Bí mật của thiên tài là có được tinh thần của trẻ con khi mình đã lớn, có nghĩa là không bao giờ mất nhiệt huyết.

Aldous Huxley

 
 
 
 
 
Thể loại: Kinh Dị
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 39 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 8438 / 128
Cập nhật: 2015-08-03 13:20:18 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 36
ú khỉ nhìn tôi chết trân, nhưng rồi sau đó nó phá lên cười sằng sặc, cả thằng Hà trọc cũng vậy, cứ như thể tôi là một con khỉ bị lừa nếm mắm tôm vậy, nhớ lại tôi vẫn cảm thấy điên tiết. Chính xác là tôi giống như một thằng bé mới lớn bị lừa hút cần sa, và sau đấy nó thích thú theo dõi thằng bé bị ảo giác. Trước kia tôi hút ít thuốc lá, chủ yếu hút vụng trộm ngoài ban công văn phòng để tránh tay trưởng phòng vốn ghê tởm mùi thuốc lá. Mỗi khi hút xong tôi luôn nhai kẹo cao su mới quay trở vào cái văn phòng máy lạnh chết tiệt ấy, nhưng mà khói thuốc vẫn cứ luôn ám vào quần áo, và tay trưởng phòng, quỷ tha ma bắt hắn đi, mũi thính như chó nghiệp vụ, dĩ nhiên là luôn ra vẻ như sắp nôn ọe đến nơi.
Hắn khịt mũi nhăn mặt nhíu mày, và thể hiện một số ngôn ngữ cơ thể nào đó, của loài chó. Dù sao đi nữa, tôi cũng muốn hắn bị lộn mửa. Khi về nhà thì không bao giờ tôi hút thuốc, hoặc nếu có thì cũng ra ban công. Cho đến khi gặp lại Tú khỉ và bị cuốn vào cái trò này, tôi hút thuốc nhiều hơn, bởi Tú khỉ luôn tích trữ vô số thuốc lá, quá nhiều so với quy định. Có lúc tôi từng thoáng thắc mắc khi thấy cả bao tải thuốc lá mà nó chứa trong cốp xe. Tại sao lại thuốc lá rời từng bao mà không phải cả tút, tôi hỏi nó. À thì bọn buôn loại thuốc lá nhập này phải làm thế để phòng bị tóm sẽ không bị quy tội, Tú khỉ giải thích, chúng nó luôn xé vỏ, dùng băng dính dán lại quanh người như rô bốt để đi đường tiểu ngạch biên giới, hoặc từng ít một nếu ở thành phố, rồi mang đến nơi tập kết.
Lời giải thích của Tú khỉ có vẻ rất hợp lý, nhưng hóa ra đếch phải, nó đặt hàng người ta làm thuốc lá trộn cần sa, đóng bao lại như cũ, rồi tích trữ hút dần. Tôi đã hút vô số điếu cần sa này từ đầu cuộc săn mà chả hề hay biết, với liều lượng tăng dần. Và cho tới lúc đó, khi vô tình rít phải mấy điếu cần sa nguyên chất, theo lời Tú khỉ thì đó là hàng xịn, hoa hay búp cây cần sa gì đó, thì tôi đã bị ảo giác. Tất cả bọn đàn em Tú khỉ đều hút cỏ, chúng gọi vậy, hoặc gọi là pin. Loại mà Tú khỉ dùng được trồng ở Tây Bắc, trên những đỉnh núi cao, thậm chí trồng xen lẫn những nương ngô nương sắn hoặc vườn rau. Một số người hút cần sa thì cười như ma làm, còn tôi thì rơi vào trạng thái trầm uất, và bị ảo giác hoàn toàn.
Cánh tay tôi như thể bị ai đó túm lấy kéo xuống, khiến tôi ngoái lại nhìn phía sau. Không, chẳng có ai cả. Rồi đến chân, cứ như thể ma quỷ đang túm chân lôi tôi xuống mồ vậy, trong khi đó, thì tai tôi nghe rõ đến từng giọt nước rơi tít sâu trong cái hang động cách xa đến vài chục mét kia, còn mắt tôi, nó nhìn rõ ngay cả một con kiến đang cố gắng tha một con ruồi ở trên vách đá sừng sững kia, cách xa ít nhất bốn mươi mét, trong chạng vạng chiều hôm. Không, có thể lúc đó không phải chạng vạng, mà là giữa trưa cũng nên. Do tác dụng của á phiện và những ảo giác, bộ dạng tôi lúc đó giống như một kẻ vừa gặp ma, và trở thành trò cười cho Tú khỉ. Mẹ kiếp thằng chết dẫm!
Một cơn buồn ngủ kéo đến, và tôi đờ đẫn chìm vào cơn mê đầy màu sắc, với những liên tưởng đứt đoạn đa sắc, cực kỳ trừu tượng, và hoàn toàn phi logic, nhưng một khi mà bạn đã chìm vào nó rồi thì, tin tôi đi, mọi thứ đều cực kỳ hợp lý và êm ái, vô cùng dễ chịu. Đó mới là chất á phiện thôi đấy.
Tôi tỉnh dậy với một cơn đói khủng khiếp, lúc đó trời đã tối. Có cảm giác tôi muốn nuốt chửng một con voi vậy. Tú khỉ chìa ra bát mì hiệu hai tôm, và cũng hai gói mì luôn, suất đúp, nấu với một loại rau gì đó, và rất rất nhiều thứ gì đó giống như xúc xích. Tôi húp hết cả cặn cái chậu ấy, và muốn xơi tái vài bát như thế nữa, nhưng chúng nó không chịu nấu thêm cho tôi.
Chúng nó ở đây nghĩa là gồm có Tú khỉ, Hà trọc, hai thằng cứu hộ, hai thằng xít đờ ca, và toàn bộ đạo quân ô hợp kia. Không hiểu chúng đến đây từ lúc nào, đã hạ trại đóng quân ngay bên bờ sông Thiêng, sát cái hang ngầm. Toàn gạch đứng sừng sững bên đống lửa trại. Lạnh kinh người, da thịt tôi trở nên mẫn cảm lạ lùng, mọi giác quan dường như đều hoạt động 200% công suất. Tôi vẫn chưa hiểu gì cả, bởi chả ai nói cho tôi biết tôi đang bị điên, bị ảo giác. Chúng nó chỉ nhìn nhau tủm tỉm cười khoái trá, còn tôi thì là con khỉ làm trò cho chúng nó.
Nhưng mà dù vậy, tôi vẫn nhận ra em đang đứng đó, đẹp hơn bao giờ hết, trong ánh lửa trại bập bùng, và nhìn tôi âu yếm, lo lắng. Tôi cố gắng mỉm cười với em, thoắt từ trầm uất tôi trở nên vui vẻ hạnh phúc chưa từng thấy, tôi cười đến phát khóc và nói gì đó, cố gắng nói gì đó với em, nhưng tác dụng hình như ngược lại, ánh mắt em trở nên xa lạ, lạnh lùng. Thế là tôi khóc. Tôi cứ khóc mà không thể kìm lại được. Em quay mặt bỏ đi, cùng với một ông già, tất nhiên rồi, đó là ông Văn. Cha con họ lắc đầu bỏ đi.
- Say thuốc à? – Ai đó hỏi.
- Nó say rượu ấy mà – Tú khỉ nói, tôi vẫn biết đó là Tú khỉ nói.
Trong lúc tôi phê cần sa, toàn bộ đám kia đã kéo đến đây và hạ trại, vượt qua sự ngăn cản lấy lệ của cánh biên phòng. Chúng đã kịp giăng lưới chão ngang cửa hang để ngăn con quái vật chui ra. Toàn bộ vấn đề bây giờ là làm sao để chui vào hang bắt quái. Tôi nắm được tình hình vào sáng sớm hôm sau, tức là sau khi đã cười khóc đến hết hơi thắt bụng đêm trước, rồi lại lăn ra ngủ. Quang cảnh diễn ra vào sáng hôm đó còn hơn cả ảo giác.
Hai cây tre rừng to khỏe nhất cái hang, bằng cách nào đó, có thể chúng đã dùng máy tời của xe cứu hộ, ngọn tre đã được vít xuống sát mặt nước, chúng buộc chão vào ngọn tre, nối với những tấm lưới chăng ngang ngầm cửa hang, gần giống như người ta đi câu ngâm, câu cắm vậy. Tôi vẫn còn nhớ những câu chuyện mà bố tôi kể về thời thơ ấu của ông, cứ chạng vạng tối là cùng anh trai mang bó cần câu đi cắm kiếm con trê con chuối. Những chiếc cần tre dẻo dai, nhỏ thôi, cắm sâu xuống bờ chuôm hoặc đáy bùn sét, đầu lưỡi câu gắn giun hoặc cá cờ. Giun để câu trê, ngâm sát đáy. Cá cờ thì thả lơ lửng trên mặt nước để câu cá chuối. Cắm vài chục cái cần câu rồi về đánh một giấc, sáng ra chỉ việc đi nhổ cần và thu cá.
Nhưng đây là hai cái cần câu khổng lồ chưa từng thấy. Chỉ cần con cá kia bơi ra đụng vào lưới và làm bung mối thắt nút, như cái nơ người ta thắt hộp quà tặng sinh nhật vậy, hai cây tre sẽ bật tưng lên với lực kéo khủng khiếp, khi đó thì dù có là cá thần cá thánh gì đi nữa, chắc chắn nó sẽ nằm gọn trong tấm lưới dù dai nhách kia. Với những thằng điên say mê công nghệ cao kia, đừng bao giờ hỏi han chúng về cấu tạo phân tử của những vật liệu mà chúng sử dụng. Giống như trại dã chiến bộ tổng tham mưu chiến dịch Bão táp sa mạc vậy, như một cảnh trong phim black haw down, Tú khỉ và Hà trọc đang ngồi giữa đống lỉnh kỉnh máy móc, xung quanh là đám bung xung phụ tá, thậm chí cả Toàn gạch. Chúng dán mắt vào màn hình, và có lẽ tất cả đều đang nín thở. Tôi lại gần, mồm nhồm nhoàm bánh mì thịt hộp, trên tay là cốc giấy đựng cà phê nguyên chất nóng hổi. Thôi khỏi thuốc lá, tôi vẫn còn dư âm của cỏ trong người. Tôi sẽ xem xét kỹ từng điếu thuốc của bọn này trước khi hút. Tôi muốn xem lại đoạn clip hôm trước.
Toàn gạch miễn cưỡng lôi ra một cái laptop đưa cho tôi, mở đoạn phim cho tôi xem, rồi tiếp tục chăm chú theo dõi động tĩnh trong hang. Mọi thứ vẫn im lìm, con cá đang án binh bất động, nó thực sự đã thành tinh rồi, đừng hòng lừa được nó.
Tôi há hốc mồm xem lại đoạn phim đó, hoàn toàn không như những gì tôi nhớ, mặc dù về cơ bản thì khung cảnh gần giống vậy. Có một con bướm vĩ đại thật, nhưng nó không hề óng ánh muôn màu, nó mờ ảo, giống như toàn bộ cái hang, và xác chiếc xe giống như một bộ xương, vậy thôi. Tôi biết mình đã bị ảo giác đánh lừa, nhưng cảnh vật trong hang vẫn cứ khiến tôi sững sờ. Tôi hoàn toàn tỉnh táo và minh mẫn hơn bao giờ hết, ít ra là tôi cảm thấy vậy, do tác dụng của cần sa vẫn rơi rớt lại khiến tôi nghĩ vậy. Nắng sớm mùa đông vẫn bị mây mù cản lại, khiến cho ánh sáng khuếch tán bao phủ toàn bộ khung cảnh. Dòng sông thì trong veo, nhìn đã thấy ớn lạnh, những tán lá xanh mướt che phủ cái cửa hang, rêu nữa, rồi thì vách núi dựng đứng mất hút đâu đó sau màn sương. Tôi mắc kẹt ở đây rồi, còn việc gì khác ngoài đút tọt nốt miếng bánh mì vào mồm, và nuốt ngụm cà phê ngon nóng hổi trên tay. Tốt thôi, dù sao thì thời gian cũng sẽ trôi qua, tôi sẽ được ra khỏi đây và trở về gặp em, Vân xinh đẹp của tôi, em đẹp trong trí nhớ của tôi lúc đó, hơn cả đêm trước.
Tôi quan sát Toàn gạch, vì có điều gì đó khác lạ xảy ra ở cái thằng cha này. Vẻ hào hứng kỳ lạ của hắn, như thể bắt được con cá thần thì gã sẽ có hàng trăm tỉ vậy. Hắn cũng bị ma làm rồi sao? Toàn bộ cái đội quân kia cũng vậy, như thể chúng đang hừng hực lao vào một cuộc chiến đẫm máu, tất cả đều tập trung cao độ vào phương tiện máy móc, sốt sắng và bồn chồn. Cứ như là một cuộc tổng tiến công khát máu, chúng trở thành đồng chí với nhau tự lúc nào, chỉ có mỗi tôi là thừa ra, lạc loài, thầm mong sao thoát ra khỏi đám đông điên loạn này.
Tôi mỉm cười nghĩ đến thày Nghi, dù sao như thế cũng là may mắn rồi, chứ thày mà ở đây thì tôi đồ rằng cái nghi lễ cuồng tín này cũng sẽ phải làm thày thấy hổ thẹn với thánh thần mà thôi. Tôi nghĩ đến những người không bị lôi kéo bởi bày đàn, chính là em Vân của tôi và ông Văn. Họ đang ở đâu? Tôi vẫn nghĩ rằng những người có tính cách như thế đáng được tôn trọng, họ không được học hành nhiều, nhưng họ có những nguyên tắc sống không bao giờ thay đổi, phải trái trắng đen rõ ràng. Nhưng có thể là tôi nhầm, có những điều không thể rõ ràng được.
Tôi nghĩ đến vợ con, chỉ cần thế thôi là mọi thứ đảo lộn tùng phèo, và không còn gì là rõ ràng nữa cả. Mẹ kiếp, mày ở đây dù với bất kỳ lý do hợp lý nào đi nữa, thì cũng đã là sai rồi. Tôi tự rủa thầm như thế, ngay khi nghĩ đến cậu con trai của mình. Giờ này có lẽ nó đang ngồi trong lớp học, cô đơn, với triệu chứng bệnh tự kỷ, và vô số rủi ro đang chờ đón nó trước mắt. Còn tôi thì sao, đang buông xuôi trong những thứ vớ vẩn trôi dạt, những mơ mộng hão huyền. Thực tại là một thứ không thể nào nắm bắt, và người ta luôn hụt hơi khi cố bám đuổi nó. Nhưng biết đâu sẽ là một điều may mắn cho mọi người khi họ rời xa tôi? Một kẻ rắc rối như tôi có lẽ đừng nên cố gắng làm điều gì cả, mọi thứ dính dáng đến tôi đều trở nên tệ hại, vô cùng tệ hại, kể cả con cá thần và lũ kia cũng vậy. Tôi bật cười với ý nghĩ nếu từ chối từ đầu cuộc dạo chơi với Tú khỉ, thì giờ này cả lũ đó và con cá thần đã không mắc kẹt với tấm lưới dù kia, và rất có thể chúng đang ăn sung mặc sướng phè phỡn đâu đó, để rồi sau đó lại gặp những tai họa nào đó còn khủng khiếp hơn nhiều. Đúng là tôi điên thật rồi!
Con cá ở lỳ trong hang suốt cả buổi sáng hôm đó, cho đến trưa, khi mà có vẻ như nó bắt đầu lên cơn đói, giống như tôi vậy. Nhẽ nào nó cũng đã rít vài hơi cỏ? Lúc đó mặt trời ở thiên đỉnh, và chúng tôi quan sát nó khá dễ dàng khi ánh sáng chiếu thẳng xuống cái hang kia, hiện lên lung lung huyền ảo và hoành tráng trong ống kính máy quay, và hiển thị rõ ràng trong mấy chục cặp mắt chúng tôi dõi theo. Tôi đã hoàn toàn tỉnh táo, và mô tả của tôi là khá chính xác, dẫu rằng nó còn lâu mới bén gót hiện thực.
Con cá dài chừng vài mét, ước chừng vậy, to khủng khiếp. Nó chậm rãi bơi loanh quanh trong hang, thi thoảng lại hướng về phía cửa hang, nhưng nhất định nó không chịu bơi ra, dù Hà trọc cố gắng đến tuyệt vọng sử dụng sóng siêu âm để chọc tức. Kết quả là nó chọc tức lại Hà trọc đến phát điên, và cả lũ điên còn lại. Tôi thì không, tôi điên kiểu khác, và hoàn toàn thờ ơ với tất cả. Với tôi, chẳng còn gì là kỳ quặc hay quái đản nữa, chẳng còn gì là kỳ lạ trên đời, trừ cảnh tượng đẹp đẽ trong cái hang ấy. Những con bướm sặc sỡ rất to bay lượn dưới ánh sáng chan hòa, vô số côn trùng li ti, chim chóc bay lượn bắt côn trùng và lơ lửng theo côn trùng, giống như bọn chim hút mật vậy, cây cối xanh um, dây leo rủ xuống từng chùm như thờ ơ hững hờ, như cơ man nào là nhũ đá cũng vậy. Có những hốc sâu tối tăm quanh cái hang, nước tung bọt nơi đó rồi mất hút.
Cơn đói của con cá cùng pha với loài người, trong khi chúng tôi thong thả dùng bữa trưa ở bờ sông, dưới ánh nắng mùa đông khá ấm áp, thì con cá bắt đầu lồng lộn quay ra quay vào cửa hang dưới làn nước lạnh giá, nhiều lần nó suýt chạm vào lưới, nhưng sau đấy nó bỗng quay ngoắt đầu giận dữ quay vào hang, và trút giận lên những thứ có thể, nó quật đuôi tung sóng rồi phá nát cái từng được gọi là chiếc xe của Tú khỉ. Náo loạn cả hang động, lũ chim tớn tác bay lên đỉnh núi, lúc này đã hiện ra trong tầm mắt chúng tôi, dưới ánh nắng vàng rực rõ, chúng phát ra những tiếng kêu thảng thốt vang vọng giữa núi rừng.
- Được lắm cưng! Ha ha ha! – Tú khỉ khoái trá cười văng cả những mẩu bánh mỳ trong mồm vào người thằng Hà trọc, khiến thằng này càu nhàu chửi thề.
- Nó làm sao thế? – Toàn gạch hỏi gấp gáp, giọng đầy kích động.
- Đéo biết, chắc là nó phát điên vì sắp toi đời chứ sao! Ha ha ha! – Tú khỉ tiếp tục – Quả này thì hết chạy nhé cưng, anh sẽ đưa em lên giường và cho em lên đỉnh cẩn thận luôn. Ha ha, khôn ngoan không lại được với giời em ạ, anh chính là ông giời của em đây.
- Được rồi được rồi, giờ thì sao? – Toàn gạch sốt ruột cắt lời.
- Chả sao cả, kệ con mẹ nó đấy đi anh ơi, mình cứ tận hưởng cái cảm giác này, cứ vờn cho nó chết mệt đi đã, làm tình đẹp thì phải khởi động đã chứ, cứ phải khợp lấy năng lượng rồi thì mới giao hợp, ăn đi đã các anh em, ăn đi rồi cùng tham gia đại tiệc này, chúng mày đã bao giờ chơi pháo giàn chưa nào, ha ha ha…
- ĐM thằng điên! – Toàn gạch chỉ nói vậy.
Tú khỉ chẳng buồn bận tâm đến điều gì khác, nó nhồm nhoàm nhai bánh mỳ rồi rút bộ đàm gọi:
- Chúng mày đâu rồi hả mấy con rùa?
- Bọn em đang nghỉ ăn trưa – Tiếng khọt khẹt từ bộ đàm vọng ra.
- Sao? Cũng đang ăn à?
- Vâng, đang ăn.
- Ăn đéo gì mà lắm thế? Nhanh lên rồi vào hang đi, cẩn thận đấy nhé, cục cưng của tao nó bị nhốt trong hang nó đang điên tiết lắm, đang lồng lộn rồng lộn điên cuồng dưới ấy, cẩn thận nó đớp cho hết đường về quê ngoại luôn đấy, đéo đùa được đâu. Over!
- Biết rồi, có gì thông báo sau, đớp cái đã. Over!
Tú khỉ đưa cho tôi cái ống nhòm và chỉ lên đỉnh núi. Tôi nhòm và thấy một ngọn cờ đuôi nheo đỏ đang tung bay trong gió, dưới ánh nắng rực rỡ, trên nền xanh ngắt của rừng cây. Dưới lá cờ đó là đám biệt kích dù đệ thằng Tú khỉ, bọn nhảy dù tự do, chúng nó đã leo lên gần đến đỉnh, không biết tự khi nào và bằng cách nào nữa, tôi nhìn rõ chúng nai nịt gọn gàng, đang ngồi dưới tán cây ăn uống ngon lành, giữa la liệt dụng cụ leo núi. Thật điên rồ! Trên cao xanh kia, mây trắng bồng bềnh, thanh bình. Một ngày mùa đông tuyệt đẹp! Chính Chúa đã tạo ra những thứ ngang trái như thế này đây.
Tôi hình dung mình là chim, bay lượn thực sự, chứ không phải vay mượn như bọn dù bay kia. Tôi nhìn thấy một đám sâu bọ đang hý hoáy bên dưới, một cách say sưa, hè nhau săn đuổi một con cá đòng đong bé tẹo. Bạn còn biết làm gì ngoài cười tủm tỉm cơ chứ?
Hãy chịu khó hình dung một chút đi, như đang xem một tấm bản đồ vậy: Cái đỉnh núi có lỗ kia, bé xíu, nhưng vẫn nhìn rõ thấu đáy nước đang phản chiếu ánh mặt trời long lanh, mấy con kiến bé tí chăng lưới dưới chân núi, một đám khác đang chậm chạp leo lên đỉnh, chúng lăng xăng chụm râu vào nhau để trao đổi thông tin: Cái đích đến chỗ nào nhỉ: Bên trên kia. Không phải, bên này cơ, bên dưới. Ừ, bên dưới thật, ơ không phải, bên kia cơ mà. À ừ đúng rồi, nhưng mà đói, bọn mình ăn đã, cái hạt vừng này nặng quá, cắn bớt cho đỡ nặng. Sao mày lại lôi đi đâu thế, răng mày cắn hỏng mẹ nó hạt vừng này rồi. Vừng ơi mở cửa ra nào!
Đời sống của chúng ta chả khác mẹ gì lũ kiến, tin tôi đi, chúng ta loay hoay và lăng xăng hệt chúng vậy, rất chi là tốn thời gian công sức vô ích để tha một hạt vừng về tổ. Vừng ơi mở cửa ra. Chỉ cần một câu thần chú ấy thôi, thật là tiện lợi, sao phải khổ sở tha lôi lắm thứ đến vậy?
Tú khỉ tin rằng nó đang nắm giữ câu thần chú, bằng cách chỉ huy đám kiến thợ kia. Nó nghĩ nó là kiến chúa cơ đấy, chắc nó quên rằng kiến chúa là giống cái. Tổ sư thằng điên, nó chơi tôi một vố. Được, tôi sẽ chơi lại nó, tôi sẽ vứt bao tải cần sa kia xuống sông chẳng hạn. Nhưng mà tôi đang thèm thuốc, một điếu thuốc thực sự ấy. Cà phê mà thiếu thuốc lá thật chả ra làm sao cả, giống như thuốc lá mà thiếu lửa ấy. Nhai thuốc lá là cách cuối cùng, nếu như thiếu hòn đá cành cây và bùi nhùi. Tôi uể oải đi hỏi xin từng thằng rồ kia một điếu thuốc lá tử tế, chúng nó chẳng hề nuối tiếc đưa cho tôi cả bao, với nụ cười nham nhở trên mặt, nhưng rặt cái loại thuốc chết tiệt ấy cả. Tôi đành chọn loại trộn ít cần sa nhất, hút ngon lành, trong khi vẫn đầy hoài nghi. Biết đâu chúng đưa tôi loại nặng nhất thì sao? Thì sao nào?
Chả sao cả, bởi tôi lại bắt đầu thấy dễ chịu. Tôi để đầu óc tự do lang thang nơi nào mà nó thích, như cánh chim đang chao lượn tít trên bầu trời xanh kia chẳng hạn, như đám mây xốp bồng bềnh cao hơn nữa, như thăm thẳm vô tận cao xanh phía sau cùng. Cái ghế vải ngả lưng thật dễ chịu. Cốc cà phê thứ mấy chả rõ, và điếu cỏ trên môi. Tôi lấy máy ảnh chụp tán lá xanh, những cành khô và những con bọ que tinh quái, chúng cử động cực kỳ chậm, nhưng tôi có thừa vô khối thời gian, tôi theo dõi từ đầu đến cuối màn kịch vụng về của chúng. Có gì đáng xấu hổ hả mấy con bọ que kia, sinh tồn thôi mà, cứ nhanh nhẹn lên, mạnh dạn lên nào. Chúng ngượng ngùng lủi mất, nấp sau những cái que thực sự, khuất tầm nhìn của tôi.
Nhưng tôi biết chúng vẫn ở đó. Và một con chim sâu cũng biết rõ như tôi, nó nhảy nhót ngó nghiêng, rồi lại gần con bọ que, rất nhanh và nhẹ nhàng, con bọ que đã bị mỏ nó cắp ngang. Chết mày rồi nhá, bọ que. Con chim vụt bay đi, tôi vẫn kịp nhìn thấy con bọ que tiếp tục kiên trì theo đuổi đường lối đấu tranh sinh tồn kiểu bất bạo động của nó, ngay cả khi sắp chết, nó vẫn cứ cử động thật chậm, hơn cả một thước phim quay chậm, nó có thể làm bất cứ một khán giả nào phải phát điên vì sốt ruột. Tôi thì không, tôi cực kỳ thích thú với trường đoạn bất tận này, đã nói rồi, tôi quá thừa thời gian mà.
Bộ phim lại tiếp tục, lần này thì tiết tấu nhanh hơn một chút rồi, con chim sâu vừa bay ra khỏi tán cây thì bỗng từ tít cao xanh kia tai họa lao vút xuống với một tốc độ kinh hồn, ánh nắng thiên đỉnh rọi xuống và bóng con chim ưng không hề di chuyển trên mặt đất, nó gần giống như cái bóng của một chiếc phản lực nhìn trực diện từ phía trước vậy, và từ mặt trời chói lóa nó lao về phía ta với tốc độ vượt cả Mach 10. Có mà đỡ vào mắt, trong chớp mắt chỉ còn cái bóng của nó ở lại, con ưng cắp con chim sâu vô tội, nhanh đến nỗi con chim sâu vẫn còn cắp con bọ que quay chậm trong mỏ, cả ba đứa bọn chúng bay vút lên và mất hút trên cao.
Săn Cá Thần Săn Cá Thần - Đặng Thiều Quang Săn Cá Thần