chút mất bình tĩnh
-Phải. Người ta gọi tôi là Nhị thiếu, ở Las Vegas gia tộc tôi đứng đầu về sòng bài, còn có tổ chức mafia ở đó là do tôi đứng đầu. Tuy nhiên, làm sao sánh bằng Nhậm Tử Phàm?-Trình Ngụy cười lạnh, không chối bỏ thân phận của mình
-Nhậm... Nhậm Tử Phàm là ai?
-Lão đại tổ chức UP, một tổ chức đứng đầu trong thế giới ngầm.
Thừa Tuyết đưa tay lên bịt miệng mình, bọn họ đều là lão đại xã hội đen, đều là những kẻ buôn bán phạm pháp, giết người không gớm tay. Cả người đứng trước mặt cô và người mà cô tin tưởng nhất.
Dường như mọi thứ quay cuồng, Thừa Tuyết khó khăn thích ứng kịp với mọi thứ. Sao lại thế? Vậy thì lúc chưa mất trí nhớ, cô có tán thành việc làm của Nhậm Tử Phàm không? Cô có biết được mọi chuyện hay là anh vẫn giấu cô như lúc này?
Rối ren. Cứ như tơ vò, không thể suy nghĩ được gì.
Lúc cô mất trí chỉ có Nhậm Tử Phàm, anh nói gì cô đều tin, bởi vì đơn giản anh là người duy nhất cô có thể tin. Cô ước gì bây giờ mình có thể nhớ lại mọi chuyện lúc trước.
Thật ra giữa cô và anh có như lời anh nói hay không?
Thừa Tuyết sợ hãi hai người đàn ông này, bọn họ giống như một quả bom, bây giờ không nổ, sau này không nổ nhưng nhất định sẽ có một ngày nổ. Nhưng mà không phải nhanh chóng mà là từ từ...
Thừa Tuyết nhìn phía trước, những thùng hàng đựng súng kia đã được vận chuyển lên một con tàu lớn, chắc hẳn giao dịch đã thành công. Thừa Tuyết không muốn ở lại lâu liền quay người rời đi.
Trình Ngụy nhếch môi cười, chuyện này đúng là thú vị hơn anh tưởng, nhìn đám người kia cũng không hề có độ ấm, sau đó liền quay người đi.
...
Thừa Tuyết về Hàn Lâm thì Tư Nguyên cũng vừa vặn đến, hôm nay Tư Nguyên đi taxi đến, Mặc Hàng không thể đưa cô đi nhưng mà nói chắc chắn sẽ đón cô về.
Thừa Tuyết biết rõ là vì nguyên do gì mà Mặc Hàng không thể đưa Tư Nguyên đến đây.
Bây giờ cô đã hiểu vì sao Tư Nguyên nói Mặc Hàng lạnh lùng vô cảm giết người không gớm tay, là vì anh ta đi theo Nhậm Tử Phàm.
-Tư Nguyên, em hiểu Mặc Hàng bao nhiêu?-Thừa Tuyết hỏi
-Một chút cũng không hiểu. Con người như Mặc Hàng em không nắm bắt được.-Tư Nguyên lắc đầu
-Em biết Mặc Hàng là người thế nào không?
-Sát thủ. Anh ta là sát thủ của UP. Cái này chị phải rõ hơn em chứ?
-Chị chỉ hỏi thôi, chứ chị cũng biết mà.-cô cười qua loa
Bọn họ, đều là kẻ sát nhân. Tất cả đều là sát nhân. Không ai là người tốt. Bây giờ lời anh nói cô có nên tin nữa hay không? Thật ra đâu mới là thật đâu mới là giả?
Diệc Thuần kêu cô cẩn thận với anh, có phải là do Diệc Thuần cũng biết được chuyện này không? Vậy thì chuyện Diệc Thuần, Mộc Ngân, Hướng Luật nói là sự thật.
Vì sao... mọi thứ lại thế này???
-Tư Nguyên, hôm nay chị mệt, có lẽ không thể nói chuyện với em nhiều.-Thừa Tuyết mệt mỏi nói
-Không sao đâu chị. Em kêu Mặc Hàng đến đón em là được mà.
-Ừ, sau này em không cần thường xuyên đến, rãnh hãy đến đây cũng được.
-Vâng.
Thừa Tuyết đợi Tư Nguyên đi thì nằm ịch xuống giường, hai mắt mở to nhìn trần nhà trắng phau kia, trong lòng vô cùng rối bời.
- - -
Thừa Tuyết đến Khởi Lạc từ sớm, nhưng mà vừa bước vào đã cảm nhận có gì đó khác lạ.
Mặt mày ai cũng nhăn nhó, lo lắng đặc biệt là đều chĩa vào cô.
Cô lại gây ra họa gì sao? Không có nha.
-Thừa Tuyết, Hướng Luật kêu cậu vào trong gặp.-Diệc Thuần chỉ vào trong phòng
-Tớ sao?
Thừa Tuyết chỉ mình rồi nhìn căn phòng giám đốc kia, sau đó dẹp ba lô lên bàn đi vào trong.
Bên trong Hướng Luật đang xem tư liệu, nghe thấy có người vào thì nâng mặt lên. Sau đó chỉ tay vào chiếc ghế đối diện mình.
-Em ngồi đi.
-Anh kêu em vào có việc gì?-Thừa Tuyết ngồi xuống ghế hỏi
-Bộ phim mới của em.-Hướng Luật dẹp đống tư liệu qua một bên
-Thì sao? Đã kí xong hợp đồng với Mỹ Ảnh, tuần sau là bắt đầu quay.-Thừa Tuyết nói
-Phải. Đó chính là điều chúng ta lo lắng bây giờ.-Hướng Luật hai tay đan vào nhau đặt lên bàn
-Vì sao lại phải lo lắng? Kí được hợp đồng không phải tốt lắm sao?-Thừa Tuyết không hiểu
-Em xem đi.
Hướng Luật quăng quyển tạp chí Điện Ảnh đến trước mặt cô. Thừa Tuyết nhìn vào trang anh lật cho mình xem.
-Cái gì cơ chứ?
"Công ty điện ảnh Gia Cát chuẩn bị ra bộ phim mới có tựa là Kiếp Sau Vẫn Yêu Em, bộ phim xoay quanh câu chuyện tình yêu của Trác Bằng (do nam diễn viên Đình Nguyên thủ vai) và Hà Mẫn Mẫn (do nữ diễn viên Tư Giai thủ vai) nội dung là một tình cảm nối dài từ thời trung học nhưng bị chia cắt vì hiểu lầm, Trác Bằng cứ nghĩ là Mẫn Mẫn không yêu mình vì anh nghèo khó nên đã quyết tâm trở thành giàu có, đến khi cả hai gặp lại thì Trác Bằng đã là một giám đốc công ty lớn còn Mẫn Mẫn là một thư ký. Cả hai vô tình chạm mặt, Trác Bằng luôn tìm cách gây khó dễ cho Mẫn Mẫn nhưng mà càng làm gì thì tình cảm của anh dành cho cô càng nhiều thêm, tình yêu của bọn họ đến khi nào mới được hóa giải? Bộ phim Kiếp Sau Vẫn Yêu Em hứa hẹn sẽ cho chúng ta một trải nghiệm đầy sâu lắng, về một mối tình đẹp nhưng cũng hài hước...."
Thừa Tuyết không thể đọc tiếp, đóng cuốn tạp chí lại, đây là kịch bản của cô đã kí với Mỹ Ảnh, sao công ty Gia Cát lại có thể có đượ nội dung bộ phim giống y hệt như vậy, ngay cả tên nhân vật cũng rất giống.
-Cái này... sao lại thế? Rõ ràng đây là kịch bản của em.-Thừa Tuyết biết được điều anh lo lắng lúc nãy là gì thì vội giải thích
-Nhưng mà vì sao Gia Cát lại có một nội dung y như vậy? Bọn họ còn đăng lên báo cho mọi người biết, người bên Mỹ Ảnh thể nào cũng kiện chúng ta đòi bồi thường.-Hướng Luật biết rõ cô không thể nào đi lấy kịch bản của người khác
-Chắc chắn có người hãm hại em. Rõ ràng đây là do em nghĩ ra, nếu biên kịch ở Gia Cát cũng nghĩ ra một kịch bản như vậy em có thể qua loa cho rằng trùng hợp nhưng ngay cả tên nhân vật cũng giống thì rõ ràng có người đem kịch bản của em cho bọn họ.-Thừa Tuyết vội nói
-Em nghĩ lại xem em có cho ai biết nội dung kịch bản hay đưa kịch bản cho ai không?
Thừa Tuyết suy nghĩ, khi viết kịch bản xong thường thì cô cho Diệc Thuần biết đầu tiên, sau đó là mọi người trong phòng để tham khảo ý kiến, rồi mới đưa cho Hướng Luật xem xong mới đi kí hợp đồng với Mỹ Ảnh. Như vậy thì ai mới là kẻ đáng nghi nhất.
-A, hôm qua lúc vừa đến phòng Hoa Lạc, tủ của em không khóa. Em nhớ rõ hôm trước sau khi tan sở đã khóa lại.-Thừa Tuyết sực nhớ liền nói
-Vậy thì đã có người mở tủ em ra sau đó xem nội dung kịch bản. Em nghĩ xem ai là kẻ khả nghi nhất?
-Em không biết. Lúc em vào đã là 7h, lúc đó hầu như ai cũng có mặt trong phòng.
-Được rồi, bây giờ chúng ta đi xuống phòng theo dõi xem camera.
Hướng Luật nói xong thì đứng lên cùng cô đi khỏi.
Mọi người trong phòng Hoa Lạc đều biết rõ sự việc, nhưng cũng không hỏi nhiều, đợi Hướng Luật và Thừa Tuyết đi mới bắt đầu bàn tán.
-Nói xem, vì sao Thừa Tuyết phải làm vậy?
-Tôi nghĩ bên Gia Cát cho thêm tiền nên mới làm vậy.
-Theo tôi thì là do không nghĩ ra được nên mới ăn cắp thôi.
Diệc Thuần nghe bọn họ nói thì tức giận, đập tay xuống bàn một cái: "Các người im đi. Uổng công Thừa Tuyết tốt với các người vậy mà các người nói cậu ấy như vậy. Chuyện này chắc chắn có kẻ khác hãm hại cậu ấy."
-Chúng tôi cũng chỉ nói suy nghĩ của mình thôi.
-Đúng vậy, làm gì dữ vậy.
-Các người cứ coi đi, sẽ tìm được kẻ chủ mưu thôi.-Diệc Thuần tức tối nói
Có người trề môi, có người cho là Diệc Thuần bênh Thừa Tuyết ra mặt giống như cùng một giuộc với Thừa Tuyết.
Khoảng mười phút sau Thừa Tuyết và Hướng Luật quay trở lại, nhưng không vào phòng giám đốc. Hướng Luật cùng Thừa Tuyết đứng nhìn mọi người. Hướng Luật hỏi: "Hôm qua ai đến sớm nhất?"
-Chị Liên đó.-Tố Quyên đứng lên nói
-Không phải, hôm qua là tôi đến sớm nhất nhưng mà tôi nhìn thấy cặp của Diệc Thuần, tôi nghĩ Diệc Thuần là người đến sớm nhất.-chị Liên đứng lên nói
-Diệc Thuần?
-Phải, hôm qua tôi đến sớm nhất, nhưng tôi vừa đến đã đi xuống căn tin ăn sáng.-Diệc Thuần nói
-Lúc cậu đi xuống căn tin có thấy ai không?-Thừa Tuyết hỏi
-Không, chỉ có mình tớ thôi.
Diệc Thuần lắc đầu, vừa nói xong thì hiểu gì đó liền nói: "Không phải hai người nghi ngờ tôi đó chứ?"
-Không phải, nhưng mà camera ở phòng chúng ta hôm qua không hiểu vì sao không xem được.-Thừa Tuyết nói
-Hôm qua rôi đến đã đi xuống căn tin mua đồ ăn sáng, sau đó lên đây thấy Thừa Tuyết đã vào rồi.-Diệc Thuần tự nhiên bị vu oan nên có chút tức giận
-Vậy thì lúc đó có ai ở cùng cậu không?
Bởi vì nếu có người chứng minh ở cùng Diệc Thuần thì Diệc Thuần sẽ không bị nghi ngờ nữa.
-Là...
Diệc Thuần định nói ở cùng Mặc Phong nhưng sau lại im lặng.
-Không có.
Sập Bẫy, Trò Chơi Nguy Hiểm Sập Bẫy, Trò Chơi Nguy Hiểm - Du Huyễn