In reading, a lonely quiet concert is given to our minds; all our mental faculties will be present in this symphonic exaltation.

Stéphane Mallarmé

 
 
 
 
 
Tác giả: Zugaikotsu
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 28
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 257 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 05:57:45 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Ngoại Truyện 2: 3 Lí Do
ết ngoại truyện này, thêm 1 ngoại truyện nữa là xong nhé! ><
Ta chuẩn bị viết bộ tiếp theo luôn ><
Mà bây giờ đã có ý tưởng của bộ truyện 3 luôn rồi, về âm nhạc, mọi người có ủng hộ không?
Giờ đi học nên ít thời gian, nhưng ta sẽ cố ra ít nhất 1 chap 1 tuần.
5 năm sau.
Vương Hoàng Lãnh - chủ tịch tập đoàn LYD - một người nổi tiếng lạnh lùng, khó gần, mặt lúc nào cũng như cô hồn, đang đứng trước cửa phòng bếp, miệng chu chu hờn dỗi.
Chuyện là, ai đấy muốn lãng mạn với vợ, hôm nay cố gắng dậy sớm, cùng vợ nấu ăn, ngọt ngào và sến súa với vợ. Ai ngờ, dù đã dậy thật sớm, thằng oắt con kia vẫn dậy trước anh.
Nhìn đồng hồ, mới bảy giờ kém mười lăm, những đứa trẻ con như thằng oắt kia giờ này đáng lẽ phải ngủ say tít thò lò chứ? Cớ sao bây giờ nó lại ở đây, phá vỡ bầu không khí của hai vợ chồng anh thế này?
Anh mặt mày cau có, đứng nhìn cô vợ thiên thần của mình tíu ta tíu tít với thằng con trai 4 tuổi mà phát hờn.
Anh đã đứng đây 5 phút rồi! Là 5 PHÚT đấy! Cớ sao cô vẫn không nhìn thấy anh? Hít thật sâu, anh hắng giọng thu hút sự chú ý.
- E hèm...
Cô đang dạy Hoàng Lâm một số tiểu xảo nấu ăn, nghe tiếng thì giật mình quay lại.
- Anh hôm nay dậy sớm thế?
Nghe được quan tâm, anh hất mặt qua chỗ khác, không nhanh không chậm mà nói.
- Ồ, còn biết quan tâm anh cơ đấy? Đứng ròng rã 5 phút, cuối cùng cũng được chú ý rồi nhỉ?
Cô nhìn anh chàng to xác đang giận dỗi trước mặt mình, thở dài.
- Anh không nói ai mà biết được?
- Giờ em lại còn đổ lỗi cho anh cơ à? Lúc mở cửa, có tiếng động nè, lúc anh bước đi cũng có tiếng động nè, kể cả lúc anh đứng, em cũng phải cảm nhận được chứ? Em toàn chú tâm ríu rít với thằng oắt kia, có quan tâm người ta đâu.
Cô biết anh đang nhõng nhẽo nên cũng không đôi co làm gì, định nói vài câu an ủi trái tim bị tổn thương của anh, chưa kịp nói, Hoàng Lâm bên cạnh đã ôm chặt chân của cô.
-....Mẹ ơi, bố gọi con là ' thằng oắt ' tức là bố ghét con à mẹ? Bố không thương con hả mẹ?...Có phải không?...huhu, sao bố lại ghét con hả mẹ......híc...con đã làm gì sai à...
Cô vội bế con lên, nhìn mặt mũi Hoàng Lâm tèm nhem nước mắt mà xót xa, quay qua nói với anh.
- Con nó còn nhỏ, anh phải chú ý lời nói chút chứ? Anh làm thằng bé buồn rồi này, ra phòng khách ngồi đợi đi, khi nào xong em gọi. - Rồi lại quay sang con trai đang khóc trong lòng mình, vỗ về. - Ngoan ngoan, bé Lâm của mẹ ngoan, không khóc nữa! Mẹ thương!
Hoàng Lâm, trong lúc mẹ không chú ý, nhìn bố mặt mày bí xị. Nhìn một chút rồi cậu bé chậm rãi nhe răng ra cười và tặng anh một nụ hôn gió.
Anh không biết phải nói gì nữa, tại sao, tại sao những lúc thế này cô lại không nhìn thấy? Không, phải trách anh quá ngu, những lúc này phải lấy máy quay ra! Không đúng, chính xác là anh phải mua máy quay siêu nhỏ, đặt khắp nhà, và rồi " ten tèn ", thằng oắt con sẽ bị bắt quả tang!
Vuốt vuốt cái cằm nhẵn nhụi của mình, anh chợt nghĩ ra thêm một kế hoạch khác.
" Đúng rồi! Chính là vậy, cái này sẽ là kế hoạch A, còn cái kia là kế hoạch B, vậy đi! "
Và thế là, kế hoạch A bắt đầu.
- Hoàng Lâm, ngoan, là bố nói mà không suy nghĩ, bố xin lỗi, đừng khóc nữa con trai. Vào phòng chơi với bố, để mẹ nấu ăn nào!
Sau khi bật sẵn chế độ ghi âm và đã bỏ điện thoại vào túi quần, anh tươi cười ra chỗ hai mẹ con, vươn tay về phía Hoàng Lâm, tỏ ý muốn bế cậu bé vào phòng chơi.
Hoàng Lâm nhìn ông bố nhà mình, trong lòng lo lắng. Bố của cậu muốn làm trò gì đây?
- Con không muốn!
- Sao vậy? Bố xin lỗi rồi mà, vào chơi với bố ẹ nấu ăn chứ?
Cô đang nấu ăn, thấy chồng đã biết lỗi thì cười cười, quay qua nói với con trai.
- Đúng rồi, Lâm ngoan, vào chơi với bố ẹ nấu ăn đi!
- Nhưng...
- Để mẹ nấu ăn nhanh mẹ còn đi làm nữa chứ.
Nghe mẹ nói vậy, Hoàng Lâm nhất thời im lặng, nhăn mặt. Anh thấy vậy thì thừa cơ bế cậu bé vào phòng luôn.
Bước vào phòng ngủ của Hoàng Lâm, anh đóng cửa lại, thả con trai xuống đất, nở nụ cười khả ố.
" Ực! "
Hoàng Lâm giờ đây vừa lo lắng vừa có chút sợ hãi. Bố cậu bây giờ nhìn cứ y như mấy thằng biến thái thích xâm phạm tình dục các bé trai. Nghĩ vậy, cậu không khách khí mà hỏi thẳng.
- Bố thích xâm phạm tình dục các bé trai đẹp trai à? Mẹ đã biết chuyện này chưa?
-........- Anh trợn mắt nhìn con trai mình. Vì cớ gì mà một người đàn ông tài hoa, phong độ và đẹp trai như anh lại có sở thích biến thái đó? Thằng nhóc này xem TV nhiều quá rồi, từ giờ phải cắt thôi.
- Con đang nói bậy bạ gì vậy? Xem TV nhiều quá hoá rồ à? Bố không hề có sở thích quái đản đó, nghe chưa? Đừng tưởng ai cũng giống con! Mà thêm nữa, " bé trai đẹp trai ", con có thể bớt hoang tưởng được không?
Hoàng Lâm bĩu môi.
- Thế bố gọi con vào đây làm gì?
- Con là con bố đó nha, thái độ gì vậy? Không có bố thì chả có con ở đây đâu.
- Bố chỉ suốt ngày chiếm mẹ thôi.
Nghe đến đây, anh càng trợn mắt to hơn nữa.
- Ai chiếm mẹ của con? Đó là vợ của bố! LÀ VỢ CỦA BỐ! Tốt rồi, hôm nay đưa con vào đây cũng là để nói vấn đề này. Đừng có suốt ngày bám vợ của bố nữa! Nghe chưa?
Mọi lo lắng, sợ hãi của Hoàng Lâm đã biến mất hút. Cậu bé trèo lên giường đứng, cho cao gần bằng bố, nhìn cho oai phong một chút. Xong rồi khoanh tay nhìn bố.
- Bố, chúng ta hãy nói chuyện như hai người đàn ông!
Anh vừa nghe phát ngôn của con trai, không nhịn được mà cười như điên. Vừa cười vừa đập " bốp bốp " vào vai con.
- Con vừa nói gì cơ? Đàn ông à, ha ha ha....ôi đau bụng chết mất tôi....ha ha....
Nhìn bố vừa cười sặc sụa vừa vỗ vai mình, Hoàng Lâm cố nhịn đau và phẫn nộ, mặt mày nghiêm túc.
- Bố đang xúc phạm con đấy!
Anh nghe vậy, nín cười, đứng dậy lau nước mắt, tỏ ý mời Hoàng Lâm bắt đầu.
- Sao bố lại có thể nói ngược lại sự thật như vậy? Chính bố mới là người chiếm mẹ của con mà!
Anh đã quay trở lại trạng thái bình thường, bắt đầu phản bác.
- Ai chiếm mẹ của con? Con nên nhớ, trong suốt 27 năm, mẹ là của bố! Bố mẹ luôn ở cạnh nhau. Nhưng cho đến 4 năm trước, khi thằng ranh như con ra đời, thời gian riêng của bố mẹ hàng ngày còn rất là ít! Con nói đi, là ai chiếm của ai?
- Đó là do mẹ muốn ở bên cạnh con cơ mà, bố vô duyên vừa thôi!
Ô, thằng này mạnh mồm nhỉ? Được, đã thế hôm nay anh sẽ chơi tới bến luôn!
- Mẹ muốn ở bên cạnh con? Hừ, là đứa nào lúc nào cũng bám chân mẹ, mẹ đi xa vài bước là khóc toáng lên? Đứa nào ăn bắt mẹ đút, đi bắt mẹ cầm tay, tắm bắt mẹ tắm, xem phim bắt mẹ ngồi cạnh, ngủ bắt mẹ ngủ cùng? Là đứa nào? Hả? Đấy là bố mới chỉ kể một số thôi đấy nhé!
- Đó là mẹ muốn ở bên cạnh con thôi! - Hoàng Lâm vẫn tiếp tục khoanh tay làm mặt ngầu.
Anh cười khẩy.
- Ha, muốn ư? Xin lỗi đi, mẹ mà không ở cạnh con thì con lại khóc toáng lên, chứ mẹ chỉ muốn ở bên cạnh bố thôi! Đàn ông con trai lại lấy 1 trong 3 đại tuyệt chiêu của nữ nhi ra mà doạ nạt người khác, con thật làm mất mặt phái mạnh quá!
Hoàng Lâm nghe vậy, không khoanh tay nữa, nhìn anh chằm chằm rồi bĩu môi nói.
- Có mà mẹ mới không muốn ở cạnh bố ấy! Mẹ yêu con và thích con hơn nhiều!
- Ồ, mạnh miệng đấy! Tốt lắm! Con dựa vào đâu mà dám nói thế?
Hoàng Lâm lúc này tươi tỉnh hơn một chút, giơ 3 ngón tay lên.
- Có 3 lí do, chắc chắn khiến mẹ yêu con hơn bố!
Anh nhìn thằng con trai của mình, cười.
- Được, 3 lí do cơ đấy! Nói đi!
- Thứ nhất, con đẹp trai hơn bố! Thứ hai, con thông minh hơn bố! Và thứ ba, con...,
- Khoan đã, khoan đã! Mới nghe đã thấy có vấn đề rồi! Con bảo ai đẹp trai và thông minh hơn bố? Con á? Hừ, nên nhớ con là con ai đấy! Là bản sao từ bố thôi, không hơn nổi đâu!
- Bố sai rồi! Con là kết hợp giữa bố với mẹ. Mẹ thông minh và xinh đẹp thì là điều đương nhiên rồi, còn bố, cứ tạm chấp nhận bố đẹp trai và thông minh đi! Bố thấy không, bố và mẹ cộng lại, đương nhiên con sẽ đẹp và thông minh hơn bố gấp vạn lần rồi!
Anh nghe con trai lí luận mà cảm thấy sốc. Nó đang vớ vẩn cái gì vậy hả? Mà nữa, đây là lời nói của một thằng nhóc 4 tuổi sao? Thật sao?
- Bố tạm không đụng đến cái lí luận của con, chỉ hỏi con một câu. Con có biết thế nào là biến dị không?
- Con không biết và con cũng không cần biết. Bố hãy nói chuyện như một người đàn ông đi, đừng đánh...đánh, ừm....- Hoàng Lâm cố nghĩ mà nghĩ mãi không ra cái cụm từ đó.
- Đánh trống lảng.
- Đúng rồi, là đánh trống lảng.
Nhìn nụ cười chế giễu của anh, Hoàng Lâm gườm gườm, cảnh cáo anh.
- Thôi được rồi, bỏ qua hai cái lí do vớ vẩn kia của con đi. Vậy còn lí do thứ ba?
- Thứ ba là con trẻ hơn bố!
Anh vừa nghe vậy thì phụt cười.
- Bố cười cái gì? Ai cũng sẽ thích người trẻ tuổi hơn nha!
- Được rồi, đồng ý người ta thích người trẻ tuổi hơn đi! Nhưng mà mẹ con cũng không có bị vấn đề về thần kinh mà đi thích một thằng nhóc, có hiểu không? Con hãy chấp nhận một sự thật rằng, mẹ chỉ yêu bố thôi.
Không để Hoàng Lâm nói, anh lại tiếp tục:
- Và, từ bây giờ, cấm con bước vào phòng bố mẹ, không được bám theo mẹ, không được phá đám khi bố mẹ ở với nhau. Tránh xa mẹ ra! Có chuyện gì thì chỉ được gọi bố hoặc ông bà thôi. Còn nữa, việc ăn, tắm, ngủ, xem phim,...tự mình làm đi!
- Bố...
Đúng lúc này, cửa phòng mở ra, cô thò đầu vào.
- Hai bố con ra ăn sáng nào, tối về rồi chơi!
Hoàng Lâm thấy mẹ, chẳng mấy chốc mà nước mắt đã lăn dài. Chạy ngay ra ôm chân mẹ.
- Mẹ ơi...hu hu...
- Lại làm sao nữa thế này? - Cố hoảng hốt.
-....Bố mắng con rồi còn bảo con không được lại gần mẹ nữa. Mẹ ơi, bố ghét con, mẹ ơi...oa oa...
Anh và cô nhìn con trai sững sờ. Cô đang ngạc nhiên chưa biết chuyện gì, còn anh thì ngạc nhiên làm sao mà nó nặn ra được mấy giọt nước mắt giỏi thế?
Cô ôm con trai trong lòng, quay qua nhìn anh.
- Anh quá đáng quá rồi đấy Lãnh! Con mới 4 tuổi thôi, sao anh lại nói mấy lời như thế?
囧. Anh bực mình rồi nha! Ai mới là chồng của cô đây hả? Cầm điện thoại nhét vào tay cô, anh bực bội.
- Em chưa biết gì mà đã nói là sao? Em tự mình nghe cái này đi, anh tới công ti.
Rồi anh bước về phòng và đóng cửa " rầm " một tiếng thật mạnh.
Cô thả con trai xuống, bước vào phòng với anh. Còn Hoàng Lâm nhìn cái điện thoại mẹ cầm, nhận ra là mình đã bị mắc bẫy, ôm đầu khổ sở.
...
- Anh không ăn sáng à?
- Không cần!
Cô vòng tay ôm anh, dụi đầu vào lưng anh.
- Thôi nào, có chuyện gì thì nói em nghe đi, đừng giận em nữa.
- Em muốn biết thì tự mà nghe đi! - Thắt xong cà vạt, anh gỡ tay cô ra, đi ra ngoài.
- Chậc..- Cô cũng ra ngoài theo anh.
Nhìn Fufu đang nằm ườn trên sofa, anh tới xoa đầu nó. Anh nói thật to, cố tình để cô nghe thấy:
- Chả có ai quan tâm và hiểu papa như Fufu cả. Chỉ có Fufu mới tốt với papa nhất thôi! Từ nay, chúng ta sống nương tựa vào nhau rồi!
Fufu nằm đó vẫy đuôi, mặt hớn hở.
- Ừ, chỉ có Fufu già mới yêu papa nhất thôi!
Nghe đến chữ " già ", đuôi Fufu ngừng vẫy, đầu chầm chậm quay qua nhìn anh. Anh vội vàng sửa lại.
- Ây dà, papa già nên mới nói nhầm. Xin lỗi Fufu trẻ nha! Fufu mới 15 tuổi thôi, là thanh niên trai tráng khoẻ mạnh! Vậy papa đi làm nha, Fufu ở nhà ngoan.
Fufu nghe được khen trẻ, đuôi lại vẫy, im lặng nhìn anh đi làm. Còn cô đứng trước cửa thở dài.
~~
- Vậy mẹ trông Lâm, đến chiều con qua đón nó về nhé!
Vì nhà trẻ thời gian này đang sửa chữa lại, nên bắt đầu từ hôm nay, mỗi ngày, cô đều đưa Hoàng Lâm cho Kỷ Vân và Trúc Linh trông.
- Được rồi, đi làm đi, để con cún con này ở lại mẹ chăm cho.
Nhìn ô tô của cô đi xa, Trúc Linh và Kỷ Vân bế cháu trai vào nhà, hồ hởi.
- Con cún con của bà có muốn ăn kem không?
- Dạ không, cháu mới ăn sáng ở nhà, giờ no lắm!
- À, vậy vào đây chơi với bà! Xem nào, muốn đọc tiểu thuyết hay xem phim không?
Trúc Linh lúc này cầm mấy đĩa phim lên khoe.
- Xem phim đi, bà mới tìm ra mấy đĩa phim Hàn hay lắm này!
Hoàng Lâm lúc này lấy mấy đĩa phim hoạt hình trong cái ba lô con voi ra, nhìn bà ngoại và bà nội, chớp chớp mắt rồi nói:
- Dạ thôi, mẹ bảo bà mà rủ đọc tiểu thuyết hay xem phim là không được xem, vì sẽ thành gay, thành buê đuê. Dù cháu chả biết gay với buê đuê là gì, nhưng cháu nghe lời mẹ. Cháu xem phim hoạt hình của cháu là được rồi.
Nhìn khuôn mặt chưng hửng của Trúc Linh và Kỷ Vân, Hoàng Lâm cắn cắn môi rồi nói tiếp:
- Cháu không xem, bà nội với bà ngoại đừng buồn nha! Bà mà buồn là cháu cũng buồn lắm...Bé Lâm không muốn làm bà buồn đâu. - Rồi chỉ vài cái chớp chớp, mắt của cậu bé đã rơm rớm vài giọt nước mắt.
Trúc Linh và Kỷ Vân thấy vậy thì thương, Kỷ Vân ôm cháu ngồi lên ghế, Trúc Linh thì cầm lấy đĩa phim của cậu.
- Không sao, bà không buồn, bà xem phim hoạt hình cùng với cháu bà nhé!
" Băng Du, chiều nay con chết với mẹ! "
~~Cô ngồi trong phòng làm việc, đặt điện thoại của anh xuống bàn.
Chồng của cô có phải là trẻ con quá không? Lại còn đi ghen với một đứa bé?
Mở cửa phòng, bước 5 bước, tới trước cửa phòng anh, lại bị trợ lí của anh chặn lại.
- Sếp Du, sếp Lãnh bảo là không ai được vào phòng, kể cả sếp. Đến đúng 11h trưa, sếp mới được vào phòng.
Anh lại còn bày trò nữa. Cô chán nản quay về phòng. Sao càng già thì chồng cô lại càng trẻ con hoá thế này? 囧
~~11h10'.
Anh ở trong phòng, mãi chả thấy cô đâu, lại nhìn những món ngon bày đầy bàn, bực mình.
Đang bực bội thì cửa phòng mở ra, cô bước vào. Anh thấy cô thì mừng, nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ lạnh lùng.
- Sao? Em đã nghe chưa?
- Chúng ta ăn trước đi, em đói quá!
Nghe cô than đói, anh cuống cuồng chạy lại, đẩy cô ngồi xuống sofa, gắp cho cô bao nhiêu là thức ăn, giục cô ăn nhanh.
...
20 phút sau.
Vừa bỏ một quả nho vào miệng, cô vừa đưa điện thoại cho anh.
- Em xin lỗi vì đã trách anh, anh đừng giận nữa nhé!
- Anh nào dám giận em!
Nắm lấy tay anh, cô dùng giọng ngọt nhất có thể.
- Thôi mà, cười lên cái coi.
Anh nghe giọng nói ngọt xớt của cô, không cưỡng lại được, đành chép miệng.
- Được rồi, bỏ qua đấy!
- Thế mới là chồng em chứ!
- Mà vợ này...
- Sao?
- Từ nay, không được ở bên thằng Lâm nhiều nữa nghe chưa? Một ngày phải ở với anh 21 tiếng, với nó 3 tiếng thôi!
Cô nói không nên lời.
-.....Lâm là con mình, sao anh lại đi ghen với nó? Nó còn nhỏ, phải chăm nó chứ! Bây giờ vậy thôi, đợi mấy năm nữa nó lớn, nó có thèm bố mẹ nữa đâu, đến lúc đấy anh lại chỉ mong nó như xưa...
- Vậy thì mỗi ngày cho em ở với nó 4 tiếng.
- Có nói với anh cái gì cũng vô dụng phải không?
- Chính là vậy đấy! Cho nên tốt nhất là đừng có mặc cả nữa!
Cô ngẩng mặt lên trời, tại sao chồng cô lại đến cỡ này? 囧
...
Sao Mày Chậm Hiểu Thế? Sao Mày Chậm Hiểu Thế? - Zugaikotsu