Không phải tự dưng kim cương có thể sáng lấp lánh.

Mary Case

 
 
 
 
 
Tác giả: Zugaikotsu
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 28
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 257 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 05:57:45 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Ngoại Truyện 1: Đám Cưới
goại truyện này viết chủ yếu là để cập nhật tin tức của Minh Thiên, nên yếu tố hài hước chả có bao nhiêu.-. mà nó cũng cứ lãng lãng sao sao ấy._.
Hai đứa kia lớn rồi, nên ta chuyển cách gọi từ " cậu - nó " sang " anh - cô " nhé!
8 năm sau.
Hôm nay là đám cưới của anh và cô.
Khách khứa, họ hàng và nhân viên trong công ty của hai người tấp nập, ồn ào.
Anh và cô giờ đã 26 tuổi và là chủ của một công ti quy mô lớn trong nước.
Nhớ lại quãng thời gian khổ sở, quãng thời gian đầu mới mở công ti, bao nhiêu khó khăn, nặng nề đều đổ lên đầu hai đứa sinh viên năm 3. Và đến cuối cùng, sự cố gắng của cả hai đã được đền đáp, công ti LYD của Vương Hoàng Lãnh và Phạm Băng Du đã vươn lên đứng đầu cả nước.
Và hôm nay, Vương Hoàng Lãnh và Phạm Băng Du, tạm gác chuyện công việc sang một bên, bắt đầu cho cuộc sống mới của mình. Bắt đầu cho cuộc sống hôn nhân địa ngục, nhầm, cuộc sống hôn nhân ngọt ngào.
Theo ý thích của cô, đám cưới được tổ chức ở quán bar yêu thích của hai người, một quán bar ngoài biển.
Chỉ còn 5 phút nữa là tới giờ làm lễ. Anh mặc bộ vest trắng, đứng bên cạnh cha xứ, vừa hồi hộp, lo lắng, vừa hạnh phúc, vui mừng.
Cứ chốc chốc, anh lại chỉnh sửa quần áo, rồi quay qua hỏi cha xứ:
- Cha ơi, nhìn con có ổn không?
- Rất ổn rồi con, yên tâm đi, đừng lo lắng quá!
- Ổn thật hả cha?
- Ừ!
- Vậy có đẹp trai lắm không?
-....Đẹp..!
- Đẹp hay là cực kì đẹp?
-.....Là đẹp!
- Phải là cực kì đẹp chứ cha? Con không nghĩ có ai đẹp được như con đâu! Đúng không cha?
- À...ừ...- Vị cha xứ thầm than trong lòng, sau này ông sẽ chú ý tìm hiểu trước về tính cách chú rể. 囧
...
- Cha ơi, trông con ổn chứ?
-....Con đã hỏi câu này 14 lần và lần gần nhất là chưa đầy 2 phút trước...
Anh phụng phịu.
- Người ta sắp lấy vợ chứ bộ!
...
Và đã đến giờ làm lễ. Tất cả mọi người ngồi thật nghiêm túc, im lặng ngắm nhìn cô dâu bước vào.
Anh đứng ngay ngắn, dõi theo từng bước chân của cô. Cuối cùng, cô cũng chính thức là vợ anh.
Cô mặc chiếc váy trắng lộng lẫy, hai tay khoác tay Nguyên Hoàng và Khắc Huy, từng bước tiến tới phía anh. Tim cô đang đập thình thịch trong lồng ngực, cô đang rất căng thẳng và hồi hộp. Chỉ còn một chút nữa thôi, là cô và anh...
Anh nhìn cô bước tới mà trợn mắt lên, dùng ánh mắt nói với cô:
" Đi gì mà chậm thế? Bước nhanh lên tí nào! "
Nhưng cô lại không chú ý tới anh, vậy nên ánh mắt của anh, cô không hề nhìn thấy, trái lại ánh mắt ấy lại lọt vào tầm ngắm của Dũng.
Dũng đứng khá gần anh, nói nhỏ, đủ để anh nghe:
- Người ta mặc váy khổ lắm mày ạ! Cứ bình tĩnh, không chết ai đâu! Đằng nào đến tối mày mới được động phòng cơ mà.
Anh quay qua lườm Dũng rồi lại tập trung ánh nhìn về phía cô. Cô đã tới gần anh, anh nở nụ cười rạng rỡ, đưa tay về phía cô. Cô rút tay ra khỏi vòng tay bố, đặt bàn tay mình lên tay anh.
Nguyên Hoàng và Khắc Huy nhìn hai đứa con của mình, cười rồi đồng thanh nói.
- Ê nhóc con, chăm sóc con gái bố cho tốt, không là bố đập chết đấy!
- Con cũng là con bố cơ mà! 囧
...
( Giản lược đi mấy lời nói của cha xứ và cặp vợ chồng trẻ nhé! =)) )
Cha xứ vừa dứt lời, anh và cô hạnh phúc chạm trán vào nhau. Cả hai nhìn đối phương, cảm giác trong lòng ngọt ngào, nhìn thấy hình bóng của mình trong ánh mắt người kia. Rồi, anh đặt môi mình lên môi cô, trao cho cô tất cả yêu thương và cưng chiều, trao cho cô cả trái tim của anh.
Cuộc đời mỗi con người, hạnh phúc nhất là khi có gia đình, có bố mẹ, có bạn bè tốt và tìm được ình nửa kia tuyệt vời.
Tất cả những điều đó, anh và cô đã có, cuộc đời của hai người hạnh phúc hơn ai hết.
...
Mọi người, sau buổi lễ, thoải mái hoà mình vào bữa tiệc chúc mừng đôi vợ chồng trẻ.
Anh và cô phải đi từng bàn để tiếp khách. Anh thì lo lắng cô mệt, chân cô đau, lo lắng cô mặc váy không thoải mái, cứ luôn miệng bảo cô đi nghỉ. Cô thì cứ cứng đầu, đòi đi tiếp khách với anh cho bằng được.
Nhân viên của LYD nhìn hai sếp nhà mình mà ca thán. Trai xinh gái đẹp, nam thanh nữ tú, trai tài gái sắc, tất cả đều yêu nhau hết thế này thì dân FA như bọn họ biết phải làm sao?
- Sếp Du từ nay đã là hoa có chậu rồi...hầy, chẳng lẽ, tôi lại phải đập chậu cướp hoa?
Vừa nghe câu nói, mọi người trong công ti phá lên cười.
- Anh á? Anh mà đòi đập chậu cướp hoa á? Anh chỉ đáng xách dép cho sếp Lãnh thôi...
...
Sau khi đi tiếp khách xong xuôi hết, anh vội đi lấy cốc nước cam đưa cho cô.
Cô vừa uống thì có nhân viên bưu điện tới. Nhìn thấy cô dâu, chú rể, nhân viên bưu điện vội chạy tới.
Xong xuôi mọi thủ tục, cô cầm bưu phẩm lên xem. Là của Minh Thiên.
Mở ra, ở bên trong là đôi bông tai hình đầu lâu bằng đá Saphia xanh rất đẹp.
Cô nhìn đôi bông tai, kí ức khi xưa lại ùa về.
" Một cậu bé 8 tuổi, ôm bé gái tầm 3,4 tuổi vào lòng, nhẹ nhàng hỏi:
- Sinh nhật này, Du của anh Thiên muốn quà gì nào?
Cô bé trầm ngâm suy nghĩ một lúc rồi ngẩng mặt lên nhìn cậu bé kia, mắt sáng long lanh.
- Du muốn một đôi bông tai hình đầu lâu, làm bằng, bằng cái đá màu xanh xanh giống của mẹ Vân ấy.
- Đá saphia á?
- Vâng!
- Nhưng sao lại là hình đầu lâu? Con gái con đứa ai lại hình đầu lâu bao giờ?
Cô bé nghe vậy, mặt xịu xuống, rơm rớm nước mắt.
- Nhưng Du muốn cơ, anh Thiên tặng Du nhé? Có được không?
Nhìn gương mặt cún con đang nhìn mình, cậu bé đành đầu hàng.
- Được rồi! Anh sẽ bảo bố mẹ anh, rồi đến sinh nhật, anh sẽ tặng Du nhé?
- Dạ, Du cảm ơn anh Thiên. Yêu anh Thiên nhất!
...
Thế nhưng tháng 6 năm ấy, cậu bé đi, bỏ cô bé ở lại, bỏ luôn cả đôi bông tai nào đó lại trong kí ức. "
Lặng ngắm đôi bông tai, hoá ra, anh Thiên của cô vẫn còn nhớ.
Ai đó ở bên cạnh, đương nhiên chả biết tí ti gì về cái nguồn gốc và ý nghĩa của đôi bông tai này, tò mò cầm lấy bức thư gửi kèm ra đọc. Cô thấy bức thư thì cũng chúi đầu vào.
Trong bức thư ngắn gọn chỉ có mấy chữ.
" Anh chỉ muốn nói rằng, anh vẫn đang chờ em! Vậy nên khi nào em chán thằng nhóc kia, hay nó làm gì em thì cứ đến với anh nhé!
P/s: Thằng nhỏ kia, đọc được lá thư, có gì bức xúc, cứ gọi điện nhé! "
Ai đó bức xúc muốn bứt cúc, lôi điện thoại ra, gọi cho ai kia.
Minh Thiên đang ăn sáng cùng bố mẹ, nhận được điện thoại, cười rồi bắt máy.
- Sao? Nhận được rồi à?
- Vâng, em thích cực, cảm ơn anh nhé!
Anh chưa kịp nói, cô đã cướp lời. Khi nãy cô kéo anh ra chỗ vắng người, bắt anh phải mở loa ngoài để cô cũng nói chuyện được.
- Ừ, thích là tốt rồi! Anh thiết kế cơ mà.
- Anh thiết kế á? Em thích lắm lắm luôn í, cảm ơn anh nhiều nhé!
Minh Thiên chưa kịp mở miệng, đã nghe anh rống.
- Này, tôi gọi là để các người chuyện trò vui vẻ đấy à? Còn anh kia, tôi cho phép anh chúc lại đấy, chúc cho đàng hoàng vào!
- À, em bức xúc lắm à?
- Chúc đi, đừng vòng vo.
Minh Thiên cười, nhẹ nhàng gọi tên nó.
- Du ơi? Anh bảo này!
- Anh nói đi!
- Nhớ lời anh dặn nhé, khi nào chán nó rồi hay gì đó thì cứ nói anh nhé. Dù em có con rồi cũng không sao, sẽ là con anh hết. Em nhớ đấy nhé!
Cô nhìn chồng giận không nói nên lời, nín cười.
- Vâng, em biết rồi ạ.
- Này này, ngày cưới của người ta mà anh nói gì vậy hả? Rủa nhau à?
- Haha, anh đùa thôi. Vậy, giờ anh chúc thật nhé! Chúc hai đứa sống hạnh phúc nhé! Lãnh không được bắt nạt Du, không là anh cướp dâu đấy! Nhanh chóng sinh cho anh một đứa cháu nữa, rồi cho anh làm bố nuôi, nhớ nha! Rồi, hết.
- Ngắn thế thôi à?
- Có lòng là được rồi!
Anh im lặng rồi một lúc sau nhẹ nhàng nói ra điều mình muốn nói bấy lâu nay.
- Minh Thiên, anh cũng sớm kiếm chị dâu cho tụi này đi. Anh trai mà lại để em trai có vợ trước là không được đâu!
Minh Thiên sững lại.
- Em...vừa gọi anh là gì?
- Là anh trai. Sao? Có chuyện gì à?
-....À không, không có gì! Chỉ là anh đã phải chờ hơn hai mươi năm để lại được nghe em gọi là " anh trai ". Cảm ơn em!
-...
- Anh thật lòng chúc hai đứa hạnh phúc! Vậy nhé, anh còn có tí việc đây!
Nhã Khanh nhìn con trai đặt điện thoại lên bàn, có chút thương xót.
- Con vẫn còn tình cảm với bé Du à?
-...Vâng, mẹ ạ!
Nghe con trai trả lời, Nhã Khanh nhất thời không biết nên nói gì. Clavis cũng im lặng nhìn con trai mình.
Minh Thiên nhận ra ánh nhìn của bố mẹ, cười xuề xoà.
- Bố mẹ làm gì mà nhìn con ghê thế? Con còn tình cảm nhưng đã không còn vướng bận nữa rồi. Con vẫn thích, vẫn yêu em ấy, nhưng giờ đã không còn như trước. Con đã không còn hàng ngày đều nghĩ về em ấy, đều mong em ấy thuộc về mình nữa. Bố mẹ đừng nhìn con kiểu xót xa và bi thương như thế nữa!
Nhã Khanh nghe vậy cũng chỉ thở dài rồi than.
- Con trai mình sao lại chung tình như thế?
- Chung tình và đáng yêu như bà xã vậy đó! - Clavis vuốt tóc vợ, yêu chiều nói.
- Không đâu, là chung thuỷ và tốt bụng y như ông xã cơ! - Nhã Khanh ôm lấy tay chồng.
Minh Thiên không biết nên nói gì cho phải.
-....Bố mẹ đừng có hành động như đang ở chốn không người như thế. Con đang FA đấy! 囧
...
Sao Mày Chậm Hiểu Thế? Sao Mày Chậm Hiểu Thế? - Zugaikotsu